Cực Phẩm Thái Tử Gia – Chương 242: Ông trời cũng không cứu được ông – Botruyen

Cực Phẩm Thái Tử Gia - Chương 242: Ông trời cũng không cứu được ông

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Bạn học của Tiểu Hổ rất “ưu tú”, buổi chiều trốn học không nói, lại hẹn một số
bạn trên mạng đi hú hí. Nào ngờ lại gặp phải đội Trị an đi truy quét tệ nạn xã
hội. Khi kiểm tra phòng bắt được một nam một nữ mới mười sáu tuổi đang ở trên
giường của nhà nghỉ. Đúng lúc ấy hung khí của Tiểu Hổ của chúng ta vẫn còn
vểnh lên.

Cô nữ sinh kia cũng chả phải là gà mờ gì, cũng chơi bời nổi tiếng trong trường
và trên mạng. Nhiều lần chat trên mạng đã kích động khiến Tiểu Hổ không kìm
lòng nổi. Chỉ là gã không có tiền, làm một tí bị mất một trăm đồng. Hôm nay
chị cho năm trăm, bà nó chứ, làm thịt mày luôn.

Kết quả người chưa bị thịt chết, thì chính mình đã bị tạm giam ở phòng Trị an.
Khi La Sắc Sắc và Đường Sinh gặp gã, tên oắt con này đáng thương đến nỗi chỉ
mặc độc chiếc quần nhỏ, mặt xanh xanh tím tím, chứng tỏ đã bị đánh cho một
trận, bên vành mắt phải còn thâm đen, trông thật thảm.

La Sắc Sắc kìm nén cơn giận, muốn cho nó hai bạt tai nhưng vừa nhìn thấy vẻ
đáng thương của nó trong lòng lại thương xót, cuối cùng tức đến phát khóc lên.

– Ai đánh?

Đường Sinh biết La Sắc Sắc tại sao khóc, cho dù là bực thằng em không chịu
thua kém, nhưng cũng không hy vọng người khác tẩn nó.

Hai cảnh sát dẫn bọn họ vào phòng Trị an đều rất lãnh đạm, có vẻ như hơi khinh
thường. Đặc biệt khi Đường Sinh hỏi ai đánh, bọn họ càng không quan tâm. Đánh
một học sinh lưu manh có gì đặc biệt chứ? Ai đánh? Ông đánh, các người sao
nào? …

Sắc Sắc vừa nghe Nhị Thế Tổ giọng điệu không tốt, lại nhìn sắc mặt hắn sa sầm
lại, vội ôm cánh tay hắn. Tên tiểu tử này nhất thời kích động tuyệt đối dám
đánh cảnh sát, nhưng ở đây không thể như Giang Lăng, không thể để hắn ta phát
điên lên. Còn La Tiểu Hổ thì cúi gằm mặt xuống không nói câu gì.

Đường Sinh cũng không hỏi nhiều, liền cùng La Sắc Sắc quay người đi ra. Hai
cảnh sát cũng cùng đi ra ngoài:

– Hai người là người nhà của La Tiểu Hổ à?

– Đúng vậy, tôi là chị nó.

La Sắc Sắc lau nước mắt, cô nhìn thấy thái độ khinh thường của hai viên cảnh
sát.

– La Tiểu Hổ cưỡng dâm, nữ sinh kia nói vậy, chính cậu ấy cũng thừa nhận rồi.
Tuy cậu ấy là học sinh, nhưng hành vi của cậu ấy rất nghiêm trọng gây rối trật
tự xã hội, cũng làm tổn thương lớn đến tinh thần và thể xác người khác. Chúng
tôi quyết định chiếu theo điều khoản xử phạt của pháp luật để xử phạt cậu ấy.
Đây là thông báo xử phạt, hai người xem đi, nếu không có ý kiến gì, thì ký tên
vào.

La Sắc Sắc nhận tờ thông báo mà trợn tròn mắt. Phạt tiền ba mươi nghìn thì
không nói, lại còn đưa vào trại giáo dưỡng nửa năm, là tội phạm thiếu niên?
Tay cô hơi run rẩy, đưa tờ thông báo cho Đường Sinh rồi lại rơi nước mắt.
Không phải là dọa, mà là tức giận quá, thật là tức giận quá.

Đường Sinh xem xong, chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng đặt tờ thông báo lên bàn, hỏi:

– Tôi muốn hỏi vết thương trên mặt La Tiểu Hổ là như thế nào? Trên người cũng
có vết thương, không phải là trong khi hắn cưỡng dâm, bị đứa con gái yếu đuối
kia đánh chứ? Hử?

Hai vị cảnh sát không trả lời câu hỏi của Đường Sinh, một người hỏi lại:

– Anh là ai? Có ký tên không?

Xem ra họ không trả lời, Đường Sinh làm mặt lạnh:

– Cái gì cũng chưa kiểm tra rõ ràng, ký cái gì? Tôi nói với các anh, những
vết thương trên người La Tiểu Hổ khẳng định phải có lý do. Ai đánh nó, tôi bắt
phải trả giá gấp mười lần, không cần biết người đó là ai.

Có những người khi nói, khí thế rất khiếp người, như là Đường Sinh lúc này. Rõ
ràng hắn nhằm vào hai viên cảnh sát này. Sau đó không để ý tới bọn họ, lôi
điện thoại ra, bấm số của Trần Liêm:

– Anh Liêm, gọi mấy anh em Thẩm Quân tới phòng Trị an một lát. Ừ, tôi đang ở
đây, là em của Sắc Sắc có chuyện, bị người ta đánh cho tím mặt tím mày. Họ
không nói rõ là ai đánh, chắc hẳn là bị bức cung.

Một cảnh sát đột nhiên lạnh lùng nói:

– Chú ý từ ngữ của anh. Nếu không cẩn thận anh cũng sẽ bị khởi tố vì tội vu
cáo, phỉ báng người khác đấy nhé!

Đường Sinh tắt điện thoại, khinh thường liếc tên cảnh sát một cái, cười:

– Ông dọa tôi đấy à? Nào, thử còng tay tôi xem?

Viên cảnh sát hầm hầm giận dữ, nhưng quay sang nói với người còn lại, rồi hai
người cùng đi ra, ở ngoài cửa họ rì rầm bàn bạc:

– Anh không nghe thấy hắn gọi ai à? Anh Liêm lại có cả Thẩm Quân. Thẩm Quân
là Thẩm công tử, con trai của Phó Chủ tịch thành phố Thẩm Quân Hồng. Anh Liêm,
bà nó chứ, tôi nhớ ra rồi, là Trần Liêm, là công tử Trần Liêm sao? Không xong
rồi, mau đi báo với Phó cục trưởng, vụ này làm nhầm người rồi.

Hai viên cảnh sát ruột gan rối bời, vội cùng chạy lên tầng hai. Công tử Trần
Liêm rất hung hãn, gã đã làm mấy chuyện chấn động cả thành phố Phượng Thành.

Không bao lâu sau, một ông Cục phó họ Lý người to béo đi theo hai viên cảnh
sát xuống gặp Đường Sinh và La Sắc Sắc. Chợt thấy đây không phải là một thiếu
niên sao? Con cái nhà ai mà lớn lối thế? Nhưng đúng là có thể gọi được công tử
Trần Liêm và Thẩm Quân đến thì cũng không phải vừa.

Nhưng bên này đã xác định kết quả thẩm vấn cũng không dễ dàng sửa lại. Kết
luận của cơ quan chấp pháp dễ dàng bị phủ định thì uy tín còn đâu? Nhưng có
một số người lại không thể dây vào, đúng là khiến người ta bối rối. Phó cục
trưởng Lý lại quan sát La Sắc Sắc, cô gái này thật đẹp, có lẽ là thư ký của
sếp to nào chăng? Trong lòng gã nhanh chóng phân tích các khả năng, liền mở
miệng:

– Cậu La Tiểu Hổ này rất bất hảo, khi bị điều tra còn cự tuyệt hợp tác với
cảnh sát, vì vậy có chút xung đột. Ngoài ra cậu ta cũng thừa nhận là cưỡng
dâm, và đã điểm chỉ dấu tay vào bản cung khai rồi.

Thái độ của Đường Sinh rõ ràng cứng rắn hẳn lên:

– Cục phó Lý phải không? Tôi không ngại nói với ông, La Tiểu Hổ không phải
tùy tiện có thể bị vu cáo hãm hại. Liệu trong này có gì mờ ám? Tôi sẽ điều tra
ra nhanh thôi. Tin tưởng vào năng lực của tôi, tôi có thể làm cho phòng Trị an
Cục Công an thành phố Phượng Thành long trời lở đất. Các anh vẫn còn thời gian
báo cáo rõ ràng cho tôi. Qua thời gian này, ông trời cũng không bảo vệ được
ông đâu.

Nói xong, Đường Sinh kéo tay La Sắc Sắc:

– Đi thôi, chị Sắc Sắc, không đáng để bực tức với họ. Chúng mình chỉ cần tùy
tiện hất tay một cái, thì cũng làm lung lay Thành phố Phượng Thành. Chị xem,
chị còn rơi mấy giọt lệ, không sợ người ta chê cười à?

Nói rồi cùng La Sắc Sắc bước ra ngoài.

Còn lại Phó cục trưởng Lý và hai viên cảnh sát mắt nhỏ nhìn mắt to, một trong
số họ buột miệng:

– Mẹ kiếp, chưa thấy tên nào điên như thế này.

– Câm miệng lại

Cục phó Lý có phần nôn nóng, đối phương rõ ràng là thiếu niên, nhưng ngữ khí
thâm trầm làm cho người ta run sợ.

– Nếu bọn họ thực sự gọi Liêm công tử và Thẩm Quân đến cũng không phải là
đùa. Việc này vẫn chưa lớn lắm, nữ sinh kia bây giờ đi đâu rồi?

– Thả ra rồi, anh Lưu đích thân đưa ra. Làm hỏng việc rồi đẩy cho chúng ta.
Cục phó Lý, ngộ nhỡ việc này không giải quyết được…

Cục phó Lý nghiến răng:

– Việc là do thằng Lưu gây ra, thực sự không giải quyết được. Thôi thì tôi
giả vờ như cái gì cũng không biết.

– Rõ rồi, Cục phó, làm thế này đi vậy. Tên nhóc kia cũng là hù dọa người
khác. Trần Liêm và Thẩm Quân cũng không phải người thường có thể mời đến được.
Tôi có quen chị của bạn trong ngành, chị ấy từng nói, Thẩm Quân còn tốt, chứ
công tử Liêm thì rất mạnh mẽ.

Cục phó Lý tự nhiên hiểu rất rõ tình huống này. Ông ta cũng sợ công tử Liêm.
Vị công tử có bối cảnh quân đội này đã từng dẫn quân cảnh cướp người ở Cục
cảnh sát của Thành phố. Làm kinh động Thành ủy thì không nói, về sau còn cãi
nhau với cả lãnh đạo của chính quyền địa phương và thủ trưởng của đơn vị bộ
đội đóng quân.

Nghe nói Liêm công tử này là người không thể dây vào. Bản thân là Cục phó của
phòng Trị an có là gì đâu? Xảy ra chuyện, chịu trách nhiệm không phải là mình
sao? Bị Đảng ủy Cục lột da, khai trừ cũng có khả năng. Tên Lưu đúng là mầm tai
họa nhưng bố nó cũng là phó Bí thư Ủy ban, lại có quan hệ tốt với Cục trưởng
Cục công an thành phố, lẽ ra cũng có thể kết giao, nhưng, ôi…

Tóm lại, một lời khó nói hết. Tên này không có khuyết điểm nào khác, chỉ là
háo sắc, thích em ”rau sạch”. Chả phải hôm nay vừa bắt được một người, hắn vừa
ngắm trúng rồi, liền giúp em kia đưa ra chủ ý, tố cáo La Tiểu Hổ cưỡng dâm.
Sau hắn dẫn nữ sinh kia đi, để cái việc hỏng này cho người khác xử lý. Bao che
cho hắn thì không cam tâm, không bao che cho hắn thì lại đắc tội với ông già
hắn, thật là khó quá!

Trần Liêm sau khi nghe điện thoại của Đường Sinh, cũng chưa làm gì vội. Gã
nghe giọng điệu của Đường Sinh không tốt lắm, cũng không nghĩ ra mình phải làm
đến mức độ nào làm để cậu thiếu gia Đường Sinh này vừa lòng. Suy nghĩ một lúc
bèn gọi điện thoại cho Ngọc Mỹ, tường thuật lại câu chuyện cho Ngọc Mỹ nghe.

– Hả, chị không nghe nhầm đấy chứ? Mẹ kiếp, đây là ai chứ? Mù mắt rồi sao?
Chọc đúng tổ ong vò vẽ à? Em còn do dự cái gì? Mau ra tay đi. Nghe nói Đường
Sinh rất nhanh nhẹn, hắn thích tác phong nhanh nhẹn, có muốn hắn coi trọng em
một chút không?

– Rõ rồi, chị, em lập tức đi ngay. Mẹ nó chứ, em cũng giả vờ là người tốt,
giả vờ là người dĩ hòa vi quý lâu rồi, nín không nổi nữa.

Khi mười sáu mười bảy chiếc xe rằn ri dũng mãnh xuất hiện tại cửa tòa nhà Trị
an, Cục phó Lý từ trên cửa sổ nhìn thấy chân nhũn cả ra. Ôi mẹ ơi, đúng là
công tử Liêm đến rồi. Ông ta quay đầu lại, chạy xuống dưới lầu, điên khùng lao
thẳng vào phòng giam giữ thẩm tra, nắm lấy tờ thông báo trên bàn vội xé tan
tành. Hai viên cảnh sát nhìn thấy ngẩn người ra hỏi:

– Sao vậy Cục phó?

– Công tử Liêm đến rồi, mau, mau tìm quần áo của La Tiểu Hổ cho nó mặc vào.
Tôi đi gọi điện thoại cho Cục trưởng, các cậu ra ứng phó trước.

– Cục phó ơi, tôi, chúng tôi ứng phó nổi không?

Hai viên cảnh sát cũng co rúm cả người lại, vừa mới đây còn khinh bỉ vẻ ngông
cuồng kiêu ngạo của Đường Sinh, chốc lát đã bay đâu hết rồi. Anh Lưu à anh
Lưu, anh hại người rồi, anh ôm gái khoái lạc nơi nào? Chúng tôi chỉ là hai
cảnh sát nhỏ, ngay cả biên chế chính thức vẫn chưa được. Tại sao phải chịu nạn
thay anh đây? Mẹ kiếp, ai chịu nạn thay hắn ta? Đúng là đồ dở hơi.

Cục phó Lý vừa chạy trốn trên lầu, vừa gọi điện thoại báo cáo tình hình cho
Cục trưởng, nói đây là do con trai của Phó Bí thư Lưu gây ra. Công tử Liêm dẫn
đoàn xe quân đội bao vây phòng Trị an rồi. Cục trưởng thành phố giận dữ quát
mắng:

– Ai gây ra chuyện người ấy đi giải quyết, đừng có tìm tôi.

Cục phó Lý liền sáng tỏ, Cục trưởng cũng đẩy ra, mặc kệ rồi, mình còn vướng
vào làm gì? Quyết định gọi điện thoại cho Tiểu Lưu mau quay lại:

– Lưu, cậu quay lại xử lý đi, bố mẹ của đối phương đến rồi, cậu đi hoàn tất
đi, tôi là Cục phó không tiện ra mặt.

– Được rồi, Cục phó, tôi một lát nữa sẽ quay lại.

Lúc này, tên Lưu vừa mới trượt từ trên người cô nữ sinh xuống, hài lòng vỗ vỗ
mông cô ta:

– Được lắm, vẫn còn rắn chắc lắm. Lần sau em công khai bán cũng không vấn đề
gì, cứ nộp thuế đầu người cho anh là xong.

Trên mặt cô nữ sinh vẫn còn vệt kem trang điểm, cười bỉ ổi:

– Biết anh Lưu rồi, hôm khác em gọi chị em đến cùng bay với anh nhé!

– Ồ, thực là cô bé đáng yêu biết điều, gọi thêm mấy người đến, nếu lừa được
đứa nào trinh trắng đến, anh Lưu ngược lại còn bao cả em nữa.

Hơn mười phút sau tên Lưu về đến phòng Trị an. Không biết ở đâu mà lắm xe quân
đội thế? Thủ trưởng của bộ đội đến phòng Trị an sao? Gã đang thấy băn khoăn,
vừa xuống xe liền chạy vào trong đại sảnh, nhưng nhìn thấy trong tòa nhà không
ít quân cảnh đội mũ sắt.

Trận thế này có uy phong thật, ta có lúc nào cũng được oai phong như thế này
một lần nhỉ? Hiện giờ vẫn không được, ngay chức tiểu đội trưởng quèn cũng chưa
leo lên nổi. Thực ra mình mới làm được gần nửa năm thôi, không sốt ruột. Về
sau có cơ hội ra oai, trong lòng gã bỗng thấy sung sướng.

Vừa vào cửa phòng, đã nhìn thấy hai viên cảnh sát đang níu kéo mấy người quân
cảnh. Lúc này vừa nhìn thấy bóng dáng tên Lưu, mọi người đồng loạt kêu lên:

– Chính là anh ta, anh ta chính là cảnh sát Lưu, người thẩm tra La Tiểu Hổ.
Người đánh La Tiểu Hổ cũng là anh ta, chúng tôi chỉ nghe anh ta thôi.

Lưu đột nhiên ý thức được. Hóa ra đám quân cảnh này đến tìm mình? Ngay khi mặt
gã chưa kịp hoàn toàn biến sắc, Trần Liêm đã vung tay lên, mấy người quân cảnh
đã xông lên giữ tên Lưu lại.

– Mày, bắt người nhà bộ đội, lại còn dùng hình phạt riêng, chuẩn bị lên Tòa
án Quân sự đi, đưa đi cho tôi.

Trần Liêm càng bậy bạ, lúc này mồm gãđã biến La Tiểu Hổ thành người nhà quân
đội rồi.

Uy phong của công tử Liêm quá mạnh, tính ra đây là lần thứ tư đại náo thành
phố này rồi. Bình thường mà nói, có xung đột với cơ quan chấp pháp của địa
phương không coi là đại náo. Hệ thống công an địa phương ai không biết công tử
của Tư lệnh Trần? Gã không dễ dàng gây bão tố, một khi gây nên bão tố rồi thì
không dễ thu dọn. Còn nhớ vụ trước, lãnh đạo Thành ủy ra mặt cũng không có kết
quả gì, vì vậy từ đó về sau không ai dám dây vào gã.

Cùng được đưa đi ra còn có La Tiểu Hổ, nó nhìn thấy chị gái đang đứng bên cạnh
Đường Sinh, hai tay nắm chặt tay của hắn. Quang cảnh hỗn loạn này nó không
hiểu chuyện gì. Nhưng trái lại, lại nhận ra tên Lưu, người đã đánh mình, liền
nói với Đường Sinh:

– Anh Sinh, chính là tên này đánh em, còn… còn dùng dùi cui điện dí điện
vào “thằng nhỏ” của em. Em…em chịu không được mới phải thừa nhận cưỡng dâm.

Đường Sinh không nói gì, ánh mắt càng lạnh lẽo. La Sắc Sắc đau quặn ruột. Cái
gì? Dùi cui điện gí điện vào “thằng nhỏ”? Trời ơi, độc ác không thể tưởng
tượng được. La Sắc Sắc nắm chặt vai Đường Sinh, đôi mắt đẹp trừng trừng nhìn
tên Lưu, tràn đầy lửa giận.

Đường Sinh vỗ vào tay cô, thấp giọng nói:

– Chúng ta trước tiên cho Tiểu Hổ vào viện xem sao, sau hãy quay về xử lý hắn
ta.

Ra khỏi phòng Trị an, Trần Liêm quân phục thẳng thớm nhỏ giọng nói với Đường
Sinh mấy câu rồi kéo theo đám người đi. Bọn Đường Sinh cũng lên xe X5 chạy đi.
Cục phó Lý trốn ở bàn làm việc tầng 2 thở phào nhẹ nhõm. Hai viên cảnh sát
cũng bị đưa đi, may mà mình thông minh, để bọn họ chống đỡ không nổi liền
thành thật, đúng là anh minh quá. Lại nghĩ xem, cũng không thể đắc tội với Phó
bí thư Lưu mà? Hai đầu đều phải làm người tốt, thế là ngay lập tức gọi điện
cho Phó bí thư Lưu, uyển chuyển mà bi thương kể lại thằng Lưu con đã đắc tội
với ai.

Đầu dây bên kia, Phó bí thư Lưu nghe điện thoại thất kinh:

– Cái gì? Bị Trần Liêm đưa đi rồi? Bà nó chứ, còn sống nổi nữa không đây?

Hỏi lại tỉ mỉ tình hình, mới biết là Trần Liêm và Thẩm Quân cùng đi đến, ông
ta thiếu chút nữa quăng cái điện thoại đi động đi, vội vội vàng vàng chạy đến
chỗ Phó chủ tịch Thành phố Thẩm Quân Hồng cầu cứu. Không biết xấu tốt thế nào,
có Thẩm Quân làm trung gian, tám phần là có thể nói giúp một câu. Thằng oắt
con, chỉ biết mày không sống yên, nhưng mày cũng đừng có đắc tội với người
không được đắc tội chứ! Mắt mày mù rồi hay là không mang theo con ngươi à?

Bên này Phó bí thư Lưu đi tìm Phó chủ tịch thành phố Thẩm Quân Hồng khóc lóc
kể lể sự tình, thì bọn Đường Sinh cũng đã kiểm tra xong xuôi ở Bệnh viện rồi.

Vốn đã nói cơ thể La Tiểu Hổ rất là cường tráng, vết thương ngoài da đều chỉ
là hạt bụi, mấu chốt là nói “thằng nhỏ” có vấn đề gì không. La Sắc Sắc ở trong
sốt ruột, kiểu gì thì cũng không thể bị điện làm hỏng mất nha. Thực sự không
có món đồ chơi ấy là bỏ đi rồi. Đang lo lắng thì Đường Sinh ra:

– Xem kìa, dọa được chị rồi? Không sao cả, công năng không bị ảnh hưởng, hơi
sưng một chút, bác sĩ bảo ba, bốn ngày thì khỏi.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.