Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Hoa Anh Hùng khi còn học Đại học đã góp cổ phần vào Hào Môn Tân Quý. Có thể
nói chỗ này là thế giới vui chơi khác của đám công tử, là trung tâm hưởng thụ
của bọn họ, muốn chơi gì cũng được, muốn giao lưu ra sao cũng xong. Đánh bạc,
uống rượu, xem kịch… nếu không thì ôm tình nhân hoặc người yêu đi vào phòng
Hào hoa ngủ, nói chung không bị ràng buộc gì cả.
Năng lực làm việc của nhóm này cực mạnh, có thể nói là dũng mãnh nhất Giang
Lăng. Bọn họ liên kết cùng nhau, hầu như không có việc gì làm không thành cả.
Sở dĩ Hoa Anh Hùng ở đây, vì y cũng rất coi trọng thực lực mà nhóm này có
được, đối với sự phát triển trong tương lai của y có rất nhiều lợi ích. Ngoài
ra, y cho rằng Đường Sinh cũng có bối cảnh, không thì sao hắn có thể đi chào
hỏi Phó Chủ tịch thành phố Quan Cẩn Du?
Cho dù hắn đại diện cho Tập đoàn Cẩn Sinh đi, Quan Cẩn Du cũng đâu cần phải nể
mặt hắn, chắc là sau lưng có mối quan hệ nào đó!
Trên thực tế y không biết Quan Cẩn Du và mình đều mơ hồ về bối cảnh của Đường
Sinh, nhưng bà ta có chút phỏng đoán.
Đám công tử tụ tập ở đây chủ yếu là con em lãnh đạo cấp thành phố hoặc họ hàng
thân thiết, có con cái, có anh chị em. Nói chung không có ai là không có quan
hệ, không có quan hệ thì đừng vào chỗ này, có công tử còn uy thế hơn Hoa Anh
Hùng là Lý Thịnh.
Lý Thịnh, rõ ràng là con của Chủ tịch thành phố Giang Lăng Lý Mậu Tài. Y là
một trong những người đầu tiên sáng lập ra “Hào Môn Tân Quý”.
Lúc đó bố y – Lý Mậu Tài là Chủ tịch thành phố Giang Lăng rồi, vốn y cho rằng
năm ấy mình sẽ trở thành công tử đệ nhất của Giang Lăng. Nào ngờ, người tính
không bằng trời tính, Bí thư Thị ủy mới từ tỉnh thành xuống là Đường Thiên
Tắc, từ đó, giấc mộng của Lý Thịnh tan thành mây khói.
Khi đó, Hoa Anh Hùng vẫn còn đang học Đại học, nghỉ hè trở về liền bị Lý Thịnh
kéo về chỗ này, đồng thời nghĩ cách rút tiền đầu tư vào đây.
Nói lý ra, quan hệ giữa Lý Thịnh và Hoa Anh Tú cũng không tồi. Y thay bố mình
lôi kéo Hoa Tuấn Minh, giữ chặt Hoa Anh Hùng ở trên con thuyền này, khiến Hoa
Tuấn Minh thành thực cùng Chủ tịch thành phố Lý rảo bước tiến lên. Trong này
có ẩn giấu quan hệ chính trị.
Khi mới học Đại học Hoa Anh Hùng vẫn ngây thơ, không hiểu đời, nhưng bây giờ y
hiểu rồi, nên cũng có suy nghĩ của riêng mình.
Lý Thịnh vẫn là công tử thứ nhất của Giang Lăng trên danh nghĩa, vì ông Bí thư
Đường không mang theo công tử của ông ta đến. Đây là nhận thức chung của mọi
người, trên thực tế đệ nhất công tử cũng đang lặng lẽ tiến vào Giang Lăng,
đồng thời còn đang âm thầm tích lũy năng lượng. Khi thân phận hắn lộ ra, năng
lực to lớn mà hắn có sẽ làm mọi người nể sợ. Trong giai đoạn mới bắt đầu của
Cẩn Sinh, đã hiện rõ thực lực hùng hậu của nó.
Trong đám công tử Giang Lăng, không kẻ nào ý thức được là có bàn tay vô hình
đang bao phủ bọn họ, mà Hoa Anh Hùng là kẻ bị chụp đầu tiên.
– Nhìn thấy chưa? Tiểu Hoa càng ngày càng xinh đẹp ra, thật là tuyệt vời.
Không biết cô bé này đang nghĩ cái gì, hẹn hò với cô ta mấy lần đều không giữ
thể diện cho mình. Chẳng lẽ tôi trông khó nhìn lắm sao? Không có khí chất sao?
Lý Thịnh óan giận than vãn với hai công tử khác.
Đứng cùng y là Bạch Vũ Sinh và Hứa Tranh. Bọn họ là con trai của Chủ nhiệm Ủy
ban Kỷ luật Bạch Thiện Dân và Trưởng ban Tuyên giáo Hứa Kính Khôn.
Bố bọn họ đều là cán bộ có thực lực trong thành phố. Bọn họ đứng cùng nhau,
thân phận gần như bình đẳng, Lý Thịnh chỉ cao hơn một chút.
– Hoa Anh Tú không tồi, nhưng tính tình hung hãn, một lòng muốn vào đội cảnh
sát đặc công. Nghe nói có liên hệ với Sư tử Ninh.
Nói đến Ninh Hân mắt mấy người đều sáng lên:
– Trong đám chúng ta có ai quen với Sư tử không? Cô ta mới là bông hoa đẹp
nhất trong giới cảnh sát. Bố cô ta là Ninh Thiên Chữ cũng lên chức Bí thư Quận
ủy rồi, nên mời vị chính ủy cảnh sát đặc công này vào hội chúng ta thôi.
Mắt Lý Thịnh sáng lên, vừa nói vừa nhìn hai cô gái xinh đẹp đang đứng cùng Hoa
Anh Hùng.
– Trong đám con trai không nghe ai nói là quen với Sư tử Ninh cả. Diêu Ngọc
Tinh không phải là trong Cục à? Chắc chắn cô ấy quen đấy!
Diêu Ngọc Tinh là con gái của Phó Chủ tịch thành phố Diêu Quốc Tường, em trai
cô Diêu Ngọc Quân cũng trong đám công tử.
– Chị Ngọc Tinh à?
Bạch Vũ Sinh bĩu môi:
– Tôi nghĩ là thôi đi, tôi nghe em gái tôi nói, cô ta rất đố kỵ với Sư tử
Ninh, chắc không quen Sư tử Ninh đâu. Hơn nữa, Ninh Hân làm trong phân đội
cảnh sát đặc công lại là chính ủy, cũng không sang bên Cục của thành phố.
– Mẹ kiếp, vừa làm quan đã tự xưng là thanh cao rồi. Nói không chừng lại lăng
nhăng với thằng nào rồi cũng nên. Không phải Vương Bân cũng ở đội cảnh sát
hình sự thành phố sao? Gọi y đến hỏi xem. Nghe nói y cũng đang để ý Hoa Anh
Tú, tiểu Hoa nổi tiếng lắm đó!
– Không nổi tiếng mới lạ! Trong hơn chục chị em tiểu thư, một nửa đã kết hôn,
toàn là các chị, chỉ có ba bốn em, mà ba bốn em này đều là những người đặc
biệt kiêu ngạo, Vương Bân, cậu đến đây một chút đi.
Hứa Tranh gọi.
Một thanh niên trong đám bên kia quay đầu lại, ước chừng khoảng hai mươi hai,
hai mươi ba tuổi, dũng mãnh oai phong, mày rậm mắt to, nét mặt tươi cười,
trông khá lương thiện. Y là con trai của Chủ tịch Ủy ban Chính trị Pháp luật
thành phố Vương Bỉnh, hiện tại là nhân viên của đội cảnh sát hình sự thành
phố.
– Gì vậy? Ba anh không phải đang trò chuyện rất vui sao? Sao còn phải gọi tôi
đến làm kỳ đà cản mũi? Không nhìn thấy người ta đang tán gái à?
Bên kia, trong đám thanh niên nam nữ có một cô gái khá xinh đẹp, thanh tú,
cũng khoảng hai mươi hai hai mươi ba, dung mạo không thua cô nàng Hoa Anh Tú
đang đứng cạnh anh trai. Cô ta tên Chu Tiểu Đan là con gái độc nhất của Phó bí
thư Thành ủy Chu Chính Kỳ.
Trong hội, Hoa Anh Tú, Chu Tiểu Đan, Bạch Yến Lâm, Thôi Vĩnh Lệ bốn người họ
chưa lấy chồng được gọi là bốn Ngọc nữ của Hào Môn.
– Tiểu Đan? Cậu đừng có mơ nữa!
Bạch Vũ Sinh khinh thường liếc y một cái:
– Người ta là tài nữ có tiếng tăm, con người thô thiển như cậu sao có thể lọt
vào mắt xanh cô ấy! Có thể mơ giấc mộng xuân thu thì chi bằng đi cướp Hoa Anh
Tú với công tử Thịnh, tốt xấu thì các cậu cũng cùng ngành.
Công tử Thịnh là biệt hiệu tao nhã của Lý Thịnh ở trong hội, giả bộ làm hàng
giỏi nhất chính là y, thích khoe mẽ nhất cũng chính là y.
Hứa Tranh và Bạch Vũ Sinh giống nhau, đều có tướng mạo tuấn tú, có thể nói tài
nữ Châu Tiểu Đan là nữ thần trong lòng bọn họ.
– Bân, có quen biết với Ninh Hân không? Công tử Thịnh của chúng ta không thể
nào quên được, cậu có thể làm mối được không?
– Tôi á?
Vương Bân chỉ vào mũi mình, lại nhìn Lý Thịnh
– Làm mối không nổi, tôi còn đang mơ đây. Ninh Hân là chính ủy đội cảnh sát
đặc công, là cán bộ cấp cục phó, nào có để mắt đến thành phần như tôi? Ngay cả
nói chuyện tôi cũng chưa từng nói chuyện qua với cô ấy!
Lý, Bạch, Hứa ba người vây quanh Vương Bân trêu đùa, nói y bất lực này nọ, làm
mất mặt bọn công tử trong hội.
Lại nói chuyện Nhị Thế Tổ Đường Sinh của chúng ta đưa Đường Cẩn và Quan Quan
đi ăn xong, Quan Quan nghe điện thoại của dì Quan Cẩn Du nói trong người khó
chịu, bảo cô ta đi về. Không còn cách nào khác, Đường Sinh đành phải đưa cô về
nhà khu Thành ủy, kết quả là Đường Cẩn cũng bị Quan Quan kéo theo. Đường Sinh
tối nay thấy thật đáng sống, khồng bị chà đạp thì là một chuyện, quan trọng là
được nhàn rỗi.
Ngoài mặt câu lạc bộ Hào Môn Tân Quý có phong cách rất khiêm tốn, không giống
các trung tâm giải trí khác chăng đèn kết hoa rực rỡ. Bãi đỗ xe trước nhà
thường là bãi đỗ tạm thời, bãi đỗ nội bộ chính thức là ở dưới hầm, người không
có tư cách hội viên như Đường Sinh không vào được.
Tùy tiện đỗ xe ở bãi đỗ tạm thời phía ngoài, Đường Sinh bước nhanh vào cửa Hào
Môn Tân Quý, đi về phía phòng chính hơi tối, nhìn từ ngoài vào đều cho rằng
nơi này đã ngừng kinh doanh, một cảnh tượng rất lạnh lẽo, im ắng. Kỳ thực đây
chỉ là bề ngoài.
Vừa đẩy cửa đi vào, Đường Sinh liền bị hai bảo vệ trong đại sảnh ngăn lại:
– Xin lỗi, chúng tôi ở đây không mở cửa cho khách ngoài.
Đường Sinh cũng biết rõ quy định của nơi này, cũng không bực tưc, liền nói:
– Tôi có hẹn bạn, anh ta không dặn dò gì à?
Các nhân viên bảo vệ ngắm nhìn Đường Sinh một lượt, thấy hắn không giống người
thường, trong đó có một người ra quầy phục vụ hỏi, nhưng lại lắc đầu:
– Xin lỗi, không có dặn dò gì, cậu có thể gọi điện thoại liên hệ với cậu ấy,
để cậu ấy thông báo với chúng tôi là được.
Đường Sinh lấy điện thoại gọi cho Hoa Anh Hùng
– Cậu mời tôi mà không có chút thành ý nào à? Tôi bị bảo vệ ngăn lại, đến cửa
cũng không vào nổi.
– Ồ, chủ nhiệm Đường, tôi quên mất việc này, cậu đợi một lát, tôi ra. Anh Tú
xuống đón cậu.
Chốc lát, Hoa Anh Tú ở trong thang máy đi ra, cô nhìn về phía cửa đại sảnh
gọi:
– Ở đây, Đường Sinh, các anh cho cậu ấy vào đi, là bạn của anh tôi.
Câu sau rõ ràng là nói với hai người bảo vệ, họ bèn cười và cho Đường Sinh
vào.
Trong thang máy Đường Sinh ngắm Hoa Anh Tú đang mặc áo thường phục, vẻ thanh
xuân thanh tú và dáng người thướt tha của cô làm mắt hắn sáng lên.
– Chậc, chậc. Chị Tú, tôi vẫn thích chị mặc cảnh phục, rất nghiêm túc lại hấp
dẫn, bộ dạng hiện tại có vẻ hơi dung tục.
Hoa Anh Tú nghe thấy lời này, trong lòng có chút hụt hẫng. Hôm nay biết anh
trai gọi Đường Sinh thì cô mới bằng lòng đến. Bình thường thứ sáu rất ít khi
cô đến đây, không chỉ vì bọn công tử ở đây làm phiền, mà cũng vì một số việc ở
đây Tây hóa quá!
Cô còn cố ý trang điểm một chút, cũng không biết tại sao mình phải trang điểm,
trong lòng thấy lạ lạ. Nhưng khẳng định không phải trang điểm cho đám công tử
kia nhìn, bọn họ đều có vẻ ngoài vàng ngọc nhưng bên trong rách rưới. Cô từ
trước tới nay không có cảm tình gì với bọn họ, khi nào tâm trạng phiền não đến
chơi một chút, tán gẫu với bọn con gái giết thời gian. Hôm nay vì Đường Sinh
đến, nào ngờ lại bị hắn đả kích thẳng thắn.
– Không phải ăn mặc cho cậu xem.
Hoa Anh Tú trợn mắt nhìn hắn:
– Cậu nói cậu ấy, mới học lớp mười một đã nghĩ gì đến nào là chinh phục rồi,
quyến rũ rồi. Cậu mà học giỏi mới lạ, đi đi, đừng đứng gần tôi như vậy, chốc
nữa đi ra đừng có mà đi cùng tôi.
Nói xong, cô quay người lại với Đường Sinh, bổn tiểu thư đã tức giận rồi, sớm
biết tối nay như vậy thì chẳng đến nữa, đúng thật là!
Tâm tư của con gái tương đối khó đoán, nhưng Đường Sinh biết cô ấy tại sao
giận, không khen cô xinh đẹp ấy mà!
Nhưng nói thật ra, từ phía sau thưởng thức hình thể xinh đẹp của Hoa Anh Tú
cũng không tồi. Hắn chưa từng nhìn thấy cô gái này mặc quần áo lộ ra những
đường nét gợi cảm, mềm mại như vậy. Áo jacket rất ngắn, lộ rõ cặp đùi đẹp vô
cùng được chiếc quần bò bó sát lại.
Ra khỏi thang máy, Hoa Anh Tú liền hừ một tiếng rồi đi, đi ra phía đại sảnh
nơi có tiếng nhạc và tiếng cười nói vọng lại. Tiếng huyên náo trong đó rất
mạnh, ít nhiều khiến Đường Sinh có một tia hy vọng. Trên thực tế có thể nghe
được nhiều tin tức nội bộ trong hội này, hơn nữa có thể giao thiệp với hội
này, không thể nghi ngờ là có lợi cho việc bố hắn phát triển thế lực ở Giang
Lăng.
Đường Sinh nhún vai, cũng không để ý đến Hoa Anh Tú đang tức giận, đi vào đại
sảnh trước. Hắn nhìn thấy biển hiệu phòng vệ sinh liền đi vào đó. Nơi này thực
sự rất xa hoa, phòng vệ sinh của nhà bình thường không trang trí xa hoa như
phòng vệ sinh ở đây, cái này gọi là gu thưởng thức.
Phòng rửa tay nam nữ dùng chung, đèn sáng, sàn lát đá cẩm thạch sáng như
gương. Lúc này sương khói bảng lảng, hai cô gái trang điểm kỹ lưỡng đang hút
thuốc lá nữ, nói chuyện riêng với nhau. Họ nhìn thấy Đường Sinh đi vào, cùng
nhìn ra, chà, cậu chàng đẹp trai.
– Cậu vào đây, là người mới à? Lão William nói mới tuyển một loạt người mới.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi