Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Anh chàng đẹp trai lái chiếc ‘Boulevard’ là con trai của Đường Dục, tên là
Đường Binh, khoảng hai mươi mấy tuổi, giữa 2 lông mày có 1 luồng ác khí.
Ở Giang Lăng, nhắc đến Đường Binh thiếu gia hầu như không ai không biết, y
được hoan nghênh ở mọi chốn. Đường Binh thiếu gia này 16 tuổi đã học việc buôn
bán, bây giờ là 1 nhân vật quan trọng của “Tập đoàn Giang Dục”. Ngoài ra y còn
tiếp xúc nhiều với những việc mà có những kía cạnh nhìn không thấy ánh sáng.
Chiếc nhẫn vàng ở ngón áp út đeo lên cổ, cũng không biết y có thấy nặng hay
không? Nhìn dáng vẻ của y hình như không có gì là mệt mỏi, ấn ngón tay đeo
chiếc nhẫn vàng lên vô lăng. Trên cổ tay còn đeo 2 sợi xích vàng rộng, biểu
hiện phong thái của một thiếu gia giàu có.
Lúc này, chiếc Boulevard đã đến bên ngoài ngõ Lão Đường, ngoan ngoãn dừng lại
bên đường, không dám chạy tiến vào bên trong ngõ.
– …Bố, tên Đường Sinh đó rốt cuộc có lai lịch thế nào? Chiếc Mercedes-Benz
mấy triệu lại để cho hắn đập như vậy.
Đường Dục ngồi ở sau xe nhìn vào trong ngõ nhà Lão Đường, mãi hồi lâu mới lên
tiếng:
– Con không cần phải bận tâm đến hắn.
Đường Binh hừm một tiếng, nghiến răng nói:
– …Bố, bất cứ khi nào con cũng có thể làm cho hắn chết 100 lần, bố luôn nói
đỡ cho hắn ….
– Câm mồm.
Sắc mặt của Đường Dục trầm xuống,
– Con nhớ câu này là được rồi, bố không muốn làm mất lòng người ta, con không
bao giờ được đắc tội, nếu con tự tin con có bản lĩnh hơn bố, con có thể đi
trêu ghẹo hắn, nhưng… hậu quả con phải tự chịu!
Giọng điệu của câu nói này rất nhẹ nhàng, nhưng Đường Binh nghe như có tiếng
sấm vang bên tai, trong ký ức của y, ông chưa bao giờ nói như vậy với y.
Qua kính xe có dán lớp chống nắng , Đường Dục và Đường Binh nhìn thấy có hai
người từ trong ngõ Lão Đường đi ra, là Đường Sinh và Đường Cẩn.
– Vẫn còn một điều, đó là người con gái của hắn, con cũng phải tránh xa ra,
đây là lời khuyên của bố dành cho con đấy, nhớ lấy…
Nhìn Đường Cẩn đang bước song song cùng Đừng Sinh, mắt Đường Binh sáng lên,
hai năm rồi chưa bước chân đến ngõ Lão Đường, sao cô cháu gái của lão già
Đường trở nên xinh đẹp thế này? Vóc dáng nhỏ nhắn yểu điệu, xinh đẹp mãnh mai
biết mấy!
Từ xa, Đường sinh cảm nhận được bên trong chiếc “Boulevard” dừng bên ngoài ngõ
kia có đôi mắt đang dõi nhìn theo Đường Cẩn đang đi bên cạnh hắn. Qua lớp kính
đen có thể lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt của một gã thanh niên đẹp trai, ánh mắt
sắc bén, đang nhìn chăm chú không rời.
Đường Cẩn 17 tuổi, xinh đẹp như hoa tươi chớm nở, thân hình cân đối, nhỏ nhắn,
khuôn ngực đầy đặn, eo thon, mông căng tròn, cặp đùi thon dài, tràn đầy vẻ
thuần khiết, thánh thiện, rất hấp dẫn.
Trong trí nhớ của Đường Sinh ấn tượng đối với Đường Binh con trai của Đường
Dục rất sâu sắc. Kiếp đó, bản thân cũng chính bởi nhờ sự giúp đỡ của gã mới
trở thành một Nhị Thế Tổ siêu cấp, hai năm ở Giang Lăng, là hai năm sống buông
thả và bê tha, thật không dám nhớ lại quãng thời gian đó.
Gã Đường Binh này nảy sinh ý nghĩ xấu xa gì với Đường Cẩn, không ai rõ hơn
Đường Sinh, kiếp trước của hắn, chuyện Đường Cẩn nhảy lầu có liên quan trực
tiếp đến gã Đường Dục khốn kiếp, tuy bây giờ không xảy ra chuyện gì, nhưng
trong lòng Đường Sinh vẫn muốn trừng trị gã và hắn đã có cách .
Mối hận cách nhau một kiếp khiến người ta nhớ nhất, thời đó không trả thù
được, thời này ta sao có thể bỏ lỡ? Bỏ qua được sao?
– … Đường Sinh, hay là tớ không đi?
Đường Cẩn cũng nhìn thấy chiếc xe ngoài ngõ, và Đường Binh đang ngồi trong xe,
trong lòng thấy hoảng sợ, cô nghe nói thiếu gia Đường Binh rất xấu xa.
Đường Sinh nắm chặt lấy tay cô, hắn kéo Đường Cẩn đến đây không ngoài mục đích
cảnh cáo cho Đường Dục biết, cũng là cho Đường Binh biết sau này nên làm gì,
coi như là đã nhắn nhủ xong với cả hai cha con nhà đó, còn giả như xảy ra
chuyện gì ngoài ý muốn, thì Đường Dục ông đây đừng oán trách tôi, vừa miên man
suy nghĩ vừa nói với Đường Cẩn:
– Không việc gì đâu, có tớ đây.
Xe cộ đi lại trên đường rất đông, đợi Đường Sinh và Đường Cẩn đi qua đường
cái, Đường Dục xuống xe.
– Cậu Sinh, cậu và Tiểu Cẩn ngồi phía sau…Tiểu Cẩn này, sức khỏe của bà cháu
đã khỏe hẳn chưa?
Đây hoàn toàn là Đường Dục giữ sỹ diện cho Đường Sinh, tuy trong lòng không
xem trọng Đường Sinh cho lắm, nhưng trải qua chuyện đập xe lần trước, ít nhiều
gì thì ông cũng có cái nhìn khác về Nhị Thế Tổ con trai của Bí thư Đường, vì
vậy vờ như quan tâm đến sức khỏe của bà Đường Cẩn, kỳ thực mục đích chỉ là giữ
thể diện cho Đường Sinh mà thôi.
– Đỡ hơn nhiều rồi ạ, cảm ơn Bác Dục quan tâm.
– Ừ, vậy thì tốt, vậy thì tốt…nào nào, lên xe đi…
Đường Dục đích thân mở cửa sau, Đường Sinh nhường Đường Cẩn lên trước, Đường
Binh trong xe đang quay đầu lại nhìn chằm chằm Đường Cẩn.
Đường Cẩn không dám nhìn gã, cúi đầu bước vào xe, ngồi vào băng ghế phía sau,
để trốn ánh nhìn của Đường Binh, Đường Sinh theo sau bước vào.
Lúc này hai “ Nhị Thế Tổ” bốn mắt nhìn nhau, Đường Sinh cười nhạt, Đường Binh
cũng nở nụ cười nham hiểm.
– Nghe bố tôi nói, anh Sinh rất khỏe, có thời gian anh em chúng ta đến khu
thể hình chơi.
– Tôi sợ đánh anh khóc rồi bác Dục lại gây rắc rối cho tôi.
Đối với gã, Đường Sinh không một chút khiêm nhường, lời nói đầy khiêu khích,
Đường Dục vừa ngồi vào chỗ cạnh tay lái liền cười gượng một tiếng.
– Hai anh em đi tắm, rồi massage gì đó có phải tốt hơn không? Vật tay đọ sức
làm gì cho mệt.
Khi nói câu này, Đường Dục nháy mắt ra hiệu với Đường Binh, ý là để y nhẫn
nại, vốn dĩ Đường Binh muốn nói gì đó thấy vậy nên thôi, xe bắt đầu lăn bánh,
Đường Dục nói đến ‘Vọng Giang Lâu’, đó là khách sạn năm sao bậc nhất Giang
Lăng.
Đối với Đường Cẩn mà nói, Vọng Giang Lâu chỉ là chốn tiêu tiền của giới giàu
sang quyền thế, chí ít là cô chưa từng dám nghĩ đến là sẽ đến đó một lần.
– Đừng… Bác Dục, bàn chuyện thì phải tìm chỗ bàn chuyện để đến, cháu có ý
kiến, đến phố Giang Hiệu sau trường trung học Giang Lăng, ở đó có một quán “
Thịt hâm lại” khá ngon.
Đường Sinh hẹn Đường Dục ra ngoài ăn cơm là có mục đích, là bước cờ đệm cho
hắn sau này.
– Được… vậy thì đến “Thịt hâm lại”, quán nhỏ có cái thú vị của quán nhỏ, ha
ha ha…
Thiếu gia Đường Binh vừa lái xe vừa ngắm Đường Cẩn qua gương chiếu hậu, lúc
này mới mở miệng:
– Tiểu Cẩn, hai năm không gặp, em xinh hẳn ra.
Đường Cẩn không dám nhận lời khen của hắn, chỉ dám ậm ừ một tiếng, Đường Dục
biết tính của con trai mình, ho nhẹ một tiếng, thầm nghĩ, cậu Đường Sinh này
cũng thật là, cậu đưa Đường Cẩn đi làm gì? Chẳng phải là tự kiếm chuyện sao?
Khoe khoang cô ấy là của cậu à?
Đương nhiên là ông ấy không biết dụng ý của Đường Sinh, một thiếu niên 17
tuổi, thì có thể có dụng ý gì? Nói rõ với ông là chuyện không cần thiết.
Đường Sinh không sợ ông ta nhìn thấu điểm này mới nhờ Đường Cẩn cùng đi với
mình, còn về phía Đường Cẩn thì lại không muốn đi chút nào.
Đừng trách cháu, bác Dục, cháu và con trai bác có thâm thù, không gì có thể
xoay chuyển được, tuy không bắt y đền mạng, nhưng nợ máu thì phải trả bằng
máu.
Trường trung học Giang Lăng chính là trường của Đường Sinh đang học, quán Thịt
hâm lại ở phố sau cũng có chút tiếng tăm, quán ăn này được xây trên khu phố
“Giang Hiệu” sau ngôi trường Giang Lăng, các quán ăn ở phố này đều rẻ tiền,
đây là khu vực chính phủ quy hoạch cần phải xây dựng lại, nhưng dự án này vẫn
chưa được đưa ra,vì còn liên quan đến vấn đề quyền sở hữu đất đai của khu vực
thuộc sự quản lý của một doanh nghiệp, người ta vẫn hi vọng bán đất.
Trong ký ức, sáu tháng cuối năm 2005 phố Giang Hiệu chính thức mới bắt đầu
hoạt động, sau khi doanh nghiệp kia thất bại trong vấn đề phân luồng được giải
quyết mới hình thành một nghị quyết chính phủ cấp vùng, đến năm 2008, ở đây
trở thành phố buôn bán sầm uất của Giang Lăng.
Nhưng bây giờ ngay cả một mô hình nhỏ cũng không có, đối với Đường Sinh mà
nói, thùng vàng đầu tiên của mình có thể đào được ở đây.
Hơn nữa Đường Dục, chính là người đào vàng mà hắn cần nhờ cậy, không vì cái gì
khác, chỉ vì ông ta có tiền.
Dừng xe trước quán Thịt hâm lại, nơi này kinh doanh thật không tệ, quán được
ưa chuộng bởi thích hợp với nhiều thành phần, buổi chiều bên trong quán đông
nghẹt người, Đường Sinh xuống xe không vội đi vào bên trong quán, mà nhìn dãy
phố, đếm xem có mấy cửa hiệu.
Bố con Đường Dục, Đường Binh có chút không hiểu, Đường Cẩn càng không hiểu đầu
cua tai nheo gì, liếc trộm Đường Binh một cái, tay lúng túng không biết để
đâu?
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi