Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Nói Trần Liêm ở Phượng Thành thực sự là công tử có tiếng, nhưng đệ tử của các
lãnh đạo tập đoàn cơ khí ô tô Phượng Thành chưa chắc đã kém nổi danh. Có tiền
thì là có tiền, nhưng cũng không có quyền. Quyền và tiền kết hợp là thực lực
chân chính. Thương nhân kỳ tài đến mấy cũng không áp đảo nổi quan liêu.
Lâm Phỉ uyển chuyển bộc bạch hết những lời mà Đường Sinh đã dạy cô. Trần Liêm
liền ngẫm nghĩ, nhưng nếu tìm được một người như thế này chắc không phải quan
hệ trực tiếp đến gã. Trên thực tế, công tử Trần Liêm ở Phượng Thành có vị trí
thanh cao, ngạo mạn, là bậc gia thế kỳ tài, xem ai có thể sánh được. Nếu Đường
Sinh và Cao Ngọc Mỹ không ở đây, Trần Liêm liệu có coi ai ra gì không? Chẳng
có một ai cả.
Phong thái nho nhã của Lâm Phỉ khác hẳn với lần trước cô đi cùng với Cao Ngọc
Mỹ, trong lòng Trần Liêm cảm thấy bứt rứt. Lần trước cô ấy đến, y chỉ xem cô
ấy như thú cưng của Cao Ngọc Mỹ, lại rất phóng đãng, không đáng quan tâm gì.
Đàn ông vốn không thích đàn bà vẻ ngoài không đoan chính.
Nhưng lần này khác rồi, hóa ra người đẹp phóng đãng này lại cũng có thể thanh
cao và nho nhã đến vậy? Lần trước ta đã nhìn nhầm sao?
– Được rồi, tôi bực rồi đây. Chị Ngọc Mỹ nói chị đã là người đàn bà của Tiểu
Đường. Đường Sinh thật là lợi hạị, mới mười bảy tuổi thôi mà đã có thể khuất
phục được người hơn mình chín tuổi là Cao Ngọc Mỹ và người hơn mình tám tuổi
là Lâm Phỉ như thế nào? Sao mà hôm nay chị cũng yêu thiếu niên thuần khiết
thế?
Ngay cả Cao Ngọc Mỹ cũng thay đổi cách trang điểm, không trang điểm đậm như
trước nữa. Vẫn còn nhớ lông mi giả của cô ấy trước đây cũng dài đến hơn 2 mm,
bây giờ nhìn thanh cao hơn. Tóm lại vẻ ngoài của cô ấy bây giờ lôi cuốn hấp
dẫn hơn xưa.
Chỉ có duy nhất một thiếu sót là cái giọng thô tục của Cao Ngọc Mỹ không thể
sửa được, nhưng may mắn chỉ thốt ra với người quen những câu như: mẹ nó, bà
nó… Ngoài mặt ả ta vẫn giả vờ là người có khí chất cao quý, những người quen
biết ả ta lâu rồi mới phát hiện ra bản chất thô bỉ trong tính cách của ả,
nhưng đây chính là cách biểu lộ tình cảm tâm giao của ả ta. Điều này Trần Liêm
rất rõ.
Gã dặn dò bọn công tử dưới quyền:
– Chị tôi khi nào nói chuyện bằng giọng mắng nhiếc thô thiển với các cậu,
chứng tỏ chị ấy đã coi trọng các cậu, tình cảm chị em đã gần gũi hơn xưa, chị
ấy càng khách khí với các cậu chứng tỏ chị ấy khinh thường các cậu, khoảng
cách giữa mọi người sẽ càng xa.
Cho nên bọn tiểu công tử kia ước ao được chị Ngọc Mỹ mắng chửi, chắc chắn tình
cảm chị em càng thêm mãnh liệt.
Nhưng mà cặp mắt xinh đẹp kia của Cao Ngọc Mỹ vốn đã treo ở ngoài não, mắt cao
hơn trán, thì còn để ý đến ai, nhìn thấy ai nữa?
Có thể mượn chuyện bọn công tử thành phố Giang Lăng để nói, ả thực sự có coi
mấy ai ra gì. Có tài hoa thì cũng chỉ để thưởng thức, nhưng cũng không nhất
thiết phải để trong lòng. Các người xem thường bà đây rồi đấy. Các người xem
mình là thần mã phương nào? Quỳ xuống liếm ngón chân bà còn bị chê là lưỡi ráp
kìa, có biết không vậy? Trong cốt tủy của ả đã có máu kẻ cướp của ông nội và
tính hung hãn của bố, vì vậy ả làm việc vừa quyết đoán, dứt khoát vừa tàn
nhẫn.
Trước khi gặp Đường Sinh, mục tiêu lớn nhất của cuộc đời ả chính là hưởng thụ
cuộc sống, ả kiên định bảo Lâm Phỉ:
– Chúng ta phải làm Nữ vương, phải giẫm nát bọn đàn ông dưới chân. Bắt đầu từ
Cachiusa, bà đây không tin Trung Quốc lớn như vậy, sẽ không tìm được thấy
Cachiusa?
Ừ, tìm thì đã thấy rồi, nhưng kết quả lại khác với điều ả nghĩ trước đây. Cái
đêm tanh mùi máu ấy đã làm thay đổi nhân sinh quan của Cao Ngọc Mỹ.
Sau đó Lâm Phỉ còn hỏi ả:
– Chị Ngọc Mỹ, bắt đầu giẫm lên gã à? Em, em sợ không giẫm được.
Khi cô hỏi, cảm thấy rất chột dạ.
Cao Ngọc Mỹ trả lời:
– Mẹ nó, giẫm lên trứng đi, ta gặp phải hắn rồi, chỉ còn mỗi phân để giẫm
thôi.
Sau liền phân tích bối cảnh của Đường Sinh:
– Chị em ta vứt bỏ lý tưởng làm Nữ vương đi, chị thấy làm người đàn bà bé
bỏng của một người đàn ông đáng để yêu mới thật là hạnh phúc.
Lại nói hoan lạc đêm đó chưa được tới nửa chừng, thuần túy là một dạng giải
phóng sinh lý mà thôi. Khi Cao Ngọc Mỹ bị Đường Sinh dùng bạo lực, cảm giác
cực khoái chợt đến cực kỳ mãnh liệt, thời khắc ấy ả chợt nhớ đến câu nói của
lão lưu manh William:
– Một người không chịu nổi Cachiusa.
Quả nhiên không giả, chính mình và Lâm Phỉ hai người suýt chút nữa đã bị
Cachiusa làm chết giấc. Lần tiếp theo, chủ yếu là do bối cảnh của Đường Sinh
khiến linh hồn của Cao Ngọc Mỹ chấn động. Không nói đến điểm này, ả tin tưởng
vững chắc rằng mộng Nữ vương của ả có thể thành hiện thực.
Tuy vậy, hiện tại tất cả đều đã kết thúc rồi, cuộc sống mới đã bắt đầu, nhân
sinh chuyển biến ma quỷ khó lường, chỉ biết than tạo hóa khéo trêu người.
“Không cần biết là ai, tóm lại đầu năm nay ông trời đã mang đến một chàng
thiếu niên có khí chất. Liệu có còn loại người kiên cường, không thể sa ngã
được không?”
Cao Ngọc Mỹ rất khinh thường, bất luận là tiền bạc hay là sắc đẹp, đều có thể
là vũ khí lợi hại khiến đàn ông phải bỏ mạng. Ả tin tưởng như vậy.
Đường Sinh từ xa đã nghe thấy luận điệu của Cao Ngọc Mỹ. Lâm Phỉ ngước nhìn
thấy hắn đầu tiên, liền thấp giọng nói:
– Đường Sinh đến rồi.
Đoạn đứng lên, Cao Ngọc Mỹ và Trần Liêm cũng đứng lên, phản ứng vô tri vô giác
rất bản năng này thể hiện lòng kính sợ của bọn họ đối với Đường Sinh.
– Đều quen biết nhau cả, không cần phải đứng lên đón tiếp tôi. Tôi cũng không
phải là nhân vật quan trọng gì, mời ngồi.
Đường Sinh mỉm cười, quay vào ngồi giữa Cao Ngọc Mỹ và Lâm Phỉ. Cái bàn nhỏ có
bốn bên, mỗi người ngồi một bên. Đường Sinh và Trần Liêm ngồi đối diện nhau.
Cùng ngồi xuống rồi, khi nói tới một tiểu công tử của tập đoàn cơ khí ô tô,
Trần Liêm nói chiều có thể liên hệ được, Đường Sinh liền gật đầu:
– Ừ, tốt.
Tập đoàn cơ khí ô tô Phượng Thành là một doanh nghiệp lớn có số có má ở thành
phố Phượng Thành, ngay cả trong tỉnh Giang Trung cũng có vị trí nhất định, Chủ
tịch tập đoàn Trương Quý Sinh cũng là nhân vật tương đối có máu mặt, xe của
tập đoàn tiêu thụ khắp cả nước, không dám nói như thế nào, thì cũng là doanh
nghiệp nộp thuế khủng của thành phố Phượng Thành rồi.
Trong xí nghiệp lớn cũng không tránh được các phe phái mọc lên như nấm. Nhân
vật thứ hai dưới Chủ tịch Trương Quý Sinh là Sở Hùng Đông. Gã là Phó chủ tịch
hội đồng quản trị tập đoàn, cũng là Phó tổng giám đốc thứ nhất. Phần lớn các
sự vụ hàng ngày đều một tay gã xử lý, nhưng về năng lực trước sau gã cũng bị
lão Trương chế ngự.
Con trai Sở Hùng Đông là Sở Đại Cương chính là một vị công tử có tiếng của tập
đoàn Khí tạo. Bố là nhân vật thứ hai của tập đoàn, mẹ cũng là Phó chủ nhiệm
phòng tiếp khách của Văn phòng thành ủy (việc biên chế). Các việc trong phòng
tiếp khách đều là do phó chủ nhiệm kiêm nhiệm, các vị phó khác đều là tuyển
dụng về, nhưng vợ của Sở Hùng Đông Triệu Mỹ Hoa là từ Cục nhân sự điều tới,
bản thân là cán bộ cấp Trưởng phòng.
Sở Đại Cương năm nay 23 tuổi, lăn lộn kiếm được cái bằng tốt nghiệp đại học
danh tiếng thì trở về Phượng Thành, mở một công ty bao bì dưới sự trợ giúp của
bố mẹ, nhằm hưởng lợi từ việc đưa xe của tập đoàn cha mình ra ngoài buôn bán.
Mặt khác gã cũng có nhúng tay mưu lợi vào nghề phụ của tập đoàn.
Tóm lại tên Sở Đại Cương cũng là một cậu ấm có chút đầu óc. Mấy năm gần đây
lại làm ăn kinh doanh than đá nên kiếm được nhiều. Xe của tư gia đều là BMW
tiền triệu. Mỗi ngày đều hưởng lạc thú của trần gian, lại còn có cô thư ký
xinh đẹp kiêm luôn lái xe. Nhìn chung thì Sở Đại Cương sống cũng rất tự nhiên,
phóng khoáng.
Thay Trần Liêm liên hệ với Sở Đại Cương là cậu ấm Thẩm Quân, con của Phó chủ
tịch thành phố. Mối quan hệ của Thẩm Quân và Trần Liêm có thể coi là tốt. Thẩm
Quân không đặc biệt để tâm bối cảnh quân đội của Trần Liêm, mà theo gã thấy,
thì ảnh hưởng của quân đội tại địa phương không bao giờ bằng được ảnh hưởng
vừa trực tiếp, vừa mạnh mẽ của quan chức địa phương, nhưng bố của Trần Liêm
lại có chân trong ủy viên thành ủy, điểm này đáng để gã kết giao.
Còn một số chuyện không rõ ràng. Do lực lượng của Trần Liêm khi đi xử lý, cơ
quan chấp pháp của địa phương đều không can thiệp được. Thực thà mà nói, bao
nhiêu điểm lợi như vậy, Thẩm Quân đều nhìn thấy cả, về sau mối kết giao với
Trần Liêm ngày càng thâm sâu.
Buổi chiều…, Trần Liêm gặp Thẩm Quân và Sở Đại Cương tại đại sảnh của nhà
khách, so với hai người kia, thân phận của Sở Đại Cương giảm hẳn mấy bậc. Chủ
tịch của doanh nghiệp không cách gì ngồi xuống cùng bàn luận với các quan chức
trong chính quyền. Với lãnh đạo quân đội thì càng không thể so sánh. Đó hoàn
toàn là hai việc khác nhau, không cần phải bàn cãi, nhưng gã thanh niên này
cũng sẽ vì lợi ích mà kết hợp, thông đồng với nhau trở thành bằng hữu.
Sở Đại Cương cũng không ngốc nghếch, trong thâm tâm gã hiểu rõ mấy công tử
chân chính không để tâm tới mình, mà mình đến cũng để ứng phó với trường hợp
này, ai bỏ ai cũng không sống nổi. Đầu năm nay có tiền thì cuộc sống cũng dễ
chịu hơn. Vì vậy đến gặp Trần Liêm, Sở Đại Cương trong lòng không có gánh nặng
gì, có thể giúp được thì giúp một tay, sau nhỡ có việc cần đến đối phương, gặp
gỡ nhau cũng dễ nói chuyện.
Thực tế không giúp được cũng không có cách nào. Có câu tục ngữ rằng, kinh
doanh không cần nhân nghĩa, cũng đến mức lật mặt cởi quần không nhận người
quen.
Trần Liêm đảm đương việc thuyết khách, khéo léo thay Đường Sinh dò xét thực
hư. Sở Đại Cương là dân kinh doanh xe của tập đoàn cơ khí ô tô đối với nội
tình cũng tương đối rõ ràng. Vừa nghe Trần Liêm đề cập đến tập đoàn Giang Xỉ,
gã đã hiểu ra rồi, hóa ra là vậy.
– Không giấu gì anh Liêm, tập đoàn Giang Xỉ của Giang Lăng đã sắp sửa đóng
cửa rồi. Mấy năm trước danh tiếng của Giang Xỉ khá tốt, hộp số của họ sản xuất
chất lượng rất đạt, nhưng doanh nghiệp này vừa phát đạt đã biến chất rồi. Chủ
tịch tham nhũng, chất lượng không ổn, hai năm nay tập đoàn Khí Tạo của chúng
tôi đã căt đứt quan hệ với Giang Xỉ rồi, hộp số của họ không thể dùng được.
Chất lượng ấy gọi là rác rưởi, xe mới sử dụng nửa tháng, bánh răng hộp số đã
rơi mất cả nửa, năm ấy tập đoàn cơ khí ô tô Phượng Thành vì vụ đó mà suýt nữa
đã không trụ nổi, thua lỗ mấy chục triệu.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi