Cực Phẩm Thái Tử Gia – Chương 194: Cái đó mất rồi cũng tốt – Botruyen

Cực Phẩm Thái Tử Gia - Chương 194: Cái đó mất rồi cũng tốt

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Chuyện mới xảy ra xôm tụ một chút thì đã kết thúc rồi. Chiều hôm đó, Đường
Sinh, Mai Chước, Ninh Hân, Vương Tĩnh cùng nhau đến bệnh viện. Ông già hắn đã
ra lệnh, phải đi xin lỗi, đành phải đi vậy, Đường Sinh trong lòng hiểu rất rõ,
ba mình đang mua chuộc lòng người.

Nghĩ lại cũng phải, Tần Vận Mỹ là phó trưởng ban tổ chức Thành ủy, cũng chính
là cán bộ trong cấp phó trưởng, là trợ thủ đắc lực đây.

Chẳng qua cái tên họ Tần đó không được vừa mắt lắm. Xin lỗi hắn ta thì rối rắm
lắm, nhưng diễn trò cho hắn ta xem thì cũng được.

Tần Vận Mỹ đi vào bệnh viện trước. Cô ấy đang nghĩ, để Đường Sinh xin lỗi em
mình, trong lòng hắn có thoải mái không? Hay là mình cản hắn vậy. Việc này có
thể giải quyết tới mức này thì cũng tốt lắm rồi, cũng may là không lớn chuyện,
bằng không thì cũng kéo theo nhiều chuyện rắc rối.

Nhưng cái rắc rối của Tần Vận Mỹ chính là kết quả khám bệnh của bác sĩ. Hạ bộ
trái của Tần Trụ Thiên bị thương không nhẹ, nếu vết thương chuyển biến xấu,
phải cắt đi. Trời ơi, bị người khác giẫm một cái mà giẫm ác vậy? Tần Vận Mỹ
vội hỏi bác sĩ, nếu chẳng may mà phải cắt bỏ có ảnh hưởng đến khả năng sinh
dục không?

Bác sĩ kêu cô ấy an tâm đi, nếu mà cắt bỏ một bên thì ảnh hưởng không nhiều
đâu, đương nhiên ít nhiều cũng có chút di chứng về sau.

Tần Vận Mỹ trong lòng buồn bực, nên năn nỉ bác sĩ, cố gắng hết sức trị bệnh,
nhất định phải giữ được cái ấy của cậu ta, không thì thê thảm lắm.

Đường Sinh sau khi vào bệnh viện không đi xin lỗi tên họ Tần đó trước, mà đi
đến chỗ viện trưởng Đường Lăng. Hắn muốn biết cái tên họ Tần đó bị thương có
nặng hay không? Đường Lăng nhanh chóng hỏi thăm được tình hình bệnh trạng, nói
là cái ấy bên trái của hắn bị nặng hơn, cần phải theo dõi hai ba ngày nữa, nếu
không ổn đành phải cắt bỏ vậy, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Đường
Sinh giả bộ trợn tròn mắtc, tay của Ninh Hân khẽ véo đùi của Vương Tĩnh.

– Cô cũng ác lắm. Cô sao có thể giẫm bạo đến vậy?

Đợi sau khi đi ra, Ninh Hân trách Vương Tĩnh một câu.

Vương Tĩnh bĩu môi, tỏ vẻ không quan tâm, nói:

– Cho đáng đời, cái tên họ Tần đó không phải là người tốt, không biết đã hại
biết bao nhiêu cô gái hiền lành. Cắt một cái của hắn coi như trừng phạt. Nếu
cắt luôn hai cái tôi sẽ vui mừng giùm cho các cô gái bị hại.

Với lại hắn ăn hiếp em nuôi của tôi. Tôi tức lắm, đương nhiên phải trút giận
giùm Đường Sinh rồi, thật ra lúc đầu định giẫm vào “chim” của hắn, ai ngờ lại
giẫm nhầm “trứng” của hắn chứ.

– Ặc, Ninh Hân và Mai Chước đều phì cười, Đường Sinh trợn mắt “Tính cách của
Vương Tĩnh và La Sắc Sắc gần giống nhau. Đều là những người trong lòng hiểm
độc, đối với con trai ra tay không thương tiếc. Đã ra tay là nhắm ngay chỗ yếu
nhất của con trai mà xử.”

Anh mắt kính sém chút cũng bị La Sắc Sắc hại . Hôm nay, cái tên họ Tần cũng
sém chút nữa bị Vương Tĩnh hại rồi, những tên như vậy đều là cặn bã xã hội,
thối tha độc ác.

Tên họ Tần đang ở tầng tám, cả bốn người đều đi thang máy. Ninh Hân và Mai
Chước đứng trước, Đường Sinh và Vương Tĩnh đứng sau. Đến lầu hai lại có thêm
vài người bước vào, cả bọn bốn người đều nép qua trái. Đường Sinh bước sát đến
chỗ Vương Tĩnh. Không thèm để ý đến Ninh Hân và Mai Chước, cô còn khoác vai bá
cổ Đường Sinh, mới nhìn, giống như hai chị em vậy.

Lên tới lầu ba lại có thêm vài người nữa, cả bọn nép hết qua trái. Ninh Hân
đứng ở đầu, Mai Chước tiếp theo sau, Đường Sinh ở sau Mai Chước, Vương Tĩnh
đứng sau Đường Sinh. Cô ta đã có ý xấu, dựa vào tường thang máy, tay xoa cái
mông rắn chắc của Đường Sinh, lại còn đẩy nhẹ Đường Sinh ép vào Mai Chước. Thở
hơi thở thơm tho, môi ghé sát vào tai của Đường Sinh hỏi nhỏ:

– Đã sưng lênchưa?

Đường Sinh kêu lên một tiếng khó chịu, tôi bị bà lưu manh này vô lễ rồi. Hắn
quay nửa đầu hơi ngửa ra sau, dường như cọ vào khuôn mặt xinh đẹp của Vương
Tĩnh, nói khẽ:

– Chị xấu xa à, đừng ăn hiếp người khác được không?

Đang nói, có cảm giác tay của Vương Tĩnh trượt vào chỗ ấy, trời, dù sống đến
bốn mươi mấy tuổi cũng không gặp một cô quậy như vậy, mình chắc bị báo ứng rồi
quá?

– Chị Tĩnh, đừng!

Đột nhiên Đường Sinh mới nhận ra, cả hai dựa vào rất chặt, không ai nể ai, nhớ
lại cảm giác của La Sắc Sắc bị bấu. Giờ thì mình trực tiếp nếm trải rồi, quả
nhiên là hiểm thiệt, đúng là, chịu không nổi.

– Còn nhớ cậu nợ tôi một điều kiện . Tôi đã nghĩ kĩ rồi, là lúc tôi đùa cậu,
cậu ngoan ngoãn mà chịu trận là được rồi.

Đường Sinh trợn mắt, em chịu đủ rồi. Với biệt danh con ngựa hung hăn phương
Bắc, chị Tĩnh quả nhiên luôn có tư tưởng chống đối lại con trai.

Mai Chước giờ chịu hết nổi rồi, cứ cho là lưng Mai Chước dính sát vào Đường
Sinh, mà cậu cũng không cần có ý nghĩ xấu gì? Ai mà biết hắn phản ứng vô cùng
mãnh liệt. Tệ nhất là hắn sợ tay sẽ ôm lấy chỗ thắt lưng, muốn trốn trước cũng
không được.

Cuối cùng cũng sẽ bị tên nhóc xấu xa này chọc phá, trong lòng cô có chút xấu
hổ, khuôn mặt xinh đẹp có vẻ ngượng, hơi thở cũng không tự nhiên nữa.

Trong lòng Đường Sinh nghĩ: giờ mình chắc thảm rồi? Lần này về không thể chơi
cờ rồi. Đang lúc suy nghĩ, một cơn đau từ đùi truyền đến, ra là Mai Chước
không chịu nổi nữa, quay lại nhéo hắn một cái. Đường Sinh há mồm, ngửa đầu ra,
trợn mắt.

Lúc bước ra thang máy, Mai Chước không dám quay đầu lại. Chỉ nói một câu muốn
đi vệ sinh thế là bước như chạy bỏ đi.

Ninh Hân để ý thấy khuôn mặt cô ta đỏ bừng, trong ánh mắt có chút hoảng hốt,là
biết có chuyện gì rồi. Cô ta quay lại trừng mắt nhìn Đường Sinh, thì thấy tên
thối tha đó đang lau nước mắt, nghiến răng, một tay vừa ôm đùi, một tay vừa
xoa, rồi lại nhìn Vương Tĩnh một tay ôm bụng, một đang đấm tay vào tường, cười
đến nước mắt trào ra:

– Người đẹp Ninh Hân à, tôi chịu hết nổi rồi, chắc cười đến chết quá.

Ninh Hân đi lại chỗ Đường Sinh, nhéo vào hông của Đường Sinh, nghiến răng nói:

– Cậu làm gì mà Mai Chước xấu hổ bỏ chạy vậy.

Vương Tĩnh vẫn lợi hại hơn, Đường Sinh vẻ mặt đau khổ nói:

– Tôi bị cái chị lưu manh kia hại.

– Ha ha ha!

Vương Tĩnh không thể không nhịn cười được. Ninh Hân cũng qua nhéo cô ta, cô ôm
tay Ninh Hân lại giải thích:

– Liên quan gì tới tôi chứ? Hắn nhất định sưng lên vô lễ với Tổng giám đốc
Mai , tôi sao có thể ngăn được hắn chứ? Cái của quý mọc trên người hắn, sao
tôi kiểm soát được!

– Chị thật là quậy quá đi, chị Mai Chước mặt đỏ hết rồi kìa? Đã vậy mấy người
còn làm ầm ĩ nữa? Thiệt là phục hai người luôn!

Đường Sinh khập khiễng đi về phía trước, quay đầu lại nói:

– Tôi hoàn toàn bị oan thiệt mà! Đều là do Vương Tĩnh bày ra đó!

Ở trước mặt người bệnh, Tần Vận Mỹ và chồng là Khang Kiến Bình, cả hai đều
mang vẻ mặt nghiêm trọng, cô ấy thấy em mình bị thương nên đau lòng. Nhưng
cũng vì em cô ta bình thường không chịu nghe lời mà cảm thấy bất lực Em cô ta
là tiểu thiếu gia của nhà họ Tần, quen được chiều chuộng nên hư, cho nên mới
có kết cục này. Cậu tưởng Giang Lăng là nơi có thể quậy là quậy sao? Có biết
núi cao còn có núi khác cao hơn, có uy thế thì còn có người có uy thế hơn,
haizz, đúng là báo ứng!

Lúc này, viện trưởng bệnh viện, cùng với một số chuyên gia chạy tới:

– Phó trưởng ban Tần, chủ tịch Khang, anh chị yên tâm đi, với sự quan tâm gần
gũi của Bí thư Đườngtoàn bộ các chuyên gia số một của thành phố đều tới để hội
chẩn nhất định sẽ toàn tâm toàn ý cứu chữa cho cậu Tần.

Sự quan tâm gần gũi của Bí thư Đường? Là chuyện gì vậy? Bí thư Đường làm sao
biết tình hình bị thương? Tần Vận Mỹ nghĩ trong lòng ”mình còn chưa nói mà.”

– Sao Bí thư Đường lại gọi cho viện trưởng Đường vậy?

Khang Kiến Bình thắc mắc, hỏi lại viện trưởng Đường Lăng.

– À là do chủ tịch Đường, lúc đầu có một thư ký họ Lý gọi điện hỏi thăm tình
hình, sau đó là Bí thư Đường đích thân gọi điện đến văn phòng của tôi.Nhưng
các vị yên tâm, tôi phỏng chừng vấn đề không quá lớn , nếu dốc hết sức giữ
lại, nhất định sẽ giữ được, xin anh chị yên tâm!

Lập tức, Đường Lăng và các chuyên gia vào phòng bệnh, Khang Kiến Bình và Tần
Vận Mỹ nhìn nhau, đều nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của nhau. Quả nhiên, Bí thư
Đường rất quan tâm chuyện này, mà không phải quan tâm lấy lệ thông thường,
việc này khiến cho hai vợ chồng vô cùng cảm kích.

– Em nghĩ thoáng ra một chút, như vậy mình cũng an ủi phần nào. Cho dù bị cắt
một bên đi cũng được, có thể đổi lấy sự quan tâm của Bí thư Đường đối với Tần
gia chúng ta.

Tần Vận Mỹ trợn mắt oán trách chồng mình:

– Sao anh không đi cắt cái của mình đi! Đứng nói chuyện mà không chê thắt
lưng đau.

Khang Kiến Bình cười đau khổ:

– Anh chỉ muốn em hiểu thôi mà? Nếu anh cắt cái đó đi, em mà vẫn cần anh thì
anh cũng không sợ.

– Cắt cái đầu của anh đó, đợi về nhà em sẽ tính sổ với anh.

Tần Vận Mỹ cũng không để ý gì, chỉ mong các chuyên gia chữa trị có kết quả
tốt.

Cả bọn đang trò chuyện thì Lý Trọng Phong ở trong thang máy đi ra, sau anh ta
là Đường Thiên Tắc. A, Bí thư Đường đích thân đến đây.

Nhưng cả nhóm của Đường Sinh đang ở cửa nhà vệ sinh chờ Mai Chước, cho nên lại
chậm chân hơn so với Bí thư Đường.

Đợi đến lúc Mai Chước bước ra, cô ta vẫn chưa dám nhìn Đường Sinh. Với vẻ mặt
hoảng hốt nhìn Ninh Hân và Vương Tĩnh (vẫn còn đang cười). Hình như ai cũng
biết hết rồi.. Cái tên thối tha đó, hôm nay về nhà ta tuyệt đối không tha cho
cậu, thế nên, cô lại trừng mắt hung dữ nhìn Đường Sinh.

– Mai Chước, chúng ta đi thôi.

Ninh Hân sợ Mai Chước không chịu nổi, liền chủ động kéo tay Mai Chước bước đi.

Đường Sinh và Vương Tĩnh đi theo sau. Bước vào khu nhà Đường,hắn liền thấy ba
mình đang ở trước cửa phòng bệnh.

– A, mọi người đi trước đi, tôi có chút chuyện.

Đường Sinh quay trở lại,. cả nhóm thấy ở đó đã có vài người, nhưng họ chưa gặp
mặt qua Bí thư Đường, ngay cả nhà báo như Vương Tĩnh vẫn chưa có cơ hội như
vậy. Vương Tĩnh chỉ làm ở chuyên mục đời sống và xã hội thôi. Đối với vấn đề
chính trị, kinh tế rất ít khi để ý tới, cho nên không có cơ hội đi phỏng vấn
các vị lãnh đạo trong bộ máy chính quyền thành phố. Cô chỉ đi phỏng vấn qua
một vài vị lãnh đạo nhỏ hoặc cán bộ xí nghiệp hay chủ doanh nghiệp vậy thôi.

Mai Chước lại càng không có cơ hội gặp cán bộ thành phố Bí thư Đường. Cô ta
ngay cả Bí thư Đường và chủ tịch Ngân hàng Khang Kiến Bình, và phó ban tổ chức
Tần Vận Mỹ cũng không biết. Ninh Hân và Vương Tĩnh đều đã gặp qua hai người
này. Với lại, cả nhóm lại nhận thấy Bí thư Đường và Đường Sinh có nét giống
nhau. Tim của Ninh Hân đột nhiên nhảy bình bịch, vì theo mối quan hệ bí mật
của Đường Sinh và Ninh Hân . thì Bí thư Đường là bố chồng của mình.

– A, người kia và cái tên thối tha hình như rất giống nhau. Hắn ta là ai nhỉ?

Ánh mắt của Vương Tĩnh rất sắc bén, mở miệng liền thắc mắc liền.

Đường Sinh đã đi rồi, còn quay đầu lại xua tay với bọn họ:

– Chị Hân, các chị đi trước, thay mặt em luôn thể, nói giùm vài lời luôn nha.
Cứ nói là em trong lúc xung đột bị đau ở chân, nên không tới được bệnh viện,
các chị xin lỗi giùm em nha.

– Cậu đừng có chạy, tên kia, cậu gây ra chuyện giờ định bỏ chạy là sao? Tôi
không dám vào đâu!

Ninh Hân nóng nảy vẫy tay kêu hắn quay lại.

– Em mới là người không phải đi. chị giúp em tránh cái bạt tai được không?Tốt
nhất là em nên tránh mặt, như vậy đi.

Đường Sinh chạyđi.

Ninh Hân cũng không còn cách nào khác, nhìn hai người còn lại:

– Chúng ta đi thôi. Tim tôi đập thình thịch đây này, dọa chết tôi mất.

– Ừ, không đến mức đó đâu? Người này chắc không phải là ba của cái tên thối
tha đó chứ? Nhìn giống quá!

Vương Tĩnh vừa nói, Mai Chước cũng thấy có nét giống giống, không chỉ giống
nhau về ngoại hình mà cử chỉ cũng giống nhau. Sao mà ba của cái tên thối tha
đó lại đến đây xin lỗi người ta nhỉ.

– Đừng nói nữa, đi thôi, mấy người đừng nói gì hết, để tôi ứng phó được rồi.

Ninh Hân cũng thấp thỏm không yên, vẻ mặt rất căng thẳng.

Bên kia, cái cậu Lý Trọng Phong đang đứng sau Bí thư Đường. Nghe tiếng bước
chân ông taquay đầu lại, thì thấy ba người Ninh Hân.

– Bí thư Đường , cảnh sát đặc công Ninh Hân đến rồi. .

– Lý Trọng Phong báo cáo với Đường Thiên Tắc đang nói chuyện với hai người
Tần, Khang.

Đường Thiên Tắc và Tần Vận Mỹ, Khang Kiến Bình cùng quay đầu lại. Ninh Hân? Họ
cũng vậy, đã nghe danh từ lâu, giờ mới có duyên gặp mặt.

Nhất là đối với Đường Thiên Tắc, trong lòng Ninh Hân có thiện cảm đặc biệt.
Lần trước nghe Lý Trọng Phong , là cô ấy đã cứu được sĩ diện của con trai
ông..

– Cảnh sát đặc công Ninh Hân?

Đường Thiên cười một cách ôn hòa, chỉ tay vào khuôn mặt đã đỏ lên của Ninh
Hân, , còn chủ động bắt tay cho Ninh Hân . Ninh Hân bình thường rất cao ngạo,
nhưng trước mặt Bí thư Đường lại đưa hai tay bắt lấy tay của người ta. Nhưng
lại có cảm giác lạ, cho dù giữa mình và Đường Sinh hình thành quan hệ việc này
rất là rắc rối.

– Bí thư Đường, Đường. Không, không ngờ lại là ông đích thân đến đây. Đường
Sinh, cậu cậu ta bị thương ở chân, cho nên không đến được…

Bí thư Đường? Vương Tĩnh và Mai Chước tròn mắt nhìn, không thể là Bí thư Thành
ủy Đường được? Vẫn chưa xác định chắc chắn, trong đầu hai người vẫn nghĩ lung
tung.

Lý Trọng Phong cũng hiểu biết đôi chút về các cô gái bên cạnh Đường Sinh. La
Sắc Sắc có dẫn Vương Tĩnh cùng anh ta ăn cơm một lần, cho nên anh ta chủ động
giới thiệu:

– Thưa Bí thư, đây là nhà báo Vương Tĩnh, còn đây là cô giáo chủ nhiệm lúc
trước của Đường Sinh, Mai Chước bây giờ là tổng giám đốc công ty Cẩn Sinhlà do
La Sắc Sắc lôi kéo về. Giám đốc Mai đây là thạc sĩ ngành chính trị kinh tế…

Bí thư Đường mỉm cười bắt tay từng người., Mai Chước và Vương Tĩnh như trong
giấc mộng, thì ra tên thối tha đó là con của Bí thư Thành ủy à.

Trời ơi, thảo nào hắn đập không thương tiếc chiếc xe Mercedes Benz của Đường
Dục. Mai Chước thấychóng mặt hoa mắt, đây là sự thật sao?

Bí th Đường liền quay sang giới thiệu Tần Vận Mỹ và Khang Kiến Bình cho ba
người họ

Chuyện đâm xe hôm nay, tôi biết hơi muộn, nếu không phải do cái tên nhóc kia
trốn chứ, chắc nó mới nhìn thấy tôi thì đã bỏ chạy rồi đúng không? Ninh Hân,
cô nói đúng không?

Ninh Hân xấu hổ gật gật đầu, nói:

– Ông, ông đã biết thì đừng giận, nó còn nhỏ, còn nông nổi, cháu thay mặt nó
xin lỗi!

Vừa nói, rồi quay sang Tần Vẫn Mỹ:

– Phó ban Tần, chuyện này là do hiểu lầm, người trẻ tuổi hay nông nổi, cãi
vài câu thì đã động tay động chân…

– Không có sao đâu, đều là chuyện đã xảy ra rồi, đừng nhắc nữa, chuyện này
chỉ có thể trách em của tôi, nó to mồm, cũng đáng bị lắm!!

Bí thư Đường thở khẽ một tiếng, thì đã thu hút ánh mắt của mọi người, vẻ ngoài
ung dung bình tĩnh của người có địa vị cao như ông ta, khiến cho ai cũng run
sợ:

– Vận Mỹ à, cái tên nhóc đó không dám tới, sợ tôi đánh nó, nên để cho Ninh
Hân xin lỗi thay, chị cứ nhận lời xin lỗi đi. Ninh Hân là chị nuôi của tên
nhóc đó, ngày thường giúp tôi trông nom thằng đó, tôi bận quá nên không thể
quản nó được.

Chỉ vài lời này thì đã nâng thân phận Ninh Hân lên một bậc rồi, Tần Vận Mỹ vội
vàng bắt tay Ninh Hân, thảo nào Ninh Thiên Cổ có thể thuyết phục giải tỏa di
dời được ngõ Lão Đường và quy hoạch lại phố thương mại Giang Giáo. Thì ra
người ta có Bí thư Đường sau lưng chống đỡ. Hôm nay coi như được nhìn rõ mọi
chuyện rồi.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.