Cực Phẩm Thái Tử Gia – Chương 197: Sóng cũ chưa dứt, sóng mới lại nổi lên – Botruyen

Cực Phẩm Thái Tử Gia - Chương 197: Sóng cũ chưa dứt, sóng mới lại nổi lên

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Khói đặc bốc lên từ hẻm là vũ khí giết người lớn nhất. Cũng còn may là khói
cao khoảng ba năm mét, dù vậy, không khí cũng ngột ngạt vô cùng. Cơ thể khỏe
mạnh như Đường Sinh cũng cảm thấy không quen với việc thở trong điều kiện như
thế này.

Đội phòng cháy ai cũng được trang bị, nên không đến mức bị khói đặc đánh gục,
nhưng người thường thì không chịu nổi. Lại còn người trong hẻm chạy ra nghiêng
ngả lảo đảo, nên không thể biết được có bao nhiêu người. Nếu đi qua chỗ này
rồi mới biết, thì ra bên cạnh là một tòa nhà chung cư năm tầng kiểu cũ, nó kế
bên phải phía sau Thế Kỉ Hỏa Tinh. Lửa lớn quá, dây điện cũng bị thiêu rụi,
không kịp tắt nguồn điện, khu chung cư bị cháy hết một mảng.

Đường Sinh không suy nghĩ gì nhiều, cùng với mấy anh lính cứu hỏa xông vào.
Phía dưới nhà có một bé gái đang khóc, chưa ai để ý.

Nơi này hỗn loạn quá, xung quanh có vài người đã ngã quỵ. Cũng có người không
thể chạy ra ngoài, nên chọn cách nhảy lầu. Nhảy lầu có khoảng bảy tám người,
càng có nhiều người bò ra cửa sổ kêu khóc. Giữa lúc hỗn loạn này, thì Ninh Hân
đã gặp được cha mình, liền nói rõ ý kiến của Đường Sinh, Ninh Thiên Hữu lập
tức quyết định, chạy đi tìm thiếu tá chỉ huy phòng cháy, rồi phân ra một xe
cứu hỏa, nhanh chóng chạy tới kho hàng của Giang Xỉ.

Theo sau Chủ tịch quận Ninh có một số cán bộ, trong đó có phó Bí thư, phó chủ
tịch quận, ai ai cũng kinh sợ.

Ninh Hân cũng chỉ chỗ nhà xây dựng trái phép:

– Ba, chỗ này là đang xây dựng trái phép,do toà nhà chính xây thêm ra đây. Nó
cản đường xe cứu hỏa không thể đi vào, bên trong hình như còn có người, cứu
hỏa muộn rồi, không biết đã thiêu chết bao nhiêu người.

Ninh Thiên Trụ tái mặt, vừa đi vừa nói với mấy người đi bên cạnh , đến gần xem
xét kĩ, quả nhiên, căn nhà nhỏ đang xây này không to, nhưng khi xây lên thì
tạo thành một siêu thị nhỏ, đã vậy còn có hai tầng.

Chỗ này đoán chừng chắc do đút lót nên mới dám xây như vậy, theo qui định, thì
đây rõ ràng là xây dựng trái phép chắn ngang đường.

Nhưng bây giờ thì giải quyết sao đây? Phá nó không? Nếu không thì không kịp?
Cứu người như cứu hỏa. Ai dám có gan phá đây, mặt khác, nếu có thể cứu người
được, vậy thì ưu tiên cứu người trước. Phá nhà có thể phiền phức, còn phải
thương lượng với chủ nhà . Cứ coi là là trái phép nhưnganh không thể một lúc
xử phạt họ, vì thế, Ninh Thiên Trụ nghiêm mặt đi về phía hẻm.

– Chủ tịch Ninh , khói dày đặc quá, ông…

– Đừng kéo tôi .

Chủ tịch quận Ninh rút ống tay áo mà người thư ký kéo lại, chưa lo khói có đặc
hay không đặc, nên xem xét tình hình đã.

Bước vào hẻm nhỏ này, liền thấy cái nhà chung cư, Ninh Thiên Hữu kinh ngạc,
cùng lúc có đám người đều kinh ngạc.

Tiếng kêu thét lộn xộn khắp nơi, tiếng khóc lóc ở đâu cũng nghe thấy, cứ như
không giống ngày tận thế vậy, cả khu dân cư bị ngọn lửa bao trùm lấy, lửa lên
tới tầng bốn, tầng năm. Hèn gì có người nhảy lầu, không nhảy thì còn cách nào
nữa? Không lẽ để lửa thiêu sống à? Người cứu thương ra vào không ngớt, nhân
viên y tế cũng chạy về hướng này, miệng năm mồm bảy kêu gào ầm ĩ.

– Ngọn, ngọn lửa này thật đáng sợ? Làm thế nào đưa được người dân ở đây chạy
thoát được?

– Có người kêu lên.

– Rõ ràng là dây điện bén lửa mà truyền tới, việc này cũng không mấy ngạc
nhiên, Chủ tịch Ninh à, xe cứu thương không vào được thì cũng thảm thật.

Đúng vậy, xe cứu thương không vào được, những người này sao mà cứu được? Ngay
cả lính cứu hoả cũng không thể leo lên tới tầng năm cứu người, ở đây ngay cả
thang cứu hỏa cũng không có, ngước mắt nhìn vẫn còn người nhảy ra khỏi lầu.
Tình hình ở đây thật là thảm thương, ngay cả người có tính trầm lặng, bình
tĩnh như Ninh Thiên Trụ vẫn phải run chân.

Đường Sinh bế bé gái đi tới, mở miệng liền nói:

– Bác Ninh, mau mau đều xe công trình, xe ủi đất tới, phá cái nhà xây trái
phép kia đi, mới có thể cho xe cứu hỏa vào, nếu không thì toàn bộ nơi này đều
tiêu hết đó, bên trong còn không biết có bao nhiêu người mắc kẹt.

Lúc này là lúc Ninh Thiên Trụ phải quyết định, ông ta lập tức ra lệnh:

– Thư ký Trần, lập tức liên lạc với Đường Dục, nhờ ông ta điều mấy chiếc xe
công trình và xe ủi đất tới đây, phá cái nhà ngoài kia đi, còn phó BíTrương,
cậu cùng với vài người đi thương lượng với chủ nhà, kêu họ rút khỏi chỗ đó,
dời tất cả những gì đắt tiền ra ngoài, cứu người quan trọng nhất, phải nhanh
chóng phá bỏ nhà đó.

Mọi người đều tất bật, vội vàng đi thực hiện nhiệm vụ, Đường Sinh không khỏi
gật đầu, Ninh Thiên Hữu có thể quyết định nhanh như vậy cũng không tồi, vì
phải cứu người nên chạy đua với thời gian, nếu như Đường Sinh không nhớ sai,
người chết nhiều nhất cũng là chỗ nhà xây trái phép này, nếu dập lửa không
kịp, thì nó sẽ cháy đúng một ngày.

Tuy nhiên phiền phức lại tới rồi, ông phó Bí thưTrương cho người tới báo tin
với Ninh Thiên Trụ , chủ của khu siêu thị đó không chịu di dời đồ đạc ra
ngoài. Ông ta nói xây cái đó tốn hơn mấy trăm ngàn, lầu trên lầu dưới còn có
rất nhiều đồ đạc, chuyển tới sáng mai cũng chưa xong. Ngoài ra, người ta còn
nói là người thân của cán bộ trong thành phố, ở cửa siêu thị đang có mấy người
kêu gào, lúc này cửa đang khóa.

Ninh Thiên Hữu nổi giận, quay sang nhìn con gái Ninh Hân:

– Việc này ba giao lại cho con, ba chán múa lưỡi với bọn nó lắm rồi.

Ninh Hân gật gật đầu, lấy điện thoại ra gọi cho chi đội, nhờ phó phânđội
trưởng thông báo đến toàn phân đội trực ban, dốc hết sức lực tham gia cứu
viện, không chỉ đạp bằng cái siêu thị nhỏ không chịu hợp tác đó, mà chủ yếu là
cứu người.

Ninh Thiên Hữu cũng lấy điện thoại ra thông báo tình hình cho cấp trên, gồm có
ủy viên thành phố, cán bộ ủy ban thành phố, tất cả đều báo cáo hết thảy.

Tới lúc gióng trống khua chiêng chuẩn bị đẩy ngã cái nhà xây trái phép đó, Bí
thư thành ủy Đường Thiên Tắc và Chủ tịch thành phố Lý Mậu Tài cũng tới.

Tất cả đều hiểu rõ tình hình, Đường Thiên và Lý Mậu Tào đều đồng ý, nên phá
thì phá đi, muốn đẩy thì đẩy, cứu người vẫn là hàng đầu.

Nhận được mệnh lệnh hành động, mấy tên ở cửa siêu thị rất náo loạn, đều bị bắt
hết, phá cửa siêu thị, cả nhóm bắt đầu di chuyển đồ đạc, chỉ vì giảm thiểu tổn
thất, nhưng trong hẻm lại có người chạy ra báo cáo, nói ngọn lửa chỗ nhà dân
đã lan đến tầng ba, vẫn còn có người phải nhảy ra khỏi lầu, có người thì treo
lơ lửng ngoài cửa sổ, Đường Thiên Tắc nổi giận đùng đùng:

– Còn chuyển gì nữa? Bên kia đang có người phải nhảy lầu, còn cái ông chủ
siêu thị thì khóa cửa bỏ trốn, hắn tưởng chính quyền không làm gì được hắn à?
Cứ đưa trực tiếp cho tôi phá, cứu người trước, siêu thị tổn thất cỡ nào cũng
có giá, còn mạng người thì có giá không?

– Đẩy, đẩy, đẩy.

Xe ủi đất rồ máy rồi xông lên, người trong siêu thị liền chạy ra né tránh, sau
khi xác định bên trong không có người, bắt đầu công việc phá nhà, sau những
tiếng sụp đổ long trời, khúc nhà hai tầng đã sụp đổ hoàn toàn, xung quanh ai
cũng trầm trồ khen ngợi. Thật ra tình hình mua bán của siêu thị này khá ảm
đạm, bởi vì xung quanh ai cũng chống lại cái siêu thị này, cũng không ai ủng
hộ siêu thị của ông chủ. Do ông chủ đi cửa hậu để có thể xây dựng trái phép,
khiến cho ai cũng ghét.

Ước chừng khoảng hai mươi phút sau, xe ủi đất đã di dời hết toàn bộ gạch và xi
măng ra khỏi khu hẻm, xe cứu hỏa mới có thể tiến vào, một lúc sau thì có tới
bảy chiếc đi vào, ngay lập tức mọi người đều nhồi nhét vào một cái sânn nhỏ
của tòa nhà Sau đó thì xịt nước dập lửa từ vòi rồng, không ít người vỗ tay,
cũng không ít người rơi nước mắt, mọi người đều hùng hổ xông pha vào cứu
người.

Ninh Thiên Trụ ngay lúc này cũng nhận được thông báo khác: là kho hàng của tập
đoàn Giang Xỉ có thể dẫn ra chỗ cháy, may mắn là xe cứu hỏa đến kịp, nên đã
khống chế được ngọn lửa, và cũng đã bắt đầu cứu người từ phía sau của Thế Kỉ
Hỏa Tinh rồi Tình hình bắt đầu chuyển biến tốt, nhưng phía công tác thống kê
đưa ra con số thương vong khiến ai cũng đau lòng. Không tính toà nhà Hỏa Tinh,
chỉ riêng phía dân thường cũng hơn mười người thiệt mạng, có người bên trong
nhà bị chết ngạt, có người nhảy ra khỏi lầu mà chết, khiến ai ai ở đây cũng
rơi lệ.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là sự cố tình ác ý, Đường Sinh trầm ngâm suy
nghĩ, trong ánh lửa ban đêm, nhìn qua có nét dữ tợn trên khuôn mặt.

– Ba, đây chỉ là tai nạn, ba đừng suy nghĩ nhiều nữa, dốc hết sức cứu người
trước đi, mặt khác, cũng nên điều tra bên phía Giang Xỉ nữa.

Đường Sinh cũng không biết đã đi tới bên cạnhĐường Thiên Tắc từ lúc nào, cũng
không ai ngăn hắn, Lý Trọng Phong thì đứng kế bên hắn.

Đường Thiên Tắc quay đầu nhìn đứa con trai, trong đầu thoáng qua điều gì đó.
Giang Xỉ, có phải là xí nghiệp lớn ở Giang Lăng không, thành phố cũng không
quản lý được nó, trước sau vài năm, nó hình như thay đổi cổ phần, điều tra,
điều tra cái gì? Nên bắt đầu từ đâu?

– Ba, theo như con biết, ông chủ của Thế Kỉ Hỏa Tinh Bàng Nhĩ Chân và lãnh
đạo cấp cao của tập đoàn Giang Xỉ có quan hệ thân thiết.Các cán bộ cấp cao của
Giang Xỉ thường tới Hỏa Tinh kí kết hợp đồng, ở đây chắc có thể moi được một
số bí mật, một xí nghiệp lớn như vậy mà bị sụp đổ không lẽ không có nguyên
nhân à.

Những lời này vừa nói khiến Đường Thiên Tắc liền hiểu rõ, nhẹ nhàng gật đầu,
đôi lông mày nhíu lại:

– Chỗ này đâu phải chỗ trẻ con chơi, về nhà đi.

– Ồ

Đường Sinh cười khổ:

– Ba, ba đừng quá lo lắng, xảy ra chuyện như vậy, ai cũng không muốn nhìn
đâu.

Nhiều người lại hỗn loạn, người này nói người kia nghe, nhưng nhìn thấy Đường
Sinh và Đường Thiên nói chuyện với nhau chỉ có vài người, trong đó có Ninh
Thiên Trụ.

Đợi Đường Sinh quay người đi rồi, Vương Tĩnh liền chạy đến, lần lượt phỏng vấn
vài câu, đây là công việc của cô, cũng phỏng vấn luôn cả những người bị
thương, hỏi trên đó có còn người không, cô ấy làm việc một cách hăng say nhiệt
tình, không hề mệt mỏi chút nào.

Lúc này Đường Thiên Tắc và Ninh Thiên Trụ đứng cạnh nhau:

– Bí thư, xe cứu hỏa đi vào từ kho của Giang Xỉ để chữa cháy cũng là do Đường
Sinh gợi ý đó. Lúc đó ai cũng căng thẳng, không thể nghĩ ra cách này. Đường
Sinh lại biết phía sau của Thế Kỉ Hỏa Tinh là kho hàng của Giang Xỉ. Đường
Thiên Tắc nghe xong thì trong lòng thấy nao nao, thì quay mặt nhìn con trai
mình đang vào phía hẻm Thân hình của nó vốn không to lớn lắm, hôm nay dường
như cao lớn hơn một chút.. Ninh Thiên Trụ cũng nhìn theo hướng của Đường
Thiên, cậu thiếu niên này có chút khác thường, Đường Sinh biết rằng lần cải tổ
của tập đoàn Giang Xỉ không thể có cách nào xoay chuyển tình hình được, lúc
này mà ra tay xử lý tập đoàn này cũng coi như dễ dàng.

Quả nhiên, sau vụ hỏa hoạn hai ngày, bản tin ti vi của thành phố phát một số
thông tin gây ra vụ cháy ở Thế Kỉ Hỏa Tinh, liên quan đến các cán bộ cao cấp
trong tập đoàn Giang Xỉ. Sau đó, nhân viên bắt đầu gây rối, trong thời gian
này, Ngụy Hưng Quốc từ tỉnh thành gấp gút quay về.

Vì thế, Ngụy Hưng Quốc liền dẫn giám đốc Mai Chước âm thầm hoạt động, chủ yếu
là nhằm vào các lãnh đạo muốn chuyển quyền cổ phiếu.

Cũng đồng thời là nguy cơ tập đoàn Giang Xỉ lặng lẽ bộc phát, công ty Cẩn Sinh
từ từ để lộ mưu đồ đã lâu của mình.

Trưa hôm đó, Đường Sinh đi tìm Đường Dục, cả hai cùng đi tìm người ngâm dâu
đó, một mặt vừa nói chuyện, liên quan đến một Giám đốc chi nhánh ngân hàng Nam
Hối, Giang Lănngmới chuyển đến là Liễu Chính Lâm. Đường Sinh cũng không có ấn
tượng gì, trước khi hẹn gặp Đường Dục, hắn hỏi qua La Sắc Sắc về Liễu Chính
Lâm, thì ra cái người tên Liễu Chính Lâm này có quan hệ họ hàng gì đó với mẹ
của mình, là người nhà họ Liễu.

Sắp xếp thời gian đi hỏi thăm về vị giám đốc chi nhánh họ Liễu này, chắc là vì
tiền thôi, tôn thờ sự phú quý, người nhà họ Liễu biết nhà họ Đường có gốc gác
sâu xa, cần phải giữ thể diện Lúc trước cậu mình chỉ vì ba mình đến Giang Lăng
mà đã thay đổi thái độ, ít ra cũng không thay đổi nhiều.

Nhưng gốc gác nhà họ Đường rất sâu, nhà họ Liễu chỉ hoạt động buôn bán, nên
không thể đánh đồng với “Thế Hoạn Đường Gia”.

Nói chuyện với Đường Dục tới chuyện quyền tài sản của trung tâm thương mại
Tiểu Giang Lăng, Đường Sinh rộng rãi bảo Đường Dục cho một cái giá, tòa nhà
này hắn rất cần..

Nói về niên đại của tiêu chuẩn xây dựng của nhà đó, Đường Dục giành được về
tay phải tiêu mất gần sáu mươi triệu, đây là một cái giá không cao chút nào.
Về phần Đường Dục, không biết trong đó đã bày bùa phép hay xài mánh nào, Đường
Sinh cũng lười hỏi ông ta.

– Cháu Sinh, trước đó hai ngày bác đi tỉnh thành. Nhìn thấy trong tỉnh có một
nhà hàng là Trung Hoàn, việc kinh doanh cũng không mấy tốt, nếu như chuyển
sang tên bác, bác nghĩ sẽ tân trang lại cho sáng sủa hơn, trang trí lại, bày
biện lại , nhất định sẽ trở thành trung tâm ăn uống giải trí hàng đầu. Nhưng
mà bác Dục của cháu hiện đang thiếu tiền, cháu cũng biết mà. Phố thương mại ở
Giang Giáo khiến bác thiếu thốn đủ thứ, lại còn nghe lời cháu đi tỉnh thành
phát triển, như vậy càng lúc càng khó khăn hơnCháu muốn nắm tài sảni của trung
tâm thương mại Tiểu Giang Lăng, bác có thể cho cháu, nhưng, bác cũng muốn có
nhà hàng Trung Hoàn đó.

Lão Đường Dục mở lời cũng không vừa, nhưng theo như hắn nói, Đường Sinh trong
lòng lại nắm chặt, đi tỉnh thành đó, có một số chuyện so ra vẫn tốt hơn, ông
ta có nguồn lực lớn, trụ sở chính của ngân hàng Nam Hối đặt ở thành phố Nam
Phong, nếu cho Đường Dục vay thì xong rồi.

Đường Sinh lập tức gọi điện cho mẹ. Hỏi thăm về tình hình của nhà hàng Trung
Hoàn, cuối cùng nói:

– Mẹ à, bác Dục có tham vọng rất lớn, mẹ đừng có chọc người ta. Không thì cho
vay khoảng trăm triệu được không? Lúc đó bác Dục muốn chạy cũng không được, mẹ
giúp con nói chuyện với cậu đi.

Đường Dục ngồi đối diện Đường Sinh, sốt ruột nhìn chằm chằm vào Đường Sinh.
Khoản vay hơn trăm triệu theo như ông ta thì không đáng là bao nhiêu. Cái tên
nhóc này quả thật là ghê mà, nhưng mình đây lợi hại hơn, vốn dĩ chỉ định lấy
cớ buộc Đường Sinh phải buông xuôi việc muốn nắm quyền ở trung tâm thương mại
tiểu Giang Lăng. Ai mà biết lại có thể giải quyết được chuyện ở tỉnh thành.
Sau đó, Đường Dục thấy phấn chấn hẳn, hai mắt sáng lên.

Ăn uống vui chơi là lĩnh vực đầu tiên mà ông ta dựa vào để làm giàu. Giải
quyết được thì như thỏa mãn trong lòng, giờ có thêm sự giúp sức của nhà họ
Liễu ở tỉnh. Muốn tạo ra bộ dáng mới cũng không mấy khó khăn. Có thể làm cho
tập đoàn giải trí của Đường Dục khuyếch trương tới thành phố Nam Phong, là
giấc mơ từ lâu của Đường Dục rồi.

Sau khi Đường Sinh cúp máy. Đường Sinh nói chuyện hơi có chút khẩn trương:

– Khoản vay một trăm lẻ năm triệu của ngân hàng Nam Hối có thể đưa cho bác.
Điều Bác cần làm là chuẩn bị một ít tư liệu thực nghiệp. Bên này còn có cái gì
thế chấp được đều có thể dùng, chỉ là giải pháp tình thế thôi.

– Hiểu rồi, hiểu rồi, không ngờ cháu lại giỏi vậy. Việc lớn như vậy mà chỉ
một cú điện thoại đã giải quyết xong rồi. Giấy chứng nhận quyền tài sản của
trung tâm thương mại Tiểu Giang Lăng tối nay đích thân bác sẽ đưa cho cháu. À,
khi nào thì bác mới đi tỉnh tìm trưởng phòng Liễu đây.

– Hai ba ngày nữa thì được rồi. Chủ yếu là chờ mẹ cháu làm việc xong, cơ bản
thì không có vấn đề gì?

Năm giờ chiều ngày hôm đó, Đường Sinh đã lấy được giấy chứng nhận quyền tài
sản của trung tâm thương mại Tiểu Giang Lăng cùng với những giấy tờ liên quan
khác. Nơi này về sau sẽ mang họ Đường, tối nay sẽ mời khách, vì đây là chuyện
vui mà. Lấy được mấy tờ giấy chứng nhận quyền sở hữu tìa sản trung tâm thương
mại Tiểu Giang Lăng, thì có thể đi tìm gặp Liễu Chính Lâm được rồi.

Bữa tiệc tối đó có cả nhóm các người đẹp, La Sắc Sắc, Ninh Hân, Mai Chước,
Vương Tĩnh, Đường Cẩn, Quan Thế Âm, cùng đi Giang Lăng Nhân chơi tới hơn mười
giờ tối. Cả bọn đi phòng riêng karaoke, uống rượu tây, ăn trái cây linh tinh.
Mọi người đều chơi bời hát hò rất vui.

Đường Cẩn thích nghe Đường Sinh hát bài “Có ai cảm thông”. Tất cả đều vỗ tay
cổ vũ Đường Sinh hát lần nữa, hắn cũng không hề khách khí.

Lúc giữa đêm, sau khi quậy tưng bừng, Đường Cẩn và Tiểu Quan, hai người chuồn
ra ngoài nghỉ mệt, tuy nhiên, lại bị gặp chuyện phiền phức. Mấy anh công tử
bảnh bao xăm soi hai cô, liền vây lấy, nhưng trùng hợp nhất chính là, sau đó
có thêm mấy người là Viên Phi Dương và Uông Triệu Quân, Chu Vĩnh Húc, hóa ra
cả bọn này cũng thường tới đây chơi bời.

– A, ra là hai bạn Đường Cẩn và Tiểu Quan, sao mà trùng hợp thế? Hai bạn đi
chơi với bọn mình không, chỉ có hai bạn thôi à?

Đường Cẩn thấy họ không thuận mắt, hơn nữa lần trước Uông Triệu Quân viết giấy
cho mình xỉ nhục Đường Sinh và Mai Chước như thế này thế kia. Cô ta đã không
ưa hắn rồi. Hôm nay lại thấy nó đi chung với cái đám mới chọc phá mình và Tiểu
Quan xong, lòng càng cảm thấy phiền.

– Không có thời gian mà đi với cậu. Mấy người tự đi được rồi.

Đường Cẩn kéo tay Tiểu Quan định đi, liền bị chặn lại.

Trong đó có một tên nhìn khá điên, mắt hắn nhìn từ đầu đến chân, ngưỡng đầu
ra:

– A, cậu Viên, cậu quen biết hai em này à? Hai em này nhìn non quá. Đã lâu
rồi chưa gặp qua hàng non như vậy, tối hôm nay phải khui hàng mới được.

Hắn quay sang nhìn thấy ánh mắt giận dữ của Đường Cẩn và Tiểu Quan:

– Có biết anh là ai không? Ai cũng phải nể mặt, đều kêu anh là anh Đỏ, rất là
đỏ đó. Thấy anh có đẹp trai phong nhã không? Hai em cũng nên biết thân biết
phận, đừng có mà rượu mời không uống muốn uống rượu phạt nha.

– Cậu tránh ra, đừng có cản đường chúng tôi. Không tôi sẽ la lên à.

Đường Cẩn thấy hắn như vậy bực tức, nh́ìn hắn một cách khó ưa.

– À ha, cái cô này? Đúng là không biết anh Đỏ đây là ai rồi? Anh em, kéo hai
em này vô phòng riêng đi.

Đường Cẩn và Tiểu Quan cùng kêu cứu. Cái tên Đỏ rất hung hăng, duỗi tay ra tới
vai áo của Đường Cẩn, đánh văng tay của cô, tên này liền giáng một bạt tay
tới, Đường Cẩn nhảy ra né tránh, nhưng mặt xinh đẹp của Tiểu Quan đứng kế bên
thì bị dính đòn.

– Anh Đỏ, anh Đỏ, đừng làm bậy, hai em này là bạn học của em, nể mặt em chút
có được không, đừng có quá đáng thế chứ.

Viên Phi Dương cũng biết như vậy không đựơc lắm, nên mở miệng nói một câu.
Ngược lại bọn Uông Triệu Quân đều đang xem, không ai ra tay giúp cả.

Quan Thế Âm chưa từng chịu nhục như vậy, lúc ấy liền bộc phát, hét lên một
tiếngliền giơ tay tóm người, tiếng kêu thê thảm vang lên…

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.