Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Đường Sinh mặc dù vô tình mà lại hữu tình, lần đó đã hoàn toàn xua tan sự cô
quạnh trong tâm hồn cô, kể từ sau đêm đó đến nay, Lâm Phỉ không còn thấy chút
gì rạo rực ham muốn nữa, thật sự là đã rất thoả mãn rồi.
Ngắn ngủi mấy chữ “Chị thay đổi rồi”, như một mũi tên cắm sâu vào trái tim Lâm
Phỉ, cả linh hồn cô đều run rẩy:
– Cậu nghĩ tôi thế nào?
Cô nói thật nhỏ, như sợ La Sắc Sắc trong phòng ngủ nghe thấy. Đường Sinh hơi
mỉm cười:
– Bây giờ đã tốt lắm rồi, muốn gột rửa những cặn bã đã lỡ vấy bẩn cần có thời
gian.
Nói xong, tay hắn đưa lên nắm vào đỉnh núi cao ngất bên phải của Lâm Phỉ, sờ
sờ nịt ngực, vẻ mặt Lâm Phỉ vừa thích thú vừa ngượng ngùng, môi nhếch lên
nhưng không nói được gì.
– Cái này nhất định chị phải mang, cho dù chúng ta phóng túng nhưng không
được phô bày cho người khác xem. Con người của tôi không dễ dàng lên giường
với bất cứ cô gái nào, bây giờ chị đã mang họ Đường rồi, chị biết không?
– Biết, đêm đó đã biết, tôi họ Đường, là người đàn bà của Đường Sinh, từ nay
tôi sẽ đeo mịt ngực và cũng mặc quần lót.
– Chà, ngày đó ngay cả quần lót cô cũng không mặc sao?
Đường Sinh trợn tròn mắt, nhưng suy cho cùng thì lúc đó mình cũng đâu có vén
lên xem đâu mà biết.
– Có chứ, nhưng quá nhỏ, tôi sợ cậu không vui nên bây giờ đổi sang loại lớn
hơn.
Tiếng Lâm Phỉ nhỏ như muỗi kêu.
Thiếu chút nữa Đường Sinh bật cười, hắn áp sát mặt vào bên tai cô, nói:
– Lâm Phỉ, các cô gái bên cạnh tôi đều là người đứng đắn, không ai mặc quần
áo lót trong suốt cả. Thật ra lòng dạ đàn ông đều tránh không khỏi một chút
xấu xa, chị đấy, xem như chị đã cho tôi một niềm vui bất ngờ đi, ngắm nghía
những bộ quần áo lót hấp dẫn trên người chị cũng là một cách hưởng thụ, chị cứ
tiếp tục giữ phong cách ăn mặc này, chỉ cần bên ngoài đoan trang đứng đắn là
được, hiểu không?
– Hiểu rồi, chỉ cần cậu thích, múa bụng, múa cột, múa thoát y tôi đều có thể,
chỉ sợ cậu không thích, chê tôi phóng đãng.
– Phóng đãng cho một mình tôi xem thì không sao cả, nếu như chị lên sân khấu
múa với kỹ thuật mê người, tôi cũng không thể đứng vỗ tay cổ vũ cho chị được,
đúng không nào? Cho nên mới nói, ở nhà, chúng ta làm gì cũng được, khi ra
ngoài chị phải hết sức trong sạch, được chứ?
– Ừ, tôi biết rồi. Đường Sinh cậu thật tốt, cậu vào thăm chị Sắc Sắc đi, à,
chị Ngọc Mỹ không về sao?
Vướng mắc trong lòng Lâm Phỉ sau khi trao đổi vài lời với Đường Sinh lập tức
được đánh tan, lòng như rộng thoáng hẳn, cảm thấy dường như thế giới đều thay
đổi.
Đường Sinh dùng môi nhè nhẹ mơn man đôi má thanh tú của cô, ngón tay vân vê
đầu ngực của cô:
– Trái lê này nhọn hoắt à, tôi rất thích.
Lâm Phỉ để mặc cho hắn mân mê, cả người yếu ớt dựa vào lòng hắn, thở gấp. Lúc
này, Đường Sinh cao giọng nói:
– Chị Ngọc Mỹ và Trần Liêm đang gọi món ăn ở nhà ăn, tôi một lát nữa sẽ ra.
Chị đi trước đi. Tôi và Trần Liêm chỉ mới quen biết, có phần khó nói chuyện,
chị đi trước chuyện trò với y một chút. Ở Phượng Thành, y cũng là công tử có
danh tiếng, nhà máy cơ khí ô tô Phượng Thành không lẽ không có bọn con cháu
Nhị Thế Tổ này nọ, để y giới thiệu đến.
– Tôi hiểu, cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Lâm Phỉ nũng nịu trả lời, rồi rất nhanh không một tiếng động hôn môi Đường
Sinh.
Ra khỏi phòng, hai bàn tay Lâm Phỉ nắm chặt lại, hương vị ngọt ngào trên đôi
môi còn lưu lại một sự hấp dẫn khó cưỡng. Trong thời gian ngắn ngủi chưa đến
mười phút trò chuyện với Đường Sinh, tâm trạng bất an khi mới đến Phượng Thành
đã hoàn toàn tan biến.
Đường Sinh, tôi vốn là một cô gái tốt, chỉ có điều không ai thương tôi, yêu
tôi cả, nên tôi mới sa đoạ. Hãy yêu tôi nhé, tôi không quan tâm cậu có bao
nhiêu cô gái, chỉ cần cậu cho tôi một phần tình yêu của cậu, tôi sẽ mãi mãi là
người của cậu, cho dù phải đứng trong một góc tối nào đó.
Lau khoé mắt đẫm lệ hạnh phúc, Lâm Phỉ nhẹ nhàng bước đi, miệng không kìm nổi
câu hát ánh trăng biểu lộ tấm lòng của tôi.
Không thể nói Lâm Phỉ quá mê trai, thật sự là sức hút của Đường Sinh quá mạnh
mẽ, ngay cả Cao Ngọc Mỹ cũng tìm mọi cách đeo dính lấy hắn. Lâm Phỉ đã dâng
hiến cho hắn, theo quan niệm từ tận đáy lòng của cô, người lấy đi tấm thân
trinh bạch của cô, nói một cách lãng mạn là để lại một chút tình cảm lưu
luyến, ngoài ra còn vì uy lực mạnh mẽ của Ca chiu sa, cô đã bị Đường Sinh
chinh phục, từ sinh lý đến tâm lý là một quá trình kỳ diệu, khác hẳn với
trường hợp tình yêu trước, tình dục sau thông thường.
Qua chỗ ngoặt ở hành lang, suýt nữa cô đụng phải một người, cô kêu lên, người
kia nhanh nhẹn hỏi:
– Không sao chứ?
Là giọng của Đoan Mộc Chân, hôm qua Lâm Phỉ đã gặp y rồi, lúc Đường Sinh giới
thiệu có nói y là lái xe.
– Anh Đoan Mộc đấy à, tôi không sao!
Vừa chào hỏi xong, Lâm Phỉ thản nhiên mỉm cười bước đi, Đoan Mộc Chân xoa xoa
i mũi, cô này mới ăn chim khách (3) hay sao vậy? Vui vẻ đến mức đó?
Trong phòng ngủ, Đường Sinh thuật lại chuyến đi nhà máy cơ khí ô tô
Phượng Thành cho Sắc Sắc nghe, sau đó mới hỏi cô sức khỏe thế nào. Sắc Sắc
lườm hắn một cái:
– Đồ khốn nhà cậu còn có mặt mũi hỏi tôi sao? Không thấy người phải nằm úp
sấp không thể động đậy thế này à? Khai mau. Vừa rồi cậu và Lâm Phỉ thầm thì
nói cái gì?
Đường Sinh nằm xuống một bên giường, luồn tay xuống cái cổ trắng ngần của Sắc
Sắc, để cô gối đầu lên tay mình:
– Hỏi cô ấy có mặc quần lót không.
– Cậu muốn chết hả? Bóp chết cậu luôn!
La Sắc Sắc bật cười quở trách, hai cánh tay trắng như tuyết vòng quanh cổ
Đường Sinh, áp sát khuôn mặt tươi cười tới ngậm chặt môi hắn, sau khi hôn một
cách nồng nàn, người đẹp dịu dàng thỏ thẻ:
– Đường Sinh, hôm qua cậu ra trong người tôi, nếu chẳng may mang thai…
Những lời gợi lại hình ảnh đau lòng trong trí nhớ Đường Sinh, hắn quyết đoán
nói:
– Có thì nuôi, tôi không có quyền bỏ đi mạng sống đứa con của chúng ta, Sắc
Sắc của ta vừa nhìn đã biết là rất có khéo nuôi con, sinh ba luôn đi? Không
cần quá hạnh phúc nha!
Đột nhiên La Sắc Sắc cảm thấy xúc động muốn khóc, có thể nghe được Nhị Thế Tổ
trả lời quyết đoán như vậy, trong lòng ngọt ngào chết đi được:
– Muốn dụ dỗ tôi hả?
– Từng câu từng lời đều xuất phát từ gan ruột, nếu có nửa lời không thật, sẽ
bị trời đánh, ra đường bị xe đụng, tán gái bị thối bi…
– Ai cho cậu nói bừa?
Cô tát liên tiếp ba cái vào khuôn mặt anh tuấn của Đường Sinh, sau đó ấn chặt
lấy hắn mà hôn, hôn đến khi cả hai đều ngộp thở, hôn đến mức nước mắt Sắc Sắc
tuôn rơi, cuối cùng không hôn nữa , Sắc Sắc khóc nức nở:
– Đường Sinh, nếu lỡ Trưởng phòng Liễu biết thì…
– Chẳng có gì là nếu lỡ cả, chắc chắn bà sẽ biết, bởi vì tôi sẽ đi nói cho mẹ
biết là tôi quan hệ với La Sắc Sắc. Lúc chúng ta vừa sinh con, tôi sẽ mang đến
cho mẹ nuôi, tôi nói đấy là cháu nội của mẹ, La Sắc Sắc là con dâu không danh
phận của mẹ, mẹ không nhận cũng không được.
La Sắc Sắc xoay người đi, úp mặt vào giường khóc to hơn, Đường Sinh kéo chăn
trên người cô xuống khiến thân thể trần truồng trắng như tuyết của cô lộ ra.
Cả người cô hoàn toàn phơi bày trước mắt hắn, ngắm nhìn vì cô khóc to nên
những bộ phận trên người run rẩy theo, tạo thành những chuyển động lạ thường.
Hắn cúi đầu xuống, dồn hết thâm tình hôn vào bầu vú xinh đẹp.
– Phơi nắng sẽ làm cơ thể khoẻ mạnh, cưng này, tôi đi nhà hàng gặp Trần Liêm
một chút, cưng ngoan ngoãn nằm nghỉ, đừng xuống giường nhé!
Khi tiếng bước chân hắn đã đi xa, La Sắc Sắc mới quay đầu lại, trên khuôn mặt
xinh đẹp còn vương những giọt lệ trong suốt, hiện ra nét tươi cười rạng rỡ.
Tên nhóc khốn kiếp, cậu cũng không sợ chị cậu bị cảm lạnh sao? Kéo chăn để
trần mặc kệ, sao không hôn người ta một lát nữa? Người ta còn khóc đây này.
(1) Đại tuyết (tiếng Hán: 大雪) là một trong 24 tiết khí của của các lịch Trung
Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 7 hay
8 tháng 12 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 255° (kinh độ Mặt Trời bằng
255°). Đây là một khái niệm trong công tác lập lịch của các nước Đông Á chịu
ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Quốc cổ đại. Ý nghĩa của tiết khí này, đối với
vùng Trung Hoa cổ đại, là Tuyết dầy.
Theo quy ước, tiết đại tuyết là khoảng thời gian bắt đầu từ khoảng ngày 7 hay
8 tháng 12 khi vừa kết thúc tiết tiểu tuyết và kết thúc vào khoảng ngày 21 hay
22 tháng 12 khi tiết Đông chí bắt đầu.
(2) Câu chuyện “Vụ án Trần Thế Mỹ” kể rằng, đời Bắc Tống, một thư
sinh tên Trần Thế Mỹ từ biệt vợ và người nhà đi kinh thành thi cử,
cuối cùng thi đỗ Trạng Nguyên, Trần Thế Mỹ lẽ ra phải đón vợ và
người nhà đến kinh thành, nhưng hắn lại ham muốn phú quý, lấy công
chúa làm vợ. Mấy năm sau, vợ ở nông thôn không nơi nương tựa, dẫn con
cái đến kinh đô tìm chồng. Nhưng, Trần Thế Mỹ ác tâm sợ sự thật bị
bại lộ, bèn cho thủ hạ giết chết vợ và con mình. Vợ may mắn thoát
nạn, tìm đến Bao Chửng nhờ phân xử, Bao Chửng cuối cùng đã xử chặt
đầu Trần Thế Mỹ. Gọi một người đàn ông là “Trần Thế Mỹ” là chê người đó
bất nghĩa, ham mê phú quý mà từ bỏ vợ con.
(3) Chim khách: Chim Khách bao gồm bốn chi liên quan chặt chẽ (Dendrocitta,
Crypsirina, Temnurus và Platysmurus) thuộc bộ Sẻ Đuôi Dài (long-tailed
passerine) trong Họ Quạ (Corvidae). Chúng sống trên cây và rất ít khi xuống
mặt đất để kiếm ăn. Chúng có bộ lông màu xám, đầu đen, đuôi dài với hai lông
đuôi trung tâm tạo thành hình quạt. Tiếng hót của chúng nghe tựa như
“khách”…”khách”… có thể vì vậy ở Việt Nam người ta gọi chúng là Chim
Khách. Ở Việt Nam người ta còn gọi loài này là chim yển nhung. Theo quan niệm
dân gian, khi chim khách đến nhà là báo hiệu gia chủ sẽ có việc vui mừng.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi