Cực Phẩm Thái Tử Gia – Chương 18: Cháo loãng, bánh mì và dưa muối – Botruyen

Cực Phẩm Thái Tử Gia - Chương 18: Cháo loãng, bánh mì và dưa muối

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Thứ bảy, đang ngủ nướng ngon lành, Đường Sinh chợt nghe có người đập cửa kính
phía nam dưới nhà của hắn.

Đường Sinh mơ mơ màng màng mở mắt ra, phản ứng đầu tiên là vén bức rèm lên xem
ai đến quấy rầy giấc mộng đẹp của mình.

Một dung nhan xinh đẹp hiện ra phía sau mặt kính, gương mặt đó không đâu xa
lạ, chính là Đường Cẩn, cô đến gần áp sát mặt nhìn vào bên trong, ai ngờ, bức
màn bên trong đột nhiên bị vén lên, hình ảnh tiếp sau cô nhìn thấy là một gã
thanh niên mặc mỗi chiếc quần lót đang quỳ trên bệ cửa sổ ngó ra ngoài.

– Á…

Cô gái chỉ biết kêu lên một tiếng rồi bỏ chạy.

Ở bên trong Đường Sinh vẫn còn ngáy ngủ, ngạc nhiên không hiểu Đường Cẩn bị
làm sao mà lại bỏ chạy như thế?

Cúi đầu nhìn xuống bên dưới, ồ, thì ra là như thế!

Cười gượng một chút, Đường Sinh vội vàng mặc quần áo vào, gấp chăn màn, rửa
mặt chải đầu, chưng diện vẻ bên ngoài. Ừ, thì là con trai, nhưng cũng phải có
chút điệu đà, chăm chút vẻ ngoài đơn giản một tý chứ. Mất khoảng chừng hai
mươi phút, Đường Sinh mới diện xong và đi ra ngoài. Trong sân nhà, cụ Đường
đang cùng vợ chồng Lý hoa quả nói chuyện.

Thấy Đường Sinh đi ra, mọi người đều nhìn hắn cười, Lý hoa quả là người bán
hoa quả mưu sinh, nuôi sống cả gia đình, bản chất là người nông thôn chất
phác, đến thành phố lăn lộn kiếm sống, vợ ông ta dáng người thô kệch, vừa nhìn
đã biết thuộc tuýp phụ nữ nông thôn mộc mạc, chịu thương chịu khó.

– Cậu Sinh, hôm nay là thứ bảy, mới bảy giờ sáng đã dậy rồi? Bình thường đi
học cũng không thấy cậu dậy sớm như vậy.

Lý hoa quả buông một câu ghẹo Đường Sinh, từ sau khi Đường Sinh đập chiếc
Mercedes-Benz, ngõ Lão Đường từ già đến trẻ đều vui vẻ và thân thiện với hắn.
Vợ Lý hoa quả đẩy ông chồng của mình một cái:

– Nói nhảm ít thôi, mau mở quán đi, cậu Sinh là người để ông trêu ghẹo sao?

Câu nói này làm Đường Sinh hơi ngượng ngùng, cụ Đường chống gậy đứng giữa mái
hiên nhà vẻ mặt hiền lành tươi cười nhìn Đường Sinh, không biết vì sao, từ khi
Đường Sinh đập chiếc xe của con trai mình, cái nhìn của ông cụ về hắn cũng trở
nên đặc biệt và thuận mắt hơn.

Đường Sinh gãi đầu, nhìn Lý hoa quả cười

– Chú Lý, thím Lý, xin chú thím đừng cười cháu được không?

– Sao có thể thế chứ, cậu Sinh, có điều mọi người trong ngõ nhỏ này đều thấy
rất lạ, cậu đập chiếc xe tốt của ông ta ra như vậy, ông ta cũng không tới tìm
cậu?

– À, ông ta tìm cháu có ích lợi gì? Cháu có trăm cân thịt trên người, bán đi
cũng không có giá trị bằng một tấm kính trên chiếc xe đó,

– Vậy sao cậu dám đập xe ông ta? Vợ Lý hoa quả hù dọa nói.

– Thím Lý, đó là cháu lỡ tay, không nói chuyện này nữa, cháu ra ngoài đi bộ.
Ông à, ông đã ăn sáng chưa?

Cụ Đường cười, nói

– Cháu cứ đi việc của cháu đi, ông đã ăn rồi, con bé ở phía đối diện gõ cửa
phòng cháu đúng không?

– Ông thật tài tình, cháu đi xem sao đã…

Nói rồi Đường Sinh quay người đi, để lại cụ Đường và Lý hoa quả lắc đầu cười,
không thể hiểu nổi cậu bé này.

Đường gạch lục lăng ước chừng rộng sáu bảy mét, ở giữa cao, hai bên thấp, mặt
đường ghồ ghề, đầy ổ gà. Cách hai mấy mét thì có một cột điện bằng xi măng,
loại cột mà trên thân cột có nhiều lỗ nhỏ, người ta có thể vịn vào các lỗ này
mà trèo lên trên, hôm trước đèn trên cột điện trước cửa khuôn viên viện lớn
không sáng, ba của Đường Cẩn phải leo lên thay bóng mới, khi đó đèn mới sáng.

Đường Cẩn dùng chiếc khăn tay nhỏ lót dưới mông, đang ngồi trên bệ xi măng
trước nhà, thấy Đường Sinh đi ra, liền liếc mắt nhìn hắn một cái, khẽ nói một
câu

– Đồ quỷ biến thái… Mặt trời lên cao đến đỉnh đầu rồi vẫn chưa chịu rời khỏi
giường? Khó trách bị muộn rồi…

Đường Cẩn là cô gái có tính kỷ luật rất cao, rất hiểu chuyện và biết điều,
cũng rất chịu khó, ngoài giờ học cô cũng giúp mẹ làm không ít việc, quán xuyến
mọi thứ, giặt quần áo, nấu cơm, hướng dẫn em trai học bài, tất tần tật, không
gì là cô không làm. Có thể nói tuổi thơ của Đường Cẩn rất ‘phong phú’.

Trong trí nhớ của Đường Sinh, mỗi một chuyện của Đường Cẩn đều ghi dấu sâu
trong lòng hắn, từng li từng tí một, có trải qua mấy kiếp hắn cũng không dễ gì
quên. Giây phút nghe giọng nói nhỏ nhẹ trách mắng của cô, trong lòng Đường
Sinh cảm thấy đặc biệt ấm áp và thân thiết, có thể ở cạnh cô, mỗi ngày có bị
đánh chửi đi chăng nữa hắn cũng thấy vui.

– Đường Cẩn, còn sớm mà, đúng rồi, cậu đã ăn sáng chưa? Tớ đang muốn đi…

Đường Cẩn nghiêm mặt nhìn chàng thanh niên tràn đầy nhựa sống trước mặt mình,
có làm thế nào chăng nữa cũng không thể đem hắn hòa trộn vào với hình tượng
tiểu ma vương hung ác dữ tợn hôm đập xe được, nhìn điệu bộ hắn bây giờ có chút
gì đó lộ ra vẻ e thẹn, thay đổi này có phải khác biệt quá lớn hay không?

Nghĩ đến cảnh tượng nhìn thấy hắn qua cửa sổ ban nãy, khuôn mặt xinh đẹp của
Đường Cẩn trở lên ửng hồng.

– Là mẹ tớ bảo tớ tới gọi cậu, nói có việc muốn thương lượng với cậu, tiện
thể nói cậu qua nhà tớ ăn sáng luôn, bằng không tớ cũng không thèm qua gọi cậu
đâu.

– Dì Lý vẫn tốt với tớ nhất? Cảm động quá đi mất… Hôm qua tớ không biết Ninh
Manh và cậu nói những gì, nói thật nhá, tớ là người tốt đấy.

Nói xong, Đường Sinh liền quay lưng đi vào trong gian nhà kiểuTứ Hợp Viện của
Đường Cẩn, Đường Cẩn cố ý ra vẻ bĩu môi khinh thường, đứng dậy lấy chiếc khăn
tay lên, đi vào bên trong.

Thời tiết tháng chín, không khí cuối thu, buổi sớm có chút se lạnh, rất nhẹ
nhàng khoan khoái, Đường Sinh thân thể cường tráng, thời tiết này chỉ cần mặc
áo phông là đủ, hắn cũng không có thói quen sớm như vậy đã mặc áo khoác, khác
với hắn, Đường Cẩn thì mặc đủ cả áo phông lẫn áo khoác.

Sân nhà Đường Cẩn rộng bằng một nửa sân nhà cụ Đường, chỗ sân này ở hướng phía
Nam, gian nhà chính cũng vậy, có cửa sổ lớn phía nam, ánh mặt trời có thể trực
tiếp chiếu vào, bên trong nhà rất ấm áp, nhà trên có ba gian, gian giữa là
phòng khách, phía đông là phòng ông bà Đường và em Đường Cẩn, Đường Vĩ ở, phía
tây là phòng Đường Cẩn, phòng phía tây là của ba mẹ Đường Cẩn.

– …Phòng phía tây đã chuyển đi, đến giờ vẫn chưa có ai thuê, diện tích lại
quá nhỏ, bên trong phòng bị khuất ánh sáng nên rất tối, không ai thuê.

– Cho thuê cũng không được bao nhiêu tiền, nên không cần gấp…Sao đến giờ này
con bé Cẩn còn chưa gọi cậu Sinh qua nữa?

Trong sân nhà, ba của Đường Cẩn, Đường Vọng Bình đang ngồi xổm trên đất, dùng
bữa ăn sáng trên chiếc bàn vuông nhỏ, một đĩa dưa muối, vài cái bánh mì, một
nồi cháo loãng, bữa ăn sáng rất sơ sài, nhưng lại làm cho người nhìn thấy liền
có cảm giác thèm ăn, mẹ Đường Cẩn, Lý Quế Trân ngồi một bên, một phụ nữ trung
niên mới hơn bốn mươi tuổi, nhưng nhìn qua có vẻ già hơn tuổi thật một chút,
trên gương mặt vẫn còn lại đôi nét xinh đẹp của thời thanh xuân, chắc hẳn
Đường Cẩn chính nhờ thừa hưởng những nét đó nên mới xinh đẹp như vậy?

Ông Đường cũng ngồi ở bên cạnh bàn, ngồi nghe con trai và con dâu nói, ông im
lặng không xen vào, lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy Đường Sinh đang tiến vào

– Ơ, là cậu Sinh, đến ngồi xuống cùng ăn chứ, trong nhà không có gì ngon để
mời cậu, chỉ có cháo loãng, bánh mì và dưa muối.

Đường Vọng Bình và Lý Quế Trân cùng đứng lên, họ không hề xem Đường Sinh là
trẻ con, cái hôm đập xe Đường Dục và cùng y lời qua tiếng lại một hồi đó,
khiến hình tượng ‘thằng nhóc’ Đường Sinh trong mắt người dân ở ngõ Lão Đường
hoàn toàn thay đổi, không còn là ‘thằng nhóc’, bởi là thằng nhóc thì sẽ không
nói được những lời như vậy.

– Sinh, mau ngồi đi cháu, dì múc cháo cho, cháu không chê chứ…

Lý Quế Trân nhìn Đường Sinh với ánh mắt thân thiết hơn rất nhiều, hắn trước
sau đã giúp gia đình mình ra mặt hai lần, nhưng vẫn chưa chính thức nói lời
cảm ơn hắn.

Trong mắt Đường Sinh, Lý Quế Trân chính là mẹ vợ tương lai của hắn, hắn tiến
lên cười và nói:

– Dì Lý, dì đừng khách sáo như thế, mà ông ơi, ông cũng đừng nói như vậy,
cháu ngại. Cháo, bánh mì có thêm dưa muối, một bữa sáng ngon như vậy, cháu nằm
mơ cũng muốn ăn đấy.

Hắn tự nhiên vô cùng, ngồi thẳng xuống xé một miếng bánh mì ăn, Đường Cẩn thấy
hắn ăn mà mỉm cười, có điều trước mặt ba mẹ, Đường Cẩn không dám thể hiện gì
nhiều.

– .. Mẹ, con vào nhà học bài đây…

Lý Quế Trân ừ một tiếng, đưa bát cháo cho Đường Sinh, chùi tay vào tạp dề, đưa
ánh mắt nhìn chồng một cái.

Đường Vọng Bình liền hiểu ngay ý vợ, húp nốt chỗ cháo còn lại, liền đứng dậy
đi vào căn phòng phí đông…Lúc này cửa sổ phòng phía tây phát ra một âm thanh,
là âm thanh do Đường Cẩn đứng trên bậc mở cửa tạo thành, khi đó Lý Quế Trân
liền quay lại nhìn con gái một cái.

Đường Cẩn hơi hoảng một chút, nhìn mẹ cười gượng:

-…Sáng sớm không khí rất dễ chịu, con chống cửa sổ lên để thay đổi không khí bên trong chút xíu.

Lý Quế Trân liếc mắt nhìn con gái một cái, có bao giờ con mở cửa sổ lên? Muốn
nghe trộm nội dung câu chuyện mẹ và Đường Sinh nói ?

Thế nhưng chi tiết nhỏ tế nhị này đã không lọt khỏi mắt cụ Đường và Đường
Sinh, chỉ có điều là không ai nói ra, Đường Sinh tiếp tục ăn bánh mì và dưa
muối, Đường Vọng Bình cũng từ đông phòng đi ra, trong tay cầm theo túi ni lông
đen to, đem đến đưa cho vợ Lý Quế Trân.

Trong căn phòng phía tây, Đường Cẩn ghé tai sát vào cửa sổ phía đông nghe trộm
động tĩnh bên ngoài, thay vì ngồi vào bàn học học bài.

Đường Sinh đưa mắt nhìn Lý Quế Trân túi với cái túi đen trên tay, Lý Quế Trân
cười, nhưng không tự nhiên cho lắm, cùng ngồi xuống bên cạnh.

– Sinh này…., cháu xem, tiền này, dì đây cũng chưa động đến, còn nguyên không
thiếu một đồng, nhà dì đây không phải loại người như vậy, không dám nhận một
trăm ngàn này của Đường Dục, tiền người ta đưa như thế nào thì trả lại như thế
đó đi, cháu thấy đó chú Bình và Đường Dục cũng khó ăn khó nói, cháu xem cháu
có thể hay không…

Ông Đường và Đường Vọng Bình cũng chỉ biết ngồi nhìn Đường Sinh, trong nhà mọi
chuyện luôn do Lý Quế Trân làm chủ, bởi do chính sự khôn khéo của cô.

Đường Sinh nuốt nốt mẩu bánh mì cuối cùng, húp hết cháo trong bát, lấy tay lau
miệng, nhìn bọc tiền to, sau lại nhìn Lý Quế Trân nói

– .. Dì Lý, tiền này là để bà nội Đường Cẩn đi khám bệnh, mọi người là người
như thế nào cháu không quan tâm, bà nội bị thiệt thòi như vậy cần được bồi
thường, Đường Dục cũng sẽ không gây phiền toái đâu, tiền này nên dùng như thế
nào thì cứ dùng như vậy đi…

– Việc này sao có thể như thế được?

Đường Vọng Bình nói tiếp một câu.

– Không có gì là không được… Đúng rồi, chú Vọng Bình, nghe nói chú và dì Lý
trước kia đều là công nhân “Giang Xỉ”

Đường Vọng Bình nhìn vợ, lại nhìn sang Đường Sinh, thấy thằng nhóc này già
giặn và người lớn hơn tuổi rất nhiều, hai người khi ngồi cùng nhau luôn nói
chuyện của người lớn, không có chút gì ăn nhập với tính khí trẻ con cả, xem ra
tiền này muốn nhờ cậu ta đem trả lại Đường Dục là chuyện không thể rồi.

– Ừ, Giang Xỉ hai năm nay đã ngừng hoạt động, bánh răng sản xuất ra chất
lượng kém quá, không tiêu thụ được, danh tiếng bị mất, chúng tôi thành ra thất
nghiệp.

Giang Xỉ là nhà máy sản xuất bánh răng của thị trấn Giang Lăng, chủ yếu sản
xuất các loại hộp số ô tô, là một doanh nghiệp nhà nước, nhưng hai năm gần đây
tình hình không được tốt, ngày càng sa sút, năm sáu ngàn công nhân, hơn một
nửa đã bị thất nghiệp, mặc dù đã giảm biên chế đến như vậy nhưng xem ra cũng
không duy trì nổi.

Đường Vọng Bình trước là lái xe ở đội vận chuyển Giang Xỉ, thường xuyên ra
ngoài đưa hàng hóa.

Ngõ Lão Đường này không ít người là công nhân Giang Xỉ, bọn họ cũng là nhóm
đầu tiên bị sa thải.

Đường Sinh biết rõ hướng đi trong tương lai của Giang Xỉ, đến bước đường cùng
sẽ thu mua Giang Xỉ, hiện tại Đường Sinh hỏi tình hình Giang Xỉ đương nhiên là
có dụng ý riêng, nhưng lúc này Giang Xí vẫn còn là một đống kềnh càng, cơ bản
chưa sử dụng được.

Lúc này việc lớn trước mắt là bố trí giải phóng tái định cư mặt bằng ngõ Lão
Đường, chuyện này phải làm cho thỏa đáng, những chuyện khác chưa thể tính đến
được.

Đúng lúc này, di động trong túi quần kêu lên, Đường Sinh lấy ra xem ai gọi
đến.

Là Ninh Manh.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.