Cực Phẩm Thái Tử Gia – Chương 226: Làm Hoa Anh Tú tức giận bỏ đi – Botruyen

Cực Phẩm Thái Tử Gia - Chương 226: Làm Hoa Anh Tú tức giận bỏ đi

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Người ta nói tứ đại ngọc nữ là không thể thiếu được trong giao tiếp của mình.
Hoa Anh Tú, người đẹp rất ít khi lộ diện thì hôm nay lại trang điểm vô cùng
xinh đẹp xuất hiện tại câu lạc bộ làm cho căn phòng lỗng lẫy nguy nga như thêm
hương sắc. Người ta khen tặng còn chưa được, cái thằng này lại dám lên mặt sắp
đặt cho cô ta?

Tên tiểu tử này là ai vậy? Người bạn mà Hoa Anh Hùng dẫn tới, lẽ nào lại là
bạn trai của Hoa Anh Tú em gái hắn? Không giống.

Hoa Anh Tú 22 tuổi, còn cái tên kia cùng lắm là 18 tuổi? Làm sao cô ta có thể
chấm cái tên tiểu tử này cơ chứ ? Chắc chắn là không thể.

Lại nói thiên kim tiểu thư của Phó chủ tịch thành phố Hoa, chính là người có
tính khí dữ dằn nhất trong cái giới này. Cô ta trở mặt một cái là đều có thể
nắm trúng lấy bạn. Mấy tháng trước Vương Bân đùa cô ta, kết quả thật là thê
thảm. Hắn bị người đẹp làm cho mắt thâm quầng cả lên. Sau khi chuyện xảy ra,
các chàng công tử lại càng thích người đẹp có tính khí mạnh mẽ này. Đây là một
biểu hiện cụ thể của một sự kém cỏi của con người. Trong trò chơi thuần phục
thì kẻ nào thuần phục được con ngựa tính hăng nhất thì đó mới là anh hùng.

Mà cũng chỉ trong quá trình chinh phục gặp phải sự phản kháng mãnh liệt mới có
thể làm cho kẻ chinh phục cảm nhận được vinh dự vui sướng tràn đầy trong giây
phút cuối cùng.

Tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương, tiếng ồn ào, tiếng cười nói tạm thời không còn
nữa cũng chính là vì câu nói này của Đường Sinh.

Tất cả mọi người đều đang trông mong vào biểu hiện của Hoa Anh Tú. Có thể đá
hắn ta rồi đấy, cô gái mạnh mẽ. Sao có thể nhẫn nhục được đây?

Vương Bân – người cũng đã từng bị Hoa Anh Tú đá- nuốt nước bọt, tay của y cũng
nắm chặt lại. Chẳng biết sao hắn lại toát cả mồ hôi như toát mồ hôi thay cho
Đường Sinh vậy.

Nhưng biểu hiện của Hoa Anh Tú lại khiến người ta thất vọng. Không ngờ cô ta
lại đỏ mặt. Sau đó cổ cô ta cũng đỏ lên. Trong đôi mắt như có chút xấu hổ. Sao
cô ta lại không đánh hắn chứ? Làm sao cô lại có thể thể hiện ra như kiểu con
gái xấu hổ bẽn lẽn thế kia cơ chứ?

Đột nhiên đại đa số mọi nguời ý thức được một điều. Không ngờ Hoa Anh Tú lại
thể hiện ra sự bẽn lẽn xấu hổ của thiếu nữ vốn có thế kia? Chết tiệt! Thế này
thì hết rồi còn gì. Điều này chẳng phải chứng tỏ cô ta có chút cảm tình gì đó
đối với hắn ta hay sao? Người có phản ứng đầu tiên là Lý Thịnh. Mặt gã biến
sắc, ánh mắt ảm đạm.

Họ không thể nào lý giải nổi cảm giác của Hoa Anh Tú đối với Đường Sinh. Cô ta
đã nhìn thấy bộ mặt cầm thú của Đường Sinh. Bản thân cô cũng rất mạnh mẽ nhưng
cũng không thể nào sánh với cái tên Đường Sinh súc vật kia được. Dưới sự quan
sát của một đội cảnh sát giao thông, cảnh sát hình sự mà hắn còn đạp cả một
tên họ Tần nào đó cơ mà.

Cái này gọi là “Vỏ quýt dày có móng tay nhọn”, “Núi này cao còn có núi cao
hơn”, “Trời sinh vạn vật, tự có tương khắc”. Khắc tinh của Hoa Tú Anh chính là
hắn.

Hơn nữa, tên tiểu tử này lại dám trêu chọc em gái của Hoa Anh Hùng ngay trước
mặt gã thế sao? Thế này thật không ổn. Điều này càng khiến người ta khó hiểu.

Mọi sự chú ý đều đổ dồn về phía Đường Sinh nên không ai chú ý đến Cao Ngọc Mỹ
và Lâm Phỉ đã nhè nhẹ đi vào. Họ đang thận trọng quan sát Đường Sinh. Họ cũng
nghe thấy câu nói của Đường Sinh đối với Hoa Anh Tú và cũng nhìn thấy biểu
hiện đậm chất thiếu nữ của cô ta. Sao lại thế được nhỉ? Ai mà chẳng biết Tiểu
Hoa kia vốn là cô gái lạnh lùng, không chút nữ tính. Cô ta mà bị kích động lên
thì sẽ đánh người.

Hôm nay sao thế này? Hôm nay mặt trời mọc ở đằng Tây à? Cao Ngọc Mỹ và Lâm Phỉ
nhìn nhau ngơ ngác. Họ còn thì thầm với nhau điều gì đó.

– Anh à, sao cái thằng đó lại ở đây ạ? Em chả hiểu gì cả.

Sử Nghĩa Quốc cũng hỏi nhỏ anh mình.

– Ai mà biết được cơ chứ?

Sử Nghĩa Xương cũng buồn rầu. Y cũng từng được lĩnh giáo từ cái tay Đường Sinh
này. Chuyện y theo đuổi Mai Chước có thể nói là bị một tay hắn làm xáo trộn và
làm hỏng. Về sau đến nhà Mai Chước nói chuyện với mẹ cô Đường Hoa một lần.
Đường Hoa nói con gái lớn rồi, làm sao quản nó được. Bây giờ thì lại càng khó.
Nó đã được mời làm sếp của Cẩn Sinh rồi. Sử Nghĩa Xương tạm thời không tức
giận nữa, Cẩn Sinh á? Mối quan hệ với Đường Dục đã trở nên càng mật thiết rồi
sao?

Dù là nói như thế nào thì đối với y mà nói thì Mai Chước cũng vuột mất rồi.
Chỉ có điều y không ngờ rằng Mai Chước lại đi cùng với Đường Sinh, lại cho
rằng Mai Chước được bao bởi Đường Dục. Trong con mắt của những người bên
ngoài, Đường Sinh và Đường Dục có mối quan hệ rất mật thiết. Sử Nghĩa Xương
lại càng biết Đường Hoa và Đường Dục là mối quan hệ thân tộc.

Quy tất cả lên Đuờng Sinh là rất đúng. Thế nên khi nhìn thấy Đường Sinh là y
đã thấy ức lên rồi. Thật là muốn xông lên cắn cho hắn vài cái.

– Chẳng phải anh nói tên này học ở Giang Lăng hay sao? Làm sao hắn lại có mối
thân quen với Hoa công tử được cơ chứ? Hơn nữa họ cũng đâu có trạc tuổi nhau.

– Hắn vốn là học sinh từ trường khác đến học. Anh đã biết hắn là họ hàng với
Đường Dục. Ngày xưa hắn còn trọ ở chỗ Ngõ Lão Đường, còn những cái khác thì
không biết.

Những lời nói của hai anh em này, Cao Ngọc Mỹ và Lâm Phỉ ở phía sau đã đều
nghe thấy hết. Học ở Giang Lăng? Cái tên này cảm giác như không phải là người
Giang Lăng?

Lúc đó Hoa Anh Tú không biết làm thế nào bác bỏ Đường Sinh. Cô giận đùng đùng
quay đầu đi đến chỗ ngồi dành cho khách. Hoa Anh Hùng biết tính khí của em gái
mình. Cô ấy là hôm nay nghe thấy mình nói sẽ gọi Đường Sinh đến nên mới chủ
động đi theo. Cô ấy còn trang điểm nữa. Khi hiểu được chút ít tâm trạng của cô
em gái, anh ta bèn hỏi riêng Cẩn Tiểu Lâm. Cẩn Tiểu Lâm trả lời đây là tâm
trạng của người đang yêu.

Bây giờ thấy có chút gì đó cũng giông giống. Cô em gái mình có bao giờ cư xử
như thế đâu? Ngay cả đến nổi giận cô ấy cũng quên mất. Có vẻ như đúng là có
chút cảm giác gì rồi.

Hoa Anh Hùng lúc này cũng không tiện nói gì. Hãy cứ dẫn Đường Sinh đi giới
thiệu cho đám công tử tiểu thư này đã. Ngay cả Cao Ngọc Mỹ và Lâm Phỉ cũng
không bỏ qua. Lúc này Đường Sinh cũng mới biết Cao Ngọc Mỹ là con gái của ủy
viên thường vụ Thành ủy, tư lệnh phân khu quân đội Cao Hoành Kiến. Bối cảnh
của người này hắn cũng biết. Còn phải nói cha hắn ở Giang Lăng có một người
giúp đỡ ngầm. Đó chính là vị tư lệnh quân khu này.

Hai vợ chồng nhà họ Cao cũng là ở thủ đô. Cũng có mối thân tình lâu năm với
nhà họ Đường, chính là mối thân tình với đời ông Đường Sinh. Hóa ra lại là con
gái của nhà họ Cao.

Lại nói đến Lâm Phỉ, cha của cô là Phó chủ tịch thành phố Lâm Xương Kiệt. Là
vị xếp cuối cùng trong bảy vị phó chủ tịch thành phố Giang Lăng.

Ngoài ra còn một người khiến Đường Sinh chú ý là Bạch Vũ Sanh, con trai của
Bạch Thiện Dân. Chàng công tử này rất nhã nhặn, có vài phần khí chất nho nhã.

Ở đây dường như có đông đủ các con cháu của các cán bộ cao cấp của thành phố
Giang Lăng. Cả nam cả nữ cộng lại chắc không dưới ba mươi người. Mà đi cùng
với họ đa số là đi với chồng, chứ đi với vợ thì ít. Bởi vì các công tử còn
nhỏ, đại đa số chưa kết hôn. Còn các tiểu thư thì lớn hơn, có đến phân nửa đã
có gia đình.

Nghe nói Cao Mỹ Ngọc đã 26 tuổi- một cô gái trưởng thành nhưng vẫn còn độc
thân. Khi Hoa Anh Hùng giới thiệu cô ta thì đã nói:

– Tiểu thư này rất hào phóng, nhưng thực ra cô ấy rất thuần khiết. Cô ấy cũng
là một trong số những tiểu thư giàu có của Giang Lăng này. Gia sản có đến cả
trăm triệu không chừng.

Đúng vậy, cô ta một người phụ nữ rất hào phóng. Còn sờ cả cái đó của tôi nữa
chứ. Ai mà biết được bình thường cô suồng sã như thế nào? Đường Sinh nhận định
như vậy. Cô gái này tuy giàu nhưng tâm hồn lại rất sáo rỗng. Chắc là đã bị tên
lưu manh William của cái câu lạc bộ này dày vò rồi đây?

Ấn tượng của Lâm Phỉ thì càng sâu đậm hơn một chút. Tốt hay xấu không nói Cao
Ngọc Mỹ khi ra tay thì còn cách một lớp quần còn Lâm Phỉ thì ra tay thì là tay
trắng luôn. Nhưng sự truyền thụ cách đi tiểu thì quá sâu sắc rồi. Thế nhưng
khi bắt tay với họ thì Đường Sinh tỏ ra rất tự nhiên.

– Cái tên này thật là thâm trầm. Cậu xem hắn có cái chút gì là xấu hổ khi bị
chúng ta thất lễ không? Tôi nghi ngờ hắn chắc là một tên cầm thú.

Đợi Hoa Anh Hùng dẫn Đường Sinh đi đến chỗ Chu Tiểu Đan, Thôi Vĩnh Lệ. Cao Mỹ
Ngọc mới nói bên tai Lâm Phỉ.

Lâm Phỉ nâng tay lên xem, nhe răng nói:

– Làm thế nào bây giờ? Ka chiu sa đã từng sưng lên trong đôi tay thuần khiết
của tôi nè, thật là lớn.

– Tôi nói với cậu thế này, cậu có muốn hắn hé mở cái chồi của cậu không?
Chẳng cần biết thân phận của hắn thế nào. Có thể tình một đêm sau đó coi như
người lạ.

Lâm Phỉ cắn răng, liếc mắt nhìn Đường Sinh đang ở bên kia rồi mới nói với Cao
Ngọc Mỹ:

– Cậu với tôi ở đây thì tôi dám, chứ bản thân tôi thì không được. Lão William
không phải đã từng nói, Kachiusa không phải một người có thể ứng phó được. Hơn
nữa cả hai chúng ta đều là gái trinh cả. Làm sao mà chịu nổi được?

– Chết tiệt, nghĩ lắm như thế làm gì? Chị của cô đây muốn mở cái chồi đó ra
từ lâu lắm rồi. Hai mươi sáu tuổi rồi vẫn là gái trinh. Thật chẳng có chút thể
diện gì. Cô mà không đi thì tôi sẽ đi trước đấy.

Cao Mỹ Ngọc cắn răng, dường như muốn xung trận đánh giặc vậy.

– Đi tìm William bảo đem chút thuốc đến đây.

Bên này hai cô gái đang bày mưu tính kế, thì bên kia Đường Sinh lại được dẫn
đến giới thiệu với hai cô gái xinh đẹp: Chu Tử Đan và Thôi Vĩnh Lệ. Chu Tử Đan
là con gái duy nhất của Phó Bí thư thành ủy còn Thôi Vĩnh Lệ là thiên kim tiểu
thư của Phó chủ tịch thành phố Thôi Cẩm Minh. Họ đều là những cô gái rất e
thẹn, rất xinh đẹp nhã nhặn.

Đối với những cô gái kiểu như thế này không thể chủ động đưa tay ra nếu không
thì sẽ bị họ xem thường. Nhỡ may họ không muốn cho mình giữ thể diện thì tay
đã đưa ra rồi làm sao rút lại được?

– Sinh à, Tiểu Đan là cô gái có tài lắm đấy. Lần trước cô ấy đưa ra một vế
đối làm khó cả đám công tử chúng tôi đấy. Đến giờ vẫn chưa ai đưa ra được một
đáp án đúng cả. Anh cũng là nhân tài, lúc nào rảnh thì giao lưu chút nha.

Hoa Anh Hùng giáo huấn Đường Sinh, trong lòng vẫn có chút gì đó hơi bất bình.

Đường Sinh cười khiêm tốn :

– Tôi mà là đại tài sao ? Xin hai cô đừng nghe anh ấy tâng bốc tôi lên nha.
Thực ra tôi mới học lớp 11 thôi, còn non nớt lắm.

Hắn nói như vậy khiến cho Chu Tiểu Đan và Thôi Vĩnh Lệ không còn tâm lý cảnh
giác với hắn nữa, coi hắn như một cậu em trai. Nhưng có điều nhớ lại lời hắn
trêu chọc Hoa Anh Tú vừa nãy thì lại có chút suy nghĩ. Mỹ nữ mặt tròn Thôi
Vĩnh Lệ nói:

– Cậu mới học lớp 11 thôi mà đã dám trêu con gái sao?

– Có đùa giỡn gì đâu? Tôi chỉ nói sự thật thôi mà. Hoa Anh Tú mặc đồng phục
trông có phong vị hơn ăn mặc và trang điểm như thế này mà.

Chu Tiểu Đan cũng che miệng cười khẽ:

-Cậu vẫn là một một cậu bé con. Làm sao mà hiểu được thế nào là có phong vị ? Phong vị của người phụ nữ là rất sâu kín.

Lúc này Cẩn Tiểu Lâm đã gọi Hoa Anh Hùng rồi. Hoa Anh Tú càng nghĩ lại càng
tức, chẳng còn mặt mũi đâu mà ở lại nữa. Lúc này cần phải đi rồi. Cẩn Tiểu Lâm
cũng không kéo lại được cô em chồng tương lai, đành phải gọi Hoa Anh Hùng.
Đường Sinh cũng qua. Hắn ta biết con gái đang tức giận thì tốt nhất không nên
động vào. Cô ta mà xấu hổ tức giận thì có thể cho cái tát vào mặt để thể hiện
tính cách của mình. Chỉ có hai người thì chắc đã tát rồi nhưng ở đây thì lại
có rất nhiều người. Cô ta không thể có cơ hội đó. Thế nên Đường Sinh lơ như
không nhìn thấy. Hoa Anh Tú lại càng tức giận, giậm chân bước đi.

Trong thời gian Đường Sinh đang nói chuyện bên này với Chu Tiểu Đan và Thôi
Vĩnh Lệ, Lâm Phỉ đã uống một viên thuốc với rượu. Cao Ngọc Mỹ gọi người phục
vụ, nhờ anh ta đưa rượu cho ba người ở chỗ Đường Sinh kia và còn dặn dò:

– Cái cốc lớn hơn một chút là dành cho bạn nam kia nha.

Người phục vụ cũng chẳng nghĩ gì nhiều liền làm theo lời dặn dò của Cao Ngọc
Mỹ. Nhưng luôn luôn có những sự việc bất ngờ xảy ra. Khi người phục vụ đi qua
chỗ mấy công tử thì lại bị chặn lại. Hắn ta trực tiếp bê lấy một ly rượu, cũng
tỏ ý mời anh em nhà họ Sử mỗi người một ly.

Bên này thì Lâm Phỉ há hốc miệng, cô trợn mắt với Cao Ngọc Mỹ. Cái ly rượu có
thuốc kia đã bị Sử Nghĩa Xương uống cạn.

– Uống cho chết đi. Chết tiệt thật.

Cao Ngọc Mỹ không nhẫn nhịn được nữa. Lâm Phỉ trong chiếc áo khoác da cũng
chẳng biết làm sao.

– Làm thế nào bây giờ?

– Xem tình hình thế nào rồi tính vậy, Hoa Anh Hùng quay trở lại rồi. Chúng ta
đi hỏi xem cái tên đó rút cuộc là ai ? Có cơ hội đấy.

Hai cô gái cũng chẳng để ý đến cái tên Sử Nghĩa Xương bị uống nhầm ly rượu có
thuốc kia. Sau đó ngăn Hoa Anh Hùng lại rồi hỏi :

– Anh Hùng, nghe nói anh đã tuyển người giúp cho công ty Cẩn Sinh phải không
? Cái cô Mai Chước đó ngày xưa chỉ là một giáo viên. Làm sao mà anh lại nhìn
ra được cô ta thế?

– Sao lại thế được chứ? Con người tôi vốn chân tình. Các cô cũng muốn hợp tác
với công ty Cẩn Sinh sao? Đường Sinh là chủ nhiệm ban cố vấn của công ty Cẩn
Sinh, rất là lợi hại đấy. Các cô cứ thử nói chuyện xem sao. Người ta không
biết các cô thế nào, chứ tôi thì biết. Người ta nói người giàu nhất Giang Lăng
này là Bạch Tú Hinh nhưng tôi thấy chẳng ai sánh bằng các cô được?

Trong lòng Hoa Anh Tú đã có chắc chắn.

Là một thành viên của công ty Cẩn Sinh, Hoa Anh Hùng cũng rất muốn có mối quan
hệ hợp tác cho công ty mình. Cao Mỹ Ngọc và Lâm Phỉ kia không chỉ có tiền mà
còn có phương pháp nữa.

– Trông thế kia mà đã làm cố vấn rồi á? Vậy phải nói chuyện với cậu ta mới
được. Đi thôi Lâm Phỉ, chúng ta đi.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.