Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Hồng ca? Là người nơi nào? Cậu ta chính là con trai cưng của Cục phó cục Quản
lý đô thị Trương Thu và Cục trưởng cục thuế nhà nước ở Giang Lăng Từ Nguyên
Long.
Một người có thế mạnh như vậy nhưng đứng trước mặt Đường Sinh dường như cũng
không cự nổi. Có một số người luôn cứng họng trước người mạnh hơn mình. Đường
Sinh rất ít khi đùa vui, hắn muốn làm việc nghiêm túc, việc to lớn cao cả. Thế
nhưng có một việc là ngoại lệ, đó chính là trêu ghẹo phụ nữ.
Ngay khi Tiểu Quan gọi điện nói bị quấy nhiễu, Đường Sinh và Vương Tĩnh liền
đi tìm bọn họ. Trong lòng Đường Sinh rất rõ, hắn cũng hiểu tính cách của người
bạn học này, gặp những người xinh đẹp như Đường Cẩn và Tiểu Quan mà không đến
gần bắt chuyện thì không phải tính cách riêng đặc thù của các công tử. Bọn họ
luôn muốn thể hiện uy phong trước mặt các bạn nam cùng trang lứa, để được mọi
người xem trọng hơn một chút!
Ừ, hôm nay cái vị công tử này khiến Đường Sinh phải chú ý. Khi cậu ta đưa tay
định tát Đường Cẩn đúng lúc Đường Sinh đến và nhìn thấy.
Nhị Thế Tổ giận sôi người. Khốn nạn, những kẻ mắt không tròng trong năm nay
nhiều như thế sao?
Kìa, mấy tên Viên Phi Dương, Uông Triệu Quân, Chu Vĩnh Húc này cũng cùng một
ruột? Nhịn các người lâu lắm rồi, hôm nay nó đã to thành cả khối lớn.
Vương Tĩnh cô gái lưu manh này cũng tiềm ẩn sự nhanh nhẹn dũng cảm bên trong.
Lúc nhỏ cô ta đã như vậy, khi lớn lên trở thành một cô gái rất xinh đẹp, dần
dần trở thành một cô gái lưu manh xinh đẹp, tuy nhiên lại là cô gái lưu manh
cao cấp, trêu đùa với cô ta ư, hãy chờ mà xem có bị cô ta làm thịt không. Dù
sao cũng đã sống 25 năm rồi, đến nay cũng chỉ có một mình Đường Sinh được
thưởng thức cô mà thôi.
– Mấy tên xấu xa này thật sự là không đáng nhìn. Là con của Từ Nguyên Long
làm ở cục thuế Nhà nước, chị biết cậu ta, Đường Sinh, em…
– Ít nói lung tung thôi, chị biết cậu ta, cậu ta có thể đùa giỡn Đường Cẩn và
Tiểu Quan? Nhìn thấy chưa? Còn động tay? Em cho cậu ta tàn tật luôn!
Vương Tĩnh tròn mắt, từ khi biết hắn là con của Bí thư Đường, trong lòng cô ta
đã mừng thầm. Cô đã dụ dỗ con trai của Bí thư Thành ủy thành tình nhân của cô
rồi sao? Cô phát tài rồi? Khốn nạn, thảo nào Ninh Hân ngoan ngoãn nghe lời hắn
như vậy.
Thực ra Ninh Hân không phải loại người như vậy. Cô ấy thực sự rung động trước
Đường Sinh, còn về phần Đường Sinh có phải là con trai của Bí thư Thành ủy hay
không thì cô ta không quan tâm.
Bên này tên tiểu Từ ca kia bị Tiểu Quan cho vài cái tát trên mặt, kêu lên một
tiếng thảm thương, chửi ầm lên:
– Tiểu kỹ nữ!
– Đường Sinh mau tới đánh kẻ xấu xa này đi!
Đường Cẩn đã nhìn thấy Đường Sinh chạy qua, mặc dù phía bên kia có năm, sáu
người, thêm mấy người Viên Phi Dương, Uông Triệu Quân, Chu Vĩnh Húc nữa là
tổng cộng có bảy, tám người, nhưng tất cả đều là những người còn nhỏ tuổi, bọn
họ chịu bị đánh sao?
Rõ ràng là không. Đường Sinh có tài cán gì? Tốc độ của hắn nhanh như tàu thủy,
vèo một cái là tới, chưa thấy người đâu nhưng đã nghe thấy tiếng.
– Xấu xa, các người từ đâu đến? Mắt chó cũng không yên hả? Sao không chết đi?
Vừa nói vừa giơ nắm đấm ra, đập vào cạnh sườn. Bốp! Đúng lúc Từ Hồng ca vừa
quay đầu lại nhìn…
Y vẫn chưa kịp nhìn rõ là ai thì đầu đã quay cuồng, không ý thức được gì nữa.
Thật khốn nạn, sao lại nhiều sao đến thế? Sau đó bụng thấy đau rồi đầu gối
Đường Sinh lại giơ lên, đúng ngay mũi y.
Hai đòn tấn công liên tiếp trong vòng chưa đầy hai giây. Thở phù một tiếng, Từ
Hồng ca ngã xuống đất, xỉu ngay tại chỗ!
Hai người bên cạnh trợ giúp còn chưa kịp ra đòn, đã bị Đường Sinh tặng cho một
quyền một cước ngã sang một bên.
Thoáng chốc hơn trăm người trong hội trường trung tâm “Người Giang Lăng” náo
loạn cả lên. Những tiếng thét chói tai, tiếng tranh cãi ầm ĩ… tiếng thổi
còi, ồn ào tứ phía.
Trên thực tế thì ở trung tâm “Người Giang Lăng” ít khi gặp phải những tình
cảnh như thế này, không ai dám đánh hay đập phá ở đây. Ở đây có anh mắt kính
nắm quyền, ai mà không biết anh ta là Đường Tam Thái đỉnh đỉnh đại danh sao?
Những tên côn đồ ngoài vỉa hè có mấy người dám trêu chọc anh ta?
Ở đây rất ồn ào, nhân viên bảo an gác cửa vội báo cáo lại tình hình với tổ
trưởng tổ bảo an, lập tức cắt cử nhân viên bảo an đến để xem xét tình hình.
Đường Sinh kéo tay Đường Cẩn thì thấy gương mặt xinh đẹp của Tiểu Quan ửng đỏ.
Trời ơi, định cho cái tên Vương Bát một cái tát, nhưng khi Đường Cẩn đánh ra
kết quả là tát ngay vào khuôn mặt xinh đẹp của Quan Thế Âm. Mặc dù vậy nhưng
Đường Sinh cũng vẫn rất giận!
Mấy người Viên Phi Dương, Uông Triệu Quân không ngờ rằng Đường Sinh vừa ra tời
liền đánh người ngay, hơn nữa còn dạy cho Từ Hồng ca một bài học. Trong lòng
cậu ta liền nghĩ thầm, sau đây sẽ có kịch vui để xem rồi, ai dám gây rối ở
“Người Giang Lăng” này? Kẻ đó không hỏi thăm ai là người quản lý của “Người
Giang Lăng” sao?
Đường Cẩn kéo tay Tiểu Quan, nói với mấy người Viên Phi Dương:
– Các bạn cũng là bạn học của tôi và Quan Quan phải không? Sao lại hùa với họ
trêu ghẹo chúng tôi? Hừ, xấu xa, hôm nay coi như tôi đã biết bộ mặt thật của
các bạn rồi. Những kẻ xấu xa giả bộ đàng hoàng!
– Đường Cẩn, sao bạn lại mắng người khác như vậy? Không phải tôi đã nói rồi
sao?
Viên Phi Dương ỷ cha cậu ta là bí thư huyện gì gì đó. Cậu ta không sợ Đường
Cẩn, cũng không tin Đường Sinh dám ra tay với mình, nhưng cậu ta đã phán đoán
sai lầm cơn tức giận của Đường Sinh. Khi hắn nổi cơn giận thì không còn lý trí
gì cả.
Một cái tát vào mặt Viên Phi Dương, làm kính của cậu ta cũng vỡ tan. Viên Phi
Dương bị bất ngờ không đỡ được, hét thảm lên một tiếng. Khi cậu ta ôm mặt,
Đường Sinh lại tặng thêm một cước nữa.
– Cút đi, tôi nhịn bạn lâu lắm rồi, có biết không hả? Còn cùng một đám nhóc
lưu manh đùa giỡn người lương thiện sao? Mắt bạn mù hả? Bạn nghĩ ba của bạn là
bí thư thì sao chứ? Không hỏi thăm xem gia thế của Quan Quan như thế nào sao?
Dì của bạn ấy là Ủy viên thường vụ, Phó Chủ tịch thành phố Quan Cẩn Du. Mang
thêm cái kính mà còn mù hơn người khác.
Mấy câu nói đó của Đường Sinh làm nhóm người vây quanh đều run rẩy tay chân.
Sao cơ? Quan Quan là cháu của Phó Chủ tịch thành phố sao?
Viên Phi Dương run rẩy than thầm. Uông Triệu Quân và Chu Vĩnh Húc cũng có vẻ
run sợ lùi sau hai bước, sợ rằng Đường Sinh sẽ đánh hai người họ.
Tiểu Quan đã phải chịu uất ức lớn rồi, nước mắt cứ rơi hoài, nhìn mấy người
Viên Phi Dương, Uông Triệu Quân và Chu Vĩnh Húc bằng ánh mắt rất dữ tợn.
Vương Tĩnh lúc này tay cầm điện thoại đi vào.
– Chị báo cảnh sát rồi, mấy cậu nhóc lưu manh dám ngang nhiên trêu ghẹo những
cô gái trong sáng, dám dùng vũ lực. Những kẻ lưu manh này cần phải được dạy
dỗ, họ nghĩ gia đình bề thế thì không sợ ai sao? Đáng bị trừng phạt.
– Này này, trưởng phòng Mã ở phòng trị an à? Tôi là Vương Tĩnh, hai em gái
của tôi bị trêu ghẹo, thiếu chút nữa là bị lột quần áo trước mặt mọi người.
Quả thực là coi trời bằng vung mà. Anh mau dẫn người tới đây đi, trong hai
người có một cô bé là cháu của Phó Chủ tịch thành phố Quan đó. Anh nghe rõ
chưa vậy?
Vương Tĩnh càng độc ác hơn, cô ta cũng ngứa chân, ngay khi cúp máy di động,
tiện chân đá luôn Từ Hồng ca đang nằm dưới chân cô ta, rất khéo lại đá vào
mũi, làm máu chảy càng nhiều, anh này đúng là số thảm.
Tổ trưởng bảo an dáng to béo của trung tâm “Người Giang Lăng” xuất hiện. Sau
khi hỏi cặn kẽ tình hình, ông ta thấy thì Đường Sinh nhìn rất quen. Hắn không
phải là người luôn được Đường Dục gọi là “Cậu Sinh” sao? Anh mắt kính đã dặn
dò qua, cậu nhóc này là người rất có gia thế.
– Ôi chao, là cậu Sinh sao? Đây, ở đây xảy chuyện gì vậy? Còn những người này
sao lại gây rối ở “Người Giang Lăng” vậy?
Nửa câu đầu ông ta nói với Đường Sinh với vẻ rất khiêm tốn, còn nửa câu sau
lại rất lạnh lùng cứng rắn, giống như dọa người vậy. Vị tổ trưởng tổ bảo an
này đúng là rất thức thời!
– Tổ trưởng bảo an của “Người Giang Lăng”? Vâng, chào anh, những người đó có
ý đồ xấu với mấy cô gái lương thiện nên phải chống trả trước. Đã báo cảnh sát
rồi, cảnh sát đang trên đường đến. Thật là mất hứng, đã đi chơi rồi còn lòi ra
một đám cặn bã!
Uông Triệu Quân thầm chửi trong lòng, Đường Sinh không phải cũng là cặn bã
sao? Vừa đến đã đánh anh Từ Hồng ngã lăn. Cậu ta thấy hắn đúng là còn xấu xa
hơn bọn họ.
Tuy nhiên xấu xa như Đường Sinh cũng không trêu ghẹo phụ nữ. Dường như hắn bảo
vệ quyền lợi cho những cô gái. Phiền nhất chính là bối cảnh của Quan Thế Âm,
không ngờ lại che giấu thân phận. Phó Chủ tịch thành phố Quan Cẩn Du là dì
của cô ta sao? Đổ mồ hôi hột, tại sao cậu ta lại không nghĩ đến điều này chứ?
Đều là họ Quan mà. Cậu ta đúng là ngốc!
Một nhóm bảo an đang giải tán những người xem xung quanh. Uông Triệu Quân lúc
này cũng muốn rời khỏi đó, nhưng trong tình cảnh này thì ba người họ cũng
không ra nổi nên đành mở miệng:
– Đường Sinh à, dường như chuyện này không liên quan gì đến tôi phải không?
Đường Sinh liếc nhìn cậu ta một cái bằng ánh mắt khinh thường. Hừ một tiếng
quay sang nói với Đường Cẩn:
– Cẩn Cẩn, cậu ta giống với một người? Phải không?
– Ừ, hình như rất giống.
Đường Cẩn nói không chút khách sáo, còn trừng mắt nhìn Uông Triệu Quân.
Tát. Đường Sinh đánh rất kêu.
– Bạn học Uông, bạn không khi nào là tốt cả. Tôi biết cậu để ý đến Đường Cẩn,
nhưng bạn lại không có bản lĩnh theo đuổi thì cũng không nên bảo người khác
đến chọc bạn ấy chứ? Tôi thạt sự coi thường bạn đó!
Nói xong hắn giơ thẳng ngón tay giữa lên, cười khẩy:
– Đây, rất văn minh, tặng bạn đó. Từ trước đến giờ tôi không coi bạn là gì
cả, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn bạn. Chúng ta bằng tuổi nhưng lại
không ở cùng một cấp bậc. Bạn còn kém xa!
Uông Triệu Quân giận điên người.
– Đường Sinh, cậu cũng đừng quá kiêu ngạo, cậu phải chịu trách nhiệm vì đã
đánh người, hừ!
– Ha ha ha!
Đường Sinh cười.
– Thật là ngốc, tôi không đánh người, mà là đánh lưu manh, đánh lưu manh phạm
pháp sao? Vị bảo an này, tôi đánh lưu manh là vi phạm pháp luật sao? Các vị
đứng ra phân xử giúp tôi, bây giờ còn bị lưu manh cắn lại sao, thật tức cười!
Tổ trưởng tổ bảo an cười phá lên:
– Đương nhiên không phạm pháp, tất cả những người trong tổ bảo an của trung
tâm “Người Giang Lăng” đều sẽ làm chứng cho cậu Sinh. Đám nhóc lưu manh này
tất nhiên sẽ phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc của pháp luật. Cậu đã hiểu
chưa? Dám đến “Người Giang Lăng” gây chuyện sao? Mấy người các cậu, đưa hai kẻ
bạo miệng này đến phòng bảo vệ, tiếp đãi tốt một chút.
Tổ trưởng tổ bảo an đã hiểu được đôi chút vấn đề.
Rõ ràng Đường Sinh thấy chướng mắt với đám người kia, bản thân ông ta thì nhân
tiện xu nịnh một chút, chờ kể công trước mặt anh mắt kính, khà khà khà!
Trong tiếng thanh minh của Uông Triệu Quân và Chu Vĩnh Húc, bốn, năm người bảo
vệ đến bắt và đưa mấy người họ đi, cậu ta còn làm bộ phản kháng, kết quả là bị
đánh ngay tại chỗ. Trong tiếng kêu gào thê thảm Uông Triệu Quân và Chu Vĩnh
Húc bị đánh cho đến khi mắt giống như con gấu trúc.
Nửa giờ sau, mọi việc đều đã xong, trưởng phòng Mã ở phòng trị an tiếp nhận
cậu công tử trước mặt mọi người.
“ Quan hệ giữa mình và trưởng phòng Mã cũng khá thân, là nhờ Ninh Hân giới
thiệu nên mình mới biết. Anh ta không có bối cảnh gì, nhìn bộ dạng đó là muốn
xu nịnh chị Ninh Hân rồi. Bây giờ lại để anh ta làm việc cho Phó Chủ tịch
thành phố Quan, anh ta còn không thuận sao? Việc này rõ ràng là làm rất ổn
thỏa”.
Trưởng phòng Mã tuổi còn khá trẻ, ba mươi ba, ba mươi tư tuổi, đầy nghị lực và
dày dặn kinh nghiệm, trước khi rời khỏi còn bắt tay Ninh Hân và Vương Tĩnh,
đặc biệt còn chú ý đến hai cô gái cùng với Đường Sinh. Cơ bản tình hình cũng
rõ ràng, đây là chuyện của một chàng trai và hai cô gái, trong đó có một cô là
cháu của Phó thị trưởng thành phố Quan. Trong lòng lão Mã rất rõ, Phó chủ tịch
thành phố Quan gần đây đã vào bộ máy Ủy viên thường vụ thành ủy, tuổi còn trẻ
như vậy chắc chắn có hậu thuẫn phía sau. Lúc này anh ta đang cố gắng xu nịnh,
nếu không còn chờ đến khi nào chứ? Đạo lý này anh ta rất hiểu.
Trên xe, Đường Sinh vẫn không quên quay đầu lại giải thích:
– Xin lỗi nhé, Tiểu Quan, cũng tại mình đến không đúng lúc. Mình đáng chết,
đáng bị đánh. Lát chúng ta về chơi cờ nhé, mình hẳn là bị bạn và Đường Cẩn
đánh bại!
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi