Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Khi Đường Sinh đang quan sát dãy cửa hàng, Đường Binh cũng tranh thủ ngắm
Đường Cẩn xinh đẹp.
– Bác Dục, dãy cửa hàng mặt tiền này đều là địa bàn của nhà máy ổ trục, nghe
nói nhà máy này đã ngừng hoạt động lâu rồi?
– Đúng vậy, nhà máy ổ trục đã ngừng sản xuất lâu rồi, nhưng dựa vào thu nhập
của dãy cửa hàng mặt tiền này cũng có thể gắng gượng duy trì được để không bị
phá sản, cậu Sinh, cậu gọi tôi đến đây ăn cơm, không phải là có ý muốn động
đến khu này chứ? Không dễ giải quyết đâu, quản đốc của nhà máy ổ trục là Lưu
Chí Minh có hậu thuẩn rất lớn phía sau.
Đường Dục là dân trong giới kinh doanh, chỉ nghe nói thôi đã biết ý muốn gì
rồi, trong lòng càng ngạc nhiên, Đường Sinh mới 17 tuổi, thế mà đã hiểu được
mọi đường đi nước bước trong việc kinh doanh?
– Vâng, bác Dục mời, chúng ta vào trong vừa ăn vừa nói chuyện.
Đường Sinh không giống một cậu học sinh lớp 11 chút nào, mà có vẻ như đại
thiếu gia con nhà kinh doanh, dọa cho Đường Binh ngẩn người, gã cố ý để bố
mình dẫn Đường Sinh, Đường Cẩn đi phía trước, gã đi theo phía sau ngắm nhìn
dáng vẻ uyển chuyển của Đường Cẩn trong chiếc quần bò ôm sát, vừa đi vừa vạch
kế!
Vẫn còn may, quán Thịt hâm có đến hai, ba phòng Vip nhỏ, vì là phòng Vip thu
phí, lại vừa đúng vào buổi trưa, nên vẫn còn một chỗ trống, bốn người họ vào
ngồi, chọn món, người phục vụ bưng trà lên, Đường Dục lấy bao thuốc ra mời:
– Cậu Sinh, hút một điếu chứ ?
Đường Sinh lấy điếu thuốc đưa lên ngang mũi ngửi:
– …cháu ngửi thôi, ở tuổi cháu vẫn chưa được phép hút thứ này được!
Đường Binh ngồi đối diện nhún vai một cái, cười nhếch mép, hết nhìn Đường Sinh
lại nhìn Đường Cẩn.
– Ừ, tùy cậu, thế nào? Cậu Sinh, cậu mới chỉ là học sinh lớp 11 chẳng lẽ đã
làm kinh doanh rồi sao ?
– … Kinh doanh cũng là trời cho, có những người cả đời cũng không làm kinh
doanh được, có những người trời sinh ra đã biết… cháu nghĩ vẩn vơ thế thôi…
Nhà máy ổ trục này ước tính khoảng năm sáu trăm mẫu, bác Dục bác nói xem bây
giờ mảnh đất này khoảng bao tiền ?
Đường Dục nhắm tịt mắt, suy nghĩ một lát rồi nói:
– Phố Giang Hiệu được coi là vị trí trung tâm của Thành Nam, nhưng bác cho
rằng bây giờ giá của nó chưa vẫn chưa được cao, ở đây kinh doanh bất động sản
nhiều quá, rất khó hình thành con phố thương mại có quy mô!
– Đúng vậy, một khi đã hình thành thì sẽ thế nào ?
– Một khi đã hình thành thì được lắm đấy, mọi người bước ra khỏi cửa là có
thể đi dạo phố thương mại, đây là ưu thế của khu này.
– Bác Dục là người giàu có tiếng ở Giang Lăng, muốn mua mảnh đất này cũng
không phải là khó khăn.
– Ha ha…mua à? Ai mua cho nổi? Mướn được trong khoảng thời gian dài là mừng
lắm rồi, mấy ngày trước bác cũng đã có nghe người khác nhắc đến nơi này, giá
thuê mỗi mẫu đất trong 30 năm không dưới 250.000, muốn có được nó phải trả một
trăm năm mươi triệu nhân dân tệ, ở Giang Lăng ai đủ sức kham nổi?
Đường Dục nói đầy ẩn ý, nghĩa là tôi không mua được, thì người có thể mua được
nó cũng không nhiều.
Đường Sinh thầm nghĩ, ông không mua được tôi mới gọi ông đến, ông có thể mua
được tôi tìm ông đến tặng ông bánh ngọt sao?
Ý nghĩ trong đầu Đường Sinh chính là muốn kiếm một vé qua sông từ nơi đây, là
có thể tay trắng mà lập nghiệp, mọi hoạt động diễn ra tốt đẹp, có tập đoàn
Giang Dục của Đường Dục đầu tư, còn phải khiến ông ta ngoan ngoãn giải quyết
việc giải phóng mặt bằng ngõ Lão Đường, nhưng vẫn cần có sự giúp đỡ của cha
Ninh Hân, Chủ tịch quận Ninh, vì vậy buổi sáng hắn đã lên lớp cho hai chị em
Ninh Hân một hồi, cuối cùng còn khích họ, để họ về nhà nói lại với Chủ tịch
quận Ninh.
Kế hoạch này rất lớn, rất phức tạp, nhưng sau khi nó thành công có thể giải
quyết được mấy vấn đề, giải phóng mặt bằng ngõ Lão Đường, cải tạo lại phố
Giang Hiệu, tương lai là phố kinh doanh, thùng vàng đầu tiên của mình, thành
tích của Ninh Chủ tịch quận Ninh, tất cả đều có trong kế hoạch này.
Đây đều là công lao của “ ký ức” của Đường Sinh, còn nói đến chuyện học hành,
đều là nói dóc, đến trường cưa cẩm Đường Cẩn, trêu chọc gái đẹp là thật, trốn
ở trường tận hưởng những tình cảm hồn nhiên của tuổi học trò là thật, nhất
quyết không được uổng phí những ngày tháng tươi đẹp của tuổi 17, phải sống cho
thật hồn nhiên.
– Một trăm năm mươi triệu à, quả là số tiền lớn, nhưng cháu nghĩ là đáng… Đầu
tiên, vị trí của phố Giang Hiệu rất tốt, ngành sản xuất xung quanh cũng nhiều,
bắt đầu từ những năm 90, trong phạm vi bán kính 5km quanh khu vực này bố trí
bao nhiêu người ? Cháu tin là bác Dục đã biết, cải tạo lại chỗ này một chút
không phí thời gian công sức đâu, hai mặt Nam Bắc thu hẹp lại mỗi bên từ mười
đến mười lăm mét, rồi xây dựng hai dãy cao ốc hiện đại, là đã có mô hình của
phố thương mại rồi, người tinh mắt, biết nhìn xa sẽ nhìn ra giá trị tiềm tàng
của nó lớn thế nào, không đến ba năm, vốn đầu tư vào đây sẽ thu về gấp trăm
lần, khi đó ngồi không mà hưởng lợi nhuận cực lớn của hai mươi bảy năm, bác
Dục, khi đóbác nên tìm chuyên gia tư vấn của bác để tính món hời này.
Trước tiên phải lôi kéo lão cáo già này, lão ta là gian thương, lão tinh khôn
hơn bất cứ ai, và gã cũng dễ bị lôi kéo vào tròng nhanh hơn bất cứ ai.
Kỳ thực chỉ mấy câu nói đơn giản như vậy, đã có thể làm Đường Dục lay động
rồi, bất động sản Giang Dục của lão mới thành lập không lâu, vẫn chưa có thành
tựu gì, trong đầu lão vẫn luôn muốn nó được nổi tiếng, thời gian trước cũng
tiếp xúc với không ít nhân vật trong giới bất động sản Giang Lăng, ít nhiều
nghe họ nói đến phố Giang Hiệu, Thành Nam, khu vực duy nhất có thể phát triển
khu đô thị quy hoạch, chỉ là trước mắt vẫn chưa nhìn thấy cơ hội kinh doanh to
lớn của nó mà thôi.
Vấn đề là đợi khi thời cơ kinh doanh xuất hiện, người nhìn thấy chiếc bánh
ngọt đó sẽ không kiềm chế được bản thân, giá đất chắc chắn sẽ tăng lên vùn
vụt.
….
Cùng lúc đó, tại nhà Chủ tịch quận Ninh, hai chị em Ninh Hân, Ninh Manh kể lại
chuyện buổi sáng cho bố nghe, Ninh Hân thuật lại một vài câu nói của Đường
Sinh, Chủ tịch quận Ninh chăm chú nghe đến nỗi không còn muốn ăn, cuối cùng
ông đặt đũa xuống bước vào phòng sách với vẻ mặt buồn buồn.
– Nhìn xem… việc hai con làm đó, tên Đường Sinh đó làm cái gì? hắn hiểu cái
gì?
Vinh Lệ Hoa liếc nhìn hai cô con gái, bà căm ghét những người luôn coi thường
chồng mình, con gái mình cũng không ngoại lệ.
Ninh Manh lè lưỡi với chị gái, lần này thoải mái rồi chứ? Đến mẹ cũng bị làm
cho đến nổi nóng.
Ninh Hân ngược lại, không cho là đúng:
– Mẹ, con thấy thực tế thì mọi vấn đề đều có lý, quả thực, muốn chu đáo mọi
mặt thì rất khó, nhưng làm với không làm là hai khái niệm, bố con chết cũng
phải giữ thể diện, ông cam tâm để bị bêu danh sao?
– Bêu danh là cái gì? Đó chỉ là thằng nhóc 17 tuổi, nó vẫn chưa đủ khôn đâu?
Dám khoác lác không biết ngượng sao?
Ninh Hân lại nhìn Ninh Manh:
– Em cũng 17 tuổi rồi, đã đủ khôn chưa?
Ninh Manh đỏ mặt bật cười, Vinh Lệ Hoa véo sườn Ninh Hân một cái
– Con ngứa ngáy à?
Ninh Hân và Ninh Manh cũng cười, ngừng cười, cô mới nghiêm túc nói:
– Mẹ, 17 tuổi thật sự là lớn rồi.
Vinh Lệ Hoa cũng không nhịn được cười, lại giơ tay tét vào mông Ninh Hân
– Ngay cả mẹ mà con cũng dám trêu chọc? Làm phản rồi, con nói đi, con 25 tuổi
rồi, khi nào mới dẫn người yêu về ra mắt ba mẹ? Thay đổi tính tình đi, nếu
không ai mà yêu được con?
– Con cần người ta yêu sao? Mẹ đừng mong ngóng con rể nữa, không ai đồng ý
làm “ông chồng bao cát” đâu.
Ninh Manh cũng cười nói:
– Đúng thế, mẹ, ai chịu được chị con chứ? Kết hôn được ba ngày là bị đánh.
– Chị hung dữ như vậy sao? Em muốn ăn đòn à?
Ninh Hân trừng mắt nhìn em gái, khi cô nổi giận, bạn trai đều phải co rúm
người lại, bạn gái nhìn thấy cô trừng mắt thì toàn thân sẽ run lên.
Ninh Manh thè lưỡi, làm mặt xấu
– Được rồi, được rồi, ba ngày đánh không chết, năm ngày thì được chứ?
Ninh Manh ngồi trên ghế hếch bên mông bị chị gái dùng quạt đánh, gọi thảm
thiết:
– Mẹ ơi, mẹ bảo chị đi?
Vinh Lệ Hoa liếc nhìn, cười nhạt với Ninh Manh
– Người ta là Ninh chính ủy, có súng trong tay, ai bảo được chứ?
Chính xác, con gái lớn nhà họ Ninh rất cá tính, trong trí nhớ của Vinh Lệ Hoa,
không ai có thể quản được cô con gái này, nhìn vẻ ngoài của cô nữ tính thế đó,
nhưng khi tức giận cô có thể dọa cho lũ con trai đái ra quần, ghê gớm như vậy
đấy.
Lúc này, cửa phòng sách mở, tiếng của Chủ tịch quận Ninh vọng ra
– Ninh Hân, con vào đây một lát
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi