Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Thực ra Sở Đại Cương nói đến đây, là khéo léo từ chối việc mà Trần Liêm nói.
Gã không dám dắt cái dây này về trao cho cha mình, đảm bảo một cái bạt tai có
thể dành riêng cho mình. Trên thực tế, cha đã phải đối diện với đấu tranh nội
bộ với Chủ tịch Trương rồi, bây giờ lại mang chuyện hợp tác cung ứng rác với
tập đoàn Giang Xỉ thì e rằng càng mất lòng, không bị lão Trương đánh gục mới
lạ.
Trần Liêm nghe xong, liền cười:
– Nói như này đi, bạn tôi cũng không cầu một lần đàm phán, họ mang từ Giang
Lăng tới ba bộ hộp số thích hợp dùng cho ô tô của Khí Tạo, để dùng thử, chưa
biết chất lượng thế nào, cứ thử đi rồi nói sau. Chút việc mọn này Đại Cương có
thể giúp được không?
Câu nói này đã đủ mềm dẻo chưa? Đại Cương cũng không còn gì để nói cả.
Nguyên việc này, bằng năng lực của gã cũng có thể làm được. Đơn giản là lắp
thử, ngựa chết làm cho sống lại một hồi, cho mọi người một cơ hội. Sở Đại
Cương không coi đây là việc. Việc gã coi trọng là kết mối thâm giao với Trần
Liêm, việc này không cần thông qua cha gã cũng có thể làm được, đưa đến bộ
phận kiểm tra chất lượng xem trước. Chất lượng thực sự không đạt thì tiết kiệm
được việc lắp thử vào xe, trực tiếp ném ra cho họ là xong.
– Nói đến điểm này, tôi có nói thêm gì lại làm mất mặt anh, việc nhỏ, cứ để
tôi lo.
Ngay lập tức, Trần Liêm gọi điện thoại cho Đường Sinh, Đường Sinh liền dặn dò
người của công ty đi theo. Hồ Quốc Cường dẫn mấy người cầm theo 3 hộp số đi
cùng Sở Đại Cương. Trần Liêm quay ra bắt tay cảm ơn Thẩm Quân:
– Sở Đại Cương này xem ra cũng là người chắc chắn.
Tuổi của Thẩm Quân cũng tương đương với Sở Đại Cương, bây giờ ăn không ngồi
rồi ở cơ quan chính quyền , tích lũy kinh nghiệm, để tương lai làm quan.
– Anh Liêm nói gì vậy? Mọi người đều là bạn tốt cả mà.
Sở Đại Cương nói những lời đó cũng có nguyên nhân của nó. Một mặt hộp số của
tập đoàn Giang Xỉ thực sự không ổn, sự việc 2 năm nay rất nhốn nháo, toàn
thành phố bị chấn động, tập đoàn cơ khí ô tô Phượng Thành suýt nữa phải ngừng
kinh doanh. Ngoài ra, bố gã là Sở Hùng Đông đang bị Lão chủ tịch Trương Quý
Sinh khống chế, trong thời điểm này sao dám đưa ra đề xuất hợp tác với bên
cung ứng rác, làm khó cho anh ta quá!
Đề cập đến việc tranh đấu giữa các quản lý trong nội bộ doanh nghiệp, không
phải là vấn đề đàm phán kinh doanh nữa. Trần Liêm hiểu liền gật gật đầu.
Lại hàn huyên vài câu, Thẩm Quân nói có chuyện phải đi, Trần Liêm mới lên lầu
đến phòng Đường Sinh tìm hắn nói lại tình hình thực tế.
.
Đêm đó Hồ Quốc Cường trở về báo cáo hôm nay chưa kiểm tra thành công. Gã Sở
Đại Cương kia nói ngày mai sẽ sắp xếp, phỏng chừng khoảng một hai ngày cũng
chưa có kết quả ngay được.
Khí hậu ở thành phố Phượng Thành rét hơn Giang Lăng, sau nửa đêm tuyết lại lác
đác rơi, sáng sớm ngày hôm sau kéo rèm cửa ra, bên ngoài đã phủ trắng một màu
bàng bạc.
– Bắc quốc phong quang
ngàn dặm đóng băng, vạn dặm tuyết rơi. Thế nào, Sắc Sắc, khi em đứng chống
nạnh có khí thế của một vĩ nhân không?
Trước cửa sổ, Nhị Thế Tổ của chúng ta trần truồng đứng đó, một tay chống nạnh,
một tay cầm thuốc lá đang ra dáng vĩ nhân. Trên giường, La Sắc Sắc quấn mình
trong chăn cười:
– Mau lại đây, không biết xấu hổ à?
Cô nâng chăn lên mời gọi tình lang.
Đường Sinh kéo rèm, cười ha hả, rồi nhảy phóc lên giường chui vào trong chăn.
La Sắc Sắc áp sát thân thể ấm áp, mềm mại, một bên đùi căng tròn gác lên người
hắn, đầu gối lên khuôn ngực vững chãi của hắn.
Ngón tay thon dài vuốt ve lên khuôn ngực rắn chắc, đôi mắt đẹp ngắm nhìn khuôn
mặt anh tú của hắn không chớp mắt.
Nghĩ đến tối qua cho rằng kẻ tồi tệ kia sẽ bỏ qua mình, vốn dĩ định làm cho
hắn đau khổ, ai ngờ lại có thể bị hắn bắt nạt ngược lại cơ chứ? Nào biết kẻ
tồi tệ kia lại giày vò người ta, vừa khủng bố vừa đe dọa. Cuối cùng, không thể
không khuất phục đại uy hung hãn này, bèn dùng đôi môi mọng và cái lưỡi thơm
tho dụ dỗ hắn.
Nói về phương diện này, kỹ thuật của Sắc Sắc chỉ là lính mới, so với lần biểu
hiện đầu tiên của Ninh Hân còn thua xa, làm cho Đường Sinh dở khóc dở cười. La
Sắc Sắc ngượng ngùng xấu hổ, bèn lấy gối chụp lên đầu hắn. Chỉ cần cậu dám thò
đầu ra, có đảm bảo người ta không ăn cậu không?
Không bị đôi mắt sáng rực của hắn nhìn vào, Sắc Sắc mới dần dần tiếp tục.
Nhưng mà sức chịu đựng của hắn thật kỳ lạ, dù cho Sắc Sắc dùng hết sức lực bản
thân ra để gây sức ép cũng như giày vò thì mãi đến gần năm mười phút sau mới
đạt được thắng lợi. Lần đầu nếm cái loại chất lỏng này, La Sắc Sắc đã bị nôn
khan. Nhưng lúc đó vật ấy đang nằm sâu trong miệng, nên đã nuốt trọn toàn bộ
rồi.
Hai người cùng vui, như cá gặp nước. Ngay sau lần tiếp xúc thần bí ấy, trái
tim với trái tim, linh hồn với linh hồn, tình cảm với tình cảm đã hòa vào làm
một. Mặc dù tuổi của hai người có chênh lệch, nhưng không gây trở ngại gì đến
việc họ cùng nhau rơi vào hố tình yêu cuồng nhiệt và hoan lạc.
Chỉ vẻn vẹn hai ngày, La Sắc Sắc đã từ thiếu nữ biến thành đàn bà, thực sự
thay đổi một cách triệt để từ tâm lý đến sinh lý. Cô đã trở thành đàn bà, có
thể nũng nịu trong lòng người đàn ông của mình, tự cho mình là bảo bối của
hắn, dùng miệng của mình để dụ dỗ hắn, nắm bắt hắn. Tóm lại, nội tâm của người
phụ nữ thì không thể dùng biểu hiện của vẻ mặt để thể hiện được.
Như ngay lúc này, đang trần trụi cùng hắn quấn trong cùng một chăn, Sắc Sắc
chẳng còn chút xấu hổ nào, ngược lại thấy vô cùng sung sướng.
Cái tay kia liền trượt xuống dưới, qua ngực xuống bụng, mãi tới khi gặp được
chân mệnh Thiên Long rắn chắc:
– Sao cứ cứng mãi lên thế, cậu không mệt à?
Đường Sinh cười khổ:
– Mụ yêu tinh này, hồn xiêu phách lạc rồi. Cứ mặc sức theo đường này đi
xuống, em sao có thể không cứng lên? Còn trách gì em nữa?
– Đương nhiên là trách cậu rồi, khẳng định là trong lòng cậu đang nghĩ sai
lệch. Người ta bây giờ đang rất nghiêm túc, chỉ là sờ soạng cậu tí thôi mà.
– Có ai đến cứu ta không?
Đường Sinh nghiến răng kêu lên:
– Chị Sắc Sắc, đàn ông bị sờ mà không cứng nổi thì có tốt không?
La Sắc Sắc nũng nịu cười khanh khách, liền thu tay lại, sợ làm nó nổi cơn
thịnh nộ lên lần nữa thì lại làm khổ bản thân. Cô bá cổ hắn cười nói:
– Ừ, không đùa tên xấu xa này nữa. Cậu nói xem, lần này mình đến thành phố
Phượng Thành có ký được hợp đồng không?
Đường Sinh khẽ lắc đầu:
– Khả năng không cao, nội bộ lãnh đạo tập đoàn cơ khí ổ tô Phượng Thành cũng
đang lục đục. Chỉ cần nói đến việc hộp số, anh nói phải dùng hãng này, tôi nói
phải dùng hãng kia, ông nói ông có lý, bà nói bà có tình. Khi lợi ích công ty
bị thất thoát, chất lượng hay không chất lượng cũng là * chó mà thôi. Tôi
chỉ dùng cái phá chất lượng, nếu dùng anh chất lượng tốt, thì anh sẽ ra sao?
Hợp tác với tập đoàn cơ khí ô tô Phượng Thành chỉ là một bước đầu tiên của
Giang Xỉ sau khi tái sinh, khó khăn chắc chắn là sẽ có, nhưng chúng ta sao có
thể sợ nó được?
– Tôi cho rằng chất lượng của ta sau khi vượt qua được thử thách cũng sẽ trở
thành một vũ khí lợi hại bên trong cuộc đấu tranh nội bộ của tập đoàn cơ khí ô
tô Phượng Thành. Đứng về phía lợi ích lâu dài của công ty mà suy nghĩ, chất
lượng vẫn là cái đảm bảo sinh tồn đầu tiên. Ví dụ đơn giản: cái đồ chơi kia
của đàn ông không cứng lên thì hạnh phúc của người đàn bà có được bảo đảm
không? Trong tay chúng ta còn có Vương bài Lục Như Hành chưa giơ ra, có bất kỳ
bên nào gây hấn thì ông ta sẽ là một vũ khí lợi hại. Đường Sinh người mưu ma
chước quỷ, tôi mới không tin trong lòng cậu không có tính toán gì. Tôi nói có
đúng không?
Đường Sinh dịu dàng hôn cô, nhẹ áp vào mũi xinh đẹp của cô:
– Đương nhiên nói đúng rồi, Sắc Sắc đúng là con giun trong bụng em, em nghĩ
gì sao có thể giấu được chị? Nhưng chị là Chủ tịch của Cẩn Sinh, có những việc
do chị làm chủ trì, em cho chị phương hướng, sách lược tiến công phòng ngự thì
chị tự tổ chức, có muốn rút về làm bình hoa trong lòng em không? Không thể
được, trừ phi chị chuẩn bị làm hoa cúc.
– A, đồ tồi, tôi cắn chết bây giờ, nghĩ lung tung gì vậy? Đúng là đồ cầm thú,
không ngờ lại nghĩ người ta như thế!
– Đương nhiên rồi, làm thế nào để tham gia vào đấu tranh nội bộ của tập đoàn
cơ khí ô tô Phượng Thành là việc em tính toán, đây là một lần sát hạch với em.
Qua được cửa này, em sẽ dùng đầu lưỡi mềm mại này để an ủi chị Sắc Sắc. Không
qua được cửa này, chỉ có thể vận dụng Ca chiu sa để trừng phạt chị thôi. Đây
là áp lực mà cũng là động lực đấy nhé!
– Đồ khốn kiếp, có quỷ mới chịu được sự trừng phạt của cậu, cậu có tin là
người ta chuồn mất không?
La Sắc Sắc nũng nịu lắc lư thân thể.
_ Á, muốn chuồn sao? Được, đừng nói em không thương hoa tiếc ngọc, sớm muộn sẽ
có quả pháo này, hôm nay nổ cũng bớt lo, chị Sắc Sắc của em nằm úp ở đây được
hai ngày là giỏi.
Hắn làm bộ lấn tới, La Sắc Sắc hét tướng lên, cưỡi lên người hắn, đôi tay
trắng nõn nà bắt đầu đấm hắn.
– Không được ức hiếp người khác như vậy nha, tôi làm sao lại có thể gặp phải
người cặn bã như cậu? Cầu xin cậu đấy Đường Sinh, các việc khác đều theo ý
cậu.
Đường Sinh tươi cười, nâng cằm cô lên dịu dàng đáp:
– La chủ tịch, cầu xin em cũng vô ích, phải phát huy tài năng của chị ra. Vừa
mới bắt đầu phấn đấu, con đường trước mắt đầy chông gai, chị không thể độc
chiếm một phương, chỉ có thể bị làm thịt trên giường của em. Từ đầu đến chân
chị, cả mỗi sợi lông trên người chị đều có dấu ấn của em, ngoài yêu em ra, chị
có thể phản kháng lại không?
Ngẫm nghĩ lại cũng đúng, thật sự đã biến thành người của Đường Sinh, sủng ái
còn có nghĩa gì nữa? Đời người vui vẻ nhất là phấn đấu. Ta có trí tuệ thông
minh, có kinh nghiệm xã hội phong phú, kiến thức rộng rãi, không phải không
cần đến việc dùng âm mưu quỷ kế sao?
– Người ta cũng không phải không làm được, nhưng dọa cậu hoang mang một phen,
dù phải phạt cũng phải đổi phương thức thôi.
– Trước bất kỳ cuộc đấu tranh nào, cái gọi là chủ nghĩa nhân đạo đều là chó
má. Sở dĩ liệt nó vào mục trừng phạt, là vì nó biến thái, mới không dễ dàng
vận dụng và mới có lực sát thương.
Đường Sinh vẫn đang hù dọa cô, không phủ nhận đây cũng là một kiểu trêu đùa.
Nhưng đại đa số người không thừa nhận lực sát thương của Cachiusa rất cường
bạo. Làm thế nào nhẫn tâm làm tổn thương người đàn bà mình yêu, nhưng lấy ra
hù dọa tí chút, cũng rất có uy lực.
Giữa trưa, La Sắc Sắc khoác áo ngủ ra khỏi giường, cơ thể cảm thấy không khỏe,
nhưng vẫn đi lại được, ngày mai có lẽ là ổn rồi. Cô nhẹ nhàng gọi số điện
thoại đường dây nóng tư vấn của Bệnh viện, hỏi sau khi bị rách màng mấy ngày
có thể tiếp xúc lại được. Bác sĩ trả lời còn phải xem cơ thể mỗi người, không
vấn đề gì thì ba đến năm ngày là được. Vì chỗ rách cần có một khoảng thời gian
để hồi phục, nếu chưa phục hồi mà tiếp xúc ngay dễ bị viêm nhiễm….Lại nói có
người tiếp xúc lần thứ hai, thứ ba vẫn bị ra máu, đó là vì màng trinh chưa bị
rách triệt để, nói chung là có nhiều loại.
La Sắc Sắc thầm nghĩ, của mình chắc là đã rách triệt để rồi. Quả thực là rách
tim nát phổi ra rồi, nhưng trong lòng vẫn lo sợ, sợ lần thứ hai vẫn ra máu.
Nỗi lòng thầm kín của đàn bà, Đường Sinh cũng không hỏi, giả vờ không biết là
tốt nhất.
Buổi trưa, Cao Ngọc Mỹ và Lâm Phỉ tới cùng ăn trưa. La Sắc Sắc liền bàn bạc kế
hoạch tham gia vào đấu tranh nội bộ của tập đoàn cơ khí ô tô ở Phượng Thành.
Đường Sinh nhận được điện thoại của Mai Chước, liền chuyển vào phòng ngủ để
nói chuyện riêng, để lại ba người phụ nữ bàn bạc chuyện riêng.
Nói đến những bức họa về tôm cua của Tề Bạch Thạch (1) quả nhiên có sức lôi
cuốn lòng người. Buổi chiều Đường Sinh không ra ngoài, liền mở bức họa đẹp ra
để thưởng thức, còn gọi thêm cả Trần Liêm đến. Trần Liêm lại một lần nữa nói
về kiến thức của gã về mặt này. Đường Sinh cũng thu được một ít kiến thức nên
mời Trần Liêm ở lại ăn tối.
Có thể hưởng thụ cuộc sống xa xỉ cũng là lạc thú lớn nhất của đời người. Nhiều
người sinh tồn bằng cuộc sống lang thang, mà không có cơ hội để hưởng thụ.
Như rượu Tây, thuốc ngon, gái đẹp, đều là sở thích của đàn ông. Trần Liêm cũng
kiên trì theo lý tưởng to lớn này. Lần này y kết bạn với Đường Sinh càng giữ
vững thêm mục tiêu của mình. Sau khi ăn xong, Cao Ngọc Mỹ và Lâm Phỉ ý tứ để
Đường Sinh và La Sắc Sắc ở thế giới riêng của hai người. Họ cùng Trần Liêm đi
Đa Thái Bảo để uống rượu. Tại quán bar, bọn họ bàn bạc nhiệm vụ mới là tham
gia vào tranh đấu nội bộ của nhà máy sản xuất ô tô Phượng Thành.
La Sắc Sắc rất biết dùng người. Ở thành phố Phượng Thành thì dùng người của
Phượng Thành, chính là Trần Liêm thôi. Bản thân Sắc Sắc và Trần Liêm không
quen biết, nên có thể để Cao, Lâm hai người đó đi liên hệ. Cái tên tiểu bại
hoại kia rất biết dùng người, tự mình cũng học được ít nhiều. Hai người Cao,
Lâm nhất định sẽ tận tâm làm việc.
Cao Ngọc Mỹ có tửu lượng kinh người, cá tính cô ta rất hào sảng, khi uống rượu
lại càng hào sảng hơn. Đặc biệt cô ta rất thích uống rượu Tây. Mấy năm nay, cô
ta đã quen với những tháng ngày say say tỉnh tỉnh, nhất thời không thay đổi
được. Lâm Phỉ cũng vậy, cũng có thói quen uống rượu nhiều. Rượu có thể gây tê
liệt thần kinh. Đứng về góc độ sinh lý học mà nói, một người sau khi thần kinh
bị tê liệt sẽ đạt được khoái cảm khó hơn bình thường rất nhiều. Nói cách khác,
chính là sức chịu đựng tăng lên. Đàn bà là như vậy, đàn ông cũng vậy. Chả
trách, có một số anh chàng, sau khi uống rượu bỗng trở nên dũng cảm dị thường.
Tuy vậy, gặp phải một người đàn bà thích rượu, cũng đủ giày vò anh rồi. Mọi
người nói, rượu có thể làm loạn tính, câu này không sai chút nào. Mà thường
xuyên như vậy cũng không tốt.
Nói tới việc thâm nhập vào nội bộ của nhà máy sản xuất ô tô Phượng Thành, Trần
Liêm ngẫm nghĩ, nói có thể lợi dụng được bố của Thẩm Quân. Ngoài ra Thẩm Quân
cũng giải thích rồi, mẹ Sở Đại Cương làm phó Tổng giám đốc nhà khách Thành ủy.
Bà này có dã tâm gia nhập vào Ủy ban thành phố, chỉ là đường đi chưa phù hợp.
Cao Ngọc Mỹ bĩu môi:
– Phương pháp không cứng rắn thì ta có giật dây cho bà ấy thì chỉ sợ bà ấy
cũng không có có đủ dã tâm để làm. Người có dã tâm đều có quyền, tiền chính là
vũ khí lợi hại để kháng địch. Tôi không tin có người có thể chống chọi được.
Thẩm Quân bên này anh chủ động giật dây đi.
Ngoài ra, đám người Cao Ngọc Mỹ tối nay khi nói chuyện với La Sắc Sắc cũng
biết bức họa của Tề Thạch Bạch là để dùng tặng cho Lục Như Hành nên cũng vững
dạ hơn, cố gắng dùng lời lẽ hung hồn để trấn an Trần Liêm. Mà bố của Trần Liêm
tuy là Ủy viên thường vụ Thành ủy, nhưng cơ bản trong các cuộc họp thường vụ
ông cũng không lên tiếng, thậm chí còn không tham gia. Trừ phi, vấn đề thảo
luận trong cuộc họp là xã hội hòa hợp quân dân cùng kiến thiết hoặc chủ đề
liên quan đến quân sợ thì ông mới đi.
Thời kỳ xây dựng kinh tế, nhiệm vụ của quân đội là bảo đảm an toàn sinh mệnh,
tài sản của toàn dân. Ví dụ như khi đánh giặc cứu nước, thì chắc chắn sẽ xuất
hiện những tấm gương anh hùng quân đội. Thời bình thì không có việc gì, vì vậy
nên chức tư lệnh quân khu kiêm Ủy viên Thường vụ Thành ủy chỉ là một hư danh.
Trần Liêm hiểu rất rõ điểm này, vì vậy chỉ có thể đi tìm Thẩm Quân. Trong
thành phố vẫn còn các đệ tử của các quan chức lớn khác, chỉ tiếc là quan hệ
không được tốt lắm.
Cao Ngọc Mỹ chưa bảo với hắn là Đường Sinh có quan hệ với Lục Như Hành. Vì Lục
Như Hành là Chủ tịch thành phố lớn, nên không thể nhờ vả một cách tùy tiện
được.
Trưa ngày mùng chín tháng mười hai, Đoan Mục Chân lái xe chở Đường Sinh và La
Sắc Sắc về thăm nhà La Sắc Sắc. Lần về nhà thăm người thân này, không lẽ suốt
ngày lăn lộn ở bên ngoài, không cho cha mẹ cơ hội ăn bữa cơm đoàn viên? Đường
Sinh đến với tư cách con rể, chỉ có điều bố mẹ La Sắc Sắc không thể tưởng
tượng ra mà thôi.
La Tiểu Hổ rất phấn khởi, cậu thiếu niên bừng bừng sức sống này không kể thấp
hơn Đường Sinh một cái đầu, khung xương to lớn, điểm này giống cha của cậu ta.
So với Đường Sinh, cậu ta trông thô kệch hơn, cơ bắp thô ráp, mày rậm mắt hổ,
trẻ tuổi nhưng trông vô cùng hung hãn. Sắc Sắc trên đường về nhà đã kể về tính
khí và một số chuyện của em trai, Đường Sinh vui vẻ nói:
– Rất hợp với khẩu vị của em. Nhất định phải đưa cậu ấy đi Giang Lăng để phát
triển thêm, em sẽ đào tạo cậu ấy.
La Sắc Sắc trợn tròn mắt,
– Cậu đào tạo nó? Thế thì về sau nó phải gây thêm nhiều họa?
Đương nhiên sự lo lắng này cũng chỉ là thoảng qua, La Sắc Sắc biết rõ tình
lang của mình bản lĩnh lớn đến đâu. Ở Giang Lăng, trời có sụp xuống thì hắn
vẫn còn trụ được. Tiểu Hổ trong mắt Đường Sinh không phải là em vợ sao? Có thể
không che chở cho nó sao? Cái đáng lo là Tiểu Hổ không quá ỷ thế mà hiếp đáp
người khác là được rồi. Không nói cậu em có thể lăn lộn với Đường Sinh, về sau
không biết La gia sẽ nở mày nở mặt biết chừng nào.
Nhà Sắc Sắc ở là căn lầu cũ, bố không kiếm được nhiều tiền, cuộc sống cũng
phải tương đối tiết kiệm. Tiểu Hổ bình thường kiếm được chút tiền lẻ đều lén
lút lên mạng. Thanh niên đã mười sáu tuổi rồi, cũng hiểu biết không ít việc.
Thêm nữa là cũng chịu ảnh hưởng của các bạn, nên đầu óc cũng thông suốt nhiều
việc. Sau bữa cơm, Tiểu Hổ nháy mắt với chị, sau đó chui vào phòng ngủ, La Sắc
Sắc liền vào theo:
_ Có chuyện gì vậy?
– Ầy, chị à, cái này, chị cũng biết, bình thường em cũng tiêu tốn chút tiền,
bố mẹ quản rất chặt, muốn mua mấy quyển sách cũng không mua nổi.
– Ơ, em sẽ đi mua sách á?
La Sắc Sắc tin cậu ta mới là lạ, dí tay lên trán gã:
– Lên mạng để nổ chứ gì?
– Đâu có, em rất trong sáng, được không?
La Tiểu Hổ mặt đỏ lên biện bạch.
– Chị tốt của em, cho em một ít đi!
La Sắc Sắc lườm em một cái, đi ra ngoài cầm túi xách lấy tập tiền ra, rút năm
trăm đồng đưa cho gã:
– Có nợ người ta không? Đem trả hết đi, đừng để người ta chửi sau lưng. Một
vài ngày nữa chị đến trường làm thủ tục chuyển trường. Em phải ngoan ngoãn
nghe lời cho chị, cần đưa tiền cho em tiêu thì chị sẽ đưa, cần trừng trị thì
chị sẽ không nhân từ mà nương tay như bố mẹ đâu. Chị biết em cứng đầu, có cứng
hơn roi da được không? Hai trăm cái roi da có chịu được không?
La Tiểu Hổ nhe răng trợn mắt lắc đầu:
– Không chịu nổi, chắc chắn là chết rồi.
Trong tay đã có năm trăm, hừ, bà nó chứ, hôm nay được xả láng một bữa rồi. La
Tiểu Hổ cam kết một hồi rồi chuồn mất.
La Sắc Sắc cũng không nghĩ gì nữa, trong lòng rất thương em trai. Mẹ cũng
không thể một lần đưa nó cả trăm đồng, như thế này là nó vui chết đi được.
Người ta nói, vui quá hóa buồn. Năm giờ chiều, Mẹ La Sắc Sắc là Hàn Thục Tú
gọi điện thoại cho cô báo “tin vui”.
– Sắc Sắc à, em con lại đi rồi. Chân mẹ nhũn cả ra rồi. Con về mau, nó cưỡng
dâm con gái người ta.
(1)Tề Bạch Thạch, tên thật là Tề Thuần Chi là một họa sĩ Trung Quốc, Ông nổi
tiếng là một danh họa Trung Quốc với các tác phẩm màu nước linh động đầy sức
sống.
Ông còn có biệt hiệu là Tề Hoàng (齊璜) và Tề Vị Thanh (齐渭清). Đối tượng trong
tranh vẽ của ông rất phong phú, từ thú vật, cảnh vật, đồ vật, đồ chơi, rau
quả, vân vân. Quan điểm hội họa của Tề Bạch Thạch là “ hội họa nằm giữa thực
và ảo “ . Những năm cuối đời, đa số các tác phẩm của ông là về chuột, tôm, và
chim
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi