Cực Phẩm Thái Tử Gia – Chương 216: Anh hùng cứu… hoa khôi – Botruyen

Cực Phẩm Thái Tử Gia - Chương 216: Anh hùng cứu… hoa khôi

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Ngày hôm nay thu hoạch rất lớn, khi rời khỏi Lô hồ cơ bản đã chắc chắn về việc
hợp tác với Bích Tú Hinh, ba trăm triệu tiền đầu tư coi như đã nắm chắc.

Chuyện kế tiếp chính là thảo luận các điều kiện hợp tác giữa Mai Chước và Bích
Tú Hinh, cơ bản không phải là việc của Đường Sinh, hắn chung quy chỉ là người
đặt kế hoạch, vạch ra phương hướng, sau khi trở về thành phố liền trực tiếp đi
thăm hỏi Chủ tịch chi nhánh ngân hàng Giang Lăng, Liễu Chính Lâm.

Lại thêm một khoản tiền ba trăm triệu nữa đã nắm chắc, tuy nhiên đây là khoản
vay mũi nhọn, khác với khoản đầu tư của Bích Tú Hinh, nói chung là mất nhiều
chất xám hơn.*

La Sắc Sắc đề nghị buổi tối đến chúc mừng một chút, chúc mừng Cẩn Sinh lại một
lần hồi sinh, việc Cẩn Sinh thâu tóm xí nghiệp Giang Xỉ rất lớn sẽ khiến chính
nó biến thành con quái vật khổng lồ, thậm chí sẽ thu hút không ít những ánh
mắt chú ý trong tỉnh, biểu hiện bên ngoài thì bánh răng là một mắt xích của
công nghiệp chế tạo ô tô, trên thực tế, nó hoàn toàn độc lập với nền công
nghiệp chế tạo ô tô, nó có thể ký kết hợp đồng với nhiều hãng sản xuất ô tô.

– Yến tiệc chúc mừng đêm nay tôi sẽ không đi, Chủ tịch La Sắc Sắc và Tổng
giám đốc Mai Chước hai vị đến là được rồi, tôi chỉ là cố vấn nho nhỏ, không
thể che lấp ánh hào quang của hai vị trước mặt những nhân viên mới, các vị mới
là người có quyền của Cẩn Sinh.

– Cậu không đến, có phải buổi tối có hẹn với ai hay không?

La Sắc Sắc liếc mắt một cái nhìn đã nhìn thấu tâm tư Đường Sinh:

– Có phải là Ninh Hân không?

Đường Sinh gãi gãi đầu cười nói

– Không phải chiếc Infiniti kia bán rồi sao? Tôi và chị Hân thương lượng mua
một chiếc khác, cô ấy cũng là cổ đông nhỏ của Cẩn Sinh, không phải là người
ngoài, trùng hợp lần này cũng muốn mua một chiếc, có lẽ khá là có phong cách,
đụng vào chắc là mạnh lắm đây.*

  • Mai Chước giơ tay véo hắn một cái cười nói:

– Cậu chỉ biết đụng xe thôi hả? Đồ tốt đưa hết cho cậu dùng chỉ có hỏng bét.

La Sắc Sắc vừa lái xe vừa bĩu môi nói:

– Tôi nói cho Giám đốc Mai biết, một chiếc xe đã là cái gì? Người tốt chẳng
phải cho hắn dùng cũng đều hỏng phải không?

Đường Sinh ngồi sau ho một tiếng, kề gần ghế lái sau, giơ tay sờ sờ đùi La Sắc
Sắc, Mai Chước ngồi nơi ghế lái phụ kinh hãi hô một tiếng

– Ái chà, cái đồ bại hoại nhà cậu, làm sao dám quấy nhiễu Sắc Sắc chứ? Cô ấy
đang lái xe, nhỡ đâm vào đâu thì xử lý thế nào?

Đường Sinh bỏ tay khỏi người La Sắc Sắc cười khanh khách:

– Ôi cứ để cổ đụng đi, Cẩn Sinh thiếu gì tiền!

– Có tiền cũng không thể hoang phí như vậy được.

Mai Chước hất tay Đường Sinh ra, liếc mắt nhìn hắn một cái:

– Để tôi ngồi lại chỗ cũ nhé? Đồ khốn khiếp.

Dù sao chuyện ngày hôm qua đều bị La Sắc Sắc nhìn trộm hết rồi, trước mặt cô
Mai Chước sẽ không che dấu điều gì, đỡ phải để La Sắc Sắc mắng cô trong lòng
là dối trá, bởi vì cô biết tính nết của La Sắc Sắc, cũng bởi vì bị tiểu tử
khốn khiếp hôn như vậy, địa vị của Mai Chước cũng đột nhiên cao lên.

– Đúng rồi, chị Chước, phải trọng dụng cái người tên Hoa Anh Hùng. Vài ngày
nữa cần phải liên hệ với công ty Tư Quản Giang Lăng thì cử anh ta đi.

Đường Sinh đúng là thâm hiểm, sau lưng Hoa Anh Hùng có Phó chủ tịch thường
trực thành phố Hoa Tuấn Minh, Phó tổng Lăng Công ty Tư Quản không thể bắt nạt
anh ta được.

– Vậy thả cậu ở trường học lêu lổng đi, tôi và Mai Chước thay mặt công ty mới
đến chúc mừng, bên lão Ngụy cũng đã chuẩn bị xong rồi.

Hai ngày này vẫn là lão Ngụy chủ trì đại cục, ngay cả Trưởng phòng Tài vụ Sở
Tú Vân và Trưởng phòng Nghiệp vụ Tham Minh Quang đều nghe theo lão ta, không
thể nói trước sau này lão Ngụy sẽ giữ chức gì, ngồi lên chức Phó tổng giám đốc
chăng? Nguyên nhân chính có lẽ là Cẩn Sinh đang ở giai đoạn phát triển trọng
tâm ở Giang Xỉ, nói như vậy là hầu hết mọi việc đều cần tìm lão Ngụy, lão ta
rất tinh thông nghiệp vụ ở Giang Xỉ, không có một người như vậy thật sự khó mà
làm được.

Chập tối, Đường Sinh xuống xe ngay tại gần Giang Cao, để mấy cô La Sắc Sắc đi
rồi mới bước vào một hàng thuốc lá mua một hộp thuốc Trung Hoa, đã lâu không
hút thuốc thật là thèm, thừa dịp hôm nay không có ai quản hút một điếu mới
được.

Khoảng sáu rưỡi, tiết học thứ hai kết thúc, đám học sinh cấp ba tan học, mọi
người lũ lượt tiến ra ngoài, Đường Sinh đứng ngay cửa hàng thuốc lá đối diện
cổng trường hút thuốc, quần áo của hắn cũng không giống học sinh, không ai
nghĩ hắn là học sinh, trông hắn giống một thanh niên lêu lổng thì đúng hơn.

– Các người làm gì mà lôi lôi kéo kéo vậy? Không buông ra tôi sẽ hô lên đấy.

Một giọng nói con gái du dương ở bên sườn truyền đến.

– Yên Yên, tôi đặc biệt đến tìm cô, tôi theo đuổi cô không phải là chỉ muốn
chơi đùa, mà là tôi thật sự thích cô à.

Là giọng một cậu thanh niên khác, ít nhiều có chút ẻo lả, kỳ thật nếu không
phải, thì chỉ là cậu thanh niên này còn quá non mà thôi.

Bên cạnh một chiếc xe Passat đang đỗ, một nam sinh đứng mở cửa xe, ngăn một
cái xe lớn khác dừng lại, xung quanh cậu ta còn có hai ba thanh niên khác, đều
ngửa đầu xiêu vẹo nhìn thiếu nữ xinh đẹp, tựa hồ trước cửa trường Giang Cao
đang diễn ra một vụ bắt cóc.

– Tôi nói với anh Ngưu rồi, đừng nói nhiều như vậy, lái xe đi thẳng đi không
tốt hơn à?

Một thiếu niên bên cạnh ăn mặc bảnh bao mặt búng ra sữa nói.

– Đành vậy thôi, năm lần bảy lượt đều không nể mặt mũi anh Ngưu. Cô nàng này
cũng không biết điều. Kéo xe đi thôi.

Nhìn mấy tên này, xem ra muốn động thủ, thiếu nữ xinh đẹp kia sợ hãi sắc mặt
tái xám:

– Ngưu… Ngưu Phấn, ngươi … đừng làm bậy.*

Ngưu Phấn? Ngưu Phân? Đường Sinh chu môi xì ra một tiếng, cha mẹ hắn quả thực
có tài, đặt cho hắn cái tên này? Quay đầu tưởng tượng, lại thêm khâm phục ba
Ngưu Phấn, kỳ thật ông ta lấy tên này chính là để mọi người chú ý đến con của
ông ta, từ “Phấn” hàm ý sâu sắc, mặc dù là đồng âm với từ “Phân”, nhưng người
dám đặt cái tên này thực không nhiều lắm, càng thể hiện ra người đặt tên không
giống người bình thường, đây coi như là ví dụ điển hình cho thói quen chơi
trội.

– Yên Yên, lên xe đi, bằng không các huynh đệ của tôi sẽ bắt cô, tôi không
quản được bọn họ nha, nghe lời, lên xe đi.

– Tôi không muốn, tôi muốn về nhà, các ngươi mau lui ra.

Cô gái xinh đẹp hẳn là học sinh lớp mười, bằng không sẽ không tan học giờ
này.*

Ngay khi một thiếu niên giơ móng vuốt ra muốn tóm lấy cô gái trẻ, đột nhiên
một tàn thuốc bay ngang tới, hung hăng bay vào má cậu ta, một tiếng ối, tiểu
tử kia bị đốm lửa văng vào nhảy dựng lên, phần đuôi khói hồng chui vào trong
cổ họng, tên tiểu tử bị bỏng kêu lên mấy tiếng liền, mạnh tay vỗ vỗ cổ mình,
toàn bộ đầu mẩu thuốc lá chui vào bụng cậu ta.

Biến cố thình lình xảy ra, thu hút sự chú ý của vài thiếu niên ngồi bên cạnh
xe, họ đồng loạt cùng quay đầu lại nhìn về phía tàn thuốc lá bay tới, bao gồm
cả cô gái xinh đẹp Yên Yên đang thất kinh ngồi bên trong, sau đó bọn họ đều
thấy tên nhàn rỗi Đường Sinh chõ mõm vào chuyện người khác.

– Ngươi … là ai? Ngươi không biết Yên Yên là người của ta sao? Ngươi muốn
chết phải không?

Giọng điệu của Đường Sinh cực kì hung hãn.

So sánh với Đường Sinh như con nghé con, mấy thiếu niên này không khác gì mấy
con khỉ ốm, bọn họ làm sao đáng để Đường Sinh để mắt, chỉ có người lái xe tầm
hai bảy tám kia, nhưng có vẻ như không có ý định xuống xe, hắn rõ ràng chỉ là
lái xe, không tham dự vào sự việc này.

– Mày muốn bị tàn phế không? Giết chết hắn đi!

Khuôn mặt tuấn tú của gã bảnh bao non nớt hơi vặn vẹo, dữ tợn rít gào.

Hai ba thiếu nhiên bổ về phía Đường Sinh, tuy nhiên rất đáng tiếc, Đường Sinh
cũng không nỡ đánh bọn họ, nhẹ nhàng đón đỡ, hai tay trái phải chia ra, liền
kéo cả ba thiếu niên về một bên, trong đó một người đứng không vững, ngã nhào
trên mặt đất, thậm chí không chịu nổi một cú đá.

Lúc này, tiếng động bên này khá lớn, thu hút không ít học sinh đến xem, tuy
nhiên ánh mắt bọn họ rất ngỡ ngàng, dường như không biết gã bảnh bao non nớt
này, nhưng không phải không biết Đường Sinh, ở trường hắn rất phô trương uy
quyền, là thần tượng của rất nhiều học sinh.

Đường Sinh đi tới, một tay đặt lên vai Ngưu Phấn

– Ngươi từ đâu tới? Dám đến Giang Cao tìm gái trêu chọc?

– Buông tao ra, “con mẹ mày”, mày nghĩ mày là ai, tao…*

Lời của Ngưu Phấn còn chưa buông hết, Đường Sinh đã đấm một cái vào trên mặt
cậu ta, ba chữ “con mẹ mày” rất mẫn cảm đối với hắn, cái này thì tuyệt đối
không thể nhịn được, chắc chắn là sẽ động thủ liền.

Thân hình nhỏ bé của Ngưu Phấn đập vào ghế sau chiếc Passat, Đường Sinh lại đá
một cước vào cửa xe, hung hăng quay về cửa xe chụp lấy đầu gối Ngưu Phấn, có
thể nghe được tiếng gãy xương cốt nứt ra giòn răng rắc. Ừ, không tồi, đây
chính là cái kết quả mà hắn mong muốn.

Người lái xe kia nhảy xuống, anh ta cơ bản không nghĩ sẽ xảy ra cảnh tượng
hung tàn như vậy:

– Ranh con, cậu có biết cậu đánh ai không?

– Anh cút đi, nó chính là quả bóng nhỏ, anh còn tưởng hắn là đồ chơi thần mã
à?

Đường Sinh giơ tay kéo Yên Yên sắc mặt đang tái nhợt

– Yên Yên, đừng sợ, không có việc gì, có anh ở đây, tên tiểu cầu này có gọi
ông nội nó đến anh cũng sẽ xử lý hắn như vậy.

Đường Sinh tỏ vẻ quen thân Yên Yên, kỳ thật hắn không biết cô gái lớp mười
xinh đẹp này, tuy nhiên cô ta chắc chắn biết mình, nghĩ đến Thế vận hội của
trường tháng trước, bậc đàn anh này gương mẫu đầu tàu, đoạt giải quán quân
trăm mét, đáng để kiêu ngạo, có thể không nổi danh sao?*

Tên Ngưu Phấn oa oa gào khóc thảm thiết, chân phải bị bẻ gãy xương rất nặng,
điều này không phải nghi ngờ.

– Mày, ba bốn tiểu cầu định bụng vô lễ với ta trên đường sao? Còn dám miệng
phun đầy phân? Bị đánh là đáng.

– Ranh con, có gan thì đừng đi, tôi lập tức báo cảnh sát.

Người lái xe kia cũng không dám động thủ với Đường Sinh, lấy điện thoại ra gọi
cho cảnh sát.

Đường Sinh liếc mắt nhìn cái Passat sáng loáng màu đen, ừ, chắc chắn ba cậu ta
làm chức quan gì? Được rồi, ngươi chó cậy gầy nhà, gà cậy gần chuồng, muốn
thiếu gia ta cho ba ngươi chịu cùng một cảnh với ngươi sao? Hắn cũng lấy điện
thoại di động ra bấm số Ninh Hân, bảo Ninh Hân tìm người ở Trưởng phòng Mã Cục
trị an đến xử lý chuyện này, Ninh Hân chỉ có thể trợn mắt lên, tiểu bại hoại
đúng là tuổi trẻ ngang ngược, rỗi rãi là lại gây chuyện.

Đường Sinh liền nắm tay Yên Yên vào hiệu thuốc lá phía sau, vài tên kia nhìn
Đường Sinh kinh sợ như thể ve sầu sợ đông, sợ không dám nói lời nào, chỉ trông
cậy vào lái xe Ngưu Phấn báo cảnh sát tới bắt hắn. Đường Sinh làm sao để bọn
chúng vào mắt được, ha ha.

Ở trong cửa hàng thuốc lá, ông chủ cửa hàng thuốc cũng vài phần kính trọng
Đường Sinh, nói là đã nhìn thấy hết cảnh tượng vừa rồi, chủ yếu bởi lẽ vừa rồi
thấy hắn mua bao Trung Hoa ở cửa hàng, một bao hơn bảy mươi đồng, người bình
thường không thể rút ra dễ dàng, cho nên ông ta cho rằng Đường Sinh có thân
phận khá.

Đường Sinh nhỏ giọng hỏi tên Yên Yên …. Hóa ra cô gái xinh đẹp tên Đoan Mộc
Yên, chỉ là con cái nhà bình thường, bởi vì học hành tốt, nên thi được vào
Giang Cao, nhưng vì xinh đẹp nên bị các bạn học lớp trên giành giật tán tỉnh,
mặc dù hiện tại các bạn cùng trang lứa cũng để ý đến cô. *

Cũng từ lời kể của cô, tên Ngưu Phấn kia học ở một trường trung học quý tộc ở
Giang Lăng, tới đây quấy nhiễu cô vài ba lần, cũng may mấy lần trước tìm cớ
thoái thác, Ngưu Phấn bực mình, lần này đem xe của mẹ cậu ta tới, chuẩn bị ép
buộc Đoan Mộc Yên đi đâu đó.

Nghe Đoan Mộc Yên nói, bố của Ngưu Phấn là nhân vật nổi tiếng, hình như là
Trưởng phân cục Thành nội. *

Hiện Trưởng phân cục Thành nội là Phó cục trưởng Quải Thị, tuy nhiên anh chỉ
quản lý chuyện trong phân cục của mình, rất ít khi quan tâm tới chuyện ngoài
cục, hữu danh vô thực, ví dụ như chuyên đi tham gia họp Đảng ủy …, chỉ dựa
theo bố trí của Tổng cục thành phố mà làm thôi

– Ồ, Cục trưởng phân cục? Xe này không phải xe cảnh sát à?

Đường Sinh xem xét liếc mắt nhìn bên ngoài xe một cái, gia thế nhà Ngưu Phân
không tồi đâu nha.

– Là của mẹ cậu ta, nghe nói là Phó tổng giám đốc công ty gì đó, chính là
ngồi chiếc xe này.

Đoạn Mộc Yên nói như vậy.

Đường Sinh bĩu bĩu môi

– Không vấn đề gì, em cứ nhớ kỹ tôi là anh cô thì tốt rồi, cảnh sát hỏi, cứ
nói bọn họ là lưu manh muốn đùa giỡn, sờ soạng ngực em…, vừa hay tôi đến đón
em thấy vậy nên mới xảy ra chuyện, việc khác không cần xen vào, anh đứng ra
giải quyết là ổn rồi em đừng lo lắng.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.