Cực Phẩm Thái Tử Gia – Chương 172: Ván cờ thảm bại – Botruyen

Cực Phẩm Thái Tử Gia - Chương 172: Ván cờ thảm bại

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Sáng sớm Đường Sinh đã chạy ra ngoài, chỉ mặc bộ đồ thể thao ra ngoài chạy bộ
buổi sáng sớm, kỳ thật hắn cũng có chút hứng thú, vội đi đến sạp báo mua báo,
đêm qua nhận được điện thoại của Lý Trọng Phong nói văn phòng Thành ủy có một
bản thảo hôm nay sẽ khiến cho mọi người chấn động.

Đường Sinh trong lòng biết rõ, hẳn là Thành ủy đã cho đăng tin về việc thúc
đẩy quản lý khu Lô Hồ, là một bài viết mà văn phòng Thành ủy lấy danh nghĩa
đứng ở góc độ xã hội để bày tỏ ý kiến, kỳ thật là đang đánh tiếng với Quận ủy
và Ủy ban nhân dân quận khu vực Lô Hồ, nếu không cải thiện môi trường khu vực
Lô Hồ thì không ổn.

Không nghi ngờ gì nữa, một bài báo như thế có thể được đăng, khẳng định là
phải có sự gật đầu của Bí thư Đường, văn phòng Thành ủy chính là ở quán triệt
ý kiến của Bí thư Đường, ai nhìn không ra điểm này chính là kẻ ngốc… giờ là
ngày thứ ba sau cái ngày Đường Sinh và Bạch Thiện Dân chơi cờ với nhau.

La Sắc Sắc chậm rãi lái chiếc Audi của mình, chầm chậm chạy theo tên phá gia
chi tử trên lối đi dành cho người đi bộ, thế giới bên trong xe và bên ngoài
khác nhau hoàn toàn, gió lạnh, bên ngoài lạnh cắt da, ngược lại bên trong xe
có điều hòa, ấm áp như trong căn phòng mùa xuân , Sắc Sắc đến áo khoác cũng
không mặc, chỉ mặc một chiếc áo chỉ nhung bó sát người .

Cặp ngực căng tròn của cô nhấp nhô bên trong lớp vải mỏng manh đó, mỗi khi xe
gặp phải đoạn đường xấu xốc lên một tý thì y như rằng cặp ngực đó cũng lên
xuống theo, cặp mắt thì không rời khỏi thân thể nởnang vạm vỡ của tên phá gia
chi tử, từ tỉnh thành đến Giang Lăng, thời gian chỉ mới có hai ba tháng ngắn
ngủi, tên phá gia chi tử này biến đổi hoàn toàn, bản thân đã quá rành về hắn,
nhưng lại giống như không hiểu gì về hắn vậy, sự thâm thúy hiện tại của tên
nhóc này căn bản nhìn không thấu, hàng loạt những sự kiện khiến người ta khó
có thể cân nhắc.

Lần này Bí thư Đường gọi hắn đến ăn cơm, qua một thời gian dài quen biết ông
chủ động tiến cử hắn với Bạch Thiện Dân, thân phận lần này khác hẳn với lần
trước Lý Trọng Phong mời Bạch Thiện Dân, hôm nay, Đường Sinh có thể trực tiếp
gọi điện thoại choBí thư Bạch, đúng là rất lợi hại.

Mua báo tại sạp báo, Đường Sinh vội vàng không kịp lên xe, sau khixem lướt qua
thì đưa cho La Sắc Sắc:

– Chị xem đi.

La Sắc Sắc xem xonggật gật đầu:

– Có bài viết này, người của Quận ủy khu Lô Hồ chắc là đứng ngồi không yên
đây?

– Ôi, chị không nhìn ra, đây chỉ là món khai vị thôi, em đoán, Ủy ban nhân
dân thành phố sẽ nhanh chóng ra chỉ thị, yêu cầu nhanh chóng đưa ra phương án
quản lý khu Lô Hồ, thậm chí là sẽ đích thân áp dụng một tiêu chuẩn nào đó để
giao cho chính quyền khu Lô hồ đi thực hiện, và không ngừng giám sát.

Buổi trưa ngày hôm sau, Đường Cẩn và Mai Chước dẫn Quan Quan về, đây là lần
đầu tiên Quan Quan bước vào chiếc tổ thơm tho của Đường Sinh, La Sắc Sắc bận
tiếp khách, buổi trưa không về, chỉ có bốn người họ, sau bữa cơm, cả ba mỹ
nhân kéo Đường Sinh đi chơi cờ.

Họ chơi cờ tướng, liên tục ba ván đều là Đường Sinh thắng lớn, khi bước vào
ván thứ tư, Đường Cẩn ngồi dựa vào người Đường Sinh, xem giống như là đang
giúp hắn, thực tế là đang làm kẻ phản đồ, cô lén lút đem giấu mất con xe của
hắn, Đường Sinh đang cao hứng sát phạt trên bàn cờ không hề phát hiện ra.

Đối trận với hắn lúc này là Mai Chước và Quan Quan ngồi bên cạnh không nhịn
được cười, đột nhiên, con pháo của Mai Chước xuất quân khiến thế trận của đối
phương rơi vào thế cùng kiệt.

– Ăn con tướng của cậu.

Mai Chước nhìn chằm chằm vào Đường Sinh đắc ý cười rộ lên, Đường Cẩn và Quan
Quan cũng không nhịn được, cùng bật cười theo.

– Không phải chứ? Con xe của emvẫn chưa xuấtquân kia mà.

Khi hắn cúi đầu nhìn, con xe chạy đâu mất rồi không biết, trống trơn, Đường
Sinh trợn tròn mắt:

– Ơ, con xe của mình đâu ?

Hắn nhìn ngó nghiêng Đường Cẩn:

– Tớ nói bạn học Đường Cẩn này, không được phép ức hiếp người như thế chứ.

Mai Chước và Quan Quan cười nghiêng ngả, , Đường Cẩn một tay để ra phía sau:

– Con xe của cậu chạy đi đâu mất cậu hỏi tớ, tớ sao mà biết được.

Đường Sinh trợn mắt nhìn :

– Không có con xe tớ chắc sẽ thua phải không? Mắc cười chưa.

Hắn ung dung ứng phó nói, thế nhưng hai tay của Đường Cẩn quơ bên trái, sờ bên
phải những quân cờ của hắn, lại thiếu mất một con pháo nữa, con ngựa xem như
là đi tong mất một đôi, ván này xem như không có cách nào cầm cự, thua thảm
rồi.

Tuy nhiên Đường Sinh có chiêu riêng của hắn, thừa dịp ba người đẹp cười duyên
đắc ý, hắn tự mình chôm mất con tướng của mình đi.

– Thắng tướng của cậu nhé, lần này thua chắc rồi. Mai Chước vui như đứa trẻ,
Quan Quan cũng rất thích thú.

– Tớ còn con tướng của cậu đây này.

Đường Sinh chỉ còn sót lại một con xe, thấy vậy nên rất khẩn trương, lần này
thì đến giãy dụa cũng không có tư cách.

– Cậu chơi bịp, là bọn tớ thắng tướng của cậu trước, con tướng của cậu đâu?
Quan Quan chỉ trích.

Đường Sinh bĩu môi nói:

– Sao tớ biết được, có phản đồ ngồi bên cạnh, đem tất cả sinh mạng dưới
trướng của tớ giết sạch cả rồi.

Đường Cẩn vừa cười vừa đấm vào sau lưng hắn:

– Tớ không rinh mất con tướng, vậy được chưa? Là cậu lấy nó đi mất? Nhanh đưa
ra đây.

– Đúng vậy, mau giao ra đây, để chị đây ăn luôn một thể.

Mai Chước không buông tha nói, Quan Quan đi theo kêu gào:

– Không giao ra thì bị đánh ráng chịu nha.

Đường Sinh lấy tay che ở đáy quần:

– Cái này, có đánh chết cũng không giao ra đâu, các chị đây thấy em chưa đủ
thảm hay sao vậy?

– Không giao ra thì đánh thôi.

Thế là Đường Cẩn đi đầu, Mai Chước và Quan Quan đảm đương vai trò đồng lõa, đè
Đường Sinh xuống sofa dần cho một trận, dần cho đến khi hắn giao con tướng ra
mới chịu dừng tay, Mai Chước có được con tướng, cười duyên hớn hở:

– Thắng rồi nhé? Này, mau nhận thua đi.

– Bắt nạt người quá đáng, có còn lẽ phải hay không đây?

Đường Sinh vẫn không cam lòng, chủ yếu là mang theo tiền đặt cược cơ.

Đôi bàn tay trắng như phấn của Đường Cẩn nện lên người hắn:

– Nhận thua nhanh lên, đồ xấu, nếu không sẽ đổi sang véo đấy?

Bàn tay cô nàng lúc này rất tàn độc.

– Á … được rồi, tớ nhận thua, ôi, tớ cùng cao thủ thật sự lão Bạch đánh cờ
cũng không thua đến mức thảm hại như thế này.

Lông hạt dẻ của Mai Chước gõ vào trán hắn:

– Nhận thua là tốt, thế này thì tiền cược của bọn chị đây sinh lời rồi ?

– Tiền đặt cược? Thần mã tiền đặt cược? Chúng ta cược Thần mã sao? Sao tôi
không biết?

Đồ xấu, không thể nhận tiếp được.

Kết quả quá thảm, bị Đường Cẩn đè chặt, bị bốn năm cái tay đánh liên tục vào
lưng mông chân, không tha chỗ nào.

– Không đánh cuộc sao?

– Dừng tay đi, có đánh cuộc , có đánh cuộc , tôi nhận nợ rồi, tối nay tôi đây
đi rửa nồi, được chưa?

– Là cả tuần này, tối nào cũng phải rửa nồi, không phải chỉ có tối nay? Nhanh
lên, nói mau.

Bàn tay Mai Chước cũng trở nên ác độc, nhéo một phát vừa phải vào đùi hắn, bị
nhéo Đường Sinh thét một tiếng dài, Đường Cẩn và Quan Quan vẫn còn giữ chặt,
không cho hắn ngồi dậy.

– Tôi đúng là mệnh khổ, được, được, được, một tuần, một tuần,thì ra khi đàn
bà ra tay mức độ tàn độc còn gấp mấy lần đàn ông.

Trong tiếng cười của ba người đẹp, màn hành hạ Đường Sinh cuối cùng cũng kết
thúc, có điều Đường Sinh khi đó bắt cóc Đường Cẩn lôi vào phòng ngủ để báo
thù, Mai Chước và Quan Quan ngồi ở phòng khách đều nghe thấy tiếng kêu thảm
của Đường Cẩn cùng tiếng cười đắc ý của Đường Sinh:

– Sướng rồi? Cho cậu làm phản đồ.

Bốp bốp bốp…, dường như là tiếng bốp của bàn tay, mới đó đã đến giờ lên lớp,
khi Đường Cẩn được thả ra thì quần áo xốc xếch, tay còn ôm lấy mông, trách Mai
Chước và Quan Quan:

– Hai người không có lương tâm, không đi cứu em, mông em bị đánh đến bầm dập
cả rồi.

Đến thời điểm này, Quan Quan biết quan hệ giữa Đường Cẩn và Đường Sinh đã tiến
tới mức độ rất sâu sắc rồi, họ sống cùng nhau ở đây vui vẻ biết mấy.

Vô tình, trong lòng Quan Quan có chút hâm mộ, Đường Cẩn là cô gái bảo thủ như
vậy, khi bên cạnh Đường Sinh cũng trở nên hoạt bát.

Trên tầng cao nhất của Giang Lăng Nhân, Bích Tú Hinh ngồi ở tư thế hai chân
bắt chéo vừa đặt tờ báo xuống, trong mắt cô tỏa ra tia sáng.

Hôm nay báo chí trực tiếp đăng một bài báo đưa tin về việc tquản lý khu vực Lô
Hồ, là lấy danh nghĩa văn phòng Thành ủy mà viết, năng lực của Đường Sinh quả
không nhỏ, không ngờ có thể kéo cả Thành ủy vào? Không biết Bí thư Đường kia
và hắn có quan hệ gì, bản thân khi có thời gian phải đi tìm hiểu mới được.

Ngồi ở phía đối diện, Bích Tông Nguyên cũng đã xem qua bài báo đó, lúc này
thấy vẻ mặt của chị gái thư thái không chút căng thẳng, trong lòng biết được
rằng niềm tin dành cho dự án khu vực Lô Hồ lại tăng thêm không ít:

– Chị, em thấy không đơn giản thế đâu, đầm thủy Lô Hồ cũng rất sâu, họ Trịnh
kia cũng rất hống hách.

Bích Tú Hinh không nói năng gì, nhìn sang tờ báo:

– Em cũng xem qua rồi, Thành ủy đều điểm danh, họ Trịnh có hống hách cũng
phải cho một lời giải thích? Than nghèo khóc khổ cũng được, bịp bợm cũng được,
tóm lại bắt buộc phải có một lần thể hiện rõ thái độ, đúng không? Theo chị
thấy, Ủy ban nhân dân thành phố bên này sẽ có quyết định.

Trong bài báo đó của Văn phòng Thành ủy có nêu ra sự thiếu sót của Quận ủy khu
Lô hồ, đồng thời chĩa mũi nhọn vào Ủy ban nhân dân thành phố, cán bộ đứng đầu
của UBND thành phố lúc này có thể ngồi yên mới lạ, Bí thư Đường mới đến xem
như không đè nổi cái đầu rắn địa phương của gã đây, Bí thư đứng đầu Thành ủy
đã lên tiếng, không thể xem như không có gì, một Bí thư Đường trước nay vẫn
rất khiêm tốn, đột nhiên trở nên khó khăn, chứng tỏ trong tay ông ta đã nắm
được ‘Chủ bài’ nên bắt buộc phải tiếp chiếu.

Bích Tú Hinh phân tích được tất cả mọi quan hệ cơ bản trong quan trường, thế
nên cô nhìn ra rất rõ sự tiến triển của bước tiếp theo.

– Chị, chị không nên tin tưởng Đường Sinh và La Sắc Sắc, họ mở miệng ra là
nói hay, hai trăm triệu? Hừ.

– Tông Nguyên, việc này em không cần quan tâm, bất động sản Bích Thị đầu tư
vào khu phố thương nghiệp Giang Giáo, em làm tốt chuyện này là được.

Bích Tông Nguyên cũng biết, việc của bất động sản Trọng Hiền không đến phiên
người nhà họ Bích chen vào vung tay múa chân.

– Chị, Đường Dục ra giá một triệu hai trăm ngàn.

– Mỗi mẫu một triệu hai trăm ngàn? Đường Dục này đúng là đẩy giá lên cao quá
rồi đấy, trả giá xuống từ từ, ông ta dây dưa không được bao lâu đâu.

– Chị, em sợ qua năm, một triệu hai trăm ngàn ngăn không được, hiện tại em
nghĩ như thế, chục ngàn lấy dặm, em suy nghĩ.

Bích Tú Hinh lắc lắc đầu:

– Đừng làm chuyện ngu xuẩn, qua năm cũng không tăng đến mức một mẫu một triệu
hai trăm ngàn, chục ngàn là mức cao nhất.

Đối với phán đoán của chị gái, Bích Tông Nguyên răm rắp nghe theo:

– Được, em sẽ cắn chặt giá này không nhả ra, xem ông ta có ký hay không?

– Nhất định sẽ ký, nếu ông ta chống đỡ trong một tháng, số lẻ dư ra chị đây
sẽ trả cho em.

Niềm tin của Bích Tông Nguyên nhanh chóng được khôi phục, cười nói:

– Đúng rồi, chị, Uông Sở Tình của Uông thị, chúng ta có cần phải gặp mặt một
chút hay không?

– Em có thể tiếp xúc trước với cô ta, quan hệ xã hội của nhà họ Uông tại
Giang Lăng không được rộng lắm, chúng ta có thể tỏ ra mình cao thế hơn họ.

– Chị, có một chuyện em chưa nói chị biết, người mà Uông Sở Tình muốn về làm
Chủ tịch cho công ty chi nhánh của mình là em họ của Phó Chủ tịch thành phố La
Kiên.

Bích Tú Hinh nhíu mày, La Kiên, gần đây có chú ý đến người này, đi lên từ Uỷ
viên thường vụ Thành ủy, chủ quản xây dựng, bất động sản, xây dựng đấu thầu và
những thứ linh tinh khác đều do một tay anh ta nắm giữ, có thể nói đây là một
nhân vật không thể xem nhẹ..

Nói thêm vài câu, Bích Tông Nguyên bỏ đi, lúc này, Đại Liên Ny bước vào, dẫn
theo La Sắc Sắc phía sau.

Bích Tú Hinh đứng lên bắt tay La Sắc Sắc, sau khi mời ngồi liền nói Đại Liên
Ny rót rượu mời:

– Giám đốc La, chị cũng uống một ly?

La Sắc Sắc đưa mắt nhìn tủ rượu, bên trong có đủ các loại rượu tây, Đại Liên
Ny đang rót là rượu Bacardi

– Cho tôi một ly Hennessy.

Cô không xa lạ với những thứ này, đi theo Liễu trưởng phòng vài năm, tiếp xúc
giao thiệp nhiều, tất cả những loại rượu tây cơ bản không có loại nào là cô
chưa uống qua.

Sau đó, hai người tiến hành bàn bạc chuyện liên quan đến công trình khu Lô Hồ,
La Sắc Sắc cho rằng bất động sản Trọng Hiền nên “bật đèn xanh” trước cho Ủy
ban nhân dân quận thông qua hình thức quảng cáo, theo kiểu ba phải, làm vậy
vừa không để lộ ra con số đầu tư đợt một, cũng không động chạm đến Ủy ban nhân
dân quận khu Lô Hồ.

– Điểm này trên cơ bản tôi đồng ý, lấy bảng kế hoạch tuyên truyền cho tôi
xem, bài viết của văn phòng Thành ủy rất có hiệu lực..

La Sắc Sắc thản nhiên cười,

– Trùng hợp thôi, vài năm gần đây khu Lô Hồ không có gì đổi khác, chính là
việc đau đầu của Thành ủy, lần này bất động sản Trọng Hiền muốn đầu tư vào đó,
tất nhiên là bọn họ ngửi được mùi thơm rồi, rốt cuộc là ai mượn tay ai, khó
nói đó nha.

Bích Tú Hinh mỉm cười, nếu La Sắc Sắc đã nói như vậy, cô cũng không tiện hỏi
lại, liền nói sang chuyện khác.

Đường Sinh tan học lại tiếp tục trốn học, vơ lấy chiếc áo khoác ngoài bằng da
chạy đi mất, gọi taxi đi đến khu thương mại tìm Vương Tĩnh.

Trong phòng làm việc của Vương Tĩnh, cô đang đau đầu nhức óc duyệt mớ giấy tờ
lung tung lộn xộn, trong lòng kêu khổ, không sống nổi.

Lúc Đường Sinh gọi điện thoại cho cô, cô mới vui vẻ trở lại, tên hư hỏng này
cuối cùng xuất hiện rồi, muốn chị chết sao.

Đợi sau khi Đường Sinh tiến vào, Vương Tĩnh nói với nữ thư ký xinh đẹp qua cửa
sổ:

– Đừng tới quấy rầy tôi, ai cũng không được phép vào.

– Em nói chị Tĩnh, không phải chị muốn làm chuyện đó ở đây chứ?

Đợi Vương Tĩnh quay người lại, Đường Sinh mở miệng nói trước, Vương Tĩnh bước
sang véo vào mặt hắn:

– Cậu thông minh đấy.

Cô kéo tay Đường Sinh đi vào phòng nghỉ bên trong:

– Cậu tự động mang thân đến, cậu cho rằng chị đây sẽ tha cho cậu sao? Đi vào
trong nhanh lên.

Đẩy cửa cho Đường Sinh vào trước, tay cô không kiềm chế được vỗ nhẹ vào mông
hắn:

– Chắc thật đấy, chị rất thích.

– Chị Tĩnh, em đến là bàn chuyện làm ăn, được chưa?

Đường Sinh cười khổ, thật sự phải bị “Con xe Hummer”phương bắc này đẩy ngược
thế này sao?

Rầm, âm thanh của tiếng cửa bị đóng lại, Vương Tĩnh vội vàng ốm chặt lấy cổ
của Đường Sinh:

– Hôn môi trước, thế mới không bàn đến chuyện kinh doanh được.

Đường Sinh còn chưa kịp phản ứng lại, môi của Vương Tĩnh đã đặt trên môi của
hắn, “Con xe Hummer” này cao 1m79 , thêm đôi giày cao gót, hôn môi Đường Sinh
phải cúi đầu, Đường Sinh không kìm nổi ôm lấy eo cô ta, tay lân la tìm đến
vòng ngực căng tròn to lớn.

Trong phút chốc cả hai nóng hẳn lên, sự hoang dã của Vương Tĩnh nhìn thấy rất
rõ, không chút gì thẹn thùng e ấp, mạnh dạn kéo tay của Đường Sinh ấn thẳng
vào ngực mình:

– Đồ hư hỏng, dùng sức một chút có được không, mạnh hơn so với Ninh Hân?

Mồ hôi đầm đìa, Đường Sinh tự xưng mình là bụi hoa tay già đời, nhưng lần đầu
tiên đụng phải Vương Tĩnh, cảm thấy mình giống như tên thiếu niên không biết
tý gì.

Sau cái hôn cuồng nhiệt, hai người có chút ngây ngây.

Đột nhiên xảy ra mọi chuyện thế này, dường như là có chút nhanh quá, móng vuốt
của Vương Tĩnh bấu lấy làm xương cốt Đường Sinh như nhũn ra.

Hơi thở của Vương Tĩnh lúc này dồn dập, mắt rất gợi tình.

– Đường Sinh, chị đây thật sự muốn đẩy ngã cậu ghê, ở đây có được không?

Đường Sinh lắc lắc đầu:

– Chị Tĩnh, đây là văn phòng trước kia mẹ chị từng làm việc?

– Ừ, đúng vậy.

Nghe Đường Sinh nhắc nhở như vậy, Vương Tĩnh bỗng lạnh cả sống lưng.

Mẹ mới qua đời không lâu, em trai Vương Hổ cũng đi theo, trong đầu cô luôn có
những ý nghĩ cổ quái, trước kia khi mẹ còn sống, mẹ rất thương em trai, hay là
vì thế mà mẹ đã kéo em trai đi theo? Cách suy nghĩ đầy mê tínnày, rất nhiều
người không tin, nhưng trong lòng vẫn có chút sờ sợ.

Thật sự cô và Đường Sinh làm cái chuyện đó ở đây, trong lòng cô cũng có chút
ghê ghê, lúc nào cũng có cảm giác có đôi mắt đang nhìn mình.

– Tên hư hỏng này, dọa chị phải không? Đánh chết bây giờ.

Vương Tĩnh giơ tay vờ đấm vào lưng hắn.

– Được rồi, không nói những chuyện này nữa, không phải chị đang đau đầu về
chuyện phố thương mại sao?

– Ừ, không phải đau đầu, mà là cả người đau đều đau, chị là người có thể ngồi
yên được không? Cậu mau cho chị đây ý kiến.

Đường Sinh hơi trầm ngâm:

– Bất động sản phố thương mại chị cứ để yên đó, dù sao cũng kiếm tiền, nhìn
xem có thể điều động ra bao nhiều, lấy ra đầu tư vào công ty Cẩn Sinh em đây,
về sau chị cũng là một đại cổ đông của công ty Cẩn Sinh, chuyện gì cũng không
cần phải xen vào, ngồi chờ chia lợi nhuận là được.

– Không tồi tý nào, nói thật với cậu, Cẩn Sinh rốt cuộc là của cậu hay là của
La Sắc Sắc.

– Chị nói xem? Vương đại phóng viên sao có thể đến điểm này lại nhìn không
ra?

Vương Tĩnh kép hờ mắt lại

– Xem ra đồ hư hỏng cậu và La Sắc Sắc cùng có chân trong đó, được, chị đây
đầu tư bên cậu.

Đường Sinh đập mạnh vào ngực cô

– Chị yên tâm, tiền chúng ta kiếm được sẽ đầy như cái mông của bà chị đây
này.

Cái đập lên ngực của hắn lại khiến cho Vương Tĩnh không kìm nổi, bám chặt vào
cổ hắn, hôn vội vàng

– Có gan thì buổi tối đến trộm chị?

Đường Sinh nghe vậy da đầu cũng tê dại theo

– Chị muốn trị em đây cũng không cần mượn tay Ninh Hân? Ác độc quá.

– Có đâu, như thế mới thấy kích thích, chị đây thích đàn ông gan dạ, nếu gan
em lớn, chị đây yêu em điên dại.

Hai người đang trò chuyện, di động Đường Sinh vang lên, lấy ra xem thấy số của
Ninh Hân gọi đến.

– Chị Hân, có phải buổi tối mời em ăn cơm hay không? Em có thời gian.

– Đoán đúng rồi, tuy nhiên không phải chị mời, là mẹ chị, còn nói nếu nhìn
thấy em được mắt, sẽ nhận làm con nuôi.

– Ơ, ý tưởng này của mẹ chị em rất thích, buổi tối đến đó em nhất định sẽ cố
gắng biểu hiện thật tốt.

– Ừ, hiện tại em ở đâu? Chị đi đón em, còn phải mua chút quà, không thể để
tay không cứ thế mà đi được?

– Thế này, em, em đang ở phố thương mại bàn chuyện xác nhập công ty với chị
Tĩnh, chị chạy qua đây đón em được rồi.

– Tên nhóc xấu xa dám đi bàn bạc riêng tư với Vương Tĩnh? Ta làm thịt ngươi.

Ninh Hân vừa nghe hắn ở phố thương mại, trong tiềm thức có cảm giác không an
toàn.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.