Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Đường Sinh và Mai Chước đang trò chuyện ở hành lang, chợt nhìn thấy tên họ Tần
và vài cảnh sát đi đến, hắn nắm tay Mai Chước rồi đi đến phòng Thẩm tra.
Ninh Hân đang trò chuyện cùng Hoa Anh Tú, nhìn thấy họ đi vào ngẩn người ra,
Đường Sinh vòng tay ra sau ra dấu, ý là bảo bọn họ đến rồi.
Nghe tiếng bước chân nhốn nháo đi đến trước cửa, Ninh Hân liền đứng dậy, cô
đứng ngay ở cửa để chuẩn bị tiếp đón.
Hoa Anh Tú cũng lâm vào tình huống khó xử, trong lòng cô hiểu rõ năng lực của
tên họ Tần kia, chắc chắn là y gọi người đến. Đây, người ta đến rồi, rầm một
cái, Tần đứng ở trước, Trưởng phòng Hình sự Trần ở phía sau, còn có năm sáu
cảnh sát theo sau.
Cửa không lớn, Ninh Hân phong thái chỉnh tề đứng ở đó, nhưng không có ai dám
từ bên cạnh cô đi vào. Hiện tại, vị sư tử Ninh này danh tiếng rất lớn, như mặt
trời giữa ban trưa, trong lòng cô rất tự tin. Tên Tần Thiên Trụ có thể nổi
danh, sau lưng làm không ít chuyện xấu xa, chỉ là có người thay y lo liệu.
Nhưng Chi đội cảnh sát đặc công không phải là ngồi không, có một số vụ án,
manh mối đều dẫn đến vị họ Tần này, nhưng vấn đề là tính phức tạp của bối cảnh
thân thế của người ta, vẫn chưa cho vào kế hoạch làm việc.
Sao nào? Mày giơ nanh vuốt ra lại còn muốn ăn thịt người à? Mắt mày mờ rồi à?
Mày nghĩ là mày làm cha ở Giang Lăng này sao?
Ninh Hân cảm thấy bực bội, lại nhìn thấy vẻ mặt dữ dằn, thái độ kiêu ngạo của
tên họ Tần, cô càng tức giận.
Trưởng phòng Trần nhìn qua đã thấy Ninh Hân đứng ở cửa, chợt ngẩn người ra.
Phải nói là trong lòng ông ta rất ghen tị với cô gái trẻ tuổi này. Vừa rồi,
chức Chính ủy Chi đội cảnh sát đặc công mấy lần họp Đảng ủy Cục đều không
quyết định được, bản thân ông ta cũng leo trèo, lân la lôi kéo được không ít
quan hệ, nhưng cuối cùng vẫn không thắng nổi cô gái cảnh sát trẻ mới hai mươi
lăm tuổi này. Trong lòng ông ta nén lửa giận, mà không ngờ lại gặp oan gia ngõ
hẹp này.
– A, có phải là Chính ủy Ninh không? Sao cô lại ở đây?
Trưởng phòng Trần cười ha hả, xông lên trước Tần Thiên Trụ. Trong lòng Tần
Thiên Trụ hơi run, là Chính ủy Ninh à? Chẳng lẽ cô gái gợi cảm mặc thường phục
này là Sư tử nổi danh của Giang Lăng? Sao lại thanh tú đến vậy?
Ninh Hân cũng nhớ rõ cuộc họp Đảng ủy Cục lần trước có đề cử ông Trưởng phòng
Trần làm Chính ủy của phân đội cảnh sát đặc công, nhưng cuối cùng mình lại lên
vị trí đó. Nói thật ra, nói đến lý lịch, kinh nghiệm hay tuổi nghề v.v… Trưởng
phòng Trần đều mạnh hơn mình nhiều, nhưng ông ta lại không có được những cái
mình có như: năng lực, quyết đoán, không còn trẻ, lại không hết sức, yên phận.
Yếu tố vô cùng trọng yếu cuối cùng là mối quan hệ.
Về lần bổ nhiệm đó, cấp trên đã có chỉ thị, phải mạnh dạn đề bạt đồng chí trẻ
tuổi, có tinh thần dũng cảm xông pha không ngại khó khăn.
Đây là tinh thần chỉ đạo của Bí thư Đường, bắt buộc phải thực hiện, nghiêm
khắc quán triệt, nghiêm túc chấp hành, Vương Bỉnh Trung cứ thế mà làm.
Sau lưng, Trưởng phòng Trần cũng hận Vương Bỉnh Trung, thậm chí còn than vãn
với người mà ông ta có quan hệ tương đối tốt là Phó ban Tần Vận Mỹ.
Hóa ra, vị Trưởng phòng Trần này là do Phó ban Tần đích thân gọi điện phái
đến, tuy nói bổ nhiệm nhân viên của hệ thống công an và Ban tổ chức cán bộ
không có quan hệ nhiều. Nhưng có quan hệ của nhà họ Tần, thì sau này điều động
cái gì cũng tiện lợi, ai không muốn tương lai được vào Ủy ban chính trị pháp
luật chứ?
Vào lúc này, nơi này, nhìn thấy Ninh Hân, trưởng phòng Trần đã rõ, người đánh
thiếu gia nhà họ Tần đã gọi Ninh Hân ra mặt thay hắn.
Thật là chuyện hài hước, Ninh Hân có thể so sánh với Phó ban Tần Vận Mỹ sao?
Trưởng phòng Trần có phần xấu xa, nên giọng điệu hơi mạnh mẽ một chút.
Ninh Hân cũng hà tất phải để ý đến ông ta, dù sao lần trước vì việc đó, giữa
họ cũng nảy sinh ngại ngùng.
– Sao tôi không ở đây được? Trưởng phòng Trần chả phải cũng đến sao? Khi nào
mà Trưởng phòng Trần cũng nhúng tay vào việc xử lý sự cố giao thông vậy?
Ninh Hân nói chuyện rất châm biếm, trưởng phòng Trần mặt đỏ lên, cười gượng:
– Có kẻ đánh người, tôi đến đưa anh ta đi.
– Vậy à? Theo tôi biết, người đánh ấy bị một người khác chửi bới vu khống,
không cần biết thế nào, việc tranh cãi dân sự nhỏ nhặt này có cần phòng hình
sự đến gióng trống khua chiêng không? Phòng hình sự của chúng ta nhàm chán vô
vị từ khi nào vậy?
Lời lẽ của Ninh Hân cực kỳ sắc bén.
Sắc mặt của trưởng phòng Trần càng thay đổi:
– Chính ủy Ninh à, có người tố giác, cảnh sát không được đến à? Xin lỗi, tôi
phải đi vào.
Ông ta cũng cố tình không nể mặt Ninh Hân, Ninh Hân ngược lại cứ đứng ở cửa
không động đậy, nhìn Tần Thiên Trụ đang có phần khiếp đảm, hừ một tiếng:
– Đây chẳng phải cậu Tần lừng lẫy tiếng tăm sao? Tai tôi bây giờ đang nghe
không ít người nói về cậu, cậu thì càng ngày càng đỏ rồi.
Lời nói của Ninh Hân sắc như dao nhọn đâm vào đúng vết thương của Tần Thiên
Trụ, sao mà tôi lại càng ngày càng đỏ là sao? Tiếng tăm ngày càng lớn à?
Y sợ hãi, là Ninh Hân nói những việc linh tinh bát nháo của mình bị cảnh sát
đặc công để ý rồi à? Muốn bắn chim đầu đàn à? Nghĩ tới đây, y chợt rùng mình,
cô ta nổi tiếng khắp Giang Lăng vì đã ném Binh Thiếu vào trại cai nghiện, sau
đó cô ta lại giết chết hai tên cướp hung hãn bắn chết cảnh sát rồi tháo chạy.
Mụ sư tử cái này hoành tráng ghê.
Sao mình lại bị Sư tử cái này theo dõi? Sao mà lần này vừa khéo cô ta thay tên
dở hơi kia xuất đầu lộ diện? Mình kém vậy sao?
Bên này còn đang giằng co, tiếng giày cao gót vang lên, phóng viên Vương Tĩnh,
cô phóng viên cao lớn như một chiếc Hummer phương bắc xuất hiện.
Vương Tĩnh nhận được điện thoại của Ninh Hân vội đến, vừa vào đến cửa nghe ông
Trần và Ninh Hân xung đột, cô cảm thấy không thích. Đối với cô, Ninh Hân giống
như là vợ của cô, hai người như một, đâu dễ bị người khác coi thường?
– Lại đây, xin nhường cho một chút, báo chiều đến phỏng vấn. Ồ, đây không
phải là Trưởng phòng Trần sao? A, lại có cả Chính ủy Ninh nữa, đều có mặt ở
đây. Chà, lại có cả cậu Tần nổi tiếng Giang Lăng. À, đúng rồi, cậu Tần, lại
dùng tên tuổi của chị cậu, đi bắt nạt ai à?
Vưỡng Tĩnh miệng lưỡi như đao kiếm, từng lời đâm chọc, sắc bén đến nỗi khiến
cổ của Tần Thiên Trụ nghẹn đỏ lên, nhưng y đúng là không dám đụng vào phóng
viên Vương này.
– Hừ, chị Vương, còn đùa gì vậy? Tôi có thể dùng tên tuổi của chị tôi để bắt
nạt người khác à? Lần này tôi bị người khác bắt nạt rồi.
– Không thể nào! Nói đến cậu Tần ở Giang Lăng, ai không hay không biết chứ?
Thật là có người dám ăn hiếp cậu à? Lại còn có cả Trưởng phòng Trần đến đỡ
lưng cho cậu? Dân gian lưu truyền rằng Trưởng phòng Trần vốn là bạn học thời
trung học của Phó trưởng ban Tần. Trưởng phòng Trần, việc này có đúng không?
Trưởng phòng Trần thấy ngượng ngùng, ngay trước mặt bao nhiêu người mà bới móc
hết ra như vậy! Đúng là mụ phóng viên độc ác, bà nó chứ, Vương Tĩnh, ông đắc
tội với mày à? Mày phải làm mất mặt ông sao? Mẹ kiếp, mụ tiện nhân, có cơ hội
ông lôi vào phòng tối xử lý một trận.
– Đúng rồi, Trưởng phòng Trần, tôi đang viết một bài về ông, có một bức thư
nặc danh và mấy bức ảnh nữa.
Vương Tĩnh lại gần trưởng phòng Trần và thấp giọng nói:
– Trưởng phòng Trần, trong ảnh có người đàn ông khỏa thân, chắc chắn không
oai phong hơn ông mặc cảnh phục đâu!
Về việc cô nhận được thư nặc danh thì lâu rồi, cô cũng nói qua với Ninh Hân.
Vẻ ngoài của vị Trưởng phòng Trần này rất uy nghiêm, chính chuyên, bên trong
lại là một thằng cha cực kỳ hoang đàng, ỷ vào quyền lực trong tay, không ít
lần mưu lợi cá nhân, có người hận ông ta, tố cáo ông ta cũng là bình thường.
Lúc này bị Vương Tĩnh đe dọa, ông ta run cả người. Ông ta cũng đã từng âm thầm
điều tra Vương Tĩnh, phát hiện quan hệ giữa cô và Ninh Hân tốt, liền không dám
đe dọa cô. Hôm nay lại một lần nữa kiểm chứng, cô ta quả nhiên có quan hệ mật
thiết, phải nói là, không thể đắc tội với người phụ nữ này.
Bắt đầu còn rất linh hoạt, lúc này bị Ninh Hân và Vương Tĩnh làm rối lên,
Trưởng phòng Trần thật sự phải rút lui có trật tự rồi.
Vừa vặn, Tần Thiên Trụ nhìn thấy Đường Sinh đang nói cười với Mai Chước, dường
như những chuyện xảy ra ngoài cửa không liên quan gì đến hắn.
Việc này làm Tần Thiên Trụ rất kích động, mình sợ cái quái gì chứ? Mình có
Trưởng phòng Trần làm chỗ dựa, hắn không phải đã gọi một mình Ninh Hân đến
sao?
Đột nhiên, trong xương tủy của Tần Đại trào lên máu nóng, tay chỉ Đường Sinh ở
bên trong kêu:
– Tên dở hơi kia, có gan thì ra đây.
Nói đến tên họ Tần này, thực sự là chuyên đi gây chuyện, rõ ràng Ninh Hân đã
uy hiếp y, y liền kiềm chế, y có thể chứng tỏ được tài năng gì chứ? Phó chủ
tịch thành phố Lưu, bí thư quận ủy Triệu .v.v. đều không chống lại được. Y cho
rằng y là quả cầu?
Tuy nhiên, người trẻ tuổi thường như vậy, máu nóng bốc lên, liền không kiềm
chế được. Y cho rằng, Trưởng phòng Trần cũng không sợ Ninh Hân, lại đem theo
người thế này, tai đây mình có đánh tên kia, thì bọn Trưởng phòng Trần cũng xử
lý được, nhưng mình lại bị lộ mặt.
Mặt khác, tên Tần cũng muốn phát huy khí thế của mình, để Ninh Hân biết rằng
em trai của Phó ban Tần không bị một Chính ủy cảnh sát đặc ông như cô ta dọa.
Cô dám động vào Phó ban tổ chức cán bộ Thành ủy sao? Cô dọa tôi chết khiếp
sao? Tôi mà sợ cô à?
Tần Thiên Trụ mới hai mốt, hai hai tuổi, đang là tuổi hung hăng, đầu óc nóng
nảy, không suy xét gì đến hậu quả.
Hắn và Đường Sinh không giống nhau, Đường Sinh trẻ hơn y, nhưng trái tim của
Đường Sinh đã rất thành thục rồi, đầu óc rất tinh thông, hơn nữa đứng trước
tình thế này hắn có thể nắm chắc, phân tích một cách chuẩn xác. Từ khi thần
sắc của Trưởng phòng Trần lộ ra một tia khủng hoảng, hắn đọc được Trưởng phòng
Trần lúc đầu thế rất mạnh, giờ đã ỉu xìu rồi. Đại khái là Vương Tĩnh đã bắt
được thóp của ông ta rồi.
“Tên dở hơi này”, bốn chữ này có lực sát thương kinh khủng, Đường Sinh bình
thường không hay mắng người khác, hắn nếu mắng ai, thì phải cực kỳ khinh miệt
người ta. Bất cứ lúc nào cũng có thể đem người đó nhốt vào mười tám tầng địa
ngục, trách hắn cũng không quen nghe người khác chửi mình, với sự thành thục
về tâm tính của hắn, cho dù là chửi người hay đánh người, đều là cố ý, nắm
chắc phần thắng.
Như là bây giờ, hắn bị bốn chữ này kích động, sắc mặt phút chốc đã lạnh như
băng.
Mai Chước tương đối hiểu hắn, vừa thấy không bình thường, hay tay vội kéo tay
hắn:
– Đường Sinh, cậu bình tĩnh một chút đi.
– Mẹ kiếp, mày muốn ăn đòn à?
Đường Sinh hét lên rồi lao ra, Hoa Anh Tú vội lên chặn hắn lại, cùng với Mai
Chước mỗi người một bên giữ hắn lại. Đường Sinh cũng không thể kiên quyết hất
hai mỹ nhân ra, vừa lúc loạng choạng va vào bàn làm việc, hắn thuận tay vớ lấy
một chén trà, ném vù một cái vào cửa, ngay cả Ninh Hân cũng phải cúi đầu
xuống.
Toàn bộ người có mặt ở đó đều phải cúi đầu, cạch một cái, chiếc chén va vào
tường đối diện, vỡ tan tành, làm mọi người run sợ.
– Đồ rác rưởi, mày muốn phá trời à? Ông Trần, ông nhìn thấy chưa? Như này có
còn vương pháp nữa không? Bắt thằng dở hơi này lại.
Tần Thiên Trụ thêm dầu vào lửa hét lên, mấy người cũng cùng hắn tiến lên, như
là muống xông vào đánh người.
Mai Chước và Hoa Anh Tú cũng bịt miệng kinh hãi, các cô đều là nữ nhân, phản
ứng như vậy theo bản năng. Khi cả hai cùng buông tay ra, Đường Sinh liền xông
ra, Ninh Hân đứng ở cửa cũng bị hắn đẩy ra, động tác nhanh nhẹn, đạp vào trúng
ngực Tần Thiên Trụ:
– Mẹ kiếp, người đông muốn hù dọa ai đây?
Khi Tần Thiên Trụ bị đạp kêu la thảm thiết, hiện trường hỗn loạn.
Trưởng phòng Trần nhanh trí để họ đánh, ông ta hai tay duỗi ra, nháy mắt ra
hiệu ngăn cản mấy cảnh sát can thiệp. Còn Tần Thiên Trụ và mấy người bạn bè
thân thuộc hòa thành một đống, kêu la inh ỏi, có người giơ tay định đánh Đường
Sinh, nhưng đâu có phải là đối thủ của hắn. Bốn năm người cùng ngã lăn ra, xem
cảnh tượng thật hỗn loạn.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi