Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Phòng sự cố cảnh sát giao thông, phòng Trưởng phòng ở tầng 2, Trưởng phòng Kim
Thắng Đông đang tiếp đãi hai vị lãnh đạo đột nhiên xuất hiện.
Cục phó Hàn là Cục phó cục công an thành phố, có thể coi là cấp trên của Kim
Thắng Đông. Trên thực tế, một vị khác là Trần Bảo Khôn, Phó cục trưởng kiêm
Chi đội trưởng Chi đội cảnh sát giao thông mới là cấp trên trực tiếp của Kim
Thắng Đông. Tuy nhiên về cá nhân, quan hệ của Cục phó Hàn và Kim Thắng Đông
không có gì.
Mà quan hệ giữa Thư ký Vương và Cục phó Hàn cũng tốt, nhưng không quen với Chi
đội trưởng Chi đội cảnh sát giao thông, vì vậy mới gọi ông ta.
Ông Hàn biết thư ký Vương có năng lực nhất định, y có thể nói trước mặt phó
ban Tần Vận Mỹ vài câu, Tần Vận Mỹ là sếp to như thế! Trong thành phố Giang
Lăng cán bộ cấp trung ai không nhìn sắc mặt của phó ban Tần? Người ta là quan
chức chuyên quản cán bộ, người xu nịnh cũng nhiều.
Ông Hàn giới thiệu Kim Thắng Đông với thư ký Vương, mắt y sáng lên, thêm một
người bạn này thật tuyệt, phải chiêu đãi rồi.
Tuy nhiên, vừa nghe nói về tình huống đụng xe vừa rồi, Kim Thắng Đông có chút
âu lo. Ninh Hân, Đội cảnh sát đặc công vừa gọi điện thoại cho mình, nói sẽ
đích thân đến đây. Sao mà cô ta thành oan gia với bọn thư ký Vương thế này?
Làm thế nào bây giờ?
Ba người hàn huyên, thư ký Vương ngồi xuống, chớ nhìn chức của y bé, nhưng y
lại là kẻ lợi hại chốn quan trường. Cục phó Hàn và Kim Thắng Đông đều thấp
nhất là cấp trưởng phòng, mà vị thư ký Vương này chỉ là cấp phó phòng, nói
thật, như vậy cũng không phải thấp.
Theo quy định phân bố thư ký của các quan chức chính phủ, cấp bậc của thư ký
chuyên trách rất thấp, tương đương với người làm tạp vụ, rót trà cho lãnh đạo,
truyền câu nói gì đó, đại khái chỉ làm những việc vụn vặt. Trưởng thư ký
chuyên trách của Bí thư thành ủy và chủ tịch thành phố mới là cấp trưởng
phòng. Phó ban của Ban tổ chức không được phân Trưởng phòng thư ký, nói thật
ra có muốn cũng không dám đòi, cán bộ cấp phòng nhiều người cần thư ký cấp Phó
phòng.
Nhưng nói đến quyền hạn và năng lực hoạt động hoặc việc tiếp xúc, quan hệ,
những thư ký này không phải vừa, lợi hại hơn cả các sếp nhỏ.
Điều này cho thấy nguyên nhân tại sao Cục phó Hàn lại phải bợ đỡ, còn dáng vẻ
ngồi của thư ký Vương cũng cực kỳ tự phụ.
– Thư ký Vương đích thân đến đây, sau khi xảy ra sự cố, chủ xe bị đâm còn bị
đối phương đánh. Người bị đánh lại chính là Tần Thiên Trụ, em trai ruột của
Phó ban Tần. Anh cũng nghe nói đến cậu Tần này rồi chứ? Việc này anh phải xử
cho tốt, nếu phạt giam giữ được thì phạt giam giữ kẻ đánh người.
Cục phó Hàn nhìn Kim Thắng Đông ngồi bên nói, thư ký Vương thưởng thức trà,
giả vờ như không nghe thấy, biết là ông Hàn đang nói chuyện rồi.
Kim Thắng Đông vừa nghe, mặt càng căng thẳng. Cô Ninh Hân kia cũng không dễ
chọc vào, bố cô ta là Chủ tịch quận Ninh, nghe nói gần đây vì hạng mục phố
thương mại, ông ta rất lợi hại, lại vượt qua Bí thư Quận ủy Triệu rồi, ông ta
sẽ làm Bí thư.
Sao dám đắc tội với Ninh Hân? Mà sao dám đắc tội với Phó trưởng ban Tần? Cái
việc chó má này sao lại lôi mình vào cơ chứ?
– Cục phó Hàn, có việc này, lúc trước, Ninh Hân bên đội cảnh sát đặc công đã
gọi điện cho tôi, cũng vì việc này, anh xem…
– Ninh Hân?
Mặt Cục phó Hàn biến sắc, mồm nuốt nước miếng. Người phụ nữ này không dễ đắc
tội, không chỉ bố cô ta, Ninh Thiên Hữu không dễ đụng vào, chủ yếu là cô ta
đang có chỗ đứng vững chắc trong thành phố. Cô ta trẻ tuổi vậy mà đã là Cục
phó, là Cục phó trẻ nhất trong đội ngũ công an được Bí thư Vương Bỉnh Trung Ủy
ban chính trị Pháp luật chủ trương đề bạt. Có thể thấy quan hệ của cô ta có
nhiều chỗ dựa rất vững? Cô ta lại còn ăn cơm với Bí thư Bạch, Ủy ban Kỷ luật
thành phố.
Mặt khác chính Bí thư Thành nội Triệu đã bị bắt giam. Sự việc phát sinh đúng
sau bữa tiệc giữa Ninh Hân và Bí thư Bạch. Có uẩn khúc gì đó bên trong việc
này. Lại nghĩ xem, Ninh Thiên Hữu là Chủ tịch Quận, lăo Triệu ra đi rồi, ông
ta chẳng phải sẽ lên làm Bí thư sao?
Phương diện này đề cập đến đấu tranh quan trường ác liệt. Người phụ nữ này
nhìn trẻ tuổi nhưng tuyệt đối không dễ đụng vào. Các cơ quan cao thấp của
Thành phố đều có thể có mối quan hệ, nói cách khác, có khả năng Ninh Hân và Bí
thư Ủy ban Kỷ luật Bạch có quan hệ, còn quan hệ đến mức nào thì không ai biết.
Trong đầu lão Hàn nhanh chóng phân tích các thông tin, ngẫm nghĩ đến chuyện
thay Cục phó Mã của Cục giáo dục lần trước, không khỏi đồ mồ hôi.
Lần này không lẽ lại bị gặp vận đen sao? Ninh Hân ấy à, mình thấy hay là đừng
va chạm cô ta thì hơn. Việc này không thể làm bừa được.
Nhưng ông ta lại nghĩ, Tần Vận Mỹ cũng không dễ đụng vào, là cán bộ nữ trọng
điểm được bồi dưỡng trong thành phố. Bố chồng bà ta hình như cũng là cán bộ
lão thành về hưu của Tỉnh ủy, chồng cũng là Giám đốc Ngân hàng Xây dựng, là
Ngân hàng rất có tiếng. Tóm lại quan hệ với các vị vai vế cũng rất rộng, tiền
đồ vô lượng.
Vậy phải làm sao bây giờ? Lão Hàn do dự, không thì thử thăm dò ý tứ của Thư ký
Vương xem sao. Ông ta cần biết thêm nội tình.
Thế là, ông Hàn ngồi xuống:
– Nhạn Long, đối phương xem ra cũng có lai lịch. Chính ủy Ninh của đội cảnh
sát đặc công đã nói thay hắn.
Thư ký Vương tên là Vương Nhạn Long, gã vừa nghe ông Hàn nói, liền hơi nhíu
mày:
– Ninh Hân? Là Ninh sư tử à?
Quả nhiên, Thư ký Vương cũng ngây người ra một lúc, trong lòng hắn cũng biết,
ban tổ chức Thị ủy đã kết thúc khảo sát với Ninh Thiên Hữu, nhiệm vụ mới của
ông ta sắp đảm nhiệm rồi. Ông Chủ tịch Quận này sắp thành Bí thư Quận ủy rồi.
Người này không dễ đắc tội. Chỉ không biết hôm nay người đánh Tần Thiên Trụ và
Ninh Hân có quan hệ gì? Nếu là bình thường thì còn được, nhưng phải là quan hệ
mật thiết thế nào đấy, Ninh Hân mới ra mặt chứ?
– Anh Hàn ạ, chuyện này cụ thể có thể để Trưởng phòng Kim đi dò la xem, Ninh
Hân và người đánh Tần Thiên Trụ có quan hệ gì. Cho dù thế nào, đối phương đâm
vào xe của chúng ta, lại đánh người của ta, hắn có quan hệ cũng không cần để
ý, việc này phải nói đến pháp luật.
Khẩu khí của Thư ký Vương rất cứng cỏi. Kim Thắng Đông nghe ra rồi, liền nói
sẽ đi hỏi cảnh sát viên tình hình cụ thể.
Vừa ra khỏi cừa, Kim Thắng Đông liền gọi điện cho Ninh Hân:
– Chính ủy Ninh à, việc này không xong rồi, người ta muốn làm cho ra lẽ.
Ninh Hân trả lời rất dứt khoát:
– Đương nhiên, đâm xe là sự cố giao thông, nên xử lý thế nào thì xử lý, đánh
người là chúng tôi không đúng, tôi có thể bảo Đường Sinh xin lỗi đối phương.
Nghe nói cũng vì đối phương mắng người quá đáng, nên mới dẫn đến động thủ.
– Chính ủy Ninh, chúng ta cũng quen biết nhau, tôi nói thật với chị, tôi bị
kẹp ở giữa rất là khó chịu. Cục phó Hàn ra mặt rồi, còn dẫn Thư ký của Phó ban
tổ chức Tần đến. Người bị đánh là em ruột của Phó ban Tần, chị nói xem việc
này…
Câu tiếp theo ông ta cũng không cần nói, ý đó chính là chính ủy Ninh, chị xem
mà xử lý đi, tôi nói rõ ràng rồi.
– Trưởng phòng Kim, thật ra đâm xe là việc nhỏ, quan trọng là vấn đề đánh
người. Nếu anh không dễ xử lý việc này, cứ việc đẩy đi mà.
Kim Thắng Đông nghe câu nói này của Ninh Hân mắt rực sáng, đúng rồi, tôi ở ở
phòng sự cố, có phải là phòng quản lý an ninh trật tự hình sự đâu? Lo đến việc
đó làm gì? Đồng thời, ông ta cũng nghe ra khẩu khí của Ninh Hân rồi, người ta
căn bản không sợPphó ban Tần gì cả, thể hiện rõ phải va chạm với bà ta.
Kim Thắng Đông chuồn ra, ông ta cũng đi xuống tầng dưới, nói mấy câu với Hoa
Anh Tú, lại nh́ìn Đường Sinh một cái rồi mới đi. Vẫn là anh hùng nhỏ lần trước
giúp cảnh sát giao thông đuổi theo tội phạm, và quyên góp hai trăm nghìn đồng,
có ấn tượng tốt. Sao lần này gặp chuyện không may lại là hắn?
Vừa vào, Cục phó Hàn liền hỏi ông ta tình hình, Kim Thắng Đông miễn cưỡng cười
đáp:
– Cục phó Hàn, thư ký Vương, việc đâm xe này là trách nhiệm lớn của đối
phương. Phương diện này chúng tôi sẽ xử lý công bằng, nhưng việc đánh người,
tôi nghe cấp dưới nói, hai bên đều có lỗi, một người chửi, một người chịu
không được nên động thủ, phòng sự cố đúng là không dễ giải quyết tranh cãi
này. Nếu có thể, để bên phòng trị an hình sự tham gia vậy!
Ông ta nói như vậy, khác nào bảo đối phương chuẩn bị làm mất mặt phó ban Tần,
muốn tranh đấu theo lý. Kim Thắng Đông khó xử, vì vậy mới nói để phòng trị an
hình sự tham gia, đúng là nói lung tung. Hai bên nếu là dân thường, phòng sự
cố chắc chắn có thể xử lý.
Chỉ là bây giờ không muốn đắc tội bên nào, mới nói kiểu đưa đẩy này, nhưng thư
ký Vương cũng không trách Kim Thắng Đông được.
Nhưng sắc mặt ông ta hơi tối lại, ngay lúc đó rút điện thoại ra, bấm máy, xem
ra là đang muốn thông báo tình hình.
– Phó ban Tần ạ? Tôi là Vương ạ, đúng đúng đúng, việc này không dễ xử lý. Đối
phuông gọi Ninh Hân của đội cảnh sát đặc công. Vâng, vâng, đúng ạ. Chúng ta
bên này chắc chắn là có lý, xe bị đâm, người bị đánh, hoàn toàn là phía bị
hại.
Sau khi nói mấy câu, thư ký Vương cúp điện thoại, xem chừng đã nhận được chỉ
thị gì đó của Phó ban Tần, nói với hai người Hàn, Kim:
– Đợi một chút đi, việc này phải phải đưa ra giải quyết, Tần Thiên Trụ sẽ tố
giác, tố cáo đối phương làm bị thương người khác.
Dưới lầu, Ninh Hân cũng đã gặp Đường Sinh và Hoa Anh Tú, thừa dịp Hoa Anh Tú
ra ngoài, Đường Sinh liền thuật lại chuyện vừa rồi với Ninh Hân.
Ninh Hân nghe chuyện hắn lừa Hoa Anh Tú, trợn trừng mắt:
– Cậu tán lung tung gì vậy? Ở đâu ra cái đội đột kích Thần phong?
Mai Chước cũng ngồi bên trợn tròn mắt, bắt mình đi vệ sinh, hắn ta liền lừa
đảo cô cảnh sảnh giao thông. Cậu được đó!
Đường Sinh cười nói:
– Chị Hân, chi đội cảnh sát đặc công không phải nên tổ chức một đội nữ cảnh
sát đặc công tinh nhuệ sao? Chị làm chính ủy rồi, cũng phải đưa ra một số quan
điểm ý kiến có tính xây dựng chứ! Quan mới nhậm chức phải đốt ba đống lửa mà,
nên đốt thì chị phải đốt đi thôi.
Ninh Hân thở dài:
– Chị nói em cũng thật biết làm khổ người khác, may mà em chưa làm đội trưởng
Chi đội cảnh sát đặc công, không thì thảm rồi. Em cho rằng đây là chuyện nói
một câu là xong ư? Xin nhân viên biên chế, xây dựng đội ngũ kiểu mới, những
chuyện lớn này nói làm thì làm được sao? Tiền ở đâu ra?
– Chị Hân, chị chỉ cần đề xuất ý tưởng của chị, đừng nghĩ đến vấn đề kinh tế,
lãnh đạo sẽ nghĩ. Là chính ủy như chị phải có suy nghĩ đột phá và tinh thần
làm việc hăng say. Không thể đứng vào hố mà không dám tiểu, làm người ta coi
thường chúng ta.
– Lời nói xằng bậy của em chị không muốn nghe nữa. Cố ý bảo chị làm cho lãnh
đạo ghét phải không?
– Sao thế được? Sự tồn tại của đội cảnh sát đặc công, chính là vì an toàn
sinh mạng và tài sản của nhân dân, vì trị an xã hội mà. Xây dựng đội ngũ càng
hoàn thiện, chẳng phải càng có năng lực sao? Thật sự em phải nói một câu,
thành phố Giang Lăng hiện nay tình trạng trật tự rất kém, chấp hành pháp luật
chưa tốt.
Ninh Hân lườm hắn một cái:
– Chủ yếu là do đồ tồi như cậu phá hoại xã hội, Mai Chước chưa biết lái xe,
cậu cứ ép cô ấy lái, không phải là sát thủ xa lộ sao? Ngay cả bằng lái xe cũng
không có, khả năng bị tạm giam cũng có, còn không trách cậu à?
– Tạm giam em thì được, tạm giam cô ấy thì không được.
Đường Sinh liếc một cái, nhìn thấy thái độ có chút hoảng sợ của Mai Chước.
– Đừng sợ, chị Chước, không vấn đề gì cả.
Mai Chước cười gượng, lúc này Hoa Anh Tú vào, Ninh Hân đành liếc Đường Sinh
một cái nháy mắt ra hiệu cho hắn và Mai Chước ra trước, Đường Sinh hiểu ý liền
cùng Mai Chước ra ngoài, Ninh Hân ngồi xuống trò chuyện với Hoa Anh Tú.
Họ đang trò chuyện, bên ngoài xe cảnh sát lại đến. Người của bên Cục hình sự
đến, có ba xe, bảy tám cảnh sát xuống xe. Thế trận này có vẻ hoành tráng, cậu
chàng họ Tần ở đại sảnh nhìn thấy liền mỉm cười.
– Chú Trần, Chú đã đến rồi. Có thấy cháu bị đạp không? Vết chân vẫn còn đây
này, sườn cháu bây giờ đau lắm, chú có thể giải quyết giúp cháu.
– Tần à, chú đến giải quyết việc chung, người kia đâu? Gọi người đưa anh ta
đi điều tra, cháu đi bệnh viện để lấy giấy chứng thương đi!
– Được ạ, chú Trần, tên kia đang ở trong phòng thẩm vấn, đi, cháu đưa các chú
đi. Để cháu xem tên dở hơi này còn dám?
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi