Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Thời buổi này muốn tìm một bức tranh bản gốc của Tề Bạch Thạch thật là không
dễ. Vậy mà đi một vòng đã lấy được một bức rồi. Nghe có vẻ đơn giản nhưng thực
sự không phải vậy. Đó là ở nhà họ Trần, đổi lại là nơi khác, một nhà quan chức
khác thì khó lòng kiếm được một thứ như thế.
Thế là đã xong phần quà để đi thăm chủ tịch thành phố Lục Như Hành. Nhưng ông
ta tất nhiên cũng là người hiểu biết về lĩnh vực này. Bức tranh bản gốc mấy
trăm nghìn này chưa chắc ông ta đã dám nhận. Làm thế nào đây? Đường Sinh nhíu
mày, La Sắc Sắc ngồi cạnh hắn, chân hai người áp sát vào nhau. Khi cô quay
sang nhìn cái tên khốn này thấy trong lòng có chút xao động. Đôi lông mày đen
kia của hắn nhíu lên bất thường nhưng ý vị. Khi hắn suy nghĩ sâu xa gì đó thì
con ngươi không di chuyển, rất là thu hút người khác.
Bàn tay mềm từ khi lên xe luôn đặt ở trong túi áo của hắn. Cô vuốt ve cơ ngực
tráng kiện của hắn. Cái tên này khỏe như trâu ấy. Lần trước nhìn thấy vẻ hung
hãn của hắn, thật không thể tưởng tượng được cảnh tượng thê thảm khi bị hắn
chiếm đoạt. Nhưng trong lòng lại rất mong chờ. Nhưng mỗi lần nhìn thấy ánh mắt
Ninh Hân dịu dàng nhìn hắn đầy tình ý thì cô không khỏi không nhớ đến bông hoa
cảnh sát kia chẳng phải cũng bị chà đạp bởi hung khí đó sao? Vậy là sư tử Ninh
Hân hung dữ cũng chỉ phục tùng tên bại hoại thôi. Có thể thấy hắn ta thực sự
có khả năng chinh phục ghê gớm.
Trên thực tế sau khi nghe chuyện Đường Sinh kể, La Sắc Sắc liền có khát vọng
bị cái tên xấu xa kia chiếm đoạt. Nhưng lại sợ bị hắn làm tổn thương không
xuống nổi giường thì mất mặt lắm. Thái độ của cô rất mâu thuẫn, sợ không có
được, nhưng có được thì lại sợ mất. Nhưng cũng là cái tên xấu xa đó không chịu
chủ động tấn công, làm cho Sắc Sắc giận đến nghiến răng.
Bây giờ đây thì càng bị kích thích. Cao Ngọc Mỹ và Lâm Phỉ ngay trước mắt đây,
chẳng phải là cùng vui vẻ với tên xấu xa này sao? Các cô gái trong lòng đều có
ý thức so sánh , La Sắc Sắc cũng vậy, Cao Ngọc Mỹ cũng không khác. Ninh Hân,
Mai Chước cũng vậy thôi.
-Đang nghĩ cái gì đấy? Tôi thấy cậu nhíu mày như thế chắc là đang suy tính âm mưu gì với người nào đây.
La Sắc Sắc quá hiểu Nhị Thế Tổ rồi. Mượn lấy lời đó, Cao Ngọc Mỹ quay đầu lại
cười:
– Sắc Sắc thật là hiểu cậu ta nhỉ?
– Cô nói thử xem, tôi còn suýt nữa thay tã lót cho cậu ta ấy chứ? Cậu ta muốn
gì là tôi hiểu ngay.
Sắc Sắc không cam tâm đặt mình vào vị trí thấp hơn Cao Ngọc Mỹ và Lâm Phỉ
trong lòng Đường Sinh nên cố ý ăn nói rất cẩn thận.
Đường Sinh cũng là vì Sắc Sắc xuất thân thấp kém nên mới dựng lên cho cô cái
uy thế hậu cung của thái tử để khuất phục người khác. Cao Ngọc Mỹ xuất thân
con nhà giàu, nói không chừng về sau sẽ ức hiếp người khác. Thế nên phải nâng
tầm Sắc Sắc lên để làm đại quản gia của hậu cung về sau để kìm chế cô ta. La
Sắc Sắc chính là người thân thiết, người tri kỷ phù hợp nhất, tuy hắn trông
cậy vào Đường Cẩn bé nhỏ, nhưng việc này thì mười năm sau mới tính được. Cô ấy
quá non nớt, quá lương thiện. Có một số chuyện cô ấy không thể làm được.
Đường Sinh không ngại ngùng ôm lấy vòng eo mảnh mai của Sắc Sắc và nhìn chằm
chằm Cao Ngọc Mỹ nói :
– Chị Ngọc Mỹ à, ba năm trước đây, lần đầu tiên tôi có hiện tượng sinh lý
chính là chị Sắc Sắc dùng cái miệng anh đào nhỏ nhắn để giải quyết đó. Trong
mắt tôi, chị ấy là người phụ nữ đầu tiên. Về sau chị gọi chị ấy là chị Sắc
nha.
– Á, cái tên khốn này. Lại làm vấy bẩn lên người trong sạch à? Tôi dùng miệng
giải quyết hiện tượng sinh lý cho cậu bao giờ?
La Sắc Sắc mặt đỏ bừng.
Có những lời vừa nói đã rõ, cho thấy quan hệ hết sức hoà hợp, đặc biệt là
trong quan hệ nam nữ đang ở giai đoạn bí mật, chưa thể công khai. Cao Ngọc Mỹ
lúc này đã hiểu tại sao Hoa Anh Hùng nói La Sắc Sắc là người tâm phúc (người
thân tín) của Đường Sinh, quả nhiên rất mạnh mẽ, thật đáng khâm phục.
Cô càng hiểu ý tứ trong lời nói của Đường Sinh, là nhắc nhở mình tôn trọng cô
La Sắc Sắc này. Trong lòng cô cũng không thấy uất ức, thực tế là như vậy, cho
dù thân phận mình cao tới đâu, mình là người đến sau, tình cảm của mình làm
sao so sánh với người ta được? Đúng không?
Cô gái này là một người hết sức xinh đẹp, phong thái thanh nhã, yêu kiều, tính
cách sâu sắc. Ba năm trước đây khi Đường Sinh mới mười bốn tuổi cô ta đã cùng
hắn “thân mật” như vậy, làm sao mình so sánh được? Chỉ sợ ngay cả Đường Sinh
có bao nhiêu sợi lông, cô ta cũng đều rõ ràng, Cao Ngọc Mỹ nghĩ vậy, ánh mắt
nhìn La Sắc Sắc đã thay đổi.
– Chị Sắc Sắc, thật ngại quá, em là người tương đối thẳng tính, tuỳ tiện, nếu
có nói điều gì có lỗi, mong chị thông cảm.
– Không có gì, cô đừng nghe hắn nói bừa, chính hắn bảo tôi “thổi tiêu”, cô
xem tôi có giống loại con gái lưu manh dâm loạn với thiếu niên không?
Lâm Phỉ và Cao Ngọc Mỹ cùng mỉm cười:
– Không giống, không giống, có một số người trời sinh đã xấu xa, tôi là người
bị hại, tôi hiểu rõ điều này.
Thật thật giả giả, giả chính là thật, như vậy sẽ hiệu quả, Đường Sinh cũng vừa
chạm đến là dừng, ý tứ đã rõ ràng thế là được. Hắn nhích qua một bên, nằm
xuống, đầu gối lên đùi Sắc Sắc.
– Tôi nhắm mắt một lát, suy nghĩ chút chuyện, cứ cho xe chạy chầm chậm thôi.
Trong lòng La Sắc Sắc cũng không trách Đường Sinh nói ba năm trước đây mình
dùng miệng phục vụ hắn, ngược lại còn thấy ngọt ngào, khi hiểu hắn làm vậy là
công khai xác định một địa vị cho mình, tình cảm dịu dàng từ đáy lòng liên tục
dâng lên. Trước mặt hai cô gái này, bị Nhị Thế Tổ nói trắng trợn như vậy, mình
cũng không cần phải giả bộ ra vẻ thanh cao, ngược lại tỏ vẻ thân thiết với hắn
hơn mới có thể được các cô coi trọng. Nghĩ thầm như vậy, cô liền đỡ lấy cằm
Nhị Thế Tổ dịu dàng nói:
– Ừ, cậu ngủ một lát đi, đưa điện thoại cho tôi, có chuyện gì tôi sẽ ứng phó.
Nói xong cô thò tay vào túi quần Đường Sinh mò tìm di động.
Lâm Phỉ vừa lái xe vừa nhìn vào kính quan sát La Sắc Sắc, xét về dung mạo xinh
đẹp hay phong thái trang nhã mình cũng đều thua kém cô một bậc. Nam giới đều
thích phụ nữ xinh đẹp nho nhã và dáng vẻ cao quý, cô nào đóng vai một cách giả
tạo sẽ lộ ra cái kiểu “ai muốn làm chồng tôi cũng được “, và có ai xem trọng
đâu? Ngẫm lại trước đây mình rất nông cạn, thật xấu hổ vô cùng. Nói thật là bị
ảnh hưởng của Cao Ngọc Mỹ rất nhiều, nhưng mình không thể so được với Cao Ngọc
Mỹ, cô ta vốn có tính cách của nam giới, nói chuyện mà không dùng lời nói tục
cô rất khó chịu, những từ như mẹ kiếp, DM, thường xuyên nơi cửa miệng. Nhưng
càng như thế càng cho thấy tình cảm thật và tính cách thật của cô , cá tính cô
trời sinh vốn là như vậy rồi.
Đây là chịu ảnh hưởng huyết thống, ông nội cô là người tục tằn vũ phu, cha cô
là quân nhân tính tình khô khan, nóng nảy, còn cô là phụ nữ rất lỗ mãng.Mặc dù
sau này cô đã học sự thuỳ mị, dịu dàng của phái nữ, nhưng cái kiểu lỗ mãng,
chất phác trong xương cốt vĩnh viễn không sao sửa đổi được.
Đối với điểm này, Đường Sinh biết rất sâu sắc, cho nên bây giờ hắn có ý nghĩ
để Sắc Sắc làm Đại tổng quản hậu cung. Có một số người tự giác, tự hạn chế
không cần ràng buộc, có một số người lại phải dùng roi, dùng gậy, lúc nào cũng
phải nhắc nhở, phải nói Cao Ngọc Mỹ thuộc loại người sau.
Chập tối, La Chí Cương -cha La Sắc Sắc và Hàn Thục Tú – mẹ Sắc Sắc cùng trở
về, mua rất nhiều đồ ăn, định đãi tiệc con gái và cậu em kết nghĩa của cô,
nhưng hai người không ở nhà, Hàn Thục Tú vội gọi điện cho La Sắc Sắc:
– Sắc Sắc, hai đứa đi đâu vậy?
– Mẹ, tối nay không cần chờ cơm chúng con. Con đại diện cho công ty đến nhà
máy cơ khí ô tô Phượng Thành bàn chuyện hợp tác, tối có tiệc chiêu đãi.
Gác điện thoại xong, Hàn Thục Tú quay nhìn chồng nói:
– Con gái chúng ta không phải là theo Trưởng phòng Liễu sao? Sao bây giờ lại
xuất hiện cái công ty gì đó.
– Tôi cũng không có hỏi, nó cũng chưa nói tới chuyện này, con gái lớn rồi,
chúng ta quản được hay không? Sau em hỏi Sắc Sắc là biết ngay mà?
Hai người đang nói chuyện, La Tiểu Hổ tan học về, vừa vào cửa liền hỏi chị La
Sắc Sắc đâu. Hàn Thục Tú trừng mắt nhìn cậu ta:
– Đi học bài đi, chị của con có ở nhà không thì liên quan gì tới con? Hồi
trưa còn chưa tính sổ xong với con, nếu không có chị con về, mẹ đã lột da con
rồi.
La Tiểu Hổ cười hí hửng nói:
– Mẹ ơi, sau này mẹ không thể lột da con đâu, chị con nói sẽ đưa con đến
Giang Lăng ở.
– A! Có thật là chị con nói như vậy? Lại đây, lại đây, ngồi xuống nói chuyện
đàng hoàng cho mẹ nghe, chị con nói như thế nào?
– Còn có thể nói như thế nào nữa? Chị ấy chê con hay làm mẹ giận, bảo phải
đưa con tới Giang Lăng để quản lý. Mẹ ơi, mẹ đừng lo, từ nay chuyện lột da cứ
giao cho chị con đi. Chị ấy mà ra tay còn ác độc hơn mẹ nữa, thật sự là tám
phần có thể quản lý được con, mẹ có đồng ý để con đi không?
Hàn Thục Tú hơi ngây người ra, nhìn chồng:
– Ài, ông nói xem, Sắc Sắc muốn dẫn thằng Hổ đi Giang Lăng, tôi cũng không
biết.
Làm mẹ là như vậy, con không ở bên cạnh làm sao không lo lắng? Người ta nói,
con đi ngàn dặm, mẹ lo âu (1), quả thật không sai chút nào.
La Chí Cương liếc nhìn vợ con một cái, cười nói:
– Thằng con này đúng là cần phải có người quản lý. Nói thật là so với chúng
ta, Sắc Sắc còn mạnh mẽ hơn, ra tay đủ độc. Mỗi lần có chuyện bà đều la lối
rất dữ, nhưng cái đáng mạnh tay bà lại nương tay, cái thằng da dày thịt béo
như nó thì ăn nhằm gì.
– Ông tránh qua một bên đi, ông ngồi đó nói không đau thắt lưng à? Có người
mẹ nào có thể ra tay tàn nhẫn với con mình?
Hàn Thục Tú nói xong, mắt đỏ lên, nắm lấy tay con trai nói:
– Chị dẫn con đi, con phải đi, như vậy chị con có trừng phạt con kiểu gì mẹ
cũng không nhìn thấy, nhắm mắt làm ngơ, cũng không đau lòng vì con. Con cũng
đừng hơn thua , ngày nào cũng gây chuyện, từ nay nên nghe lời chị, đừng làm
chị con giận.
Thấy mẹ khóc, La Tiểu Hổ cũng xúc động mắt đỏ lên:
– Mẹ, con sẽ hết sức nghe lời, dù sao con cũng sợ chị ấy lắm.
Hàn Thục Tú ôm con vào lòng, nhè nhẹ vỗ về khuôn mặt cậu ta:
– Con à, chị con làm việc ở ngoài cũng không dễ dàng gì, không thể mò mẫm lăn
lộn ngoài xã hội. Lần này nếu không nhờ cậu em kết nghĩa của chị con giỏi
giang, không chừng con vẫn đang bị nhốt ở Cục Công an đấy! Tóm lại, phải nghe
lời mẹ dặn, cố gắng đừng để chị con gặp phải phiền phức, nó dù sao cũng là con
gái, năng lực có hạn, con phải cố gắng học cho giỏi, về sau mới có tương lai
tốt đẹp được.
Hàn Thục Tú cho La Tiểu Hổ một bài giáo dục tư tưởng, y như thể cậu ta sắp
phải ra đi, cần phải dặn dò chỉ bảo.
(1) Tục ngữ Trung Quốc: 儿行千里母担忧,母行千里儿不愁
Nhi hành thiên lý mẫu đam ưu, mẫu hành thiên lý nhi bất sầu
Con đi ngàn dặm mẹ lo âu, mẹ đi ngàn dặm con chẳng sầu. Tình mẹ dành cho con
cái luôn lớn hơn tình cảm con cái đối với mẹ.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi