Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Thật vui vẻ, cảnh tượng diễn ra vừa hỗn loạn vừa huyên náo. Hành lang vốn đã
không rộng rãi gì, hỗn loạn như vậy lại càng thêm chật chội.
Người chen người, người va người, chạy tới, chạy lui, tránh cũng không tránh
được, va vào ai cũng xui xẻo, bị ai va vào cũng xui xẻo. Trong văn phòng cũng
có cảnh sát và những người khác ra vào, kết quả là toàn bộ đều thành một đám,
người đẩy người, người chen người.
Ninh Hân trợn tròn mắt, tên gia súc đúng là con lừa, cậu bắt được hắn làm sao
đây? Thực muốn cầm con dao bổ cho hắn một cái, nhưng mà không nỡ. Cô liền kéo
Đường Sinh từ phía sau, nhưng Vương Tĩnh đã từ phía bên kia bước lên. Cô gái
xinh đẹp cao to này mông to chân dài, một bước tiến vào, kêu lên kinh hãi:
– Ôi, ai đẩy tôi? Muốn chết hả?
Gào lên như vậy át cả tiếng kêu la của tên Tần.
Hóa ra cô này mượn cớ ngã, giẫm đế giày cao gót lên đũng quần của Tần Thiên
Trụ, thầm nghĩ, giẫm cho đau đớn con chim nhỏ của mày nhé!
Chị cố ý đấy, chị thành tâm đấy, có được không? Mắt mày mù rồi, mày dám đấu
với tình nhân nhỏ của chị, mày chết đi.
Vương Tĩnh thật là độc ác, giẫm thì giẫm, nhưng có cần giẫm không nhấc chân
lên như vậy không? Cô giẫm trúng rồi, một chân giơ ra bước lên phía trước.
Dùng hết sức lực đem trọng lượng của toàn thân giẫm lên đũng quần của Tần
Thiên Trụ, dưới chân thấy hơi chấn động.
A, không phải làm vỡ bi rồi chứ? Xin lỗi nhé! Việc này đúng là không cố ý, tao
chỉ định giẫm chim của mày, không phải là bi mày, ngộ thương rồi.
Cứ như vậy, Vương Tĩnh giả vờ bị người khác đẩy, vừa ngã, vừa giẫm, vừa chen
một lúc đã bổ nhào vào cạnh Đường Sinh, hai quả tuyết lê to đùng trực tiếp đâm
vào ngực Đường Sinh, sau đó cùng Đường Sinh, Ninh Hân nhào vào phía trong
phòng thẩm vấn.
Còn bên ngoài, mọi người lúc phân lúc hợp, lại đè lên tên Tần đang ở dưới đất,
có người giật mình kêu lên:
– Giẫm lên người ta rồi.
Tên Tần đáng thương kêu không ra tiếng nữa, bỗng nhiên sùi bọt mép, mắt trợn
ngược lên.
– Giẫm người ta bị thương rồi.
Trưởng phòng Trần thở phào, như vậy cũng tốt, mình không cần phải xen vào,
việc này đã làm lớn chuyện lên rồi, để Tần Vận Mỹ nghĩ cách khác vậy.
Ông ta thực sự bị Vương Tĩnh uy hiếp rồi, tại sao ảnh khỏa thân của mình mụ ấy
cũng có nhỉ? Là ai đem bán mình đây?
Cũng không có tâm trạng ở đây giằng co, ông ta nhỏ giọng dặn dò người cảnh sát
ở phía sau:
– Đi, đi, đi, rút lui. Để bọn họ làm náo loạn, càng loạn càng tốt.
Mấy viên cảnh sát cũng hiểu được bên trong vấn đề này liên quan đến đấu tranh
nội bộ chốn quan trường, họ không thể nhúng tay vào, nghe Trưởng phòng Trần
không sai.
Lúc này, Kim Thắng Đông, Cục phó Hàn và thư ký Vương Nhạn Long cùng đi xuống:
– Có chuyện gì vậy? Làm loạn gì thế hả?
Trưởng phòng Kim rống lên, đám người nhất thời im lặng, mấy người xung quanh
tên Tần đang nâng y dậy, mặt y trắng bệch, hai tay ôm đũng quần, mồ hôi chảy
ròng ròng. Vương Nhạn Long xông đến
– Sao lại thế này? Ai gây ra chuyện này?
– Là cái tên kia đạp một cái, ngã xuống, về sau người đông chen chúc, giẫm,
giẫm vào đúng hạ bộ rồi.
– Mau mau đưa đi viện thôi.
Vương Nhạn Long vừa dặn dò vừa nhìn Trưởng phòng Trần:
– Ông Trần, ông cũng đến à?
– Ừ, thư ký Vương, chuyện này thật khó nói, hay là đợi kết quả điều tra sự cố
giao thông đã, nếu một bên vẫn muốn báo cảnh sát, thì tái lập án. Bây giờ loạn
quá, người của đội cảnh sát đặc công cũng ở đây, phóng viên báo chiều cũng
đến.
Kỳ thực ông ta đưa đẩy như vậy cũng là đang truyền đạt cho thư ký Vương một
tin tức, đội cảnh sát đặc công cứng rắn nhúng tay vào, báo chiều cũng đến làm
to chuyện, tôi không thể tùy tiện bắt người. Nếu để cho người ta kiện cáo, tôi
cũng khó mà ăn nói với cấp trên, việc công là việc công, việc tư là việc tư.
Vương Nhạn Long biết quan hệ giữa Trưởng phòng Trần và Phó ban Tần không tồi.
Bình thường, ông ta cũng không đích thân đến, người này chức vị không cao như
Cục trưởng Hàn, nhưng ông Hàn lại không có thực quyền. Trưởng phòng Trần là
trưởng phòng hình sự, tay nắm quyền, muốn được việc thì vẫn nên tìm Trưởng
phòng Trần, trực tiếp làm việc thỏa đáng. Nếu tìm Cục phó Hàn, thì lại đợi ông
ta gửi công văn đến buộc tội, hù dọa người thôi.
Nhưng bây giờ tình hình rõ ràng rồi, văn cũng không làm được, võ cũng không
làm được, kết quả ở phòng sự cố của đội cảnh sát giao thông còn làm Tần bị
thương nặng hơn. Như thế này làm sao ăn nói với Phó ban Tần đây? Thư ký Vương
cảm thấy mình bất lực, nhất thời không biết nói thế nào.
Phía ngoài, hai chiếc xe nối đuôi nhau đến, chiếc xe việt dã của cảnh sát ở
đằng trước là Cục trưởng của Thành phố Lô Hán Phi, xe Passat phía sau là Lý
Trọng Phong. Xe dừng lại, Lô Hán Phi nhảy xuống xe, đích thân đứng ở xe Passat
đợi Lý Trọng Phong xuống xe. Chức vị Cục trưởng không nhỏ, nhưng thời gian bốn
năm ở Giang Lăng, Cục trưởng vẫn chưa làm đầy đủ tinh thần chỉ thị đề bạt cán
bộ của Bộ công an.
Các Cục trưởng công an của các thành phố khác thấp nhất cũng là cán bộ cấp phó
Giám đốc sở, Lô Hán Phi cũng được lên cấp Phó sở, nhưng thực chức lại hơi nhỏ.
Ông ta là Phó chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật kiêm Cục trưởng Cục công
an. Vị Phó bí thư này rõ ràng kiêm nhiệm chức một cách miễn cưỡng.
Nếu chức vụ đó là Phó chủ tịch thành phố, thì lại khác. Nếu làm Chù nhiệm Ủy
ban Chính trị Pháp luật, thì càng hoành tráng, là ước mơ thành hiện thực.
Cho nên, Lô Hán Phi rất coi trọng Lý Trọng Phong. Người này là thư ký chuyên
trách của Bí thư Đường, từ tỉnh thành cùng theo về, tuyệt đối là tâm phúc của
Bí thư Đường. Ông ta chủ động đến Cục thành phố tìm mình, mình liệu không nể
tình sao? Vì vậy cùng ông ta đến phòng sự cố này.
Ai cũng không nghĩ tới, người đứng đầu Cục Công an sẽ xuất hiện ở phòng sự cố
của đội cảnh sát giao thông. Đây là tình huống rất hiếm thấy.
Bởi vậy, Cục trưởng Lô Hán Phi đợi Lý Trọng Phong ở xe Passat xuống thì biết
là coi trọng y đến mức nào.
Trưởng phòng Trần đang nổi giận đùng đùng từ cửa đi ra, liền nhìn thấy Lô Hán
Phi vừa xuống xe, giật mình, Cục trưởng?
Ông ta vội vàng ra đón, cũng chẳng quan tâm đến cậu Tần đang được đưa ra để đi
bệnh viện nữa. Lư Hán Phi vừa nhìn thấy trưởng phòng Trần, chau mày, đợi ông
ta đi tới liền hỏi:
– Anh ở đây làm gì?
Khi nói, ông ta lạnh lùng nhìn những người đi theo Trần.
Mấy cảnh sát đương nhiên mặc cảnh phục, những người này bình thường sống an
nhàn ở trong văn phòng, không ra ngoài, nên không đổi thường phục.
Bọn họ thấy ánh mắt của Cục trưởng Lư liền luống cuống, thi nhau lảng đi,
không dám ngẩng đầu. Mặt trưởng phòng Trần đỏ lên, vội ngẩng lên tường thuật
chi tiết tình hình. Ông ta biết Lư Hán Phi muốn leo lên cũng phải nhờ sự trợ
giúp của Tần Vận Mỹ, vì vậy cho rằng Cục trưởng sẽ nể mặt Phó ban Tần, cuối
cùng còn chêm một câu:
– Cục trưởng, ở đây huyên náo quá, Tần Thiên Trụ bị giẫm bị thương rồi, to
chuyện rồi, không thu dọn được chiến trường nữa.
Mặt của Lô Hán Phi càng âm trầm, đúng lúc Lý Trọng Phong xuống xe, ông ta lừ
mắt với Trưởng phòng Trần, không nói gì. Trưởng phòng Trần thấy Cục trưởng Lư
đang đợi người đi xe Pasat, trên tấm chắn gió còn có giấy phép màu đỏ “giấy
thông hành Thành Ủy”
– Anh là Trưởng phòng hình sự, anh không phải là Trưởng phòng sự cố, anh
nhúng tay làm gì vào chuyện tranh cãi của phòng sự cố, anh nhàn hạ quá, không
có việc làm à? Vụ án bên hình sự chất chồng như núi, từ năm 2001 đến nay, tính
ra có ba trăm tám mươi sáu án chưa được phá. Anh nói xem mấy năm nay anh làm
gì?
Lô Hán Phi trừng mắt một cái, ông ta sớm biết trưởng phòng Trần và phó ban Tần
quan hệ rất tốt, nhưng một cán bộ nhỏ trong hệ thống công an như y, nịnh bợ
Phó ban Tần thì được cái khỉ gì? Việc tổ chức nhân sự của công an chẳng lẽ do
Ban Tổ chức cán bộ Thành ủy quản? Ðầu mày bị cửa đè rồi sao?
– Cút đi cho tôi, còn hai tháng nữa là Tết rồi, ba trăm tám mươi sáu vụ án
anh phá không nổi một nửa, sang năm cút đi cho tôi.
Trước đến giờ chưa bị Cục trưởng chửi thậm tệ như vậy, Trưởng phòng Trần đột
nhiên hiểu ra ý nghĩa của việc này, ông Lô cũng vì vụ đâm xe hôm nay mà đến?
Ông ta lại cẩn thận liếc mắt nhìn Lý Trọng Phong, mình không biết người này.
Đây là ai nhỉ? Đầu ngẩng rất cao, là quan chức gì của Thành ủy nhỉ?
Trưởng phòng Trần không dám nói gì, càng không dám hỏi Lý Trọng Phong là ai,
xấu hổ đỏ mặt liền quay đầu đi. Hôm nay mình không nên đến, y lên xe của mình,
liền rút điện thoại gọi cho Tần Vận Mỹ:
– Phó ban Tần, to chuyện rồi, lão Lô cũng đến.
– Lô Hán Phi?
Tần Vận Mỹ vừa nghe xong điện thoại của thư ký Vương gọi về, tức không chịu
được, đang định gọi điện thoại cho Lô Hán Phi, ai ngờ Trưởng phòng Trần đã gọi
trước, báo cho bà tình hình mới:
– Ông ta cũng đến phòng sự cố à? Rốt cuộc là có ý gì?
– Phó ban Tần, tôi cũng không hiểu, ông ta đi cùng một người của Thành ủy,
người đó đi xe Passat, số xe là JL x x x, Ừ, đúng, đúng, bộ dạng rất nho nhã,
tôi không biết ông ta, Phó ban Tần…
– Được rồi, tôi hiểu rồi. Anh về đi, chuyện này anh không phải lo.
Tần Vận Mỹ cúp điện thoại, hết cả sức lực. Vừa rồi biết em bị người ta giẫm
đạp phải đi bệnh viện cứu chữa, tức giận đã không cánh mà bay rồi. Người đàn
ông đó đầu hớt kiểu tam thất, ngồi xe Passat biển JL x x x.
Đó không phải là Lý Trọng Phong, thư ký chuyên trách của Bí thư Đường sao? Sao
có thể là ông ta được? Kẻ đánh em trai hình như là Đường Sinh rồi?
Nghĩ đến đây, cô ta vội gọi điện thoại cho chồng là Khang Kiến Bình:
– Ông xã, anh hay đi tỉnh thành, có quen biết với trưởng phòng Liễu phòng tài
chính tỉnh, có nghe nói con trai bà ấy tên là gì không?
Tần Vận Mỹ rất thông minh, từ mấy dấu hiệu đó mà đoán ra việc này.
– Tên là gì à? Để anh nghĩ một chút, hình như tên là Đường Sinh. Lần trước
anh đi họp ở tỉnh, đặc biệt mời Trưởng phòng Liễu đi ăn cơm, cũng nói chuyện
gia đình của cô ta. Chồng cô ta bây giờ là chủ quản của Giang Lăng, ông cụ nhà
chúng ta hồi trước còn là thuộc hạ của ông cụ Đường đấy! Anh lần nào đi tỉnh
cũng phải thăm hỏi người ta. Em ở Giang Lăng muốn lên một bước, không đứng về
phe của Bí thư Đường, em nói có được không?
– Trời ơi, gây họa rồi. Thằng em trai bất trị của em có khả năng đã đánh nhau
với con Bí thư Đường rồi.
Tần Vận Mỹ khi đó vã mồ hôi lạnh, nói khó nghe một chút thì cả quần lót cũng
ướt rồi. Họ Đường à, ở Giang Lăng hoặc ở tỉnh Giang Trung ai dám động vào?
Cô lập tức nói lại tình hình:
– Thư ký Lý Trọng Phong của Bí thư Đường được Lô Hán Phi dẫn đến phòng sự cố,
chắc chắn là vì việc này. Người đánh em em chính là thiếu niên tên Đường Sinh.
Anh nói phải làm sao đây? Trời ơi!
Bên kia Khang Kiến Bình cũng trợn tròn cả mắt lên, nhưng rốt cuộc ông ta là
đàn ông quyết đoán:
– Bà xã, phải bình tĩnh trong việc này. Em chủ động đi gặp ông Bí thư Đường
đó nhận lỗi, với tấm lòng bao dung của Đường Thiên Tắc chắc chắn không so đo
mấy việc trẻ con này. Chỉ có thế mới yên được.
Tại phòng sự cố, Đường Sinh bị Ninh Hân, Vương Tĩnh, Mai Chước ba người ấn
xuống bàn của Hoa Anh Tú, như là đang xử lý tội phạm vậy.
– Em nói em, không thể bình tĩnh hòa nhã một tí à? Sao mà hơi một tí là bốc
hỏa đánh người? Nơi này có cả đống cảnh sát đấy!
– Em đánh người còn để ý có cảnh sát hay không có cảnh sát à? Đánh xong rồi
nói sau. Buông em ra, em đi đạp chết nó!
Bị Ninh Hân ấn vai xuống bàn, Đường Sinh vẫn chưa tắt lửa giận. Ninh Hân dở
khóc dở cười. Vương Tĩnh giữ một bên vai Đường Sinh:
– Đừng đạp nữa, chị đạp hộ em rồi, bi của thằng đó bị chị đạp hỏng một viên
rồi, em ngoan chút đi!
Thở phù một cái, Mai Chước và Hoa Anh Tú đều trợn tròn mắt. Bà Vương Tĩnh này
cũng độc ác thật, Hoa Anh Tú cảm thấy cảnh tượng trước mắt thật buồn cười. Ba
người phụ nữ ấn một chàng đẹp trai nằm sấp, họ dường như đều chiều chuộng tên
này, sao mà lắm mỹ nữ vây quanh hắn ta thế?
– Em thành thật cho chị một chút. Có tin chị còng em lại không? Em làm phản
à?
Ninh Hân giơ tay ra nhéo vào hông hắn một cái.
– Ái!
Đường Sinh kêu váng lên, thử nghĩ xem, Ninh Hân có thể làm đau hắn không? Chỉ
là tượng trưng một chút.
– Người thì đưa đi viện rồi, em còn muốn làm gì nữa?
Nói rồi liền buông tay hắn ra, lại đi trao đổi với Hoa Anh Tú mấy câu. Trước
mặt Đường Sinh Hoa Anh Tú làm mặt lạnh, nhưng nói chuyện với Ninh Hân là rất
khách khí và khiêm nhường.
Vì Hoa Anh Tú là người phụ trách chủ yếu của việc xử lý sự cố này. Lời nói của
cô đương nhiên vô cùng quan trọng, là căn cứ để thực thi luật pháp.
Khi các cô trò chuyện, Vương Tĩnh nhân cơ hội bắt nạt Đường Sinh, nói véo tay
hắn kỳ thực là đang đùa. Véo như vậy nên áp rất sát, Đường Sinh đứng lên,
Vương Nĩnh càng bạo dạn, quàng tay từ sau ra trước đè cổ hắn:
– Thành thật đi.
“Hung khí” to lớn của cô dán vào sau lưng Đường Sinh, giả vờ khuyên hắn đừng
nổi điên, thật ra cảm thấy thật ấm áp, Mai Chước nhìn thấy liền cau mày.
Màn này rất khác thường, chị lớn ôm em trai nhỏ. Vương Tĩnh là mỹ nữ cao lớn
số một, nếu không thì sao gọi là Hummer phương Bắc chứ?
Nếu cô có thân thủ như Ninh Hân, thì thật là kinh khủng. Đáng tiếc cô và La
Sắc Sắc giống nhau, chỉ biết một chút thuật tự vệ.
– Cứu tôi với, bị khiếm nhã rồi, có ai quan tâm không?
Đường Sinh bị đè cổ, nhìn Mai Chước và Ninh Hân.
Khi bọn họ bên này vật lộn, thì có tiếng gõ cửa, Hoa Anh Tú vội đi mở cửa. Dẫn
đầu là Kim Thắng Đông, đằng sau là Lô Hán Phi, sau nữa mới là Lý Trọng Phong.
Hôm nay Lý Trọng Phong mặc một bộ đại vĩ ba lang, mồm hơi trễ xuống, nhưng
trông ông ta rất có mặt mũi.
Cục trưởng Lô Hán Phi lần đầu gặp Đường Sinh cũng không biết thiếu niên này là
ai, nhưng chỉ thấy hắn rất quen, không biết đã gặp ở đâu.
Đồng thời lúc đó, trong văn phòng Thành ủy, Tần Vận Mỹ lấy hết can đảm, đi làm
công tác báo cáo với Bí thư Đường.
Đường Thiên Tắc đương nhiên nắm rõ về Tần Vận Mỹ, cô ta là con dâu của nhà họ
Khang, nhưng vị trí của cô ta ở Giang Lăng vẫn còn thấp, tạo được tác dụng
không lớn đối với mình, đợi bồi dưỡng cô ta xong, mình có thể sớm rời Giang
Lăng rồi. Vì vậy ông luôn không quan tâm đặc biệt lắm đến Tần Vận Mỹ. Nhưng
không ngờ, hôm nay cô ta chủ động đến báo cáo công việc với Bí thư Thành ủy.
Mấy phút sau, Tần Vận Mỹ thẳng thắn trình bày về chuyện này hôm nay, cuối cùng
là xin lỗi:
– Bí thư Đường, anh xem…
Hóa ra là chuyện này? Đã nói rồi, Tần Vận Mỹ tìm mình báo cáo công việc gì
chứ? Đó không phải là báo cáo vượt cấp à?
– Chuyện bọn trẻ con làm trò, cô Vận Mỹ không cần để tâm, tôi gọi điện cho
cậu Lý.
Đường Thiên Tắc cười rồi gọi cho Lý Trọng Phong:
– Cậu Lý à? Đường Sinh lại làm trò gì vậy? Cậu nói với nó, Phó ban Tần Vận Mỹ
đang ở chỗ tôi. Ừ, nó sao lại đánh người? Đến bệnh viện xin lỗi người ta, nói
tôi bảo nó đi, không đi à? Tôi sẽ cho nó một trận, ừ, cứ vậy đi.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi