Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Đường Sinh và Mai Chước đi tới bằng xe taxi , La Sắc Sắc đi tham dự Hội nghị
cao cấp bất động sản Trọng Hiền nên không trở về, bởi vậy cô không tới, Đường
Sinh cũng ngại dùng xe của Vương Tĩnh hoặc Ninh Hân, muốn dùng chiếc Infiniti
thì lại không có bằng lái, đành phải ngồi taxi vậy. Đường Sinh cho rằng đêm
tối, có lái chiếc Infiniti thìcảnh sát giao cũng không trông thấy, nhưng Mai
Chước không đồng ý, cô nói xe đó từng gặp tai nạn, là xe tàn, hơn nữa tai nạn
xe cộ lần đó còn gây chết người, đối với cậu mà nói là điềm xấu, lái nó, cậu
sẽ chắc mình không nhớ tới vụ tai nạn kia sao? Cho nên, chiếc xe này xử lý cho
xong đi, cho dù cậu không bán nó đi, tôi cũng sẽ không cho cậu lái. Ở trên xe
taxi, Đường Sinh lặng lẽ nhìn Mai Chước nói, cảm giác như chị là bà xã tôi
vậy? Kết quả bị Mai Chước véo cho một cái vào đùi, khiến Đường Sinh đau điếng
rơi nước mắt, so với Đường Cẩn, Mai Chước còn ghê ghớm hơn ấy chứ, cái gì mỹ
nữ càng dịu dàng, trong máu càng biến thái? Tới đại viện Giang Xỉ thì họ xuống
xe, Đường Sinh còn khập khiễng, nói phải về mách lại Đường Cẩn.
– Cậu nói thử xem? Chị mà không véo hai đùi cậu biến thành màu đen, chị đây
sẽ đổi sang họ Đường.
– Ách, chị Chước, ở trong lòng em chị dịu dàng nữ tính nhất, sao vừa mới
quyết định không làm giáo viên liền biến thái luôn thế kia?
Mai Chước trong lòng còn đang suy nghĩ chuyện Vương Tĩnh nói hôm nay, nếu nói
lớp học của mình có một học sinh dám làm như vậy, ngoại trừ Đường Sinh ra hay
đó là Đường Sinh? Tên nhóc xấu xa như thế tuyệt đối không phải là anh bạn tốt,
mấy ngày này sống cùng bọn họ, cũng vài lần nhìn thấy hắn và Đường Cẩn thân
thiết, đương nhiên chuyện hắn và Đường Cẩn đang yêu nhau thì không cần nói
rồi, nhưng thấy hắn và La Sắc Sắc cũng thân mật tình tứ đấy chứ.
Ở phòng tập thể hình sờ mông La Sắc Sắc, ở trong nhà bếp “tập kích” ngực La
Sắc Sắc, ở nhà vệ sinh thì chặn La Sắc Sắc không cho đi ra.
Hiện giờ mình đã không còn là giáo viên, không còn tư cách là giáo viên của
hắn để bảo hộ bản thân nữa, lại cùng hắn ở cùng một chỗ, liệu có thể bị hắn
biến thành thứ để đùa giỡn hay không đây?
Từ những suy nghĩ đó cộng với sự hoài nghi hắn lấy mình làm đối tượng giả
tưởng để giải quyết cái kia, Mai Chước cũng chỉ có thể sử dụng loại thủ đoạn
này để tự bảo vệ bản thân, cô không phủ nhận giữa mình và Đường Sinh có một
chút gần gũi thân mật không muốn người khác biết, nhưng với một tiểu tử nhỏ
hơn mình những bảy tuổi thì có thể phát sinh được chuyện gì chứ ? Cô vẫn còn
có chút chướng ngại tâm lý, rốt cuộc kém nhau bảy tuổi, thiếu niên vẫn là
thiếu niên, sao có thể như người trưởng thành chứ ?
Mặc dù ở trong nhà cũng thường xuyên nhìn thấy hắn chỉ mặc mỗi chiếc quần tập
thể hình, cho thấy một bộ dạng rất tráng kiện đầy khí lực, nhưng chướng ngại
thì vẫn còn đấy.
Nhưng trong màn đêm, vào giờ phút này, Đường Sinh và Mai Chước đang đi cùng
nhau, cô lại không cảm giác Đường Sinh chỉ là một tên nhóc, anh bạn này cũng
rất trưởng thành .
Phía nam của Đại viện Giang Xỉ chính là một dãy lầu có niên đại già nua, chỉ
cao bốn tầng, nhà Ngụy Hoành Đông chính là ở chỗ đó..
Năm đó khi Ngụy Hưng Quốc làm Trưởng phòng tiêu thụ, có thể coi là người rất
chính trực, cho tới bây giờ vẫn không thay đổi, không lấy quyền lực trong tay
ra để mưu cầu quyền lợi và tư lợi cá nhân, nhưng cũng bởi vì điểm này màông
không hợp với rất nhiều quản lý cấp trung trong nhà máy , bị người ta xa lánh,
đây cũng là hiện tượng rất bình thường.
Kết quả là bị tống đến phân xưởng máy tiện, sau đó bị người ta đối xử không
thương tiếc, thiếu chút nữa phải mất mạng.
Cứ như vậy, Giang Xỉ Ngụy tiếng tăm một thời lập tức bị xuống dốc, bà xã ông
vốn cũng là công nhân viên chức trong nhà máy, nhưng cũng nằm ở đầu danh sách
bị sa thải, lão Ngụy sau tai nạn lao động thì biến thành kẻ tàn phế, nhà máy
vì nghĩ đến hai chữ “tình nghĩa” nên để ông làm bảo vệ, nhưng lão Ngụy sợ mất
mặt nên không đi.
Gần hai năm nay, bà xã bị bệnh tim hành hạ, gần đây căn bệnh ấy có vẻ trầm
trọng hơn, bác sĩ nói phải phẫu thuật, nhưng phẫu thuật không chỉ chi phí cao
mà còn rất nguy hiểm, bác sĩ cương quyết đề nghị nếu có điều kiện thì nên đến
bệnh viện tỉnh phẫu thuật, điều kiện ở đó nhấtđịnh tốt hơn ở Giang Lăng
Nhưng trong nhà nào có tiền? Vài năm nay có bao nhiêu đều đã đổ hết vào thuốc
thang chữa trị, sớm đã vét sạch, đến học phí cho con trai Ngụy Hoành Đông cũng
không có, chỉ có sạp bán rau làm kế sinh nhai, đủ cả nhà sống tạm qua ngày,
đơn vị thì không mấy khởi sắc, khoản trợ cấp thương tật trước kia cũng dừng
cấp phát. Vợ Ngụy Hưng Quốc có đến nhà máy hỏi qua vài lần, nhưng cũng chẳng
ích gì, người ta không nói không trợ cấp, chỉ là hiện tại khó khăn, đợi có
tiền sẽ cấp cho sau, nhà máy lớn như vậy, không lẽ lại đi ăn chặn mấy trăm
đồng tiền trợ cấp? Nói thì dễ nghe lắm, nhưng tiền thì không để cho người ta
nhận. Khi nghe thấy có tiếng gõ cửa , Ngụy Hoành Đông ra mở cửa , cậu ta không
ngờ đó là Đường Sinh và cô giáo Mai
– Ah…
– Ah cái gì? Không chào đón tớ và cô Mai sao?
Đường Sinh mỉm cười, trong tay hắn còn mang theo một chiếc túi đen to. Ngụy
Hoành Đông đương nhiên cảm thấy bất ngờ, giữa trưa mới gặp mặt Đường Sinh, lúc
gần đi hắn nói gì đó khiến chính mình nghe nhưng không hiểu, buổi chiều trong
người thấy buồn bực, ở trong lòng cậu ta, ba là một người rắn rỏi kiên cường,
tuy ông đã tàn phế, đã thất nghiệp, nhưng cậu ta luôn cảm nhận được đó là
người cha tốt, ông chính là điểm tựa tinh thần, là trụ cột trong nhà, gia đình
này tuyệt đối không thể không có ông.
– Ba, là cô giáo và bạn học của con đến, mẹ, cô giáo và bạn học của con đến
thăm mẹ …
Khi lão Ngụy và bà xã ra nghênh đón, Mai Chước và Đường Sinh đã vào nhà, căn
nhà cũ kỹ lạnh lẽo, phòng khách thì bé tẹo, Ngụy Hưng Quốc nhìn cô giáo của
con thì cảm thấy xúc động, sắc mặt của mẹ Hoành Đông không tốt lắm, vì bà có
bệnh trong người.
Tuy nhiên bọn họ biết cô chủ nhiệm lớp của con mình không phải họ Mai, có phải
cô Mai này thay mặt trường học tới hay sao? Có chút gì đó hơi khó hiểu.
– Mau mau mời cô Mai vào bên trong ngồi đi, nhìn xem nhà cửa bề bộn thế
này,lại chật hẹp nữa, tôi lại ốm đau bệnh tật nên cũng chưa có thời gian dọn
dẹp.
Lúc này Ngụy Hưng Quốc đột nhiên phát hiện ra hình như đã gặp Đường Sinh ở đâu
rồi nhưng nhất thời không nghĩ ra, Đường Sinh mỉm cười :
– Chú Ngụy, chú chắc không nhớ cháu? Cháu đi chợ có mua rau chỗ chú, trước
kia, còn mua một đống lớn.
– Ồ. Nhớ ra rồi, là người vừa mua rau lúc trưa nay? Chính là cháu, cháu và
Hoành Đông là bạn học ?
Chào hỏi qua loa, Ngụy Hưng Quốc đã biết, sau khi ngồi xuống, Ngụy Hoành Đông
rót nước mời khách, Mai Chước liền hỏi chuyện của nhà máy, Ngụy Hưng Quốc đại
khái nói qua tình hình nơi đó, cuối cùng còn nói:
– Theo tôi Giang Xỉ cũng chẳng chống đỡ được bao lâu nữa, theo tình hình
trước mắt này có thể kéo dài một năm, sau khi chuyển sang hình thức đầu tư cổ
phần, vẫn còn áp dụng hình thức quản lý cũ kỹ trước kia, ôi!
Đường Sinh liền hỏi
– Chú Ngụy, chú nói hiện tại những cổ đông đó, có đồng ý chuyển nhượng cổ
phần trong tay hay không?
Ngụy Hưng Quốc ho lạnh một tiếng:
– Ai mua chứ? Thấy đơn vị suy bại dần từng bước, bọn họ ước gì có người đến
mua cổ phần trong tay bọn họ, hiện tại báo chí truyền thông đều nói đến chuyện
của Giang Xỉ, năm nay lại thua lỗ bao nhiêu, công nhân viên chức lại thất
nghiệp, lãnh đạo nào đó của nhà máy lại tham ô bao nhiêu, lại tiêu xài bao
nhiêu, đại hội cổ đông cũng cãi nhau ầm ĩ, tóm lại là một lời khó nói hết!
Nói một đống chuyện về Giang Xỉ, Mai Chước chăm chú nghe, cô cũng đã nghe La
Sắc Sắc nói, mục tiêu của Cẩn Sinh là Giang Xỉ.
Dù gì cũngkhông hiểu cho lắm, một cơ chế quản lý mục nát như vậy, bên trong
lại thối nát, mua vào đểlàm cái gì chứ ?
Giang Xỉ bây giờ còn có cái gì ? Đường Sinh trong lòng rất rõ , Giang Xỉ có ưu
thế rất hùng mạnh, có kinh nghiệm kỹ thuật dày dạn, có đội ngũ công nhân nhiều
năm kinh nghiệm, có mạng lưới tiêu thụ trải rộng khắp cả nước, còn có…
Tóm lại, ưu thế của nó khó bị thất bại hiện tại che dấu nổi, nó thiếu tầm nhìn
của người có năng lực lãnh đạo, nó thiếu một dây chuyền quản lý tiên tiến hiện
đại hoá , nó thiếu nội quy chế độ của nhà máy và sự chấp hành giám hộ của nhân
viên, tóm lại là nó còn khuyết thiếu rất nhiều thứ .
– Chú Ngụy, nói thật nhé, cô Mai kỳ thật là tổng Giám đốc mới của công ty Cẩn
Sinh, định vị phát triển của công ty khả năng sẽ chọn ngành chế tạo bánh răng
này, chú từng là nhân tài tiêu thụ cho tập đoàn lớn , cô Mai tới là để mời chú
về làm việc.
Ngụy Hưng Quốc ngây người, bà xã ông và đứa con Ngụy Hoành Đông cũng thất
thần, ông cười khổ nói:
– Tôi là kẻ tàn phế, tôi không được!
– Chú đừng xem nhẹ bản thân mình như thế, công việc chỉ dùng đến cái miệng là
được, không cần dùng tay, cô và chú Ngụy bàn bạc cứ bàn bạc nhé ?
Một bản hợp đồng đã được chuẩn bị sẵn từ trước, được bỏ trong túi đen mà Đường
Sinh cầm, lúc này Mai Chước lấy ra, cô đưa cho Ngụy Hưng Quốc
– Đây là bản hợp đồng lao động với Cẩn Sinh, chú xem qua một chút có gì không
thích hợp, chú cứ nói, nếu không có thì giờ chú ký tên là coi như có hiệu lực
liền.
Bất thình lình nhận được việc khiến ba người của nhà họ Ngụy khó mà tiếp nhận,
lão Ngụy bình tĩnh xem bản hợp đồng, chức vụ mời đảm nhận là Trưởng phòng
phòng kinh doanh công ty Cẩn Sinh, lương một năm là 150 ngàn
– Cái này, cái này hơi bất ngờ, lương một năm 150 ngàn sao?
Mai Chước giải thích:
– Đây là lương tạm thời trong năm nay, căn cứ vào chiến lược phát triển của
Cẩn Sinh mà nói, sau khi đi vào ổn định, tiền lương một tháng khả năng sẽ là
150 ngàn, lương một năm sẽ trên triệu tệ, đương nhiên, đó là sau này, nghe
Ngụy Hoành Đông nói cô nhà phải làm phẫu thuật, trong nhà không lấy đâu ra
tiền, Hoành Đông ở trong trường học quyên góp vay mượn các bạn học , tất cả
mọi người đều muốn giúp Hoành Đông.
Lão Ngụy đột nhiên phát hiện, hợp đồng này có thể là khế ước bán thân của
mình, nhưng là vì gia đình này và vì vợ con, cho dù là bán mạng ông cũng cam
tâm , cầm bút lên ký
– Tôi chỉ là một phế nhân, tôi ký.
Mai Chước nhận lấy bản hợp đồng, nhìn nhìn, ký tên mình vào đó, đây là hợp
đồng đầu tiên mà cô ký đại diện cho công ty .
Đường Sinh đưa cái túi đen to ra :
– Chú Ngụy, đây là tiền lương dự chi một năm, Cẩn Sinh cần có thời gian để đi
vào ổn định, chắc sẽ cần thời gian một năm đấy, muốn chú yên tâm đi làm, thì
trước hết cần phải giải trừ buồn phiền ở trong nhà, trước là để cô Ngụy chữa
bệnh, nếu tiền không đủ, chú tìm cô Mai mượn thêm, một 8 ngàn, 10 ngàn nhất
định không thành vấn đề, phía bên tỉnh thành cháu đã liên hệ xong với bệnh
viện rồi,ngày mai nên cho cô nhà đi chữa bệnh đi!
Trong một đêm, Ngụy gia đã xảy ra biến đổi lớn nghiêng trời lở đất, khiến bọn
họ quá bất ngờ, lúc ấy lão Ngụy nước mắtlưng tròng, đường đường là đàn ông,
khi bị tai nạn mất cánh tay cũng không rơi lệ, hôm nay, ông rơi lệ, người đang
nhất thời trong cảnh khó khăn, lại nhận được sự trợ giúp, cho dù là trợ giúp
mười đồng, cũng khiến ông cảm động và ghi nhớ cả đời.
Từ Giang Xỉ đi ra, Mai Chước mắt đỏ hoe, đột nhiên quay đầu hỏi
– Cậu rất biết thu mua lòng người đấy?
Đường Sinh cười gật gật đầu
– Đương nhiên rồi, đầu năm nay muốn làm nên chút sự nghiệp, bên dưới phải có
nhân tài xuất sắc!
– Chị có điểm không nghĩ ra, vốn điều lệ Cẩn Sinh đăng kí chỉ có ba triệu,
Giang Xỉ lớn như vậy, chúng ta có thể làm gì?
– Khi công ty thành lập, vốn điều lệ xác thực chỉ có ba triệu, hiện tại tài
chính Cẩn Sinh cũng coi như tiền nhiều thế lớn , trải qua một loạt hành động
đầu cơ trục lợi, Cẩn Sinh chúng ta có thêm Vương Tĩnh đầu quân nhập thêm tài
chính vào nên đã đạt tới một trăm triệu, như vậy hiện tại có tư cách ở Khải Du
Giang Xỉ rồi?
Mai Chước miệng há hình chữ O
– Một trăm triệu? Cậu nói hiện tại Cẩn Sinh nắm giữ tài sản một trăm triệu?
– Sửa một chút, không phải tài sản mà là tài chính, một trăm triệu tài chính,
tài sản ngoại trừ hai chiếc xe, cái khác gần như không có, ha ha!
– Vậy, vậy 5% cổ phần của chị là nằm trong một trăm triệu? Chị không thể
nhận, quá nhiều, cảm giác giống như đem chính mình đi bán vậy.
– Đã muộn rồi, giấy trắng mực đen rành rành, hợp đồng cũng đã ký, dám vi phạm
hợp đồng em sẽ khởi tố chị đó
Đường Sinh cười một cách gian xảo, Mai Chước ngược lại thấy trong lòng cực kỳ
ấm áp.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi