Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Giữa trưa hôm đó, Mai Chước bị La Sắc Sắc và Vương Tĩnh liên hợp lại tấn công
hạ bệ, ngay từ đầu không hề đề cập đến 5% cổ phần khích lệ, chỉ nói đến một
vài lý tưởng, giấc mộng gì đó, khuyên Mai Chước đi thực hiện mục tiêu của đời
người, ở mãi trong trường học thì rất uổng phí, rất đáng tiếc.
Trước đây Đường Sinh cũng đã nói qua, cũng không phải chỉ nhắc tới một lần,
tuy rằng trong lời nói của tên nhóc xấu xa đó còn ám chỉ đến một tầng ẩn ý
khác, nhưng bản thân cũng thật sự là không muốn ở mãi trường học, mẹ thì một
ngày gọi đến ba cuộc điện thoại quở trách, nào là tìm chỗ tốt mà gả, tìm chồng
tốt mà lấy, khiến Mai Chước cảm thấy phiền não, còn không phải là vì chính
mình mà lo lắng sao? Xem ra mình phải lựa chọn thôi, một sự lựa chọn trọng đại
của cả đời người.
Cơm nước xong các cô cùng nhau đi đến công ty Cẩn Sinh ở trung tâm thương mại
Giang Lăng, La Sắc Sắc rất nhanh đưa ra một phần hợp đồng tuyển dụng của công
ty, tiện thể cũng nói tới cổ phần khích lệ luôn, Mai Chước hiểu được ý tứ khi
nói đến cổ phần khích lệ, đây là “thủ đoạn” để lôi kéo, gắn chặt nhân viên với
công ty, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.
Cụ thể thì công ty Cẩn Sinh hiện tại có bao nhiêu tài sản, Mai Chước cũng
không rõ lắm, dường như trước kia có nghe La Sắc Sắc nói qua, tài chính đăng
ký là ba triệu, nếu là 5% của ba triệu cũng không phải là nhiều lắm, đơn giản
là cho chính mình một sự bảo đảm, rốt cuộc công ty Cẩn Sinh bây giờ còn, gần
đây có nghe La Sắc Sắc và Đường Sinh bọn họ nói chuyện, dường như cũng có nhắc
tới mấy chục triệu gì đó, nhưng không rõ ràng lắm là nói đến chuyện gì.
– Ký kết xong bản hợp đồng này, có phải muốn tôi lập tức đi làm luôn hay
không? Chuyện của bên trường học nhất thời trong một hai ngày xử lý không xong
đâu.
Mai Chước rất lo lắng về vấn đề này, kỳ thật là có chút luyến tiếc không nỡ
rời bỏ các em học sinh, ngược lại cô không hề lo lắng việc mình rời khỏi sẽ
không có giáo viên thay thế, cô giáo Trương dạy môn toán hoàn toàn có thể tiếp
nhận chức vụ chủ nhiệm lớp, cô ấy cũng muốn như vậy từ lâu rồi.
La Sắc Sắc nghe cô nói như vậy, nhún vai nói:
– Quan hệ giữa chúng ta tốt như vậy , một tuần nhất định không thành vấn đề.
– Vậy đi, Đường Sinh có ảnh hưởng đến quyết định của chị hay không? Mai Chước
sợ Đường Sinh chen chân vào, cũng biết La Sắc Sắc chuyện gì cũng nghe hắn.
– Cái này khó nói lắm, tuy nhiên chị là giáo viên của hắn, quan hệ cũng không
tệ? Qua lại một chút, một tháng cũng không thành vấn đề.
Qua lại một chút? Từ này rất ám muội , hơn nữa vẻ mặt La Sắc Sắc cũng có chút
ám muội, Mai Chước hơi đỏ mặt, Vương Tĩnh nói chen vào một câu:
– Đường Sinh tên nhóc này nhất định đối với giáo viên của hắn sẽ có suy nghĩ
không biết thân phận, tuy nhiên thanh thiếu niên là vậy, điều này có thể thông
cảm.
Thở phù, La Sắc Sắc liền mỉm cười, một đôi bàn tay trắng như phấn đặt lên trên
vai Vương Tĩnh:
– Chị không phải đang đả kích niềm tin của Mai Chước chứ?”
– Không có đâu.
Vương Tĩnh ra vẻ thật thà, nhìn Mai Chước nói:
– Tôi còn muốn chúc mừng cô thoát ly khỏi vực sâu tội ác đó, có vài học sinh
rất cá biệt, đầu năm nay xảy ra một chuyện liên quan đến học sinh cấp 3, con
nhà quý tộc ở Giang Lăng, chuyện khá chấn động, tôi đã đi phỏng vấn , nữ giáo
viên xinh đẹp ở trên bục giảng giảng bài, phía dưới có một học sinh cứ như cầm
thú vậy, lúc đó ham muốn quá độ, từ trong dây kéo quần lấy cái đó ra vẫy vẫy,
thứ đó bắn ra văng tung tóe lên mặt của một bạn học nữ ngồi cùng bàn, nữ sinh
đó sợ quá hét lên inh ỏi, tiếng thét rất chói tai, tinh thần bị đả kích nặng,
phụ huynh cô bé tìm đến nhà trường, yêu cầu làm cho ra lẽ.
Mặt Mai Chước tái xanh, vẻ mặt La Sắc Sắc thì như là ăn phải ruồi bọ vậy
– Vương tĩnh, cô không phải cố ý làm người khác ghê tởm chứ?
– Người thật chuyện thật, sau đó báo chí đưa tin nhưng không đưa ra ánh sáng
thôi, nhà học sinh cầm thú đó có tiền, ém nhẹm luôn chuyện này.
– Ồ.
La Sắc Sắc khoa trương trợn to mắt nhìn chằm chằm Mai Chước
– Cô tuyệt sắc như vậy, tôi có thể tin tưởng phía dưới không có cầm thú tương
tự sao?
Mai Chước còn đang do dự chưa hạ bút ký hợp đồng nhưng xem ra không thể dễ
dàng chấp nhận như thế, kiên định hạ bút ký.
– Các cô suy nghĩ linh tinh ít thôi, ý thức của học sinh trường Giang Quý
thường rất kém, không giống với Giang Cao, tôi tin tưởng học sinh trường tôi
không ai làm loại chuyện như vậy đâu.
Mai Chước biện bạch cho chính mình, trường học này không thể ở lâu hơn, loại
hành vi này rất đả kích người, học sinh cầm thú phải đưa vào trường quản giáo.
Cứ như vậy, Mai Chước dưới áp lực tâm lý rất lớn hạ bút ký tên, hoàn thành cái
gọi là “ bước chuyển ngoặt của cuộc đời”, giờ khắc đó, trong lòng cô mơ hồ cảm
giác được một bóng dáng rất mờ nhạt, từ từ hiện rõ ra, lớn dần lên, cuối cùng
biến thành một gương mặt, anh tuấn, là hắn, là Đường Sinh.
Khi La Sắc Sắc gọi điện thoại đi, Đường Sinh đang lững thững bước đi một mình,
trong lòng hắn nghĩ thầm về chuyện của gia đình Ngụy Hoành Đông .
Nghe La Sắc Sắc thuật lại quá trình cô và Vương Tĩnh khuyên Mai Chước xuống
nước, nhất là đoạn Vương Tĩnh từng phỏng vấn, “lực sát thương” quả rất mạnh,
Mai Chước liền ngoan ngoãn ký tên, Đường Sinh nghe xong mắt trợn trắng, có
loại học sinh cầm thú thế sao? Khả năng là có, nhưng chắc không nhiều lắm.
Tắt điện thoại , Đường Sinh không đi vào khu dân cư, quay ngược lại hướng
trường học , về chuyện Ngụy Hoành Đông, hẳn là bản thân mình và Mai Chước hai
người sẽ đi giải quyết, cô ấy muốn tiếp nhận lớp của La Sắc Sắc, tạm thời quản
lý công ty Cẩn Sinh, nhất định phải tiếp xúc với lão Ngụy.
Giang Xỉ Ngụy Hưng Quốc là nhân vật trọng yếu Đường Sinh rất muốn nắm giữ, tóm
được y, bước tiếp theo sẽ “lấn sân” vào Giang Xỉ.
Không có xe, thật là bất tiện, dùng hai cái chân đi ư, chỉ sợ chuyện chưa đâu
vào đâu đã chạy đến săn cả chân.
Vừa đi vừa gọi điện thoại cho Ninh Hân, hỏi cô có thể nghĩ biện pháp giúp mình
lấy lại bằng lái bị thu giữ hay không?
Chẳng là lần trước sau tai nạn xe, chiếc Infiniti đã sớm tu sửa xong, chỉ có
điều Đường Sinh không có bản lĩnh, hiện tại xe còn khóa ở nhà xe.
– Những việc thế này chị không tiện ra mặt , chờ chị nhờ Lý Vân Phong giúp đỡ
hỏi xem sao, đúng rồi, vụ ô dù Lô Hồ phải vạch trần mới được, Tam bả đao và
Tam tử lão Tam đối chất, y cũng nói rõ, chỉ thị y mua bán giết người chính là
họ Cẩu, nhưng giao dịch chuyện này qua điện thoại, mặt khác số tiền 500 ngàn
trả trước cũng không có căn cứ chính xác nào khác nữa, nếu họ Cẩu kia thề thốt
phủ nhận tội ác, cũng không có cách nào.
– Họ Cẩu kia chỉ dính tới chuyện xấu đó thôi sao? Hãy tăng thêm sức ép với
Tam bả đao, kết hợp với chứng cứ mà Lỵ Tử cung cấp, hỏi y xem khai ra hay là
ngồi chờ chết?
– Ừ, cũng đang ra sức thẩm tra xét hỏi đấy chứ, mục tiêu tiếp theo là có thể
tóm gọn họ Cẩu kia, họ Trịnh chính là mục tiêu sau họ Cẩu.
Ngay lúc Đường Sinh rảo bước tiến vào trường học, trong sân Quận ủy Lô Hồ tiến
vào một chiếc xe, là một chiếc BMW mới cứng, lái nó là một phụ nữ, người phụ
nữ này chính là La Kha- vợ của Bí thư Trịnh của Quận ủy, , cũng chính là người
đảm nhiệm chức Giám đốc của bất động sản Uông Thị ở Giang Lăng.
Trong phòng làm việc của họ Trịnh, sau khi La Kha tiến vào, Bí thư Trịnh liền
đóng chặt cửa lại, sau đó cùng bà xã đi vào phòng trong.
– Thế nào rồi? Tra hỏi được tin tức gì chưa?
Nửa đêm ngày hôm qua vợ chồng bọn họ sau khi do dự liền bất đắc dĩ liên hệ với
Tam bả đao, kêu y đi Uy Tỳ Bảo xử lý gọn Đường mắt kính nào đó, xong việc tạm
thời “giải cứu” thằng con quý tử ra, nào biết Tam bả đao ngay đêm qua đã mất
tích, không có cách nào liên hệ được.
Liên tiếp một chuỗi sự kiện xảy ra khiến cho họ Trịnh hoài nghi, từ khi Lỵ Tử
mất tích, đến chuyện nữ thẩm phán Lệ Xuân bặt vô âm tín, hiện tại lại là Tam
bả đao, hình như có một bàn tay vô hình đang lần mò theo manh mối sờ đến đây,
kế tiếp là ai? Phó chủ tịch quận Cẩu ư ?
Một Lão Trịnh hơn bốn mươi tuổi, dáng vẻ “phú ông”, sắc mặt cực kỳ hồng hào,
bụng bia ưỡn cao, bộ dạng này tuy rằng rất ảnh hưởng đến chuyện vợ chồng,
nhưng lúc bình thường nó rất cao quý, nó là một thứ tượng trưng cho thân phận,
không có bụng, ngươi cũng đừng mong phát đạt.
La Kha cũng mới bốn mươi hai tuổi, thùy mị thướt tha, một gương mặt được bảo
dưỡng cực kỳ trau chuốt, nếu không nhìn kỹ, sẽ nhìn không thể thấy nếp nhăn
nơi khoé mắt, bên trong lớp trang phục công sở là dáng người đẫy đà đến mê
người, mày lá liễu, mắt hạnh nhân, dáng mỹ nhân trời sinh, duy nhất có một
điểm không đẹp cho lắm đó chính là đôi môi quá mỏng, con ngươi của cô bà ta
thì cực kỳ lợi hại.
– Nói xem hiện tại làm sao bây giờ? Bướctiếp theo…
Tiếp theo chính là Phó chủ tịch quận Cẩu, điểm này không thể nghi ngờ, sau đó,
chính là anh, bà xã, bàn tay này rất ác độc đấy.
– Có thể là ai? Em thông qua anh họ cũng tra xét ra được một chút, nhưng Cục
thành phố bên kia không tin tức, phong tỏa rất nhanh? Hay là do chúng ta không
tìm được người? Phân Cục trưởng, tên cáo già, rõ ràng có được một ít tin tức,
lúc này không ngờ y giở trò gì thế này?
Lão Trịnh ánh mắt cũng trở nên sắc bén
– Phân Cục trưởng ở Cục thành phố có liên quan, hiện tại y có vấn đề, đến
điện thoại của anh cũng không dám nghe, rõ ràng là có người muốn giở trò với
anh, y đã truyền đạt lại với anh tin tức quan trọng, một vài khoản tiền anh
cũng đã chuyển đi rồi, tài khoản của em cũng phải sạch sẽ chút, mục tiêu kế
tiếp chắc chắn là họ Cẩu, chúng ta phải quyết định thật nhanh, bà xã em nói
xem?
– Anh là chủ gia đình, anh cứ quyết định, em nghe lời anh.
La Kha lúc này ngược lại rất bình tĩnh, lời nói rất thoải mái.
Lão Trịnh mơ hồ cảm giác có chút gì đó bất an, nhưng cũng không hiểu sao lại
có cái cảm giác đó,, cho tới nay chính mình là một quân cờ của La gia, cái này
chỉ có tự mình biết , phải nói quan hệ vợ chồng với La Kha vẫn rất hòa hợp,
vào những lúc quan trọng, cô chẳng lẽ lại không chiếu cố tới tình nghĩa vợ
chồng để hy sinh bản thân vì lợi ích La gia? Không thể, con cái đã trưởng
thành như vậy rồi.
– Để anh quyết định? Thế thì họ Cẩu kia phải biến mất, manh mối từ nơi y, nên
cũng nên cắt đứt từ y, anh chính là vì an toàn.
Lão Trịnh nói.
– Vậy anh mau chóng nghĩ cách đi, bằng không họ Cẩu kia khẳng định là sẽ làm
liên lụy đến anh, khi đó vấn đề sẽ phức tạp hơn nhiều.
Lão Trịnh đột nhiên kích động ôm bà xã vào lòng, dùng ánh mắt đằm thắm nhìn
chằm chằm vợ mình
– La Kha, yêu nhau hơn hai mươi năm, cả đời này, anh tự hào nhất chính là có
thể lấy em làm vợ, đối với tình yêu em dành cho anh, chưa một ngày bị dao động
đúng không.
Tay y lần mò tìm xuống cặp mông căng phồng của La Kha, dùng môi hôn lên trán
vợ, La Kha nhẹ nhàng đẩy chồng ra, miệng khẽ rên rỉ.
– Được rồi lão Trịnh, xử lý cho tốt chuyện này, chúng ta lại yêu, trong phòng
làm việc làm chuyện đó cũng được, hiện tại thì lòng dạ rối bời nên cũng không
còn tâm trạng.
– Em yên tâm, anh sẽ giải quyết thỏa đáng, em nói với anh họ, cho dù xảy ra
vấn đề gì, cũng mình anh chịu, vì em và con, anh cũng sẽ không liên lụy đến
người của La gia.
Lão Trịnh nói như vậy kỳ thật là vì muốn để yên lòng anh họ La Kiên của vợ,
tránh việc y ném lính giữ tướng.
Thủ đoạn cùa anh họ La Kiên chính mình đã từng được lĩnh giáo q, với ông anh
họ cùng tuổi nhậm chức Uỷ viên thường vụ thành ủy này tuyệt không dễ chọc đến.
Hai người nói thêm vài câu, lão Trịnh liền vỗ vỗ mông La Kha, xong để emđi,
buổi chiều cùng ngày, Bí thư Trịnh và Phó chủ tịch quận Cẩn cùng nhau ngồi xe
đi thị sát, nào ngờ ở trên đường tông phải một chiếc xe tải lớn, bốn người cả
lái xe và thư ký chết tại chỗ.
Sau mười phút kể từ lúc hai xe va vào nhau, La Kha đang ở ven bên Lô Hồ xem
nước hồ dập dờn bồng bềnh gợn sóng liền nhận được một cuộc điện thoại thần bí
– Xong xuôi rồi?
– Ừ, rất sạch sẽ, người chết tại chỗ, xe con bị xe tải lớn đè ở phía dưới,
nát vụn.
La Kha tắt di động, trên má hai hàng lệ tuôn xuống, thì thào tự nói, lão Trịnh
ngươi còn yêu ta sao? Ngươi bên ngoài dính đến mấy người phụ nữ tưởng ta không
rõ sao? Nữ thẩm phán, nữ giáo sư, nữ cảnh sát, nữ cấp dưới, thậm chí là nữ học
sinh cấp ba ngươi cũng không buông tha, ngươi đi, ngươi biết chuyện đại sự của
La gia trễ một ngày, anh họ sớm đã bất mãn đối với ngươi, ngươi cuối cùng sẽ
được vì La gia mà cống hiến, con cái ta sẽ chăm sóc tốt.
Chuyện xảy ra chiều hôm đó, khoảng 6 giờ, Ninh Hân nhận được tin tức, vốn đã
bày mưu tính kế đâu ra đó, bỗng dưng toàn bộ manh mối bị cắt đứt.
Đối phương độc ác thiệt, không ngờ thủ tiêu cả họ Trịnh lẫn họ Cẩu, tai nạn xe
cộ, tai nạn xe cộ mạnh như hổ a, lái xe tự nhận, khi lái xe có hơi rượu, một
lái xe bình thường của một công ty vận chuyển nào đó, hết thảy dường như xảy
ra rất tự nhiên, ô dù Lô Hồ bị vạch trần, nhưng gốc rễ đến đây bị gãy đứt,
không tiến triển tiếp được, cũng như cây cải củ nhổ lên không có chút bùn đất,
đêm đó, Đường Sinh và Mai Chước đi tới nhà của Ngụy Hưng Quốc..
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi