Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Sợ đè tê chân Ninh Hân, Đường Sinh liền nhấc mông đứng dậy, tự mình nách khỏi
bàn tay và cằm của cô. Ninh Hân để mặt mình dán vào một bên sườn của người
yêu, khuôn mặt xinh đẹp hơi ngửa lên.
– Cậu tôi gọi điện nói, anh Phỉ bán hàng ra, được 800 ngàn, muốn mua một cái
xe nào đó. Dù sao cũng phải có xe chứ.
Đường Sinh nhìn xuống giai nhân tuyệt thế, cau mày, suy nghĩ ba giây nói:
– Khoản mới nhân năm đi, thấy thế nào?
– Ừ, theo lời cậu. Xe cũng có nhiều loại giống nhau. Xe của Đức cũng không
thua gì xe của Nhật. Tôi tán thành!
– Ồ, biết là chị sẽ cùng ý kiến với em mà, hôn môi chúc mừng nhé.
Đường Sinh cúi đầu xuống môi anh đào Ninh Hân, hống hách lạ thường.
– Không cần nữa, có nữ lưu manh đang nhìn kìa, đừng… đừng…
Chỉ có điều cô từ chối không được, đôi môi cánh hoa đã sớm bị Đường Sinh bao
trùm.
Vương Tĩnh đứng đối diện con mắt như phát hỏa, nghiến răng nghiến lợi mắng:
– Các người thật không biết xấu hổ, tôi còn đang ngồi ở đây đấy.
Cô càng nói như vậy, Đường Sinh càng mạnh hơn, nuốt lấy cái lưỡi thơm tho của
Ninh Hân Ninh Hân cũng phối hợp, cái lưỡi thơm tho cũng tìm đến, mắt lim dim,
kể cả một tay to lớn Đường Sinh ôm chặt cô cũng không kháng cự, nhiệt liệt
phản ứng, thở gấp, ý loạn tình mê.
Vương Tình càng nhìn càng hận, con mắt trừng lên, tay bắt đầu đập đập bàn:
– Tôi chưa thấy nữ cảnh sát nào như cô, quá vô sỉ.
Sau khi rời môi, Đường Sinh đứng lên thở phào một cái, hướng Vương Tĩnh đắc ý,
chớp chớp mắt. Ninh Hân cũng càng khinh thường, kề sát sườn Đường Sinh, một
tay không ngờ kéo khóa quần Đường Sinh ra:
– Ai, nữ lưu manh, đã thấy chưa, cô không phải luôn xem thường sắc đẹp của
tôi sao? Hôm nay cho cô một cơ hội nói xấu tôi, tôi vô sỉ như vậy, cô muốn cắn
tôi à?
Vương Tĩnh trợn mắt lên, mỉm cười tức giận:
– Nếu cô có dũng khí thì cô nằm sấp ở trong này để cậu ta muốn làm gì thì làm
đi, tôi cho các người làm đấy.
– Được, nhanh lên. Đường Sinh muốn làm tại đây hay không?
Ninh Hân cười khúc khích, khóa quần Đường Sinh hoàn toàn bị kéo xuống.
– Ồ, em không có ý kiến gì. Em hoàn toàn thừa nhận đề nghị này có ý nghĩa sâu
xa, rất… kích thích.
Ninh Hân càng cười sung sướng, tay mơn trớn đột nhiên kéo khóa quần của hắn
lại.
– Đồ khốn khiếp, cậu nằm mơ hả?
– Ồ, không đùa như vậy được không? Vương Tĩnh, nếu chị muốn rình coi em cũng
không ngại đâu.
Vương Tĩnh lúc này cười vang lên, cũng không để ý Đường Sinh, ngược lại nhìn
Ninh Hân nói:
– Ai lại đùa giỡn như vậy, bạn tôi là bác sĩ nói, con trai không được phép sẽ
ứ máu, mật sẽ nhanh giải phóng, nếu không dần dà, tuyến tiền liệt sẽ phát sinh
tật xấu.
Đường Sinh nhân cơ hội nói:
– Được rồi, để cứu vớt tuyến tiền liệt của em, em đi buồng vệ sinh giải
quyết, đừng có ai ngăn cản em.
Liền lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, giọng nói của Mai Chước và
Ngụy Hưng Quốc cũng truyền đến. Đường Sinh sợ liền hướng buồng vệ sinh chạy,
văn phòng Tổng giám đốc có buồng vệ sinh riêng. Ninh Hân cũng đỏ mặt lên, vội
vàng hít hơi lấy cảm giác bình tĩnh, lược chỉnh quần áo. Cánh cửa được mở ra,
Mai Chước tiến vào trước, đi theo sau là Ngụy Hưng Quốc ở Giang Xỉ:
– Chị Hân, chị Tĩnh, các chị ở đây à, Đường Sinh đâu?
– Ồ, cậu ta đi buồng vệ sinh.
Ninh Hân hướng nhìn buồng vệ sinh bên kia, chỉ mong mặt mình không đỏ như vậy,
bằng không …
– Ồ, mọi người ngồi trước đi, tôi và lão Ngụy còn có một chút việc cần trao
đổi, lát sẽ quay lại. Lão Ngụy, đi, tới văn phòng làm việc đi.
Ngụy Hưng Quốc cũng hướng hai cô gái Ninh, Vương chào hỏi rồi mới đi ra cùng
Mai Chước, Vương Tĩnh lúc này nói:
– Đi xem đi!
Ninh Hân biết cô chỉ cái gì, lại liếc mắt nhìn nhà vệ sinh một cái:
– Xem cái gì chứ? Hắn không đi xằng bậy đâu, muốn đi cô đi mà xem.
– Tôi đi thật đấy? Tôi đã sớm muốn thay hắn làm chuyện đó. Gặm hắn cũng không
vấn đề gì, cô sẽ không trở mặt với tôi chứ? Phải không ?
– Cô còn chưa gặm qua hắn à? Định coi tôi là đồ ngốc sao? Nữ lưu manh, tôi
chỉ mở một mắt nhắm một mắt cũng biết.
Nói đến việc này, Vương Tĩnh không hề gì chỉ nhún vai:
– Ừ, tôi thừa nhận cắn qua hắn. Rất thoải mái, thế nào?
– Tôi chỉ biết cô chính là nữ lưu manh không biết xấu hổ, tôi có thể làm gì
cô? Cô không biết xấu hổ tôi có thể nặng tay với cô đấy?
– Ghen tị!
Vẻ mặt Vương Tĩnh tươi cười:
– Tôi biết cô đang ghen tị với tôi vì tôi đã được cắn, đúng không? Còn nói
không biết xấu hổ. Chúng ta cũng không khác nhau lắm. Cái bộ dạng háo sắc của
cô khi đẩy hắn ngã ở sofa trông như thế nào? Ninh Hân, tôi lúc ấy cảm thấy sợ
rồi.
– Sợ cái đầu cô đấy, sao cô không chết đi?
Ninh Hân dùng tay vuốt qua khuôn mặt của Vương Tĩnh. Vương Tĩnh vội khoát tay
Ninh Hân ra.
Hai chị em các cô yêu mến nhau chưa từng tranh cãi ầm ĩ nhau, càng như thế
này, càng khắc sâu tình cảm với nhau, Vương Tĩnh cười rất mờ ám:
– À, buổi tối nào đó hai ta cùng tiến lên hắn đi? Tôi thật sự rất phục cô.
Cậu nhỏ của hắn thật là hù chết người. Cô đúng là giỏi thật.
– Biến đi, ở cùng một chỗ với nữ lưu manh cô sớm muộn cũng làm hỏng thanh
danh của tôi. Hắn trước mắt chỉ có bản thân tôi, cô nằm mơ đi.
– Tôi khinh, một mình cô? Là cô đang nằm mơ đó. Tôi mỗi ngày đi theo hắn, đem
hắn hòa thành làm một. Hừ!
Hai người vẫn đang công kích nhau, Đường Sinh đi ra:
– Ồ, Mai Chước đâu? Không phải vừa đi vào sao?
Hắn rửa sạch mặt, đem tà hỏa dập tắt. Phải thừa nhận, khi hắn đối mặt với Ninh
Hân, hắn không có một chút lực phản kháng, tình hình cực kỳ thê thảm.
– Đi qua phòng lão Ngụy bên kia, cậu muốn qua đó hay không?
Ninh Hân cười khanh khách nói, không nhìn ra cô vừa cãi nhau với Vương Tĩnh
một chút nào.
Trên thực tế các cô tranh cái ầm ĩ với nhau đều sẽ không để trong lòng, dường
như đùa chơi, chưa bao giờ ảnh hưởng đến tình cảm
– Ừ, em đi xem, các chị ngồi đây đợi nha.
Đường Sinh nói xong liền đi ra ngoài, để lại Ninh Hân và Vương Tĩnh hai người
tiếp tục đấu võ mồm.
Khi đi vào văn phòng Ngụy Hưng Quốc, Mai Chước và lão Ngụy đều đứng lên.
– Đường Sinh, cậu đến đấy à?
Đây là văn phòng dành riêng của lão Ngụy. Tuy rằng công ty còn chưa có chính
thức bổ nhiệm lão Ngụy, nhưng trên cơ bản đã quyết định ông ta làm phó tổng.
Trong nửa năm sau, phương hướng trọng điểm phát triển Cẩn Sinh chính là Giang
Xỉ, cho nên lão Ngụy là nhân vật mấu chốt cần phải được nắm quyền.
– Chị Chước, bác Ngụy, mọi người ngồi đi, người một nhà khách sáo làm gì?
Đường Sinh tiến đến ghế sofa ngồi xuống, cách rất xa Mai Chước, làm cho Mai
Chước chợt nghĩ, trong lòng mắng thầm “Đồ khốn à, cậu sợ lão Ngụy nhìn ra quan
hệ của hai ta sao?”
Đương nhiên, chúng ta không có quan hệ gì mà sợ ông ta nhìn ra chứ? Đường Sinh
làm ra vẻ mặt rất tự nhiên.
Lão Ngụy bắt đầu giới thiệu tiến triển mấy ngày gần đây, vài người lãnh đạo
Giang Xỉ đều liên quan đến vụ án. Lãnh đạo chính có hai ba người cũng có nguy
cơ nguy khốn, tóm lại là cục diện tương đối hỗn loạn, mà việc Cẩn Sinh thu mua
đã khua chuông gõ mõ nhẹ nhàng tiến hành.
– Cho tới bây giờ tôi và Tổng giám đốc Mai trên cơ bản đã đều xác định hết
một trăm triệu, còn thiếu mỗi việc giao tiền cho người ta. Cổ đông nắm quyền
chính là chúng ta, nhưng một trăm triệu tiền không đủ cổ phần để khống chế
quyền ở Giang Xỉ, mặc dù hiện tại tình hình Giang Xỉ vô cùng chật vật, của cải
đều gán nợ ngân hàng. Nếu thật sự gán hết toàn bộ tài sản cho ngân hàng thì xí
nghiệp sẽ hoàn toàn xong đời. Tôi hiện tại muốn biết để giải quyết còn cần bao
nhiêu tiền?
Mai Chước miễn cưỡng cười khổ:
– Vấn đề này tạm thời tôi không trả lời được ông đâu. Chủ nhiệm Đường, cậu
trả lời câu hỏi được không?
– Em? Tại sao không?
Đường Sinh quay đầu nhìn Mai Chước cười. Mai Chước ác độc véo một cái vào đùi
hắn, mùi vị của tôi có ấm áp không?
Rất đau, nhưng Đường Sinh trong lòng rất thích, cảm giác sẽ như thế nào nếu
một ngày không có người phụ nữ nào làm phiền à. Véo à, cả người tôi cũng không
sao đâu. Vị ấm áp không lúc nào là không có, mặc dù ở đây không khí nói chuyện
rất nghiêm túc, không ngờ Mai Chước cho Đường Sinh thấy chút hương vị ấm áp.
Quay người lại, Đường Sinh ghé vào tai Mai Chước nói nhẹ nhàng, vẻ mặt nghiêm
trọng khiến lão Ngụy không hiểu gì.
Nhưng sau khi Mai Chước nghe xong cảm thấy hắn vô cùng xấu xa. Hừ, tôi muốn
vắt cậu thành nước, tôi đã cố chịu đựng rồi.
Đường Sinh nói gì vậy? Hắn nói: chị Chước à, thịt của em ngứa, ngứa, xin chị
ác độc hơn.
Đúng là người vô sỉ. Mai Chước thật sự không ra tay được, nhưng mặt cũng
nghiêm trang gật đầu, giả bộ hiểu được vấn đề.
Sau đó, Đường Sinh nói với lão Ngụy:
– Bác Ngụy, một trăm triệu là đủ rồi, bước tiếp theo chúng ta còn có ba trăm
triệu nữa và càng có nhiều số tiền đúng lúc. Giang Xỉ là Cẩn Sinh, điều này
không thể nghi ngờ. Cháu cần ba đến năm ngày để xoay chuyển càn khôn nhật
nguyệt.
Hắn tuy nhỏ tuổi nhưng câu nói tràn đầy khí phách khiến lão Ngụy và Mai Chước
hai mắt sáng bừng.
– Nói một chút, có Tổng giám đốc và Phó tổng giám đốc ngồi ở đây cậu cũng nỡ
lòng sao? Coi chúng ta là khỉ con đùa giỡn à?
Mai Chước nói móc, lão Ngụy thẳng thắn mỉm cười:
– Đúng vậy, cậu Sinh, làm tôi và Tổng Giám đốc Mai cũng thấy phấn khởi
Đường Sinh nhíu mày nói
– Cháu bây giờ cũng phấn khởi không nổi, nhưng ba đến năm ngày sau sẽ có kết
quả, chờ đi.
Nói như vậy càng làm cho lão Ngụy ngứa ngáy trong lòng khó mà nhịn được. Tuy
nhiên ông rất hiểu, Đường Sinh này giống như con trai ông, là thiếu niên trẻ
tuổi. Hắn mới là nhân vật chính của công ty Cẩn Sinh, thật là không thể tin
nổi, hắn như thế nào mà xuất sắc hơn hẳn bọn nhỏ cùng tuổi?
– Bác Ngụy, bước tiếp theo bác cần phải làm là đưa một ít nhân tài của Giang
Xỉ tới công ty Cẩn Sinh, ký hợp đồng, định tiền lương tiêu chuẩn …Bác cùng chị
Chước thương lượng là được, việc này cháu không thể nhúng tay vào được, không
dám điều khiển ạ.
Mai Chước nói lại:
– Cậu cho là bác Ngụy nhìn không ra à? Cậu sớm lấy mất quyền lực của chúng
tôi rồi, chúng tôi chỉ là hai tiểu binh.
Đường Sinh sờ sờ cái mũi:
– Được rồi, ngày mai bắt đầu, em không xuất hiện một tuần là được chứ? Đúng
rồi, chị Chước, ngày mai sẽ có một nhân vật đặc biệt nhận lời mời đến. Chị
không cần ra mặt, để bác Ngụy đi đánh giá anh ta, anh ta tên là Hoa Anh Hùng,
con trai Phó chủ tịch thành phố Hoa.
Mai Chước và lão Ngụy cùng ngẩn người ra, đều hiểu nguyên nhân Đường Sinh nói
anh ta quan trọng. Con trai Phó chủ tịch thường trực thành phố? Ừ, quan trọng.
Một nhân vật như vậy, phải bố trí thích hợp, sẽ rất nhiều chuyện phiền toái do
thân phận của anh ta. Người này thật có ích.
Mai Chước nhíu đôi mi thanh tú:
– Đường Sinh, cậu Hoa con của Phó Chủ tịch thành phố, vào công ty chúng ta,
bố anh ta sẽ đồng ý sao? Làm lãnh đạo cấp thành phố, con trai ông ta ở xí
nghiệp nào đó làm quản lý lại không được. Không loại trừ lợi dụng chức quyền
mưu cầu việc riêng, sau lưng sẽ không ai nói xấu sao?
– Ổ, chị Chước, em biết điều băn khoăn của chị, nhưng ở dưới không nhiều
người biết việc này. Ở trên, đại đa số mọi người đều như vậy, ai dám nói ai?
Cũng không phải là mở một con mắt nhắm một con mắt sao? Chúng ta chân chính,
không sợ hình ảnh vẹo nghiêng, lịch sử chắc chắn khắc hai chữ công bằng vào
Cẩn Sinh, chắc chắn năm sau tên những người chúng ta sẽ vinh danh hiển hách,
sáng chói mắt.
Trong lòng lão Ngụy và Mai Chước đã đồng thời khởi động sự nhiệt huyết, thật
có thể làm ra một sự nghiệp, chúng ta còn phải sợ người ta nói gì sao?
– Tốt lắm, cứ như vậy đi, buổi tối em đi lấy ba trăm triệu. Bên kia Ninh Hân
và Vương Tĩnh giao cho chị Chước chiêu đãi.
Đường Sinh đứng dậy đi, xuống tầng 11. Anh mắt kính đang đợi hắn, cùng nhau
xuống lầu rời khỏi, đi gặp Liễu Chính bàn việc lớn.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi