Cực Phẩm Thái Tử Gia – Chương 227: Sự xấu hổ khác thường – Botruyen

Cực Phẩm Thái Tử Gia - Chương 227: Sự xấu hổ khác thường

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Người ta nói Cao Ngọc Mỹ và Lâm Phỉ là những người có tiền nhưng thực ra thì
chỉ có Cao Ngọc Mỹ mà thôi. Mối quan hệ giữa Lâm Phỉ với cô ta cũng chỉ là mối
quan hệ chủ và người làm thuê. Nhưng Cao Ngọc Mỹ coi cô ta như chị em tốt của
mình. Cũng là vì Lâm Phỉ học ngành quản trị doanh nghiệp ra. Cô ta được coi là
một trợ thủ đắc lực cho Cao Ngọc Mỹ. Cao Ngọc Mỹ cũng cho cô ta nắm giữ 10% cổ
phần.

Cha của Lâm Phỉ là Lâm Xương Kiệt cũng là Phó chủ tịch thành phố. Chắc chắn là
giúp ích cho cô ta được ít nhiều. Dù là mối quan hệ giữa cha con họ rất căng
thẳng nhưng dù sao thì cũng là tình cha con máu mủ. Ông Lâm cũng rất quan tâm
đến cô. Ông ở giữa con gái và vợ hai, nhiều lúc cũng khó mà cư xử cho vẹn
toàn.

Ai ở trong giới đó thì cũng đều biết tình hình của nhà họ Lâm. Ngay cả chuyện
Lâm Thắng ở bên Vương Bân chính là em cùng cha khác mẹ của Lâm Phỉ. Xét cùng
cha thì họ là chị em ruột, nhưng khác mẹ thì lại làm cho cái tình thân ấy nhạt
nhòa đi. Ở đây, họ coi nhau như người dưng nước lã. Mỗi người có chốn ăn chơi
riêng, chẳng động chạm gì đến nhau. Lâm Thắng ngấm ngầm chửi Lâm Phỉ là loại
gái lẳng lơ. Gã còn xúi giục các công tử khác để chơi cô.

Gã chỉ hận là không thể xui hết cái đám công tử này bóp chết cái đứa con gái
dám chỉ vào mặt mẹ gã và bảo mẹ gã là đồ làm gái ti tiện.

Nhưng bi kịch là gã chẳng thể nào động đến Cao Ngọc Mỹ được. Bà chị có gia
cảnh quân đội kia thì ai mà dám đặc tội. Ngay cả công tử Thịnh còn phải nể cô
ta vài phần nữa là. Bọn họ còn bí mật lợi dụng nhau, thậm chí mượn tiền nhau.
Lại còn có cả cái màn giao dịch tiền bạc quyền thế bên trong đó nữa.

Không ít các công tử từng mượn tiền Cao Ngọc Mỹ. Thế nên ai cũng phải khách
khí với cô ta dù là cô ta có cái hồ sơ tai tiếng là khiêu dâm thiếu niên vị
thành niên. Nhưng dù sao thì cũng chỉ là tin đồn mà thôi. Cũng chẳng có ai
thực sự chứng kiến. Lâm Phỉ thì biết rõ nội tình nhưng cô sẽ không nói.

Hoa Anh Hùng khá là thoáng. Tác phong của một số người trong cuộc sống có như
thế nào thì anh ta cũng chẳng để tâm. Về những chuyện lớn, chỉ cần có thể xuê
xoa được là được. Còn những chi tiết nhỏ nhặt chẳng đáng để kỳ kèo so đo. Làm
chuyện lớn thì không thể để ý đến những chuyện nhỏ nhặt được.

Giống như so sánh Chu Tiểu Đan và Thôi Vĩnh Lệ với cô Cao, cô Lâm thì thật
khập khiễng. Họ mong chờ một tương lai tươi sáng. Họ cực lực phản đối những
thứ đen tối. Mỗi thứ sáu tụ tập lại ở đây, họ chỉ toàn nói về những lý tưởng
của cuộc đời và mơ mộng đối chút về Bạch Mã Hoàng tử trong trái tim. Dường như
nội dung thế giới tinh thần của họ vô cùng phong phú. Trong gia đình họ cũng
chẳng có chiến tranh. Họ sống khá là thoải mái phóng khoáng.

Bởi vì gia thế tốt đẹp thế nên tầm nhìn cũng rất rộng mở. Cách nhìn nhận và
cách nghĩ của họ khác hẳn so với những người bình thường.

Sự xuất hiện bất ngờ của Đường Sinh tối nay làm phá tan sự hài hòa của câu lạc
bộ này. Bốn ngọc nữ được các chàng công tử để ý. Một cô Hoa Anh Tú thì bị hắn
làm cho phát tức mà bỏ đi. Bây giờ Chu Tiểu Đan và Thôi Vĩnh Lệ thì đang nói
chuyện với hắn. Hắn ăn nói hài hước, lúc nào cũng đùa làm hai cô gái kia cười
khanh khách.

Điều này khiến cho mấy tên công tử do Lý Thịnh dẫn đầu cảm thấy không thoải
mái tí nào. Ngoài ra họ vô cùng khinh thường Đường Sinh. Vì trong mắt họ,
Đường Sinh kia vẫn còn rất nhỏ. Dù là có nói chuyện với các ngọc nữ thì cũng
chỉ làm vui các cô chút thôi chứ hắn làm sao có thể đưa ai đi đâu được.

Mục đích của Đường Sinh khi đến đây là muốn tiếp xúc với một số người có ích
chứ chẳng phải là đi theo họ để tiêu dao hưởng thụ. Hoa Anh Hùng bước đến, ghé
tai hắn nói và nói về tập đoàn của Cao Ngọc Mỹ và Lâm Phỉ:

– Đừng có đánh giá thấp họ. Toàn là người có tiền cả đấy. Nhưng hình như mấy
cô đó hướng đầu tư chưa đúng. Cái ngành vận tải quặng sắt chẳng thể lâu dài
được. Chính phủ mà thay đổi chính sách hoặc quặng sắt rớt giá thì còn vận
chuyển cái gì?

– Không thể nói thế được. Giang Lăng chẳng phải còn có than hay sao? Đội xe
vận chuyển của họ có nhiều không? Hình như tôi chưa từng nghe đến bao giờ thì
phải.

– Ôi, cũng chẳng lớn lắm đâu. Chủ yếu là họ có mối quan hệ rộng. Dù là đường
chính hay đường sắt, chỉ cần nhắc đến Công ty Cao Lâm thì ai cũng phải nể mặt.
Dường như đã trở thành sự đảm bảo về danh dự. Người khác dù có mất nhiều tiền
hơn và cũng tìm những mối đó thì cũng chẳng thể đoạt khỏi tay họ được.

Hai người bọn họ to nhỏ thì thầm. Cao Mỹ Ngọc và Lâm Phỉ đã sang ngồi cạnh
cùng. Chu tiểu thư, Thôi tiểu thư cũng giả vờ như đang nói chuyện. Trên thực
tế thì họ là người của hai con đường khác nhau. Vẻ bề ngoài thì nói nói cười
cười nhưng đối với Chu tiểu thư, Thôi tiểu thư thì chẳng xem Cao Ngọc Mỹ và
Lâm Phỉ ra gì. Ai bảo họ lại thường xuyên khiêu dâm thiếu niên cơ chứ.

Nói chưa được dăm ba câu Chu tiểu thư, Thôi tiểu thư đã bước đi. Trước khi đi
còn nói với Đường Sinh, Hoa Anh Hùng đánh tiếng chào hỏi :

– Mọi người nói chuyện nha. Chúng tôi về trước đây.

Cao Ngọc Mỹ nhún hai chân lên ngồi lên chiếc ghế sofa đối diện với Đường Sinh,
nói với hai người vừa bước đi là cô Chu và cô Thôi :

– Hai người thật là chán. Lần nào đến đây cũng nói văn nói vẻ. Màn kịch
Willliam dựng ra cũng hay phết chứ nhỉ. Lát nữa còn có trò mới đấy. Không muốn
xem sao ?

– Chị Cao à, những con người nhân tính xấu xa đó, chúng tôi chẳng muốn xem.
Chúng tôi muốn hướng đến những người có nhân cách tốt đẹp cơ. Thôi chúng tôi
không ở lại được nữa. Tạm biệt!

Chu Tiểu Đan lạnh lùng kéo Thôi Vĩnh Lệ đi. Cao Ngọc Mỹ bĩu môi với Lâm Phỉ.

– Đây là hai thánh nữ giỏi giả vờ nhất cái câu lạc bộ này. Cứ như là tinh
khiết thanh cao lắm ấy. Có khí phách thì cả đời này đừng có mà tham lam bắt cá
hai tay. Nói chuyện với trai đẹp thì vẫn có sức lắm ấy. Điều này nói lên điều
gì? Chúng tỏ họ cũng biết dữ dội ấy chứ nhưng là dữ dội ngầm chứ không như
chúng ta!

Lâm Phỉ cũng không có ấn tượng gì tốt với Chu Tiểu Đan và Thôi Vĩnh Lệ cả. Và
cũng thừa biết họ vô cùng khinh ghét mình:

– Hai người đó phải để cái tên lưu manh William trị. Không chừng hôm nào đó
bị lão cho lên giường. Cái lão đó là giỏi bắt đầu từ tâm lý lắm.

– Chết tiệt thật!Cậu cũng ác đấy nhỉ?

Lời nói đầu môi của Cao Ngọc Mỹ, ba cái từ “chết tiệt thật” ý là “Nếu như cái
tên lưu manh đó cho hai cô đó đi đời thì cái đám công tử kia chắc điên lên
mất? Chắc là chúng sẽ cắt hắn ra làm tám khúc đem đến nuôi chó ở một cái vùng
hoang vu nào đó.”

– Ồ, tôi sẽ viện trợ lão từ phía sau để cho lão chạy thoát.

Câu nói này của Lâm Phỉ lộ ra một sự căm hận khi mà mấy ả ngọc nữ kia dám
khinh bỉ mình.

Lúc này, người phục vụ lại đem rượu đến chỗ họ lại làm cho hai người nhớ đến
ly rượu đó. Họ chợt quay lại nhìn Sử Nghĩa Xương kẻ bị hại độc nhầm. Cái tên
đó bây giờ đang ngồi ở cách đó không xa. Hắn đang nói chuyện với Lý Thịnh,
Bạch Vũ Sanh, Hứa Tranh, Vương Bân, Lâm Thắng.

Sao thuốc vẫn chưa phát tác nhỉ? Nghẹn chết mất thôi. Cao Ngọc Mỹ và Lâm Phỉ
cay độc nghĩ, thế là phí đi một viên thuốc.

Khi họ quay đầu đi, Cao Ngọc Mỹ mới chính thức nói chuyện với Đường Sinh:

– Vừa mới nghe Hoa Anh Hùng nói cậu là người của công ty Cẩn Sinh?

– Tôi á? Chỉ là một con người nhàn rỗi, chứ có phải cố vấn cao xa gì đâu.
Thực ra là ăn không ngồi rồi, lấy chút lương thôi ấy mà.

– Ồ…à mà đúng rồi Anh Hùng. Anh giúp tôi mang một chai Louie đến với. Lát nữa
còn có vở kịch đêm khuya nữa. Không uống chút rượu vào thì xem không thấy hay.
Tính tiền rượu cho tôi là được rồi.

Cao Ngọc Mỹ là muốn Hoa Anh Hùng rời khỏi. Hoa Anh Hùng quả nhiên gật đầu :

– Ừ, tôi đi!

Đáng lẽ họ đều là cổ đông ở đây. Tiền rượu nước gì thì cũng là miễn phí. Nhưng
sau khi nghỉ tết tính xong các món nợ, lại thấy lỗ vốn quá thế nên mới đưa ra
quy định mới. Nhưng tất cả các loại rượu nổi tiếng hạng nhất, mỗi lần tụ họp
đều giới hạn sẽ cung cấp miễn phí bao nhiêu, còn lại là phải trả tiền. Như vậy
trong lòng mọi người sẽ không còn nghi kỵ. Có một số mục cần có sự công khai,
công bằng, công chính.

Hoa Anh Hùng vừa bước chân đi, Cao Ngọc Mỹ đã rướn người về phía trước:

– Lần trước có chút hiểu lầm, cậu đừng để tâm nha. Tôi và Lâm Phỉ cũng không
biết cậu là bạn của Anh Hùng. Hai chúng tôi chắc là uống nhiều quá. Thực ra
tôi và Lâm Phỉ đều là cô gái trong sáng cả. Phải, rất trong sáng.

Hai người họ thật sự cảm thấy không được tự nhiên thoải mái. Anh chàng đẹp
trai trước mắt kia đã bị mình làm thất lễ khi cứ tưởng anh ta là nhân viên
phục vụ nữa chứ. Bây giờ lại phải ngồi xuống nói chuyện đường hoàng. Đặc biệt
là Lâm Phỉ, ánh mắt cô nhìn Đường Sinh sâu kín. Chính là hắn, người mà cô đã
đùa quá trớn đó.

Cái cảm giác đó dường như không chân thực chút nào. Dường như là nhìn hoa
trong mây, mờ mờ ảo ảo.Thôi không nói nữa, càng nhìn càng thấy cái cậu thiếu
niên này thật là điển trai.

Cô cũng chẳng biết làm thế nào. Quấn chặt chiếc áo da báo lên người, thay đổi
một chút cái kiểu hở ngực thường ngày. Dường như biết xấu hổ rồi chăng?

Ấn tượng của Đường Sinh đối với họ thực sự không thể nói là tốt. Họ còn xấu
hơn cả Vương Tĩnh. Lúc này nghe thấy Cao Ngọc Mỹ nói như vậy, hắn lại thấy có
hứng thú. Ngay cả ngữ khí cũng thay đổi.

– Vừa nãy xảy ra chuyện gì rồi? Tôi chẳng nhớ gì cả.

Nói xong hắn còn quay ra cười với Lâm Phỉ. Lâm Phỉ xấu hổ, không dám đón nhận
cái ánh mắt đầy trêu chọc bông đùa kia.

Cao Ngọc Mỹ nghe thấy hắn nói như vậy thì không ngờ lại mỉm cười. Nếu như muốn
nói là mặt dày thì cô ta đúng là mặt dày hơn Lâm Phỉ. Lâm Phỉ thuộc dạng người
dễ kích động. Chỉ cần đầu nóng lên thì chuyện gì cũng có thể làm được nhưng
sau đó lại sẽ cảm thấy tội lỗi. Đường Sinh nếu như là một nhân viên phục vụ
chẳng có gia cảnh gì đặc biệt thì cô ta thực sự dám bắt lấy hắn ta. Nhưng bây
giờ biết Đường Sinh là bạn của Hoa Anh Hùng rồi thì cô ta lại thấy thấp thỏm
không yên. Bởi vì cô ta biết có một số người sẽ không để mặc cho bạn chơi đâu.

– Mối quan hệ giữa công ty Cẩn Sinh và tập đoàn Giang Dục của Đường Dục hình
như quan hệ không tồi? Bên ngoài người ta đồn đại đằng sau Cẩn Sinh có cái
bóng của Đường Dục. Cái cô Mai Chước tổng giám đốc mới mọc ra kia thực ra chỉ
là một bình hoa xinh đẹp. Tiểu Đường, quan hệ của cậu và Đường Dục là như thế
nào? Hay là đều do Mai Chước bao cả?

Trong lời nói của Cao Ngọc Mỹ có gươm có giáo cũng là cố ý cả. Chính là vì
thấy hắn còn trẻ nên cố ý trêu tức để hắn nói ra chân tướng.

Nhưng có điều cô ta đã chọn nhầm đối tượng rồi. Tâm lý của Đường Sinh kia còn
già hơn rất nhiều so với của các cô::

– Quan hệ á? Cũng có chút chút. Có phải là Mai Chước bao tôi hay không thì
bản thân tôi cũng chẳng rõ. Chị Cao muốn hỏi gì thì cứ hỏi trực tiếp không cần
phải quanh co đâu. Tôi là người thẳng thắn mà.

– Ồ, vậy thì được. Vậy thì tôi hỏi luôn nha. Lát nữa chúng ta thuê phòng, tôi
và Lâm Phỉ cậu muốn ai cũng được.

Phù, Đường Sinh trợn tròn mắt. Chết tiệt!

– Thật là thẳng thắn quá đấy! Tôi muốn hỏi một chút, điều đó là gì? Định giao
lưu hữu nghị?

Lâm Phỉ không thể ngồi thêm được nữa:

– Chị Ngọc Mỹ à, em hơi đau đầu, đi về phòng nghỉ đi chị.

Đột nhiên cô ta lại thấy ngại quá.

Cao Ngọc Mỹ tiếp tục:

– Giao lưu hữu nghị cũng được ? Ai bảo anh cho tôi và Lâm Phỉ phát hiện ra Ka
chiu sa của cậu cơ chứ? Tình một đêm đi.

Nếu như nói là tình một đêm, Đường sinh còn có thể chấp nhận, cũng không phủ
nhận được hai cô gái này cũng là mỹ nữ. Chỉ là họ có bối cảnh nhất định. Đường
Sinh trong lòng đang suy xét họ có tác dụng gì. Mối quan hệ nam nữ một khi đã
đẩy lên cái giường thì về sau có nói chuyện hay bàn công chuyện gì cũng sẽ trở
nên đơn giản. Có một tầng khoảng cách sẽ mất đi. Có thể nói mối quan hệ kiểu
đó chính là thước đo cân bằng của tình hữu nghị. Giường còn lên được nữa là.

Thực ra lúc ở nhà vệ sinh Đường Sinh đã bị Lâm Phỉ làm cho nổi giận. Hắn cũng
thấy giận sôi lên trước cái thái độ hợm hĩnh của cô ta. Hắn có thể cảm nhận
được dường như cô ta đang ôm một mối hận với cõi đời này. Cô ta còn đã từng
nói sau khi chơi xong thì sẽ đá mình. Trước khi cô ta đá thì mình phải là của
riêng độc chiếm của cô ta. Thật là vênh váo !

Ồ, tình một đêm à? Không vấn đề gì. Nhưng tôi muốn bàn chuyện công với các
chị. Ví dụ như mối hợp tác giữa hai công ty chúng ta, các chị có hứng thú
không?

– Đương nhiên, cậu làm chủ được rồi thì chuyện hợp tác chẳng thành vấn đề.

Cao Ngọc Mỹ rất sảng khoái, thực ra trong lòng cô cũng không cho rằng Đường
Sinh có thể làm chủ. Đường Sinh kia đang mua cổ phần của tập đoàn Giang Xỉ thì
cậu ta hà tất gì phải hợp tác với mình cơ chứ? Đường Sinh nói như vậy, cô cho
rằng đó là chuyện thằng bé con giả vờ cao thâm. Hắn chỉ là muốn mình phải nhìn
hắn ở một tầm cao hơn mà thôi.

Thực ra điều mà Đường Sinh đang nghĩ là cái đội vận chuyển của Cao Ngọc Mỹ
kia. Bởi vì tập đoàn Giang Xỉ cũng có đội vận chuyển và vận chuyển hàng cho
tất cả các vùng trên toàn quốc Hai năm trở lại đây nghiệp vụ của họ thu hẹp
lại. Từng tốp từng tốp xe của đội vận chuyển bị đào thải, hoặc là hỏng hoặc là
bị phá vỡ. Cơ bản đều là trong trạng thái tê liệt. Có một số nhiệm vụ vận tải
nhỏ lẻ thì là thuê xe ở bên ngoài là xong.

Suy nghĩ của Đường Sinh là muốn lợi dụng mối quan hệ của Cao Mỹ Ngọc và đội
vận chuyển này và cũng có thể cho cô ta đóng góp cổ phần. Như vậy thì chẳng
cần có sự đầu tư mới gì nữa. Đội xe chẳng phải đã có sẵn rồi sao? Mặt khác,
vận tải đường sắt thì cô ta cũng đã có phương pháp rồi. Bản thân cô gái này
cũng là một nguồn đầu tư đáng giá.

Được rồi, điều mà mình muốn làm không phải là phụ nữ mà là nguồn tài nguyên.
Dù các cô có là hàng mục nát nhưng đối phó với các cô thì cũng không cần suy
nghĩ nhiều. Phương pháp trực tiếp nhất, có lực nhất chính là một phát đổ luôn.
Con người không phải xấu xa ở thân xác mà là ở trong lòng. Khi một người con
gái có suy nghĩ muốn phá vỡ, muốn hưởng thụ hết mình, thì lúc đó không còn là
thân xác xấu xa nữa mà là đã có mùi hôi thốc bốc ra từ trong tâm hồn rồi.

Đến khi Hoa Anh Hùng quay lại, phát hiện ra Đường Sinh và hai cô gái kia đã đi
đâu mất rồi. Họ đi đâu rồi không biết nữa? Đang định đi hỏi thì Sử Nghĩa Xương
ở bên kia đã gây trò cười rồi. Bà chị đã có chồng Vương Dung nhìn thấy gã sờ
mông mình. Cô ta là chị của Vương Bân, con gái của Bí thư Ủy ban Chính trị
Pháp luật. Chồng của cô ta Khương Tiểu Xuyên cũng là một công tử. Họ là đôi
kết hợp duy nhất giữa tiểu thư và công tử trong cái giới này.

Tình hình rất rối loạn. Làm sao lại thế Hoa Anh Hùng cũng chẳng hiểu. Đến khi
hắn sang đến bên đó. Sử Nghĩa Xương đã bị ăn hai cái tát bởi Vương Dung rồi,
lại còn bị chửi là cầm thú. Trước mặt bao nhiêu người như vậy mà dám tốc váy
người ta lên, lại còn nhìn Vương Dung với cái ánh mắt khát khao nữa chứ.

Chồng Khương Tiểu Xuyên và em trai cô ta Vương Bân, ba người cùng xúm lại,
đánh cho gã ngã lăn ra.

– Cho mày chừa cái thói lưu manh này.

Sử Nghĩa Xương bị đánh đến thật là thảm thương. Ngay cả bản thân gã cũng không
hiểu có chuyện gì đang xảy ra. Chỉ biết là cái thứ ở phía dưới kia quá phấn
khích.

Kẻ gây ra chuyện đó Cao Ngọc Mỹ lúc đó đã dẫn Đường Sinh đi vào phòng của các
cô ở câu lạc bộ. Nói đúng hơn là phòng của Lâm Phỉ.

Người đưa Đường Sinh đi vào đây bất luận là Cao Ngọc Mỹ hay Lâm phỉ thì gan
của họ cũng to. Họ uống cũng chẳng phải ít, mượn rượu để lên giường cùng với
Đường Sinh. Hai người họ như hai con sói già đã bị đói bao năm muốn nếm Đường
Sinh, hôn môi, vuốt ve, thở. Họ trở nên điên cuồng. Đường Sinh ở kiếp trước
cũng chưa bao giờ điên cuồng như thế. Hôm nay thì xem như phá lệ rồi.

Lúc ba người mới bắt đầu tiếp xúc thì cũng đã xác định là tình một đêm thế nên
cũng chả có chút rụt rè gì cả. Trên thực tế hai cô gái liên tục chỉ nói miệng
chứ chẳng có cái hành động cụ thể gì cả. Hôm nay gặp Kachiusa, sự ức chế quá
lâu của họ đã hoàn toàn bộc phát.

Khi Lâm Phỉ và Đường Sinh đang hôn thật sâu, Đường Sinh cảm giác rất rõ ràng
rằng cô ta hôn rất dở. Sao lại thế nhỉ? Cao Ngọc Mỹ ở phía dưới thì lại đang
“mút chuốt” .Cái răng cô ta cào làm cho hắn như muốn hét lên. Đây là cái trò
gì không biết? Cô có biết mút không đấy?

Đương nhiên là chả biết cái kỹ thuật gì cả, đều là nhìn trên đĩa phim ảnh mà
thôi. Chả có tí kỹ thuật gì cả?

– Ôi, Ngọc Mỹ à, tôi không ngồi xuống được.

Lâm Phỉ đang quỳ ở trên người Đường Sinh sắp khóc đến nơi. Ka chiu sa thật là
biến thái quá.

– Cô không bôi trơn nó bằng nước bọt à? Để tôi giúp cô.

Cao Ngọc Mỹ dùng lưỡi của mình để làm ướt Kachiusa.

Chính trong cái đêm lạnh lẽo này, ở một cái phòng nào đó của câu lạc bộ, Đường
Sinh nhìn thấy máu ở trên đùi họ mà sững sờ.

Sau khi nhìn thấy giọt máu thì có một cảm xúc hối hận không nói thành lời
quanh quẩn quanh hắn. Đây là phản ứng của đàn ông sau khi hoan lạc cực độ. Dù
bạn là con người khô cứng thì cũng không thể loại bỏ được cảm xúc này. Nó hỗn
tạp với các cảm xúc khác của Đường Sinh. Sự cảm thụ đó lần đầu tiên làm cho
Đường Sinh khiếp sợ vô lực:

– Cái đó là gì đấy? Cho tôi một điếu nào.

Hắn nằm miễn cưỡng giữa giường. Một đùi vẫn để lên lưng của Lâm Phỉ, làm cho
cô ta nằm đó không động đậy.

Trên thực tế sau khi bị Đường Sinh hành hạ điên cuồng, Lâm Phỉ mệt đến rã rời,
thậm chí ánh mắt cũng thẫn thờ. Giờ phút này cô giống như một con mèo con yếu
ớt không nơi nương tựa, cổ tay của cô thì cuộn trong phần nách trái của Đường
Sinh.

Cao Ngọc Mỹ cũng chẳng khỏe hơn cô ta là bao. Khi xuống khỏi giường những trận
đau làm cho cô ta nghiến răng nghiến lợi, nhưng cô vẫn cố gắng tỏ ra hoan hỉ.
Nét mặt thể hiện như mình chẳng có chuyện gì. Phần dưới vòng eo mảnh mai của
cô đỏ lên. Cứ giống như là bị sói quần cho một trận vậy.

Thực ra cô ta bị Đường Sinh đưa vào từ phía sau. Phải đến 40 phút va chạm làm
cô ta biến cả sắc mặt. Phía trong đùi cô toàn là máu. Nhìn cô ta run rẩy đi ra
lấy thuốc lá, Đường Sinh dường như cũng cảm nhận được nỗi đau trên thân xác cô
ta.

Cái này, cũng không hoàn toàn trách mình được. Ai bảo các cô cho thuốc cơ chứ?
Dù là các cô có muốn chơi hết mình thì cũng phải tin tưởng vào năng lực của
tôi chứ.

Những điều này còn không quan trọng, điều làm Đường Sinh luấn quấn là tình một
đêm. Sự tiếp xúc tình cảm kia chắc là mất hương vị rồi bởi vì đây là hai cô
gái trinh. Ôi!

– Các cô rõ là gái trinh, tại sao lại phải giả vờ cái mác lẳng lơ để câu kéo
tôi cơ chứ? Chuyện thế này thật khiến người ta đau lòng.

Cao Ngọc Mỹ đã đốt thuốc lên hút. Đường Sinh thấy rất khó xử khi phải thốt lên
suy nghĩ của mình. Khi với bọn họ hắn cũng chẳng thể ngờ họ đều là những cô
gái trong trắng, bởi vì cái tác phong của họ làm cho người ta thấy rất sửng
sốt, nhưng hóa ra cả hai người bọn họ đều là gái trinh.

Cao Ngọc Mỹ kiên cường hơn Lâm Phỉ nhiều. Cô dựa người nằm lên Đường Sinh, hút
một điếu thuốc, khuôn mặt vẫn tươi cười :

-Không có gì, chẳng ai bắt cậu phải chịu trách nhiệm cả, cậu sợ cái gì? Nhưng có điều cậu đúng là trâu bò. Biết thế này thì đã không cho thuốc rồi. Là hai chúng tôi tự chuốc vạ vào thân. Chết tiệt. Thật là độc ác, suýt nữa làm tôi chết. Chỉ tính máu chảy thôi chắc cũng hơn 5 lạng?

Đường Sinh hít một hơi thuốc sâu. Đưa hết khói thuốc vào trong phổi rồi lại
đẩy ra. Hương thuốc lá làm cho sự không thoải mái dần dần xua tan đi. Hắn đảo
mắt nhìn Cao Ngọc Mỹ đang nằm nghiêng người bên cạnh mình. Cặp tuyết lê trắng
ngần căng mọng, hai đầu vú nhô lên tỏa ra mùi hương của da thịt.

– Tôi đã nói rồi mà, Cao Ngọc Mỹ. Cái này không trách tôi được. Các cô cho
tôi uống cái thứ thuốc cầm thú đó thì phải chịu hậu quả như thế này thôi.

– Bây giờ tôi nói cho cậu biết, Đường Sinh. Cậu đã thất lễ với quân nhân rồi.
Tôi còn là sĩ quan cấp bậc thiếu tá đấy nha. Cậu có thể sẽ bị đưa ra tòa án
quân sự đấy.

Cao Ngọc Mỹ lại nhìn sang Lâm Phỉ lúc này đang thật yếu ớt xanh xao.

– Cậu nhìn cô ta xem, bị cậu chà đạp đến còn ra cái bộ dạng gì nữa không? Cậu
vẫn còn hứng thú sao?

– Đâu có, tôi vốn chẳng bao giờ có hứng thú cả. Tôi chỉ là không ngờ hai cô
là gái trinh mà thôi. Nếu như các cô không cho thuốc vào trong rượu của tôi
thì tôi sẽ không bao giờ như thế đâu. Bây giờ nói mấy chuyện này cũng chẳng
còn nghĩa lí gì nữa. Bây giờ thực sự có bảo tôi chịu trách nhiệm tôi cũng
chẳng biết làm thế nào. Hãy cứ coi như là tình một đêm thôi.

– Chết tiệt, thằng con trai nào cũng thế này cả. Ăn ốc không chịu đổ vỏ. Cậu
ít tuổi mà cũng như vậy sao?

– No, no, no. không đúng. Chính là các cô chơi tôi. Điều này thì các cô phải
công nhận nha. Dù là có đến bệnh viện lấy mẫu kiểm tra ADN thì tôi vẫn là
người có lý. Đã là giao lưu hữu nghị thì mở rộng tấm lòng ra chút đi. Các cô
không thể cứ bám lấy quấy rầy tôi được.

Cao Ngọc Mỹ cười lạnh lùng.

– Cậu tưởng rằng thế giới này chỉ mình cậu là đàn ông chắc? Bà này có tiền,
sợ gì chẳng có đàn ông?

Đường Sinh ngồi dậy. Mắt hắn trừng trừng. Hắn dùng tay xốc Cao Ngọc Mỹ đang ở
bên trái hắn lên. Hắn dùng lực ép cô ta. Cao Ngọc Mỹ bị ép như nhũn cả người
ra. Cô ta rên rỉ. Trong mắt cô ta như ngấn nước. Thực tế là sau khi với hắn
thì cô đã mềm cả người ra rồi. Bây giờ còn sức đâu mà chống lại hắn ép mình
được nữa?

– Cái tên cầm thú này bỏ tay ra. Cậu bóp chết tôi rồi đấy.

Cao Ngọc Mỹ muốn vặn tay hắn ra nhưng tay cô căn bản không còn chút sức lực
nào.

Vẻ mặt Đường Sinh có vẻ hơi thâm trầm.

– Tôi chỉ nói là không muốn các cô quấy nhiễu tôi chứ không nói là tôi sẽ
không quấy rầy các cô. Ngoài ra, những cô gái trinh mà tôi đã từng qua đêm thì
không thể đi tìm thằng đàn ông khác được nữa. Cô Cao Ngọc Mỹ bây giờ đã mang
họ Đường rồi. Cả cô ta nữa, Lâm Phỉ, cô cũng mang họ Đường.

– Phì, cậu tưởng cậu là ai chứ ? Ở Giang Lăng này thì tôi có sợ ai ?

Cao Ngọc Mỹ kiên cường lên. Vừa nói xong thì đã bị Đường Sinh cho nằm úp
xuống. Cô ta kêu lên một tiếng :

– Cậu, cậu định làm cái gì đấy ? Chết tiệt. Thả tôi ra.

Cô ta muốn giãy giụa nhưng lại chẳng có chút sức lực gì cả.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.