Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
“Tam bả đao”, đây là biệt danh của một người, tên này là “Con rắn chúa” của
khu Lô Hồ, , chính là tên đã thuê râu lão Tam bắt cóc người phụ nữ đó.
Liên tiếp trong hai ngày, Đường Sinh, Ninh Hân, Lý Vân Phong và anh mắt kính
bí mật điều tra tại khu Lô Hồ, còn tên râu lão Tam kia thì bị tống vào phòng
giam đặc biệt của Đội cảnh sát đặc nhiệm, hồ sơ về gã chưa hoàn tất vì thế nên
chưa thể báo cáo lên lãnh đạo Cục Công an thành phố, Ninh Hân chờ đợi sự đột
phá của bước tiếp theo.
Anh mắt kính này hai ngày nay ăn nói rất hùng hồn. Tao, mẹ nó, không ngờ lại
cùng Cảnh sát đặc nhiệm ngồi chung một xuồng? Tao thành người dẫn đường cho
Cảnh sát đặcnhiệm từ lúc nào thế này?
Nhà riêng của anh ta hiện tại đang chứa hai người phụ nữ, một là người có được
giấy chứng nhận với anh ta, “vợ” anh ta Lỵ Tử, hai là người phụ nữ được cứu từ
tay râu lão Tam, nữ thẩm phán Lệ Xuân. Hai người phụ nữ này là người tình bí
mật của hai nhân vật ở khu Lô Hồ, Bí thư Trịnh và Phó chủ tịch quận Cẩu, giờ
đều được quy nạp vào hậu cung của anh mắt kính.
Chuyện này khiến anh mắt kính rất buồn bực, tao, mẹ nó, sao lại phải tiếp nhận
đồ thừa thế này? Khó khăn lắm ở bệnh viện muốn kiếm hàng tốt sài, vậy mà bị La
Sắc Sắc đá đến bị viêm cả trứng, cái này gọi là gì, như bây giờ thì tốt rồi,
trở thành người dẫn đường đắc lực cho đội Cảnh sát đặc nhiệm, nếu để dân trong
giới giang hồ biết được, bị sáu đao mười hai mắt chém cho tan xác, chuyện này
xong xuôi, về sau kiên quyết không qua lại với người của đội Cảnh sát đặc
nhiệm nữa.
Đêm đó Ninh Hân và Lý Vân Phong nổ súng bắn gục hai tên trọng phạm, sau này
khi nghĩ lại cảnh đó khiến anh mắt kính càng nghĩ càng sợ.
Chuyện xấu không thể nhắm mắt làm bừa, tên nhóc này làm không tốt thì sớm muộn
gì mình cũng mất đầu, loại người như Ninh Hân và Lý Vân Phong thậtđáng sợ.
Hai ngày nay anh mắt kính đi theo làm tùy tùng cho Đường Sinh, ra sức phục vụ,
kêu làm gì thì làm đấy, cam tâm tình nguyện làm một nô tài.
Chỉ cần có thể nịnh hót lấy lòng được Đường Sinh, Ninh Hân bọn họ cũng sẽ
không làm gì anh ta? Có thể nhìn ra được, quan hệ của Ninh Hân và Đường Sinh
rất tốt? Nhìn hắn đầy trìu mến, nói chuyện với hắn thì dịu dàng, hắn nói gì cô
ta nghe đó, trời ạ.
Thấy được những cái đó, anh mắt kính càng ra sức nịnh bợ Đường Sinh, làm con
chó trung thành, mưu đồ sau này càng dễ thực hiện.
Mạng lưới quan hệ của anh mắt kính rất rộng, anh ta hai ngày nay bận rộn liên
lạc với những tay anh chị giang hồ ở khu Lô Hồ, đưa tin xã hội đen cùng quan
chức cán bộ có quan hệ câu kết mật thiết, quả nhiên, “Con rắn chúa” biệt hiệu
Tam bả đao đúng là có quan hệ bí mật với Phó chủ tịch quận Cẩu.
– Tên họ Trịnh và họ Cẩu đã có cảnh giác, theo tình hình chúng ta phong tỏa
giám sát tài khoản ngân hàng của hai người này cho thấy, vấn đề khá lớn, giao
dịch tài khoản được thực hiện liên tục, giao dịch ở mức vài trăm ngàn, giao
dịch lớn nhất lên đến hơn một triệu, hai người này xem ra tiền của cũng không
ít.
Lý Vân Phong báo cáo với Ninh Hân, Đường Sinh đang ngồi xem báo với Ninh Hân,
Ủy ban nhân dân thành phố rốt cục cũng đưa ra phương án quản lý khu Lô Hồ,
phương án cứng nhắc, mức vốn đưa ra khá lớn, Chủ tịch quận Mã Sơn Dân của khu
Lô hồ cũng tỏ thái độ, muốn làm cho ra trò.
Mã Sơn Dân là Chủ tịch quận đương nhiệm của khu Lô Hồ, có thể nói ông và họ
Trịnh là những người lãnh đạo lâu năm của khu kinh tế mới Lô Hồ, những Mã Sơn
Dân vẫn có uy tín hơn..
Mã Sơn Dân người này rất biết phục vụ cho lợi ích thực tế, trong khi họ Trịnh
kia khư khư ôm lấy quyền lực ở khu Lô Hồ, ông ta lật ngược mọi thứ, nhưng cũng
chẳng ăn thua gì.
Hai ngày nay sau khi tiếp xúc làm việc với La Sắc Sắc, người phụ trách công
trình khu Lô Hồ của bất động sản Trọng Hiền, Mã Sơn Dân rất có niềm tin, vấn
đề mấu chốt là không có tiền, có tiền thì dễ làm rồi. La Sắc Sắc tiết lộ cho
Mã Sơn Dân biết, khoản tiền mà bất động sản Trọng Hiền đầu tư vào dự án khu Lô
Hồ giai đoạn đầu không ít hơn một trăm triệu, Mã Sơn Dân nghe xong phấn khích
vô cùng, nếu thật là như thế thì còn gì bằng.
Đường Sinh hai ngày này luôn bên cạnh Ninh Hân, bình thường Ninh Hân còn quay
về Đội xử lý chút chuyện, cô chỉ có thể tranh thủ ở bên người tình vào buổi
chiều và tối, sau khi đảm nhiệm chức vụ Chính ủy, công việc nhiều lên trông
thấy , may mà cô ủy quyền cho cấp dưới, bằng không bận chết được.
Buổi tối, Đường Sinh và Ninh Hân, Lý Vân Phong và anh mắt kính bốn người cùng
xuất hiện tại hộp đêm Uy Tỳ Bảo ở Lô Hồ.
Bốn người chia thành ba nhóm, anh mắt kính tất nhiên không tới một mình, anh
ta kéo theo bảy tám vệ sĩ nhanh nhẹn dũng mãnh cùng đến, ngồi trong một phòng
riêng, kêu thêm bốn năm nữ tiếp viên vào phục vụ huynh đệ họ, cùng nhau cười
đùa, Lý Vân Phong đơn điệu một chút, ngồi ở quầy ba một mình.
Đường Sinh và Ninh Hân đóng giả thành một đôi tình nhân, nhảy nhót điên cuồng
trên sàn nhảy, Đường Sinh dính chặt người mình vào cơ thể Ninh Hân, ôm eo bá
cổ, Ninh Hân cũng áp sát ngực mình vào người hắn, nhảy nhót điên cuồng.
Ninh Hân cảm nhận rất rõ sự thũng trướng của Đường Sinh, tên nhóc thối tha này
làm cho ham muốn trong cô lúc này hừng hực? Thứ cảm giác đó nó chạy rần khắp
cơ thể cô, kích thích chết đi được, Ninh Hân lắc lư qua lại, nhào qua nắn lại,
chỉ tức là không thể hòa vào trong cơ thể hắn được.
Hộp đêm Uy Tỳ Bảo ở khu Lô Hồ là nơi tụ tập của thanh niên, là nơi bắt nguồn
của rất nhiều tội ác , mua bán dâm, chất gây nghiện, đâm chém, thế lực xã hội
đen thanh toán nhau đẫm máu, những giao dịch bí mật… tất cả đều diễn ra ở đây.
Hôm nay bọn họ xuất hiện trong này là có mục đích, mục tiêu chính là con trai
của họ Trịnh kia, Trịnh “Nha nội”, tên nhóc này mới mười lăm tuổi, nhưng ăn
chơi khét tiếng, có cha là Bí thư Quận ủy nên tên nhóc này được xưng là Nha
nội ( con nhà quan)cũng không có gì là nói quá, dạy dỗ thằng nhóc này một
trận, dẫn rắn ra hang.
Đánh con, không lo cha không ra mặt, một khi tên họ Trịnh không nén được cơn
giận, tất sẽ kêu tay chân làm việc cho gã.
Trên sàn nhảy Ninh Hân không mang kính râm, cô hóa trang không khác gì một ả
gái điếm, mắt đen, môi đen, gắn lông mi giả, đầu tóc xõa tung, rối bù, nếu
không phải Đường Sinh biết cô là Ninh Hân, có bị đánh chết hắn cũng không dám
khẳng định đây là nữ cảnh sát Ninh xinh đẹp.
Thân hình gợi cảm xinh đẹp không có gì phải nói, đây là Ninh nhất đại mỹ nhân,
kiểu hóa trang này đúng là rất thu hút.
Ở cái nơi xa hoa trụy lạc như thế này, những cô nàng hấp dẫn thu hút như Ninh
Hân nhiều vô số, cô và Đường Sinh càng nhảy càng tìm góc khuất di chuyển vào.
– Thấy chưa? Thằng nhóc trong căn phòng riêng số hai đó chính là Trịnh Nha
nội, nó mới bước qua tuổi mười lăm.
Đường Sinh khẽ gật đầu, ôm chặt Ninh Hân vào trong lòng, tay che chở cho cặp
ngực của cô, sợ có kẻ lợi dụng đụng chạm từ phía sau.
Ninh Hân quấn lấy cổ tình nhân, ép hẳn ngực vào lòng hắn, nhìn chẳng khác nào
một cặp tình nhân đang yêu nhau say đắm.
– Khâm phục, ăn chơi còn hơn cả mình? Em dám đánh cuộc, chị Hân, lông thằng
nhóc này còn mọc chưa đủ dài nữa cơ.
– Nó có thể nói là rồng con, cũng không liên quan đến mình.
Ninh Hân dán sát môi vào tai Đường Sinh
– Ra tay như thế nào đây?
Đường Sinh hôm nay cũng giả trang, nhìn rất giống tay ăn chơi giang hồ, còn
thêm dúm râu giả ở cằm nữa chứ, rất ra dáng đàn anh
– Ôm cây đợi thỏ thôi, đợi nó vào nhà vệ sinh, em sẽ trừng trị nó, không tin
cả đêm nó không đi vệ sinh.
– Ừ, nhưng ra tay có chừng thôi, đừng ác quá, thế chúng ta giờ làm gì bây
giờ?
– Đương nhiên là hôn môi.
Đường Sinh mạnh tay ghì Ninh Hân vào, bầu ngực Ninh Hân lúc này cứ phập phồng
lên xuống, cảm giác tay rất thích.
Cứ như vậy, hai người bọn họ trốn ở góc phòng nơi không ai chú ý, vừa hôn nhau
vừa theo dõi động tĩnh của thằng nhóc.
Nhà vệ sinh công cộng, chỉ phân nam nữ, toilet rất lớn, có một dãy dành riêng
để rửa tay, một dãy kính, trái phải hai bên nam nữ lần lượt ra ra vào vào, đợi
khi nhìn thấy thằng nhóc Trịnh Nha nội cùng hai tên thanh niên đi vào phía
toilet , Đường Sinh bước vào toilet trước chúng một bước, Ninh Hân ở bên ngoài
vờ như đang rửa tay, chải tóc, Lý Vân Phong ở ngoài quầy bar cũng bước vào.
Nhìn thấy thằng nhóc họ Trịnh tiến vào, Đường Sinh còn đang xả nước, hắn có
uống ít rượu, mặt đỏ, mắt say lờ đờ.
Ánh mắt rất khiêu khích hắn nhìn tên nhóc họ Trịnh bước vào, cứ vậy dõi theo
nó, mới mười lăm tuổi, đã cao 1m70, hơi gầy gò tý, mặt búng ra sữa, nhưng ánh
mắt có toát lên một luồng khí rất nặng, rất hống hách.
Lúc này nhìn thấy Đường Sinh say lúy túy nhìn mình chằm chằm, liền đi tới,
tuột quần, moi cái đó ra xả nước, dùng ánh mắt tương tự quan sát lại Đường
Sinh. Hai tên thanh niên cùng đi vào ban nãy đầu vẹo qua một bên, mắt nhìn
nghiêng ngửa, trái phải đều lướt qua một lượt, ra vẻ như là vệ sĩ của Nha Nội,
kỳ thật không khác gì hai con khỉ khô, lúc này Lý Vân Phong cũng đã có mặt.
– Thằng kia, mày xem gì, xem dái tao chắc? Này? Muốn chết có phải hay không?
Đồ chó, mày có biết ông mày là ai không?
Trịnh Nha nội chịu không nổi khi thấy người khác nhìn mình như vậy, trước giờ
chỉ y mới nhìn người khác như vậy thôi, hôm nay không ngờ lại có đứa dám nhìn
mình như thế cơ đấy.
Đường Sinh lúc này đã xả xong nước, sau đó quay người sang Trịnh Nha nội vẫy
vẫy nước tiểu còn dính trên cái đó ngay trước mặt y, vẫy rất mạnh.
Trịnh nha nội nổi nóng, mặt đanh lại, đồ chó, dám vẫy nước tiểu vào mặt Lão
Tử? Thằng này ở đâu ra thế này? Muốn chết hả con?
Đường Sinh ách một tiếng, vừa cho cái đó vào trong quần, vừa cười:
– Này, cái của mày lớn đó.
Những người có mặt trong nhà vệ sinh đều cười, hai tên thanh niên lúc nãy vào
cùng bước lên, Trịnh Nha nội rống lên:
– Đập chết nó cho tao.
Đường Sinh vừa kịp lúc kéo xong dây kéo, giơ chân lên đạp trước, tên Trịnh Nha
nội ốm yếu kêu lên một tiếng rồi bị đạp ngã sang một bên, đè lên người của tên
thanh niên kia, lúc này đang tính xông lên. Hai tên nằm chồng lên nhau, tên
còn lại nhảy xổ lên, nhưng một nắm đấm kế tiếp đã kịp dành cho gã.
Thử nghĩ xem, nắm đấm của Đường Sinh mạnh cỡnào, , rất hung ác nện lên bụng
gã, gã rống lên một tiếng, gục tại chỗ, bụng đau, miệng há to, gã bắt đầu nôn
ra những thứ hỗn tạp trong bụng, choáng váng đầu óc, mất sức chiến đấu.
Wa, mọi người ồ lên, mười mấy thanh niên trong nhà vệ sinh lúc này nháo nhào
cả lên, có người muốn chạy ra ngoài, Lý Vân Phong khoanh tay đứng nhìn, giống
như môn thần đứng canh ngay cửa vậy, không cho người bên ngoài bước vào, người
bên trong cũng không được phép bước ra, rất hống hách:
– Tụi bây, một đứa chọn một cái bồn tiểu, ngồi xổm xuống đó đi.
Vừa nhìn đã biết là đồng đảng của tên vừa đánh người Đường Sinh, theo tên
Trịnh Nha nội tới đây.
Những thanh niên thường xuyên tới nơi này trác táng không ai là không biết
Trịnh Nha nội, tất cả đều chột dạ, lần lượt đi đến bồn tiểu ngồi xổm xuống.
Kẻ dám gây sự với Trịnh Nha nội, khẳng định không phải là người bình thường,
chúng ta không đủ bản lĩnh để có thể thể trêu vào, đi tìm bồn tiểu xả nước
tiểu cho chắc.
Lúc này Trịnh Nha nội như hiểu ra điều gì đó, trong mắt có chút hoảng sợ, quay
đầu nhìn Lý Vân Phong, trong đầu luống cuống, chúng bình thường làm chuyện xấu
nhiều, hôm nay bị người ta lén thanh toán sao?
– Tụi bây là ai, từ đâu đến? Tao là con trai Bí thư Trịnh, Trịnh Nha nội.
– Nha mẹ mày ấy, Bí thư Trịnh là cái thá gì?
Đường Sinh bước lên, đưa chân gạt ngã y thêm cái nữa, Trịnh Nha nội cơ thể yếu
ớt, căn bản không phải đối thủ của Đường Sinh, lúc này đã ngồi bẹp xuống dưới
sàn, trên sàn đầy nước tiểu, tên thanh niên còn lại cũng chỉ biết trợn tròn
mắt nhìn.
Đường Sinh ra tay nhanh như chớp, tóm lấy đầu của gã, vừa xoay vừa kéo, gã kêu
oai oái rồi ngã sấp xuống, nếu không phải đầu gã đang bị Đường Sinh tóm thì
chắc cả thân hình gã đã chũixuống mặt đất rồi:
– Mày, mày nói đi, ai là, là Bí thư Trịnh? Ông ta chui ở cái hốc nào? Là cái
thá gì?
– Người anh em, là hiểu lầm, anh đừng động thủ được không? Bí thư Trịnh ấy à,
nó là con trai của Bí thư Trịnh.
– Bí thư cái chó gì mà bí thư, ông mày không biết, nó, trên mặt nó đâu có
khắc chữ, chắc chắn là giả mạo rồi?
Đường Sinh lại thêm một cái bạt tai, gã thanh niên liền bị quẳng sang một bên,
Trịnh Nha nội lúc này lồm cồm bò lên tính chạy, nhìn thấy môn thần Lý Vân
Phong tướng tá cao to đang nhìn mình chằm chằm, liền khiếp đảm:
– Em đúng là con trai của Bí thư Trịnh, các anh lai lịch thế nào? Cần tiền?
Em đưa.
– Cần mẹ mày, mày đưa không?
Lão Trịnh tức giận đến méo cả mũi:
– Tên họ Đường đó có phải nhốt con ở trong đó hay không?
Ông ta lo lắng cho con trai hỏi.
– Dạ, ba, con bị nhốt trong nhà vệ sinh, không dám đi ra ngoài, tên Đường mắt
kính dẫn theo một đống vệ sĩ chuyên nghiệp.
– Con đừng hoảng, ba lập tức gọi điện thoại cho Phân cục.
Lão Trịnh luống cuống, sợ con trai bị người ta làm cho bị thương, vội vàng gọi
cho phân Cục trưởng Lô Hồ. ‘ Rất xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi không liên
lạc được’, trời ạ, gọi vào số điện thoại bàn ờ nhà, ‘ Xin chào, có việc xin để
lại lời nhắn’.
Lão Trịnh mắt trợn trắng, Cục trưởng, ông chết ở đâu vậy? Ông ta sốt ruột nghĩ
thầm, vợ là La Kha chỉ mặc áo ngủ đi ra, hỏi chuyện gì thế này:
– Vẫn là con trai của bà đấy? Cũng không biết là xảy ra xung đột gì với người
ta, bị nhốt trong nhà vệ sinh hộp đêm Uy Tỳ Bảo.
– Trời… Có nặng lắm không? Mau gọi điện thoại cho phânCục , kêu họ phái người
đi xử lý chứ.
La Kha lúc này vô cùng lo lắng.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi