Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Đường Sinh lúc này hưởng thụ thời khắc tuyệt vời làm trong lòng hắn sung mãn
đến kỳ diệu đầy ảo tưởng, Đại Liên Ny kia ở trong nước không thấy chán, thân
thể của cô rất ma quỷ, lả lướt di động, lõm xuống lồi lên đầy hứng thú, làn da
màu vàng sữa của cô cũng như tơ lụa nhẵn nhụi.
‘Kim phát nhục đạn’ bốn chữ này dùng để hình dung cô tuyệt không quá, trong
nước, cô và Bích Tú Hinh dựa cùng một chỗ, Bích Tú Hinh da thịt lại non mịn,
bộ phận lộ ở bên ngoài không chút tỳ vết, nghe đồn năm đó Lâm Thiếu Soái ở
trong quân tuyển mỹ nữ, liền chọn những mỹ nữ trên thân thề không tỳ vết, nếu
Bích Tú Hinh sống ở cái thời đại đó, tin tưởng người đoạt giải quán quân chính
là cô.
Như thế nào cũng không thể tưởng được chính mình lại có cơ hội được cùng người
phụ nữ cực kỳ hống hách độc đáo tắm chung hồ, không thể nghi ngờ đây là sự
hưởng thụ tươi đẹp.
Phập phềnh nổi trên mặt nước cặp ngực to lớn gợn nhẹ nhàng trong nước dưới lớp
vải mỏng manh.
Đường Sinh hơi không dám nhìn thêm, vì quần bơi của hắn thật sự không đủ dày,
cái của mình lại ‘thức giấc’ rồi sao? Ngàn vạn lần đừng a, mất mặt chết người,
La Sắc Sắc bơi thỏa thích trong đám nữ, trong mắt Đường Sinh, cô mới là giai
nhân đỉnh cao độc đáo, không thể thay thế.
Lâu rồi không bơi, mùa đông đã đến, có thể ở trong suối nước nóng nghịch nước
quả thực là một hưởng thụ quá mỹ diệu, mặc dù ngoài suối trên ghế nằm có một
tên tiểu thú xấu xa đang dùng ánh mắt nhìn trộm, cô vẫn hứng thú ở trong nước
khép mở chân mà bơi.
Vụng trộm dùng khóe mắt quét qua hắn, phát hiện đồ nhóc tồi đang có chút quẫn
nghiêng người đi, cuộn tròn che đậy.
La Sắc Sắc thiếu chút nữa cười ra tiếng, đồ nhóc tồi, cậu cương lên rồi sao?
Da mặt dày như cậu làm thế nào mà cũng có lúc e lệ?
Bên kia Bích Tú Hinh thảnh thơi phập phềnh trong nước, đang cùng Đại Liên Ny
khoa tay múa chân. “Không ngừng dài như vậy chứ?” Cô cố nhịn cười, ánh mắt mới
quét qua trên người Đường Sinh giờ thu hồi về, lúc này lại cười Đại Liên Ny,
người Trung Quốc cũng rất tuyệt.
Ánh mắt Đại Liên Ny hơi âm trầm, cắn cắn một chút, không cam lòng nói:
– Chị chủ, hắn còn quá nhỏ, chỉ số thông minh căn bản chưa thành thục.
– Cô sợ ta tuyển hắn sao? Ta sẽ tuyển chú bé con kia sao? Khả năng này không
lớn, ít nhất trước mắt là như thế.
– Chị chủ, tôi cảm giác chú bé con và La Sắc Sắc có quan hệ rất không trong
sáng, hắn không chỉ tư tưởng không thuần khiết, thân thể cũng giống nhau.
Bích Tú Hinh đưa bàn tay mềm vuốt mấy sợi tóc vàng trên trán của Đại Liên Ny
ra sau tai, cười thanh nói:
– Ta chỉ nhờ dựa vào, không phải tìm đàn ông, không nói chuyện cảm tình yêu
đương, tuy rằng tôi cực không muốn tiếp nhận tiếp xúc không có cơ sở cảm tình,
nhưng tôi đã hứa với Trọng Hiền tiên sinh, tôi nhất định sẽ tuân thủ, tuy
nhiên Đại Liên Ny, tôi có một điều kiện, lần đầu tiên thuần khiết của tôi,
muốn trao cho người tôi thích.
Đại Liên Ny phản ứng lập tức kịch liệt, nhìn liếc mắt một cái, người đang nằm
úp sấp nửa ở đằng kia Đường Sinh uống Hennessy,
– Chị chủ chị là chỉ hắn sao?
– Đương nhiên không phải, bây giờ còn chưa có mục tiêu, tôi biết cô đối với
Trọng Hiền rất trung thành, tôi cũng đồng ý Trọng Hiền cho cô theo giám sát
tôi hoàn thành di nguyện kia, nhưng ta nếu đem cái thuần khiết quý báu, lần
đầu tiên trao cho loại không ra gì, ta sẽ hối hận cả đời.
Đại Liên Ny là sát thủ siêu cấp, cũng là vệ sĩ siêu cấp, trợ lý tư nhân siêu
cấp, những năm Lý Trọng Hiền còn trên đời, trợ giúp cho người nhà và thân nhân
cô ấy rất lớn, cô đúng là Lý Trọng Hiền trung thành thậm chí vượt qua cả Bích
Tú Hinh, đặc điểm lớn nhất của người nước Pháp là trung với tín ngưỡng của bọn
họ, vì thế dâng ra sinh mạng cũng sẽ không tiếc, đầu óc của Đại Liên Ny càng
đặc biệt, không hề chuyển biến.
Bích Tú Hinh trong lòng không phủ nhận mình có tình cảm tốt với Đường Sinh,
nhưng phải suy xét đến vấn đề di nguyện của Trọng Hiền, cô thật sự không có
suy xét đến Đường Sinh, đích xác hắn vẫn còn là chú bé con, nhưng cô biết cá
tính kiên nghị của Đại Liên Ny, cô ta muốn giết người, không từ thủ đoạn.
Có thể nói Bích Tú Hinh không muốn Đường Sinh, thằng nhóc con ưu tú ở trong
mắt mình chết oan chết uổng, thật sự không muốn.
Đại Liên Ny có cá tính biến thái đều là do Lý Trọng Hiền tỉ mỉ dạy dỗ trong
bốn năm ở nước Pháp, vì muốn cô bảo vệ Bích Tú Hinh.
Ở trước mặt Bích Tú Hinh, Lý lão hòa ái, dễ gần, ôn thiện, có trí tuệ, khả
kính trưởng giả, trên danh nghĩa bọn họ đã kết hôn, nhưng giữa bọn họ chưa bao
giờ có cuộc sống vợ chồng, thậm chí lão Lý cũng chưa từng chạm qua cô, dắt tay
xem như là đỉnh cao của sự tiếp xúc? Ở trong mắt lão Lý, Bích Tú Hinh là một
pho tượng thánh phẩm cực hiếm, không thể khinh nhờn, ông không chấp nhận vì
thế giới này có ai có thể khinh nhờn cô, mặc dù chính mình đã chết, cũng phải
tìm một người trung thành bảo vệ cô cả đời, đây là cái giá phải trả khi kế
thừa di sản họ Lý, lúc trước Bích Tú Hinh đồng ý cùng ông kết hôn, cũng là
thành lập trên cơ sở hiệp nghị này, cô, có dã tâm.
Nơi sâu thẳm của dã tâm ẩn trong Bích Tú Hinh, chỉ có con mắt của Lý Trọng
Hiền mới nhìn thấu cô, cho nên ông biết Bích Tú Hinh sẽ đồng ý lấy mình.
Đại Liên Ny có mặt ngoài lạnh băng cao ngạo giống một khối băng, bên trong là
sự ngông cuồng, còn Lý Trọng Hiền hòa ái khả kính, bên trong là ngược đãi
cuồng, bọn họ là một đôi kết hợp kỳ diệu, bí mật giữa bọn họ Bích Tú Hinh
trong lúc vô tình biết được, bọn họ ngược lại không biết.
Bích Tú Hinh cho tới bây giờ vẫn không vạch trần, bởi vì cô biết rõ Đại Liên
Ny tâm cơ thâm trầm vô cùng, có những lời nói không thể cùng cô nói rõ ràng.
Lần về nước này Đại Liên Ny từng cản trở, nhưng không thành công, lá rụng về
cội, Bích Tú Hinh bản thân không muốn sống ở nước ngoài.
– Chị chủ, cô là nữ thần mà Trọng Hiền không dám khinh nhờn, ngoại trừ mầm
móng thì ai cũng không được, bởi vì mầm móng phải chết, về chuyện di nguyện,
tôi sẽ hoàn toàn chấp hành chỉ lệnh của Trọng Hiền, cô từng hứa với Trọng
Hiền, đồng ý sự giám sát của tôi, phải không?
– Đúng vậy, Đại Liên Ny, tuy nhiên, tôi không phải tìm tình nhân, cô có phải
khẳng định để sẽ giết chết hắn đúng không?
Bích Tú Hinh hỏi.
– Tên nhóc khinh nhờn nữ thần, không có tư cách sống thêm ở trên thế giới
này, phải chết, đây là biện pháp cứu thục duy nhất.
– Đại Liên Ny, cô không cần uy hiếp tôi, tôi có biện pháp khiến cô thỏa hiệp,
có một số việc tôi hiểu rõ trong lòng, tỷ như ngươi và Đan Đan.
Đại Liên Ny mặt biến sắc, bí mật giữa nữ nhân và chó bị vạch trần trong nháy
mắt, cổ cô đỏ ửng, mắt đầy khiếp sợ.
– Chị chu, cô, cô không có khả năng biết bí mật này, trời ạ, vì sao cô không
nói cho tôi biết?
Cô ta sợ ngây người.
Bích Tú Hinh đột nhiên khẽ vuốt khuôn mặt của cô,
– Đại Liên Ny, người phụ nữ đáng thương, có một số việc có khả năng thỏa hiệp
đúng không? Hả?
Đại Liên Ny ánh mắt lại nhìn về Đường Sinh, đột nhiên bi ai nói:
– Không phải là chú bé con khiến người ta chán ghét này chứ?
– Ta đã nói rồi, không có cơ sở cảm tình, ai cũng không được, nữ và nam không
giống nhau, nữ là tình cảm động vật, trước có yêu sau mới có dục, ta cũng như
vậy, người kia không nhất định là hắn, ít nhất trước mắt trong ta không có
hắn, cô không cần lo điều này.
– Chị chủ, cô biết không, quỹ mầm móng diệt sát mà Trọng Hiền lưu lại một khi
khởi động, sẽ có sát thủ khắp các quốc gia trên thế giới dũng tiến đến Trung
Quốc đánh cướp sinh mạng hắn, hắn, không có khả năng sống bao lâu, tôi cũng
bất lực ngăn cản, vì một trăm triệu đô la Mỹ, ai không điên cuồng.
– Một trăm triệu đô la Mỹ có thể làm rất nhiều việc, chỉ có cô có thể dùng
nó, nó có thể giúp lập nên đế quốc nữ vương của hai người chúng ta.
– Không, sẽ không, tôi sẽ không vi phạm lời nói của mình, tôi không thể vi
phạm lời thề với Trọng Hiền, chị cũng không cứu thục được tôi.
Bích Tú Hinh nhẹ tay nâng cằm Đại Liên Ny, tay kia thì đi xuống, tuy rằng cô
trong lòng ghét cay ghét đắng cách làm việc biến thái này, nhưng vì muốn chinh
phục Đại Liên Ny phải làm như vậy, cô ta trong tay không chỉ có một trăm triệu
đô la Mỹ tiền trong quỹ mầm móng diệt sát, đến một khoản của cải cực lớn khác
mà lão Lý lưu lại, đó là quỹ 'Thần anh quỹ', năm tỷ Mỹ kim.
Khác nói cái không, họ Kim Bích chỉ vì hai quỹ này, nhất định phải tóm chắc
Đại Liên Ny, mà người phụ nữ này đồng ý cam tâm tình nguyện ở bên cạnh mình,
một là bởi vì cô ta yêu thương sâu sắc chính mình, hai là mật mã khởi động
thần anh quỹ có một nửa ở chính trong tay mình.
– Tôi có thể cứu thục cô, cô tin không? Sự trung thành của cô với một linh
hồn không có ý nghĩa gì cả, Trung Quốc có một câu tục ngữ, sinh mạng ý nghĩa ở
chỗ còn sống, còn sống, mới có thể cảm thụ hết thảy, đúng không?
Bích Tú Hinh tay ở trong nước bơi vào…
Đại Liên Ny đột nhiên sắc mặt ửng hồng, khuỷu tay thất kinh đặt tại ven bờ
suối nước nóng, bị Bích Tú Hinh tập trung ‘tấn công’ vào vùng mẫn cảm nhất,
trong cơ thể cô bỗng nỗi lên thứ cảm giác kỳ dị không từ ngữ diễn tả,
– Ồ, không, chị chủ, xin tha tôi đi, tôi không thể. . .
Khi nghe câu này, da thịt Bích Tú Hinh như nổi da gà, thanh âm này rất quen
thuộc, mỗi khi Trọng Hiền giơ roi kích thích lên người cô ấy, cô ta đều van
xin với làn điệu này, cô là người phụ nữ rẻ mạt nhất trong sự rẻ mạt này, ta
sẽ cho cô cúi đầu.
Bích Tú Hinh trong lòng mắng, cực độ khinh bỉ ả tóc vàng rẻ mạt bị Đan Đan
(con chó tên Đan Đan) ‘làm’ cho chết đi sống lại này.
May mắn thế nào chính là, La Sắc Sắc ở trong nước khi lặn nhìn thấy được cảnh
tượng xấu xa này, tay Bích Tú Hinh đang mò ‘khu tam giác’?
Trong trò mạt chược dân gian, có một tấm bài kêu 'Nhị điều', chơi mạt chược
mọi người thích dùng ngón giữa để sờ bài, quan bài dễ sờ và nhận biết nhất
chính là nhị điều, quân bài này có hình dạng là một đường dựng thẳng, như máng
lõm, người chưa từng chơi mạt chược cũng có thể mò và nhận biết được quân nhị
điều.
Chỗ đó của phụ nữ cũng như một cái máng lõm với đường lõm vào bên trong, đàn
ông rất thích cho ngón giữa vào bên trong đó, giờ chắc mọi người đã hiểu tay
của Bích Tú Hinh đang mò thứ gì rồi?
Hôm nay trên đồi hoang vắng, La Sắc Sắc cũng ‘bị’ Nhị Thế Tổ hung hăng làm
thế, thần hồn điên đảo, thiếu chút nữa đến tê liệt.
Cô tuyệt không nghĩ tới ở suối nước nóng lại trông thấy được Bích Tú Hinh và
Đại Liên Ny có cảnh tượng này, cô không biết nội tình, trong lòng mắng hai kẻ
biến thái, ra khỏi hồ, đi đến bên người Nhị Thế Tổ, hạ giọng đem việc chứng
kiến nói cho hắn,
– Trời ạ, ghê tởm chết người.
Con người chính là ích kỷ và không nói lý như vậy, La Sắc Sắc cũng không ngoại
lệ, thời điểm cô ‘bị’ Nhị Thế Tổ thì cô cho là bình thường, nhưng mắt nhìn
thấy cảnh tượng giữa Bích- Đại, cô liền không chấp nhận, từ giờ khắc đó trở
đi, cô có cái nhìn mới với Bích Tú Hinh.
Đường Sinh nhíu mày, hắn luôn luôn lưu ý những câu nói nhỏ giữa Bích – Đại, ở
cách xa, nghe không thấy, nhưng từ vẻ mặt không ngừng biến hóa của các cô có
thể nhìn ra một ít, quan hệ của hai nữ, không hài hòa giống như mặt ngoài vậy,
dường như có nội tình rất sâu bên trong.
Cuối cùng Đại Liên Ny dường như bị cái gì đả kích vậy, lao lên bờ, còn Bích Tú
Hinh trên mặt hiện ra một tia đắc ý.
Nghe xong lời La Sắc Sắc nói, Đường Sinh mới giật mình, thì ra là thế,
– Sắc Sắc, không đơn giản như mặt ngoài vậy đâu, các cô ấy là dân ‘ghiền’.
Đường Sinh cũng sẽ không nghĩ đến, Bích Tú Hinh và Đại Liên Ny liên quan đến
năm tỷ Mỹ kim của thần anh quỹ, tương lai, cần một người đàn ông tham dự đi
khai phá quỹ này, bên trong liên lụy tới nhân tính phức tạp, tín ngưỡng, trung
thành và di nguyện đáng ghê tởm, cuối cùng là tiền tài.
– Ghê tởm muốn chết, chúng ta lui lại đi? Sao dùng thứ ánh mắt này nhìn ta?
Ta và Mai Chước có ngủ qua, nhưng chúng ta rất trong sạch.
Thở phù, Đường Sinh mỉm cười,
– Này không cần giải thích đâu? Em nói tôi hoài nghi các chị sao? Chị chột dạ
cái gì chứ?
La Sắc Sắc tròn mắt, đột nhiên phát hiện mình sau khi cho hắn ‘cho tay vào’,
đối với hắn ngày càng để ý, cho nên mới khẩn trương như vậy.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi