Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Tối nay Ninh Hân vẫn chưa về nhà, vì khu Lô Hồ xảy ra chuyện nên cô đã cùng Lý
Vân Phong chạy thẳng tới hiện trường xem xét rồi.
Từ những vết tích ở hiện trường cho thấy hình như là một sự cố giao thông
ngoài ý muốn nhưng dựa vào tình hình cung cấp của một số nhân chứng cho thấy
thì có một số chi tiết không khớp, sau khi thẩm vấn tài xế xe tải đó thì lại
thu được một số manh mối mới tương đối đáng giá.
Buổi tối cơm còn chưa kịp ăn nên phải đợi cơm hộp của mấy đội viên, khoảng
chín giờ, Ninh Hân còn đang suy nghĩ xem không biết ngày mai có nên đi sâu
điều tra không thì nhận được một tin tình báo mới, trong tài khoản riêng của
tên tài xế xe tải vào chiều hôm đó đã có thêm một số tiền không rõ lai lịch,
số tiền vỏn vẹn ba trăm năm mươi ngàn tệ nhưng người chuyển tiền lại là từ
nước ngoài, thật là rối rắm.
– Xếp Ninh, cô nói chuyện này có phải rất đáng ngờ không? Ông ta chỉ là một
tài xế bình thường, trước giờ không hề có một người thân hay bạn bè nào ở nước
ngoài, lại chưa hề ra nước ngoài buôn bán mà đột nhiên lại có được ba trăm năm
mươi ngàn tệ? Sau đó buổi chiều ông ta lại đụng chết bốn người? Tôi nghĩ chắc
trong này có âm mưu gì đây?
Ninh Hân nhìn lướt qua Lý Vân Phong nói
– Không thể chỉ nói suông được, phải có bằng chứng cụ thể, tôi cũng nghi ngờ
nhưng nghi ngờ cũng chẳng được gì, phải không?
– Tôi hiểu rồi, xếp Ninh, cô cứ dặn dò đi, điều tra thì phải điều tra tới
cùng, còn nếu không điều tra, chúng ta sẽ… ôi, tôi sẽ nghe lời cô vậy.
Bắt đầu từ vụ án nữ thẩm phán Lệ Xuân bị bắt cóc, tấm màn bí ẩn từ từ được hé
lộ, chỉ đến khi bắt được tên Tam bả đao vào hai ngày trước thì mục tiêu quan
trọng tiếp theo đã ló dạng nhưng lại bị người khác đụng chết, nghi án này
không hoàn toàn hé lộ, chỉ lộ ra một nửa mà thôi.
Dường như có một bàn tay vô hình nào đó thúc đẩy mọi chuyện xảy ra, nếu chỉ
dựa vào các mối liên hệ đáng ngờ mà loại bỏ sự nghi ngờ về một người nào đó,
tất cả đều có mục đích, phía sau họ Cẩu là họ Trịnh, phía sau họ Trịnh là họ
La, nhưng, có thể đi tìm người ta sao?
Họ La là Uỷ viên thường vụ Thành phố, là một nhân vật có thế lực thì có thể để
người khác tự tiện vào lục soát sao? Chỉ dựa vào thân phận Uỷ viên thường vụ
Thành phố thôi thì mình đã không được quyền lục soát rồi, đương nhiên mình có
thể âm thầm điều tra, nếu muốn rõ ràng thì mình có thể đến Đảng ủy trình báo.
Những mối quan hệ phức tạp này Ninh Hân đều hiểu rất rõ, Lý Vân Phong cũng
hiểu rõ nên họ phải bình tâm lại, cẩn thận cân nhắc.
– Vân Phong, tôi đã báo cáo lên Đảng ủy về vụ án của Tam bả đao, mục tiêu
tiếp theo là họ Cẩu đã chết nhưng đội cảnh sát đặc vụ của chúng ta có thể tiếp
nhận điều tra lại vụ án đáng nghi này, tra, nhất định phải tra, tính mạng con
người là quan trọng nhất.
– Hiểu rồi, xếp Ninh, tôi đi sắp xếp hồ sơ điều tra, cô cứ về nghỉ trước, chỉ
cần những chuyện phía trên cô lo liệu hết thì những chuyện nhỏ nhặt phía dưới
cứ giao cho tôi là được.
Lý Vân Phong trả lời hết sức tự tin, những chuyện y nói ở phía trên chính là
áp lực của Uỷ ban Thành phố.
Nếu quả thật phải đụng vào tên họ La thì khẳng định là ông ta không thể khoanh
tay đứng nhìn được, vụ án này ngày càng nghiêm trọng, tuyệt đồi phải nhúng tay
vào thôi.
– Ừ, anh cứ đi điều tra đi, mối nghi ngờ nào cũng không được bỏ sót, trên
người mặc quân phục, trên đầu đội mũ quốc huy thì làm sao có thể lười biếng
được chứ?
Sau khi chia tay với Lý Vân Phong, Ninh Hân dành thời gian gọi điện cho Đường
Sinh, hẹn hắn ra đây gặp mặt, Ninh Hân đích thân lái xe đến Giang Hiệu Gia
Viên, Đường Sinh đang đứng đợi ở trước cửa, cô vừa dừng xe Đường Sinh liền
bước lên xe
– Sao rồi? Có manh mối mới rồi à?
– Ừ.
Ninh Hân kể lại tình hình mới một cách cụ thể, sau cùng nói thêm câu
– Là vậy đấy, đồ hư hỏng, cậu nói phải làm sao đây?
– Cái đó thì sao.
Đường Sinh bất giác cười khẩy, nhìn chằm chằm vào ngực cô nói
– Miệng của em phải gần hơi chị mới có linh cảm.
– Cút
Ninh Hân lấy tay đấm hắn nhưng lại bị hắn giữ lại, cánh tay của người đẹp này
thật không giống các người đẹp khác, nó mang một sức mạnh đủ để đập vỡ cục đá,
nhưng một người đẹp thế này mà lại vướng phải tên nghịch tử phá gia này.
– Đại thiếu gia của tôi ơi, cậu nghiêm chỉnh chút xíu được không?
Cặp mắt quyến rũ của Ninh Hân liếc hắn một cái.
– Lần này thoát không ra cái hố này rồi, họ Cẩu và họ Trịnh mà chúng ta nắm
chắc trong tay giờ chết cả rồi, tôi sợ cấp trên sẽ gây áp lực, bùn đất trong
củ cải chắc sẽ khó lấy ra đây.
Đường Sinh nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay mềm mại của cô, trong ánh mắt lóe ra một
tia sáng, La Kiên, Phó Chủ tịch thành phố La Kiên.
Con người này, tạm thời có nên đụng vào vào không? Hắn không rõ phía sau La
Kiên có hậu thuận mạnh cỡ nào nhưng khẳng định là có.
Nếu không thể tìm được chứng cứ lật tẩy anh ta thì không có cách nào đụng tới
anh ta được nhưng đáng tiếc là tên họ Trịnh đó đã chết rồi, La Kiên càng nham
hiểm hơn.
– Chị Hân nè, có nhiều người rất nham hiểm, lần này chúng ta phạm sai lầm
rồi, chúng ta chỉ lo dòm ngó phía trước mà quên đi phía sau, nên giám sát tên
La Kha đó, cô ta chính là mấu chốt quan trọng trong mối quan hệ giữa tên họ
Trịnh và La Kiên, tôi cảm giác được rằng người phụ nữ này không đơn giản đâu.
Ninh Hân cũng có chút phiền não, thở dài nói
– Tại tôi cả, mấy chuyện này tôi nên nghĩ đến mới phải, lần này đúng là sai
sót lớn rồi.
– Về việc thẩm vấn tài xế xe tải, tôi tin chỉ cần theo dõi gắt gao một chút
thì sẽ có người sốt ruột thôi, xem thử chúng có lòi đuôi ra không?
– Uh, tôi hiểu ý của cậu.
Ninh Hân đáp lại
– Quan trường khu Lô hồ nhất định sẽ gây chấn động, cũng không biết ai sẽ là
người thay thế đây? Cho dù là ai đi nữa thì chiến lược Lô hồ của cậu cũng nên
triển khai đi chứ? Chuyện về vụ án bên này chúng ta có thể từ từ điều tra,
điều tra thật kỹ, không sợ không tra ra.
Chân mày Đường Sinh lại nhíu lại
– Chị Hân, nhất cử nhất động của tôi trên thương trường, chiến lược Lô hồ và
ở chợ Thương nghiệp Giang Hiệu đều chịu sự khống chế của La Kiên, đây là một
nhân vật quan trọng, nếu có thể khiến anh ta để tâm vào vụ án thì tôi sẽ rất
vui mừng, nên cô phải điều tra tới cùng.
– Cậu không sợ với chức vụ đội trưởng đội đặc nhiệm huyện ủy cỏn con của tôi
sẽ bị người ta nắm đầu lôi đi sao? Lỡ như lại có thêm một “ thỏa thuận” nào đó
thì sao?
– Hì, quy tắc làm việc của cô đâu? Ha ha
Đường Sinh cười phá lên
– Đừng nghĩ tới bọn họ nữa, chị, chính là người của em.
– Tên đáng ghét, đúng là mở miệng ra là lòi bản tính mà.
Ninh Hân nhéo mạnh hắn
– Hơn nữa, tôi sợ La Kiên sẽ gây áp lực cho ba tôi.
– Chuyện nhỏ nhặt này cô không cần phải lo lắng thế đâu, lát nữa cô ngồi
trong xe với tôi, tôi bảo đảm cha cô Chủ tịch quận nhà họ Ninh sẽ không xảy ra
bất cứ chuyện gì đâu.
– Ngồi cái đầu cậu hả?
Ninh Hân đỏ mặt nhớ lại đêm hôm trước ngồi trên xe với hắn, để hắn ngồi ở phía
sau đúng là cực khổ chết được, kiểu phía sau phải xoay sở gần một giờ đồng hồ,
ngay cả sắt đá cũng chịu không nỗi nữa là.
– Không chơi nữa, đồ hư hỏng, ở trên xe không thoải mái chút nào.
Hai người cứ thế vừa nói chuyện vừa ăn tối, lúc về đến tiểu khu cũng gần 12
giờ rồi, Vương Tĩnh gọi điện đến hỏi Ninh Hân có về không? Nếu không về thì cô
ta sẽ đến chỗ của Đường Sinh và La Sắc Sắc xin ngủ nhờ, Ninh Hân mới nói là cô
đang ở cùng Đường Sinh.
Từ khi có quan hệ thân mật với tên hư hỏng này thì Ninh Hân mới phát hiện mình
cũng rất cần có thứ đó, hôm qua còn gọi điện hỏi bác sĩ sinh lý, bác sĩ trả
lời rất mơ hồ và khá phức tạp, đại khái nói là dựa vào trạng thái tâm lý và
sinh lý của mỗi người thì bản chất cũng là một yếu tố rất quan trọng, tiếp
theo là phản ứng sinh lý và mức độ tình cảm trong lòng mình đối người yêu vân
vân, nói tóm lại là ông ta nói rất nhiều.
Kết quả cuối cùng chính là, Ninh Hân thuộc cô gái có cá tính mãnh mẹ, quan
trọng là bản chất của cô quá mạnh.
Những lời này không thể lọt vào tai của Đường Sinh, sẽ rất xấu hổ, dù sao tên
hư hỏng này cũng là thanh niên cường tráng, nhu cầu mạnh mẽ, nói đúng hơn là
củi khô gần lửa lớn, khi đã cháy thì sẽ mất hết lý trí, sau khi vào nhà, Đường
Sinh không chịu vào nhà, Ninh Hân cũng không còn cách nào, còn Vương Tĩnh thì
trong lòng đã có tính toán, nhân lúc Ninh Hân đi tắm cô liền hôn hít với Đường
Sinh ở phòng khách
– Mạnh chút xíu đi, làm cho cô ta ngủ, tôi sẽ đợi cậu.
Đường Sinh ra mồ hôi lạnh, nếu bị Ninh Hân bắt tại trận, không biết được sẽ có
kết cục gì đây? Sẽ vui vẻ được sao?
Kết quả là Đường Sinh và Ninh Hân lăn qua lộn lại hơn 1 giờ đồng hồ, Vương
Tĩnh đợi mỏi cả mắt, trong thâm tâm của cô ta thì cũng rất thích nghe những
việc như vậy nhưng nó cũng khiến cô ta lòng như lửa đốt, đã mấy lần cô ở bên
ngoài đưa ra ám hiệu, nhưng Ninh Hân và Đường Sinh lại giả vờ không nghe thấy,
mặc kệ cô ta.
Sau khi sức cùng lực kiệt, Ninh Hân cũng khá mệt, cô cuộn tròn Đường Sinh
trong chăn, không để hắn cử động, trong lòng cô biết tính toán, con nhỏ Vương
Tĩnh đó thật là lớn gan, mấy lần tiếp xúc với Đường Sinh, hai người nếu không
tránh cô ta, không chừng cô ả nổi điên lên mất?
Lúc gần tới 2 giờ, Đường Sinh cử động, trong bóng tối Ninh Hân dường như đã
chìm vào giấc ngủ sâu nhưng cái móng sắt của cô vẫn cứ không buông tha Đường
Sinh.
Muốn thoát ra thì có lẽ sẽ làm cô nàng tỉnh giấc, bên ngoài phòng tắm có tiếng
động nhẹ, là Vương Tĩnh đang ra ám hiệu.
Chà, quá kích thích rồi, đêm nay mình sẽ vụng trộm thông gian với Vương Tĩnh
phải trong khi Ninh Hân đang say giấc nồng sao? Cô ta la lên thì làm thế nào
đây?
Bà mẹ ơi, chuyện này tuyệt đối không thể mạo hiểm được, Ninh Hân giận lên, rút
súng ra, pằng pằng hai tiếng thì đôi gian phu dâm phụ sẽ lên chầu trời đó.
– Cậu nhúc nhích gì vậy? Đồ hư hỏng, ngủ nhanh lên, người ta ngày mai còn
phải làm việc đó.
– Nè, Hân Hân, tôi đi tiểu một chút nha
Đường Sinh xém chút nữa ra mồ hô lạnh, ông trời ơi, cô nàng là siêu cao thủ
mà, đôi tai linh hoạt biết bao? Nếu đang làm chuyện đó với Vương Tĩnh, chắc
chắn là sẽ bị Ninh Hân phát hiện ra, thôi rồi, bỏ cuộc đi, nếu không sẽ chết
rất khó coi đó.
– Mắc tiểu hả, đi nhanh về nhanh, tôi nói cậu biết, nếu tình cờ nhìn thấy
Vương Tĩnh thì tôi sẽ tính sổ với cậu đó.
Cái của Đường Sinh vốn đang có hứng, đang cương cứng bỗng vì câu nói này mà
xìu hẳn xuống.
– Bà chị, hay chị đi với tôi vậy? Lỡ như cô gái giang hồ đó đang đợi tôi ở
phòng vệ sinh để rình rập tôi thì dù tôi có miệng cũng khó mà chối được tội
rồi?
Không còn cách nào nữa rồi, trước hết cứ tiêm thuốc phòng bệnh trước đã.
Đúng vậy thật, Đường Sinh nửa đêm đi giải quyết cũng bị Ninh Hân canh chừng,
Vương Tĩnh xém chút nữa đã ngất đi, trong lòng thầm mắng Ninh Hân.
Sáng sớm hôm sau thức dậy, hai con mắt của Vương Tĩnh đỏ mộng, trừng đôi mắt
thù hận nhìn Ninh Hân, cô ta đã phải mất ngủ cả đêm.
– Nè… phóng viên Vương, sao mắt cô hốc hác thế, hai mắt đỏ mộng cả rồi?
Trong lòng Ninh Hân mừng thầm, ta chọc tức cô đó.
– Con quỷ cái này, cô không thể buông tha tôi một lần sao? Tôi nói cô biết,
tôi không lấy được người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh cô thì tôi sẽ không mang họ
Vương.
Ninh Hân bĩu môi
– Cô xem thử cái tướng khó coi của cô kìa, Đường Sinh làm sao thích cô cho
được? Nếu nói rõ ra thì cô giống như con ma vậy đó.
Vương Tĩnh trợn tròn mắt, kết quả là lúc đi ra ngoài Ninh Hân cũng kéo Đường
Sinh đi theo, Đường Sinh không muốn đi cũng phải thôi, thật ra hắn còn muốn
ngủ thêm chút nữa.
Ninh Hân trực tiếp dẫn hắn tới đội đặc nhiệm
– Cậu ngủ trên xe hay là lên văn phòng tôi?
– Tôi còn ngủ được sao?
Đường Sinh cười gượng, điện thoại reo, nhìn thấy La Sắc Sắc gọi tới hắn liền
bắt máy.
– Đại thiếu gia à, cậu lại không về nhà ngủ nữa sao? Tôi ngưỡng mộ sức hấp
dẫn của cô cảnh sát đó thật, tôi cảnh cáo cậu, Đường Cẩn có thể đã bắt đầu
nghi ngờ rồi đó.
– Nè, cô đừng nói bậy, cơ bản chúng tôi không xảy ra chuyện gì hết, sao rồi?
Có phải có chuyện muốn tìm tôi không?
– Uh, Lý Trọng Phong muốn gặp mặt cậu nói chuyện, là người được tiến cử làm
Bí thư mới của khu Lô Hồ, bây giờ trong thành phố đang gặp sóng gió, cậu thấy
sao?
Đường Sinh suy nghĩ nói
– Cô đã tiếp xúc qua với Chủ tịch quận hiện tại là họ Mã rồi, cô thấy y là
người thế nào?
Mã Sơn Dân, đang là Chủ tịch quận của quận Lô Hồ, tên họ Trịnh đột nhiên gặp
chuyện, y là người có tư cách được chọn làm Bí thư mới nhất.
– Hôm nay tôi thật muốn gặp mặt ông ta một lần xem thế nào, cậu có muốn đi
với tôi không? Tôi sẽ nói cậu là trợ lý mới của tôi.
– Nè, cách này cũng được đó, tôi cũng muốn xem thử ông ta là người thế nào,
cô đến đội cảnh sát đón tôi đi, hôm qua tôi thê thảm lắm, đang ngồi nghỉ trên
xe nè.
Mã Sơn Dân năm nay cũng khoảng 40 tuổi, buổi chiều nghe nói quản lý của hạng
mục Lô Hồ ở tổ thư ký La Sắc Sắc muốn gặp mặt mình, trong lòng ông ta liền
kích động, muốn được nhận chức thì phải nắm bắt cơ hội này, chỉ cần nắm bắt
được hạng mục Lô Hồ thì bí thư Lô Hồ chắc chắn sẽ nằm trong tay.
Vốn đầu tư của hạng mục này ở cuối kỳ rất lớn, dựa vào thông tin được tiết lộ,
kỳ đầu đầu tư khoảng hai trăm triệu, hơn nữa, 60% dùng để cải thiện môi trường
Lô Hồ, một khoản tiền khổng lồ của bất động sản Trọng Hiền, người tên La Sắc
Sắc này nhất định phải gặp mặt, cho dù bận tới mức nào cũng phải gặp.
Do Trịnh, Cẩu hai người đột nhiên chết vì tai nạn giao thông, khu Lô Hồ bây
giờ loạn cả lên, chính quyền địa phương trên dưới đều thấp thỏm lo âu.
Nhiều người không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng mơ hồ cảm giác được bên
trong có nội tình, tiếc là ai cũng lo cho địa vị của mình nên không ai dám
nhiều chuyện.
Công việc của Quận ủy tạm thời do Mã Sơn Dân toàn quyền phụ trách, lãnh đạo
của Uỷ ban khu vực cũng phải qua đây, nói chung là cả một đống việc phải xử
lý.
La Sắc Sắc và Đường Sinh dưới sự dẫn dắt của thư ký của Mã Sơn Dân được đưa
vào phòng khách lớn của Quận ủy, đây là nơi Quận ủy thường dùng để họp, ngày
thường dùng để tiếp đãi các vị khách có chức vụ Quận ủy trở lên, khí chất của
La Sắc Sắc quá quý phái khiến người ta phải nể mặt.
Đường Sinh mặc cái áo khoác da và chiếc quần bình thường trông không hề giống
một cậu học sinh trung học, giống như một đại thiếu gia của một nhà nào đó
hơn, hắn cũng mang khí chất trầm tư, ngoại trừ trên mặt còn mang một vài nét
nào đó trẻ con, những người không có nhãn quang thì sẽ không nhìn ra được, vị
thư ký này nhìn ra hắn thuộc loại người như thế nào.
Khoảng hơn 10 giờ, Mã Sơn Dân cuối cùng cũng xuất hiện, vừa vào liền bắt tay
với La Sắc Sắc và Đường Sinh
– Để hai vị đợi lâu rồi.
– Không sao, Chủ tịch Mã bận trăm công ngàn việc, lại thêm việc gần đây khu
Lô Hồ xảy ra nhiều chuyện đáng tiếc, chúng tôi lại đến làm phiền thật ngại
quá, chỉ là dự án khu Lô Hồ gấp quá, Tổng giám đốc Bích của chúng tôi cũng tỏ
vẻ quan tâm tới chính phủ địa phương nên mới tới đây gặp mặt ông.
Mã Sơn Dân gật gật đầu, nhìn Đường Sinh một lát, có chút nao lòng, tên nhóc
này hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải? Nhìn mặt rất quen.
Tất nhiên ông ta chưa từng gặp qua Đường Sinh, ông ta đã từng gặp mặt Bí thư
Đường nhưng không hề nghĩ rằng hai người họ là một.
– Tổng giám đốc La, các vị nên sớm liên hệ với chúng tôi mới phải, lúc trước
tôi nghe nói Phó chủ tịch Cẩu trước khi gặp nạn cũng đã tiếp xúc qua với cô?
– Đúng vậy, Chủ tịch Mã, chỉ tiếc là một Phó chủ tịch cán bộ nhà nước ưu tú
như vậy mà lại gặp nạn, thật là đáng tiếc
Miệng thì nói vậy nhưng trong lòng cô lại thầm mắng chửi tên họ Cẩu độc ác đó,
đây là hậu quả phải gắng chịu của ông mà thôi, không thể trách tên nghịch tử
phá gia được.
– Đúng vậy, Đảng bộ lại mất đi một vị cán bộ xuất sắc rồi.
Mã Sơn Dân cũng giả vờ đáp lại, xì, cán bộ ưu tú sao? Đồ cặn bã thì có, hút
hết mồ hôi nước mắt của lão bá tánh, giờ thì gặp quả báo rồi chứ? Đúng là đáng
chết, đây cho thấy ông trời vẫn còn có mắt.
Sau một hồi nói chuyện, họ mới vào vần đề chính, Mã Sơn Dân cũng khẳng định
chính phủ địa phương sẽ hết lòng ủng hộ dự án Lô Hồ.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi