Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Bên kia rất nhanh đã báo cáo, nói có một cái túi xách, nhưng bên trong không
có bằng lái gì cả, chỉ có chứng minh thư và tiền mặt.
Hoa Anh Tú tắt điện thoại, ánh mắt càng bình tĩnh quan sát Mai Chước đang đỏ
mặt xấu hổ. Thực ra, Mai Chước không giỏi nói dối.
Chân của Đường Sinh nhẹ nhẹ hích cô, cô mới tự trấn tĩnh lại. Nhưng mắt không
dám nhìn thẳng vào Hoa Anh Tú, có tật giật mình mà.
Hoa Anh Tú có cách của cô, lại rút điện thoại ra, gọi cho sở quản lý xe, nhờ
họ kiểm tra hồ sơ lái xe của Mai Chước. Chỉ lát sau bên đó gọi lại, hồ sơ của
Mai Chước mới đăng ký được hai ngày, căn bản không có bằng lái nào cả. Lúc
này, Hoa Anh Tú liền cười khẩy một cái.
– Các anh chị còn có gì muốn nói nữa không?
Mai Chước không có bằng lái xe gì cả, như vậy, trách nhiệm đối với sự cố lớn
rồi.
Chính xác là không có bằng lái xe, lại gây ra tai nạn, nếu phạt cô nặng một
chút, cũng có khả năng tạm giam. Điều này hoàn toàn bình thường.
Tuy vậy, nếu có quan hệ tình cảm, có thể xử phạt nhẹ hơn, giáo dục một chút,
phạt một ít tiền, nhưng phải chịu toàn bộ trách nhiệm của sự cố, không ảnh
hưởng đến tính mạng thì còn được, nếu ảnh hưởng đến tính mạng, không phạt hình
sự cô không được, không có bằng mà dám lái xe ra đường, cô đúng là sát thủ xa
lộ.
– Hì,
Đường Sinh lại cười gượng:
– Cảnh sát Hoa phải không ạ? Thái độ nhận tội của chúng tôi rất tốt, phải
không? Xử nhẹ chứ ạ?
Hoa Anh Tú lúc này làm bộ, đứng dậy chậm rãi tựa vào thành ghế, quan sát chàng
Đường Sinh đẹp trai kiêu ngạo cười lạnh lùng.
– Xử nhẹ? Xử nhẹ thì phải xem xét tình tiết, anh xuống xe đánh người, anh cho
rằng có thể xử nhẹ không? Tôi thấy rất là khó.
– Chị Hoa,
Đường Sinh bắt đầu đánh đòn tâm lý:
– Tôi đánh người và chị tôi không có bằng là hay việc khác nhau đúng không?
Xử nhẹ chị ấy, không xử nhẹ tôi.
Lời nói này rất có trách nhiệm, Mai Chước ngẩng đầu, vội vàng kéo áo Đường
Sinh, định nói xong lại thôi.
Hoa Anh Tú trợn đôi mắt đẹp:
– Sao anh dám tự tiện gọi tôi là chị Hoa? Đừng có nói để lấy cảm tình nữa,
nghiêm túc chút đi.
Cô đập bàn quát lên.
Ôi, bông hoa nhỏ này hơi xấu tính, ánh mắt sắc sảo của Đường Sinh liền phát
hiện khi cô ta nhẹ đập bàn, tiếng đập rất lớn. Mình có nhìn nhầm không nhỉ?
Bông hoa cảnh sát giao thông nhỏ bé này là cao thủ sao? Đầu óc hắn suy nghĩ
thật nhanh, nghĩ ra các khả năng, phân tích đủ kiểu về Hoa Anh Tú. Cô gái đẹp
này cố tình sẵng giọng, vẻ mặt cứng cỏi, ánh mắt dữ dội, khi trừng mắt lên
hiện rõ ánh sáng lấp lánh.
Đã từng tập luyện, trăm phần trăm là đã từng tập luyện qua. Vậy tại sao lại
chui vào đội cảnh sát giao thông? Có bối cảnh chăng? Hoặc là bố mẹ sợ cô ta
gặp nguy hiểm, bắt cô ta ở đội cảnh sát giao thông để được an toàn? Cô ta tuổi
trẻ nhưng khí phách, mà cũng cam tâm tình nguyện sao?
Chỉ trong giây lát, Đường Sinh đã tiến hành suy luận thông qua một số dấu
hiệu. Hắn đang tìm một lối thoát.
Có một số việc có thể dùng quyền lực để làm cho nó “chìm xuồng”, nhưng lời nói
thì trước sau vẫn cần thiết. Nếu chủ quản vụ này là người cứng nhắc thì người
ta cũng có bối cảnh rất lớn, muốn truy cứu anh thì anh chạy cũng không thoát
chế tài của pháp luật, đúng không?
Cho nên muốn tìm cách nói để đánh động với cảnh sát giao thông xử án, khiến cô
ta khoan dung mà xử lý êm xuôi việc này.
Đưa hối lộ ngay tại chỗ chắc chắn là không được, nhưng nếu tìm được điểm yếu
trong lòng cô ta, cũng có thể khiến cô ta trúng kế. Ví dụ như một số nguyện
vọng của cô ta không thể thực hiện được, anh có thể giúp cho hy vọng của cô ta
trở thành hiện thực. Cô cảnh sát giao thông hai mốt hai hai tuổi xinh đẹp này,
thử đoán xem có nguyện vọng gì đây?
Không thể không phục suy tính của Đường Sinh, giảo hoạt như cáo, chỉ vì một
cái đập bàn của Hoa Anh Tú, mà hắn đã quan sát và liên tưởng đến bao nhiêu
thứ. Sau đó, hắn nghiêng đầu nói thầm với Mai Chước:
– Chị Chước, chị giả vờ đi vệ sinh, để em thu phục cô ta.
Mai Chước nghi hoặc nhìn Đường Sinh, bụng nghĩ, đã như thế này rồi, còn thu
phục gì nữa? Cô ta thể hiện rõ là không giữ thể diện cho chúng ta rồi.
Nhưng Đường Sinh đá chân cô, Mai Chước đành đứng lên:
– Tôi muốn đi vệ sinh một lát, yên tâm đi, tôi không chạy đâu.
Hoa Anh Tú khoát tay, bụng nghĩ, có cho cô cũng không chạy, vốn là chuyện nhỏ,
nhưng nếu cô bỏ chạy, lại biến thành việc lớn rồi.
Đợi Mai Chước đi ra, Đường Sinh liền đứng lên tiến vào bàn làm việc của Hoa
Anh Tú, cúi người xuống, gần như là nằm xoài lên bàn.
Kỳ thực Hoa Anh Tú đã phỏng đoán, Đường Sinh rõ ràng đang phân tán Mai Chước,
muốn nói với mình cái gì? Muốn hối lộ với mình? Được thôi, tôi cho anh hai tội
quy vào một, vì vậy cô ngồi rất bình tĩnh, tôi phải xem xem anh nói cái gì?
Dùng cái gì để hối lộ tôi?
– Chị Hoa, thực ra chuyện này rất nhỏ, bằng lái của chị tôi vẫn chưa được
cấp, nhưng đang được làm rồi mà. Ngoài ra, chuyện tôi đánh người và vụ đụng xe
cần phân tách ra để giải quyết mới được, không để lẫn lộn với nhau. Thật ra
tôi muốn giới thiệu một người với cô.
– Anh nói lung tung gì vậy? Vấn đề bằng lái xe nhất định phải truy cứu, đánh
người cũng phải giải quyết, anh giới thiệu người cho tôi có liên quan gì đến
những việc này?
– Chính xác mà nói có liên quan đến chính chị, chị đừng nghĩ tôi nhỏ tuổi,
tôi biết xem tướng đấy. Chị Hoa xinh đẹp thông minh, thần vận ẩn hiện, đặc
biệt là tinh quang trong đôi mắt đẹp rất sáng. Vì vậy, có thể thấy chị có võ
công cao cường, giống như tôi, tôi có luyện Hàng long thập bát chưởng
– Anh cút đi!
Hoa Anh Tú vốn rất nghiêm túc lúc này phẫn nộ:
– Anh nói bậy bạ cái gì vậy, ngồi lại chỗ ngồi của anh cho tôi.
– Vẫn còn chưa nói xong mà
Da mặt Đường Sinh đúng là dày hơn tường thành. Hoa Anh Tú có vẻ đẹp ngây ngất
lòng người, làm tim hắn rộn ràng. Mỹ nhân ở thế giới này sao mà nhiều vậy, hôm
nay mình lại gặp được một người.
– Chị Hoa, Tôi xem ra, chị chôn chân ở đội cảnh sát giao thông này thật là
phí vẻ đẹp và tài năng của chị, thật đáng buồn. Hôm nay tôi giới thiệu cho chị
Ninh Hân, Chính ủy của đội cảnh sát đặc công, tiện thể tặng cho chị một bí
mật. Chị Hân tôi nói đội cảnh sát đặc công cần tuyển một nữ tướng tinh anh,
lập thành đội đột kích thần phong gì đó, chị, chị thật sự không muốn đi sao?
Lời này đúng là đã đánh trúng ngay chỗ yếu nhất của Hoa Anh Tú. Ồ, đội cảnh
sát đặc công à? Đội đột kích thần phong à? Trời ơi, đúng là giấc mơ của tôi!
Từ thời còn bé cô đã mơ ước mình trở thành nữ hiệp trừ bạo an dân. Nhưng bản
lĩnh thì có rồi, bố lại bắt mình nhét vào đội cảnh sát giao thông, muốn phản
kháng ông, lại không có quyền lực lớn như trong tay ông ầy. Bây giờ chôn chân
ở đội cảnh sát giao thông, thật là uất ức, buồn bực.
Ánh mắt của Đường Sinh rất sắc bén, trong nháy mắt đã bắt được thóp của Hoa
Anh Tú. À, có cửa đây rồi, cô ta bắt đầu rung động rồi.
Vì vậy, Đường Sinh bồi thêm một câu:
– Chị Hoa, được quen chị, tôi đúng là ba kiếp có phúc. Ngoài ra, tôi phải
nói, Mai Chước – chị tôi ấy mà, chị ấy là Tổng Giám đốc mới nhậm chức của công
ty Cẩn Sinh. Công ty Cẩn Sinh gần đây rất có danh tiếng, được chính quyền
Thành ủy rất quan tâm. Nếu chị ấy vì chuyện nhỏ này mà bị giam giữ, cấp trên
cũng sẽ để ý đến vụ này mà, đúng không? Chị làm một việc nghĩa nhỏ, tôi mang
ơn chị.
Tên này thật là vô sỉ, giải quyết sự việc một cách trần trụi thế này làm sa
ngã cảnh sát chấp pháp. Anh thật là to gan!
– Gan anh cũng to nhỉ? Hoa Anh Tú đã động lòng, nhưng cũng không thể thay đổi
giọng lúc này.
– Anh dám hối lộ tôi à?
– Ơ, tôi nào dám? Tôi thứ nhất chưa lấy tiền đưa cho chị, thứ hai chưa hứa
hẹn điều gì, chỉ là nói với chị một tin tức, đúng không? Xử lý thế nào thì chị
xem rồi làm. Dù sao, ở đây quyền lực đều nằm trong tay chị, chị muốn cứng rắn,
tôi chỉ đành tìm quan hệ tốt. Nhưng đội đột kích thần phong đúng là không có
duyên với chị rồi, biết không? Mai Chước đã cùng dập đầu ba cái, thắp nhang
khấn vái kết nghĩa chị em với Ninh Hân đấy!
– Anh uy hiếp tôi à? Tôi quan hệ gì với cô ấy? Nhưng phàm những nhân tố quấy
rối việc chấp pháp của tôi, tôi nhất quyết loại bỏ, anh, anh ngồi lại chỗ cũ
đi.
– Chị Hoa uy phong lẫm liệt, tôi rất khâm phục chị. Sau này tôi có chút thời
gian, sẽ đến khu cảng hoặc đến phòng sự cố để tìm chị trò chuyện về lý tưởng
nhân sinh.
Hoa Anh Tú bực bội, thực ra trong lòng cũng có chút rung động. Tên tuổi Mai
Chước đúng là có nghe qua, gần hai ngày công ty Cẩn Sinh tổ chức tuyển dụng
nhân viên quy mô lớn, trang quảng cáo của các loại báo chí đều có thể nhìn
thấy. Tờ báo nào cũng nhắc tới Tổng giám đốc Mai Chước, người phụ nữ này cũng
có tầm ảnh hưởng nhất định.
Trong phòng thẩm vấn, Đường Sinh đang lừa phỉnh nữ cảnh sát giao thông Hoa Anh
Tú- người có khả năng là có bối cảnh tương đối lớn. Tại đại sảnh của phòng sự
cố, chàng thanh niên họ Tần, người bị Đường Sinh đá ngã lăn quay cũng đang tức
giận đùng đùng nói năng lung tung. Có một người đàn ông tao nhã đứng cạnh y,
khoảng ba tư ba lăm tuổi, dưới nách kẹp một chiếc túi, tay cầm Nokia, chăm chú
nghe Tần nói chuyện.
– Thư ký Vương, nhất định phải trừng trị tên dở hơi này . Tôi không tin, ở
Giang Lăng này chưa gặp phải người kiêu ngạo như vậy.
Mấy người liền vây quanh chàng thiếu gia họ Tần, đại khái cũng là những người
thân bạn hữu, ai nấy đều tỏ vẻ hung hăng, chờ đợi thư ký Vương tỏ thái độ. Hóa
ra người đó là thư ký của Phó ban tổ chức Thành ủy Tần Vận Mỹ. Tần Vận Mỹ là
Phó ban thường vụ, là cán bộ cấp Cục, là nhân vật số hai sau bộ trưởng. Trong
thành phố, bà có ảnh hưởng tương đối lớn, thư ký của bà rất ngang bướng.
– Cậu Tần, cậu chớ sốt ruột, sao có thể để cậu chịu oan ức chứ? Cục phó Hàn
cũng tới đây ngay bây giờ, tôi và ông ấy sẽ lên phòng sự cố gặp trưởng phòng
tìm hiểu tình hình, chỉ là việc nhỏ thôi mà, không cần để tâm, tôi sẽ làm thỏa
đáng.
Thư ký Vương thái độ tự tin, gương mặt hồng hào, dáng vẻ hăng hái. Trên thực
tế y ăn rất nhiều.
Bọn họ bên này nói chuyện, lại không chú ý đến ngoài góc hành lang có hai cô
gái đẹp cũng đang trao đổi, đó là Mai Chước và Ninh Hân.
Vì mấy vị này kiêu ngạo hung hăng nên nói chuyện cũng to, Ninh Hân và Mai
Chước cũng nghe thấy. Ánh mắt Mai Chước xuyên qua đám người, nhìn thấy anh
chàng họ Tần kia, liền thì thầm với Ninh Hân, Ninh Hân nhè nhẹ gật đầu, mày
hơi nhíu lại.
Lúc này, ngoài cửa có một người đàn ông trung niên mặc cảnh phục đi đến, trên
đầu không đội mũ. Làm sếp mà, rất ít đội mũ, đó chính là Phó cục trưởng Hàn,
người trước đây chuẩn bị lên thay cục phó Cục giáo dục Mã, kết quả là bị Ủy
ban kỷ luật dọa cho chạy rồi.
Không ngờ hôm nay ông ta lại xuất hiện. Ninh Hân liền kéo Mai Chước vào hành
lang, tránh ông Cục phó, bọn họ cũng phải lên lầu nữa.
– Làm thế nào bây giờ, chị Hân? Thằng cha họ Tần bị Đường Sinh đạp ngã, chắc
không chịu để yên, họ gọi người đến rồi.
– Ừ, Thư ký Vương kia không biết là ai, chị không để ý. Nhưng nghe nói họ Tần
là em trai của Tần Vận Mỹ, Phó ban tổ chức cán bộ, cũng không phải là người dễ
đắc tội. Chị khẳng định là không xử lý được vụ này, Đường Sinh không gọi điện
thoại cho ai à?
Mai Chước vừa nghe Ninh Hân nói không xử lý được, thấy lạnh cả người. Sao,
người ta là em trai của Tần Vận Mỹ, Phó ban tổ chức Thành ủy sao? Không xong
rồi, Tần Vận Mỹ là nhân vật lớn, là nữ cán bộ xuất sắc thứ hai sau Phó chủ
tịch thành phố, tương đối có tiếng tăm, thường xuất hiện trên ti vi.
– Nhưng có nghe thấy Đường Sinh gọi điện thoại, chỉ không biết là gọi cho ai.
Ninh Hân thầm nghĩ, tám phần là gọi cho Lý Trọng Phong rồi. Nếu ông ấy đến,
thì không có vấn đề gì, đừng nói cậu thư ký Vương nhỏ bé, ngay cả Tần Vận Mỹ
đích thân đến, bà ấy cũng không có cách gì. Với sự khôn khéo của Đường Sinh,
làm sao hắn không gọi Lý Trọng Phong đến cho được?
– Đi thôi, chúng ta đến phòng thẩm vấn xem xem. Chị vừa gọi điện cho trưởng
phòng sự cố rồi, ông ấy sẽ có chừng mực.
Trong lòng Ninh Hân cũng không chắc chắn lắm. Mặc dù có quen biết với trưởng
phòng sự cố, nhưng người ta chưa chắc chịu bán thể diện cho mình. Chủ yếu là
nếu đối phương cứng rắn lên, vị trưởng phòng kia sẽ xem hướng gió. Quả nhiên
vị trưởng phòng kia gọi điện thoại, nói việc này rất phiền phức.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi