Cực Phẩm Thái Tử Gia – Chương 174: Hành động trong đêm lạnh – Botruyen

Cực Phẩm Thái Tử Gia - Chương 174: Hành động trong đêm lạnh

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Đêm khuya yên tĩnh, xa xa trên quốc lộ, thỉnh thoảng có một hai chiếc xe chạy
qua, nhưng nào có ai biết được ở mảnh đất hoang cách quốc lộ nửa km tội ác
đang diễn ra, khoảng hai giờ khuya, trời lạnh thấu xương.

Vào thời tiết như thế, nếu bị lột trần truồng treo lơ lửng lên cây thì không
nói cũng biết cảm giác như thế nào rồi.

Dưới ánh trăng lờ mờ, một phụ nữ bị trói ngược tay ra sau, treo lơ lửng, thân
thể trắng mịn run lên trong gió rét.

Dưới gốc cây một chiếc xe việt dã đang dừng ở đấy, đèn xe không sáng, trong xe
những tàn thuốc lóe sáng, sáu con mắt đang chăm chú quan sát ra bên ngoài, nơi
gốc cây có người phụ nữ bị treo lơ lửng. Trong mắt chúng, thứ treo trên cây
không phải là người phụ nữ mà là một chú dê béo.

Một chú dê béo trị giá năm trăm ngàn, cô ta chính là “thần tài” bị mời đến,
mỗi khi mời một “thần tài”, các huynh đệ lại có tiền đi ăn chơi.

– Anh, Đường mắt kính có giữ chữ tín không? Gã đồng ý bỏ ra năm trăm ngàn để
mua người phụ nữ này sao? Em không tin cho lắm..

Tên ngồi ghế sau hỏi tên ngồi ở ghế phụ lái bên trên, những kiểugiao dịch thế
này chúng làm nhiều rồi, nhưng hôm nay không hiểu sao có cảm giác bất an.

Tên râu quai nón ngồi trên mắt không rời khỏi người phụ nữ, phun ra vòng khói
thuốc nói

– Đường mắt kính tên này rất biết giữ luật chơi, biết gã nhiều năm rồi, chưa
nghe nói gã bán đứng ai bao giờ, gã ở ngoài sáng, ta ở trong tối, , trả thù gã
cũng rất dễ dàng.

Tên ngồi ở ghế lái lên tiếng:

– Tao thấy Đường mắt kính gã không dám giở trò đâu, gã biết thủ đoạn báo thù
của Tam Râu chúng ta.

– Lão Can, xuống xe đi, nhét thứ đó vào miệng ả, một khi xảy ra chuyện, cho ả
chết trước, không nương tay.

Tên Lão Can từ cái túi xách theo bên mình lôi ra cái thứ đó được chứa bên
trong. Cái mà chúng gọi là thứ đó chính là một thứ đồ chơi tình dục, làm bẳng
nhựa, có điều những thứ chứa bên trong ruột của thứ đồ chơi đó đã bị chúng lấy
ra hết, thay vào đó chính là bom hẹn giờ tự tạo.

– Phụt, thứ đồ chơi này đúng là rất thú vị, có thể giúp kích thích cảm giác
lên cao trào, tao lại muốn…

– Mẹ nó, mày đúng là cầm thú, làm như khỉ vậy, mỗi ngày làm năm sáu lần, ai
đụng phải mày coi như xui xẻo.

Lão Can ha hả cười, mắt ánh lên sự tàn nhẫn, gã kéo dây kéo quần xuống, lấy
hung khí ra, vén lên

– Bên ngoài hơi lạnh, xong rồi thì bước xuống trực tiếp làm đi.

Hai phút sau gã nhảy xuống xe, chạy đến bên cạnh người bị phụ nữ đang bị treo,
xoay ngược thân hình đang trần truồng của ả sang, vỗ vỗ vào chiếc mông đang
lạnh cóng, nhét hung khí vào bên trong, ả gào thét, thân mình run rẩy.

Sau khi bị đám người này bắt cóc từ ngày hôm qua, không ngừng bị chúng cưỡng
hiếp, chúng cái gì cũng không hỏi, cái gì cũng không nói, chỉ hung hăng như dã
thú lao vào cưỡng hiếp, bị chúng giam hãm cùng chúng chỉ trong thời gian gần
ba mươi tiếng đồng hồ, thì nửa thời gian phải chịu đựng thú tính của chúng.

Lão Can ra sức đẩy vào bên trong, rất lỗ mãng, dùng sức rất mạnh, khiến ả kêu
la không ngừng, đầu óc rối loạn, muốn kêu nhưng kêu không ra tiếng, miệng bị
băng dán dán kín, cặp ngực chảy xệ xuống lắc lư, cảnh tượng này rất dễ làm cho
người ta phát điên.

– Thoải mái chứ? Người đẹp, ây, ông đây kinh nghiệm từng trải, khẳng định có
thể làm vừa lòng người đẹp, qua đêm nay thôi, người đẹp sẽ thấy sướng mê luôn.

Đệ nhất thiên hạ công mã lão Can, chưa đầy ba phút đã thở hỗn hểnh xong việc

– Phát này sai sót rồi, trách thời tiết lạnh thế.

Gã giũ giũ cái thứ lôi ra, thu binh quay về, sau đó đem thứ đồ chơi trong tay
nhét vào người của ả, bị đau, ả ngữa mặt lên kêu gào, trong mắt đầy sự sợ hãi.

– Này, thứ này chơi được đó, mạng của mày bị nó khống chế đó.

Xa xa đèn xe xuất hiện, gần quốc lộ đang rọi thẳng về hướng này, tên quai nón
biết là anh mắt kính.

Hắn lấy điện thoại ra gọi cho anh mắt kính

– Anh mắt kính, chúng ta cũng có thể nói là có mối giao tình cũ, chắc anh
không giở thủ đoạn bịp bợm chứ?

– Râu lão Tam, tao là loại người này sao? Mày yên tâm, không tin được ai, mày
cũng không tin được tao sao?

Anh mắt kính lăn lộn trên chốn giang hồ nhiều năm, tiếng tăm không tệ, chuyện
trong giới chưa từng để người bên ngoài xen vào, hôm nay trên xe y kéo theo ba
người, trong đầu nghĩ, Râu lão Tam, không trách tao được, là mày tham quá, đòi
tới năm trăm ngàn, khẩu khí lớn như vậy, tưởng tao là ngân hàng của mày chắc?
Không cách nào khác, là mày chọc ghẹo người anh em Đường Sinh, khiến hắn cần
mạng mày.

Đường Sinh ngồi bên ghế phụ lái, phía ghế sau có hai người, Ninh Hân và Lý Vân
Phong, bọn họ đều mang kính đặc chế nhìn vào ban đêm, tất cả đều mặc thường
phục, lưng đeo súng, lúc này cũng có thể rút ra, người đến giao dịch của hai
bên không nhiều, chỉ cần hai người họ thôi là đã có thể dẹp loạn được rồi, một
là Ninh thị Thái Cực truyền nhân, một là Lý thị bát cực truyền nhân, đều là
hạng nhất cao thủ.

Đường Sinh cũng được coi là một cao thủ, những kẻ lơ mơ chưa chắc là đối thủ
của hắn, hai ba hiệp là bị đánh bại ngay.

Xe tiến dần, dưới ánh sáng đèn, bọn họ nhìn thấy người phụ nữ trần truồng bị
treo trên cây, Ninh Hân sát khí nổi dậy.

Những tên cặn bã này, xem mạng người như cây cỏ, vì tiền, không gì bọn họ
không dám làm, Râu lão Tam sớm lọt vào trong danh sách bị truy nã, trước giờ
gã không dám gây án ở Giang Lăng, lần này không biết là ai dẫn gã trở về, tốt
rồi, tóm gọn gã.

Anh mắt kính sau khi nghe xong điện thoại, vội vàng nói:

– Chúng ta không cần đến gần người phụ nữ đó quá, trên người ả có bom hẹn
giờ, nếu thất bại, bọn chúng sẽ cho nổ tung.

Ba tên trên xe Việt dã đã bước cả xuống, râu lão Tam miệng còn ngậm thuốc, ánh
mắt lướt qua một lượt xe của anh mắt kính.

Nhìn thấy gương mặt một thằng nhóc ngồi ở ghế phụ lái, râu lão Tam và hai
huynh đệ nhìn nhau liếc mắt một cái, trong nháy mắt ý thức cảnh giác đã giảm
đi.

Sau khi dừng xe, anh mắt kính và Lý Vân Phong xuống xe từ bên trái, Đường Sinh
và Ninh Hân xuống xe từ bên phải, gió đêm hất thẳng vào mặt, Ninh Hân với bộ y
phục bó sát màu đen lộ rõ đường cong bên ngoài, cô lại đeo kính râm, vừa nhìn
thấy biết đó là vệ sĩ của tên nhóc.

Lý Vân Phong cũng ăn mặc không khác gì vệ sĩ, vẻ mặt nhàn tản, có chút khẩn
trương, còn nhìn chung quanh đánh giá tình hình, cảnh tượng này khiến cho tên
râu lão Tam mất đi sự cảnh giác lúc đầu, xem ra Đường mắt kính đáng tin.

– Người vẫn còn sống?

Đường mắt kính cười ha ha bắt tay râu lão Tam, hất cằm nhìn về phía người phụ
nữ.

– Đương nhiên, mông nóng hầm hập, tao mới chơi nó xong, anh mắt kính có hứng
thú thì tới sướng một tý.

Lão Can tiếp lời.

Đường Sinh tay cho vào túi quần, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ, đầu cô ta
còn đong đưa, có vẻ rất bất lực và hoảng sợ, thật sự là rất đáng thương, làm
tình nhân người khác mà ra nông nỗi thế này đây? Ông trời phú cho ả thân mình
khêu gợi nhưng lại bị ả làm cho ra thế này.

Ả có thể trách ai đây? Trách mình không có mắt, tìm đến tên tình nhân cầm thú,
khi gã khốn đó cảm nhận thấy sự nguy hiểm, người đầu tiên gã làm thịt diệt
khẩu chính là ả, tình nhân quả khó làm, chí ít mắt phải sáng một chút, rõ khổ.

Anh mắt kính nhìn lão Can, cười và đưa tay ra nói:

– Lão Tam, thủ pháp của mày tao hiểu rõ, sao tao dám? Mày ấn nút điều khiển,
tao và ả thành đóng thịt vụn, mẹ nó, đưa điều khiển cho tao rồi nói.

Râu lão Tam ra hiệu cho lão Can, tên đó liền lấy cái điều khiển ra

– Anh mắt kính, tiền đâu?

Anh mắt kính cũng cười, đưa tay lên ra tín hiệu cho hai người Ninh- Lý, điều
khiển từ xa xuất hiện , động thủ.

Ninh Hân và Lý Vân Phong gần như là móc súng ra cùng lúc, phằng phằng hai
phát, tên đứng cùng râu lão Tam và lão Can trúng đạn, anh mắt kính cũng ra
tay, đá một phát, trúng vào đáy quần râu lão Tam, thêm một đấm trúng vào cằm.

Phù, phù, phù ba tiếng, ba tên lần lượt ngã xuống, Lý Vân Phong nhanh như
chớp, nổ súng, cất súng, rút còng tay, bước qua còng vào tay của râu lão Tam,
phối hợp rất nhịp nhàng, Đường Sinh lộ vẻ vui mừng.

– Anh mắt kính, bản lĩnhanh không tồi? Đi, nhiệm vụ gỡ bom giao cho anh.

Đường Sinh chỉ tay về phía người phụ nữ.

Người phụ nữ gặp chuyện bất ngờ, trở nên sợ hãi, cho đến khi nhìn thấy Lý Vân
Phong lấy ra còng tay còng bọn kia lại, ả mới có chút phản ứng

– Chính là cảnh sát sao? Tôi, tôi đây được cứu rồi sao? Trong nháy mắt, cảm
giác được tái sinh tràn ngập trong ả, cứ thế anh mắt kính bước tới lấy bom hẹn
giờ từ hậu môn ả ra, ả không phản ứng mạnh như lúc nãy, nháy mắt đã trải qua
ranh giới giữa sự sống và cái chết, kỳ tích.

Đường mắt kính chó má, mày bán đứng ông nội mày, Đường mắt kính, mày sẽ phải
chết thê thảm, ông mày đây thành quỷ cũng không tha cho mày.

Sau khi gỡ xong bom, anh mắt kính bước qua:

– Râu tam, trách mày mở miệng ra quá tham, năm trăm ngàn, mày cũng dám đòi?

Râu lão Tam nghĩ chết chắc rồi, gã còn mang trên mình vài trọng án giết người,
sống được mới là lạ, chỉ khiến hai huynh đệ bị liên lụy, trong lòng gã rất
hận, lúc bị còng tay, phía sau lưng bị Lý Vân Phong chân to giẫm lên, căn bản
là không động đậy được.

Ninh Hân gỡ trói cho người phụ nữ, dìu cô vào bên trong chiếc xe Việt dã, bên
trong xe có quần áo của ả, để ả mặc quần áo vào rồi nói sau.

Đường Sinh ngồi xổm trước mặt của râu Tam

– Mày là trọng phạm bị truy nã, tao có thể tùy tiện giết chết mày, đúng chứ?
Biết khôn thì hợp tác với tao.

– Mày nghĩ mày là ai? Lúc ông đây tung hoành mày còn ở đâu đó trong bụng mẹ
mày kìa, , muốn giết cứ giết, ông mày sợ cái quái gì.

Đường Sinh không thấy tức giận, hất càm nhìn anh mắt kính nói:

– Lột quần gã ra, nhét bom vào trong cho nổ chết nó đi, có chết cũng không
cho nó chết toàn thây, tới âm phủ thì cũng trở thành quỷ thái giám, chuyển
giới làm tên ái nam ái nữ.

Râu lão Tam sắc mặt thay đổi, liều mạng giãy dụa, nhưng bị Lý Vân Phong giẫm
lên, không nhúc nhích được, anh mắt kính mới lột quần gã nhét bom vào.

– Râu Tam, hợp tác với chúng tao không thì nói, , dù sao mày cũng chết, nếu
mày không thoải mái, đừng trách tao tìm tới con bồ xinh đẹp của mày, người
khác không biết mày và con nhỏ đó có quan hệ, nhưng tao thì biết đấy, khả năng
anh mắt kính chơi gái thế nào thì mày cũng biết rồi đó.

– Thằng chó Đường mắt kính, mày không phải người, ông mày nguyền rủa cả nhà
mày chết không sót một ai…á….

Gã kêu thảm thiết.

Anh mắt kính ra tay rất ác độc, nhét bom nổ vào người gã, cười nói:

– Không hợp tác? Tao đây sẽ tìm vợ mày nhét tiếp.

Râu lão Tam mặt tái xanh, gã biết mình bất lực không ngăn cản được bất kỳ
chuyện gì xảy ra sắp tới, trong nháy mắt, hắn cảm giác được mình thảm rồi.

Đường Sinh lại nói:

– Mày nói tao biết, ai sai mày bắt cóc ả, đưa mày bao nhiêu tiền? Mày đồng ý
nói, tao đảm bảo an toàn cho con đàn bà của mày, Đường mắt kính không phải tay
vừa, nhưng tao điều khiển được, suy cho cùng họ đang hợp tác cùng cảnh sát
chúng tao, nếu mày không hợp tác thì tao cũng không cần lo nghĩ chi cho nhiều,
dù sao Đường mắt kính cũng là thằng đại lưu manh, việc chơi vợ của một vài
người khác là chuyện nhỏ.

– Tao, tôi hợp tác, là “Con rắn chúa”-Tam bả đao của Lô Hồ ' mướn tao, đưa
tao ba trăm ngàn, chuyện khác tao cũng không rõ lắm…

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.