Cực Phẩm Thái Tử Gia – Chương 19: Chuyến thị sát của hai chị em – Botruyen

Cực Phẩm Thái Tử Gia - Chương 19: Chuyến thị sát của hai chị em

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Chiếc xe hơi màu đen dừng lại ở trên đường cái ngõ Lão Đường, Ninh Hân và em
gái là Ninh Manh từ trên xe bước xuống, khóa cửa cẩn thận, khoác tay nhau bước
về phía khu nhà nghèo. Ngõ Lão Đường là con đường ở hướng đông, có những tòa
nhà cao chọc trời và những đường lộ thênh thang hiện đại bên ngoài. Nhưng khi
bước vào bên trong ngõ Lão Đường, mọi thứ thay đổi hẳn, có cảm giác như khắp
nơi đều là sự điêu tàn đổ nát.

Tất nhiên cảm giác này cũng có phần hơi nói quá, nhưng nhìn vào mắt của Ninh
Manh, ngõ Lão Đường đích thực đã tạo cho cô cảm giác ngạc nhiên như thế.

– Chị, chỗ này mà là nơi ở sao?

Mắt Ninh Manh trong phút chốc đã đỏ hoe, cô càng thấy nể phục Đường Cẩn thêm
phần nào.

Đường Cẩn lớn lên từ chính nơi này nhưng cô không phải vì đó mà thấy tự ty, ý
chí kiên cường của cô làm người ta nể phục, nhớ lại chuyện hôm qua nói ngõ Lão
Đường là khu ổ chuột có chút gì đó coi thường, trong lòng cô thấy hối hận.
Đường Cẩn, tớ không bằng cậu rồi!

Những suy nghĩ này thoáng qua trong đầu cô, thậm chí cái nhìn của cô về Đường
Sinh cũng có thay đổi.

Hai chị em họ ăn vận gần giống nhau, đều áo pull nhạt, quần jeans bó sát làm
nổi bật những đường cong hoàn mỹ. Ninh Hân với dáng cao đáng ngạc nhiên, cô
chỉ đi đôi giày đế thấp thôi nhưng vẫn cao hơn Ninh Manh cả một khúc.

Hai người đều đeo kính mát, mái tóc dài bay bay trong gió trông rất phong
tình, khiến bao người qua lại đều phải để ý.

– Bé này, những ngôi nhà ở ngõ Lão Đường này đều là nhà được xây dựng từ mười
mấy năm về trước, “ Giang Lăng thương bang” nổi tiếng năm đó của thành phố
Giang Lăng cũng là đi lên từ ngõ Lão Đường này đấy. Bọn họ phân bổ khắp cả
nước, năm nào cũng có một nhóm người về thăm những ngôi nhà này. Mười mấy năm
trôi qua, do những người này có tình cảm với ngõ Lão Đường nên mới đầu tư vào
Giang Lăng. Ngõ Lão Đường đã cống hiến cho thành phố mới này rất nhiều. Cảnh
cũ nát như bây giờ chính là sự hi sinh cho việc hoàn thiện thành phố mới, kể
cả những vị cán bộ xưa có tình cảm với Lão Đường này.

– Thì ra là thế, “ Giang Lăng Thương Bang” có thật là có thực lực như thế
không chị nhỉ?

– Chị cũng không rõ lắm. Nhưng người trong Giang Lăng Thương Bang chính cống
bây giờ hình như chỉ còn sót lại mỗi Đường Dục, chắc ông ta phải chịu nhiều
sức ép lắm.

– Ông mà cũng được xem là dân Thương Bang á? Tiếng xấu như vậy cơ mà, em nghe
nói hắn nuôi cả bảy tám bà vợ nhí cơ đấy.

Ninh Hân trợn mắt nhìn em:

– Không lo cho mình đi, cứ quan tâm người ta có mấy cô bồ. Có nuôi trăm bà đi
nữa thì cũng là bản lĩnh của người ta thôi.

– Chị, bạn học em đang tới rồi kìa. Cái người đi trước đó là Đường Cẩn, sức
học đứng nhất lớp em đó, hơn em xa.

Ninh Manh giơ tay ra chỉ về phía Đường Sinh và Đường Cẩn đang đi ra từ trong
ngã ba như hai tiên đồng ngọc nữ, trông có vẻ như một cặp vậy, trong lòng Ninh
Manh, lửa ghen tỵ tự nhiên bốc lên, cũng không biết tại sao có cảm giác đó,
nhưng dù sao giữa mình với Đường Sinh cũng chưa có gì cả.

Nhưng lúc này đây, nhìn thấy hắn và Đường Cẩn đi cùng nhau, trong lòng liền
thấy khó chịu thế nào, cảm giác thật khó nói cho rõ.

Hôm qua không phải đã cho hắn biết rồi sao? Sao Đường Cẩn lại không có phản
ứng gì? Chẳng lẽ đã bị lời đường mật của Đường Sinh dụ dỗ rồi? Những câu hỏi
cứ dồn dập trong đầu làm cho cô nhìn về phía hai người đó mà lòng đầy nghi kị.

Đường Sinh đi trước, Đường Cẩn bén gót theo sau, rất nhanh, cả bốn người họ
gặp nhau bên đường.

– Ây, chào lớp trưởng Ninh, đừng giỡn vậy chứ, đừng nói với mình là chị cậu
giờ đã làm chủ tịch quận rồi nha.

Lần nữa nhìn thấy Ninh Hân, người tối hôm đó đã có một kỉ niệm ấm áp với mình,
Đường Sinh thấy trong lòng như có một dòng chảy ấm áp nào đó. Nếu không nói là
trong lòng không muốn biến người con gái xinh đẹp này thành người tình của
mình thì đó cũng không phải tâm trạng của nhị thế tổ, dù đã hồi sinh nhưng cái
bản chất đó như đã ăn sâu vào xương cốt, khó mà bỏ đi được.

Nói chính xác hơn, thế gian này không ai giống ai, Đường Cẩn mới là duy nhất,
trước mặt cô, ai cũng phải thất sắc.

– Cậu làm sao quen chị mình?

Ninh Manh không khỏi ngạc nhiên, ngước sang chị. Ninh Hân không đáp, cô chưa
hề nói với Ninh Manh về chuyện gặp Đường Sinh đêm hôm nọ.

– Mắt mình chẳng phải vừa to vừa sáng hay sao? Chị đây vừa nhìn là đã biết
lớp trưởng Ninh, còn không biết chị bạn là ai?

Đường Sinh khoác lác, giả vờ đưa tay ra làm quen với Ninh Hân:

– Chào chị Ninh, mới nhìn là thấy dũng khí đầy người, chắc không giống với
mấy người hay thích công kích làm hại người khác. Cũng lạ, sao có người, mắt
cũng to cũng sáng thế mà lại nhận không ra cái bản chất của mấy người đó nhỉ?

Đường Sinh lại phát huy cái tài mượn cớ, một mặt chế giễu Ninh Manh việc ngấm
ngầm hôm qua, một mặt chỉ ra sự cả tin của Đường Cẩn.

Kết quả là hắn nhận được cái lườm mắt từ hai cô gái, Đường Sinh đành phải giả
vờ như không nhìn thấy gì.

Ninh Hân thì lại thong thả đưa tay ra, có điều lúc Đường Sinh nắm lấy tay cô,
cảm giác như hắn đang cố ý nắm thật mạnh, hắn biết cô gái xinh xắn này là một
cao thủ trong môn Thái Cực nên hôm nay nhân cơ hội phải thử xem thực hư ra
sao.

Ninh Hân quả nhiên ra ngay tuyệt chiêu, trong nháy mắt làm cho lòng bàn tay
trở nên mềm mại như bông, khiến cho Đường Sinh có cố cũng vô ích.

Đường Cẩn không nhìn ra vấn đề, chỉ làm theo Đường Sinh chào một tiếng:

– Chào chị Ninh.

Đường Sinh chợt biến sắc, nhăn nhó cười bỏ tay ra:

– Em thấy rồi, đúng là miên chưởng thái cực lợi hại, hôm nào rảnh em phải đến
tìm chị thỉnh giáo mới được.

Nghe những lời khá thẳng thắn đó của Đường Sinh, Ninh Hân có chút ngạc nhiên.
Cô không nghĩ rằng gã này mới thử qua một lần mà đã nhận ra được nền tảng kỹ
thuật của mình, đồng thời, cô cũng nhận thấy tên này thân thủ cũng không đến
nỗi nào, chắc chắn không phải phường nhát gan. Cô cười, nói:

– Cậu đừng đập xe tôi là tốt rồi.

Câu này của Ninh Hân rất hay, chế giễu được hắn chuyện đập xe Mercedes của
Đường Dục tối hôm nọ.

Những lời đối đáp của hai người họ làm cho Đường Cẩn và Ninh Manh không hiều
gì. Cả hai cô đều không biết chuyện gặp nhau của Đường Sinh và Ninh Hân.

Đường Sinh né người nhìn về phía chiếc xe hơi đỗ phía trong hẻm, cười gượng:

– Ài, xe của Cảnh Hoa sao em dám đập chứ?

– Này, sao cậu biết chị mình luyện thái cực quyền hả? Chị, hai người không
quen nhau đó chứ?

Ninh Hân tủm tỉm cười mà không nói lời nào, phong thái nho nhã, điềm tĩnh
khiến người ta phải nể phục.

– Cậu nghĩ chị cậu sẽ kể cho cậu biết bí mật giữa tớ với chị ấy sao? Chị Ninh
à, em chị thật không đàng hoàng, kêu người ta đi mua đồ uống thế mà lại vịn cớ
lườm người ta, hại em đây chạy xuôi ngược một phen. Có chuyện này không hả,
lớp trưởng?

– Có à? Sao mình không nhớ gì nhỉ?

Nói xong,, Ninh Hân liếc sang Đường Cẩn nghi ngờ, như thế nghĩa là cậu đã nói
với hắn?

Đường Cẩn nhìn cô lắc đầu, vẻ mặt vẫn ung dung như không có gì, đôi mắt có vẻ
rất chính trực, trong sáng. Ninh Manh nghĩ chắc chắn cô ta không nói rồi.

Ninh Hân bây giờ mới nhận thấy cái cô Đường Cẩn này chính là nhân vật then
chốt trong sự “nhầm nhọt” Xem sắc mặt của Đường Sinh thì cái từ “ai đó” từ
miệng hắn chắc hẳn là ám Ninh Hân bây giờ mới nhận thấy cái cô Đường Cẩn này
chính là nhân vật then chốt trong sự “nhầm nhọt” giữa em cô với tay Đường
Sinh. Xem sắc mặt của Đường Sinh thì cái từ “ai đó” từ miệng hắn chắc hẳn là
ám chỉ cô ta? Nhìn kỹ, cô gái xinh xắn này cũng không tồi, chắc chắn là không
thua kém em gái mình.

Đường Sinh cũng nhìn thấy ánh mắt Đường Cẩn và Ninh Manh đang nhìn nhau, hắn
cười:

– Đừng nhìn Đường Cẩn nữa, đều là trò quỷ của cậu còn gì?

Ninh Manh chợt nghiến răng bực bội, cái vẻ mặt đó lại toát lên một nét đẹp
khác biệt. Cô trừng mắt nhìn Đường Sinh, sau đó thì quay sang chị gái mà nói:

– Chị, chị xem kìa, có người xấu đang bắt nạt em ngay trước mặt chị này, chị
dẹp ngay cái uy phong của hắn đi chị?

Đường Sinh nói:

– Được rồi, thưa Ninh nhị tiểu thư, cậu là lớp trưởng của mình, cơ hội “giết”
mình hãy còn nhiều, chuyện này dẹp qua đi đã… Còn việc cậu tự nhiên dắt theo
bà chị Hân đến là có ý gì? Ngõ Lão Đường có mình mình đã đủ làm cho bọn giang
hồ khiếp chạy rồi, thế này chẳng phải nhọc công Đại Cảnh Hoa rồi sao?

Câu nói này có ý trách Ninh Manh không kêu cha là chủ tịch quận Ninh tới lại
kêu chị đến là nghĩa gì? Cô vốn chẳng phải chủ tịch.

Ninh Hân và Đường Cẩn nghĩ mà buồn cười vì lối chọc quê của Đường Sinh, nhớ
lại vẻ hung hãn của hắn hôm nọ với vẻ hài hước lúc này sao chẳng ăn nhập chút
nào.

– Mình với chị mình đến xem tình hình trước không được à? Ba mình dễ gì mà
đến? Nhọc lòng cậu suy nghĩ rồi…

– Cũng đúng, giải phóng mặt bằng ngõ Lão Đường cũng không hẳn là chuyện nhỏ,
biết đâu lại gây ra chuyện gì. Thời điểm này mà chủ tịch Ninh đến, may rủi
chưa biết thế nào, nên hai chị em nhà này đến tìm hiểu tình hình cũng có lý.
Đường Sinh nghĩ bụng, khẳng định đây là ý của Ninh Hân.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.