Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Trong hai ngày liên tiếp của đại hội thể thao, Đường Sinh rất nổi bật, giống
như Lý Dật Phong, bỗng chốc nổi tiếng.
Đến ngày cuối cùng, người ở Uỷ ban thể thao tỉnh đến trường, muốn sát hạch Lý
Dật Phong và Đường Sinh, cả hai đều chạy trốn.
Không phải là không giữ thể diện cho Ủy ban thể thao, bọn họ cũng không chuẩn
bị đi làm vận động viên gì hết, việc gia nhập vào đội tuyển của tỉnh, đội
tuyển quốc gia, đối với bọn họ không có một chút hấp dẫn nào, gia tộc họ Lý
đang làm gì? Nhà người ta đang hoạt động võ thuật, là dòng họ hoạt động võ
thuật có tiếng trong tỉnh, ông nội của Lý Dật Phong là Lý Bát Cực, là võ sư
Bát Cực tiếng tăm lừng lẫy, người tặng danh hiệu Lý Bát Cực, là Phó hội trưởng
của Hội võ thuật quốc gia.
‘Bát cực quán’ nổi tiếng cả tỉnh chính là do nhà họ Lý mở, muốn tuyển Lý Dật
Phong vào đội tuyển quốc gia, nếu hắn đồng ý, ông nội hắn cũng không đồng ý.
Sở dĩ Lý Dật Phong đến Giang Lăng học, cũng chẳng khác gì trọ học, bởi vì anh
ruột hắn Lý Vân Phong đang làm việc trong đội đặc công.
Hai ngày này, Lý Dật Phong và Đường Sinh đã tra đổi nhiều chuyện, một số tình
huống không cần giấu kín Lý Dật Phong cũng liền nói cho hắn nghe, vì vậy Đường
Sinh mới biết anh hắn vốn là người trợ giúp đắc lực của Ninh Hân, là Lý Vân
Phong, nhắc đến Ninh Hân, Lý Dật Phong cũng biết, anh hắn và hắn từng nói về
chuyện này.
Thái Cực Miên Chưởng của Ninh Thị luôn là khắc tinh của Bát Cực Ảo Thủ của họ
Lý, một nhu một cương, không khắc nhau mới là chuyện lạ.
Bất luận là Uỷ ban thể thao thành phố hay là Uỷ ban thể thao tỉnh, đều ra về
tay không, dù là thuyết phục hay trách cứ, Lý, Đường hai người đều không đi
cùng bọn họ.
Trải qua lần thi đấu đại hội thể thao lần này, địa vị Ủy viên thể dục của
Đường Sinh ai cũng không dám động, tuy nhiên hắn là một ủy viên rất tệ, biểu
hiện tốt đẹp của hắn kéo dài tổng cộng không được một tuần, lại bắt đầu cúp
học rồi, Mai Chước và Đường Cẩn chỉ còn biết trợn mắt.
Cũng trong thời gian vài ba ngày này, anh kính mắt dưới sự chỉ huy của La Sắc
Sắc, liền lập công, cũng không biết anh ta sử dụng thủ đoạn gì, liền thu phục
tình nhân của tên Phó chủ tịch quận họ Cẩu, sau khi Đường Sinh nghe xong báo
cáo của La Sắc Sắc, đôi chân mày liền nhíu lại.
Mánh khoé của anh kính mắt đó, hắn đều biết rõ. Nào là đe dọa, dụ dỗ, vừa đấm
vừa xoa, đến hăm dọa dùng bạo lực, đừng nói là phụ nữ, ngay cả đàn ông sắt
thép cũng không chịu nổi sức ép của người này, chỉ là La Sắc Sắc không biết
được chân tướng mà thôi, chứ không thể lừa được Đường Sinh.
Đường Sinh nói đại khái một chút hiểu biết của mình về anh kính mắt, La Sắc
Sắc mới giật mình:
– A, vậy làm thế nào?
– Dù sao phải chỉnh hắn một chút, nếu không tên này mà không giảm bớt phóng
túng, sớm muộn cũng gặp sự cố, làm liên lụy đến chị Sắc Sắc.
La Sắc Sắc dở khóc dở cười, giơ đôi bàn tay trắng như phấn đánh Nhị Thế Tổ,
gắt lên:
– Còn không trách cậu sao? Hại tôi dính dáng tới người trong xã hội đen rồi.
Thực ra anh kính mắt làm loại chuyện này nhiều rồi, tiếng xấu của hắn đã lưu
truyền khắp thành phố, những người từng bị hắn trừng trị, thường sẽ không tố
cáo hắn. Về căn bản, hắn cũng xử lý rất sạch sẽ, làm bị thương ai, hoặc làm ai
tàn phế, hắn ta đều đưa tiền, đều phải nhờ các quan chức quen biết ra mặt,
người bị hại cầm tiền, rút đơn kiện, cơ quan có thẩm quyền cũng xử lý vấn đề
an ninh trật tự đúng lúc, phạt hắn một ít tiền, ngoài ra không bị gì khác.
Kể từ đó, anh kính mắt muốn đụng đến ai cũng chẳng cần e dè, anh ta tin vào
thực lực của mình, càng hiểu rõ tâm lý sợ hãi giới cặn bã trong xã hội của
những người bình thường, cho nên cái chiêu đe dọa, dụ dỗ, vừa đấm vừa xoa, hăm
dọa dùng bạo lực đó rất hiệu quả, không biết trừng trị được bao nhiêu người,
nhưng cũng tiêu tiền không ít Chủ yếu là hắn làm việc cho Đường Dục, tiền căn
bản không phải là vấn đề, cũng có thể nói Đường Dục đã tham gia vào những hoạt
động của giới xã hội đen..
Đến cả cảnh sát cũng không có cách nào, không có bằng chứng rõ ràng, người bị
hại toàn bãi nại, nhất định muốn bắt người ra trừng trị, sẽ có cả một đống
người chịu tội thay, những tên tay chân của anh kính mắt, đều có thể đứng ra
nhận tội thay anh ta bất cứ lúc nào. Chỉ cần đưa cho gia đình bọn họ một khoản
tiền, bọn họ liền sẵn lòng gánh vác trách nhiệm hình sự, cứ như vậy, danh
tiếng của anh kính mắt càng âm thầm lan tuyền nhanh chóng, không ít lưu manh
của xã hội đều theo anh ta.
Anh kính mắt là một người thông minh, rất giỏi bảo vệ chính mình, cũng rất
giỏi lôi kéo anh em, có rất nhiều người sẵn sàng bỏ mạng vì anh ta, khó trách
trong kiếp trước của Đường Sinh, anh kính mắt và Đường Binh có thể ung dung tự
tại ở Giang Lăng, thủ đoạn và tiền tài, quyền lực hùng hậu của bọn họ, đã
trừng trị quá nhiều người.
Đêm đó, La Sắc Sắc đã hẹn anh kính mắt, cô điều khiển BMW, chở Đường Sinh đi
đến địa điểm gặp mặt mà anh kính mắt chỉ định. Chủ yếu là cô tình nhân kia bây
giờ đang ở trong tay anh kính mắt, đến đó là để gặp cô ta, nhưng anh kính mắt
không ngờ là Đường Sinh cũng xuất hiện.
Ở thành nam trong một ngôi nhà nhỏ nằm riêng biệt, người phụ nữ kia bị nhốt ở
nơi này, đây là giam lỏng một cách phi pháp, chẳng khác gì bắt cóc.
Người phụ nữ tên là Lỵ Tử, tuổi khoảng hai sáu hai bảy, thân thể đẫy đà, phong
lưu quyến rũ, tóc quăn cuộn sóng, điệu bộ lả lơi, khó trách tên Phó chủ tịch
quận Cẩu kia thích. Theo báo cáo của anh kính mắt, nói cô Lỵ Tử này là một
trong rất nhiều tình nhân của tên Cẩu, bởi vì kĩ thuật chiều chuộng đàn ông
rất xuất sắc, khiến cho tên Cẩu rất yêu thích, cưng chiều gấp bội, thường được
gọi cô ta đi chơi cùng, ngoài mặt, Lỵ Tử là nhân viên của cục nào đó ở khu Lô
Hồ.
Đường Sinh thấy cô ta hơi đáng thương, hình như đang muốn chạy trốn, con gái
quá mềm yếu, quá nhỏ bé trước thủ đoạn và thế lực mạnh mẽ, bọn họ ngoài chuyện
chịu oan ức ra thì còn có thể làm cái gì? Phản kháng sẽ nhận được kết cục bi
thảm.
– Anh đem người ta nhốt như tù nhân vậy à?
Đường Sinh ôm khuỷu tay, hỏi anh kính mắt:
– Tuy nhiên người phụ nữ này hấp dẫn vô cùng.
Cũng không biết hắn đang châm chọc anh kính mắt, hay là châm biếm cô Lỵ Tử
kia, giọng điệu lộ vẻ chế nhạo.
Bên cạnh Đường Sinh, La Sắc Sắc liền hừ lên một tiếng, con mắt nhìn người của
ngươi bị gì rồi? Mặt hàng như vậy cũng gọi là mê người? Ngươi chửi người đấy
à?
Anh kính mắt chột dạ quan sát Đường Sinh, hắn thật sự sợ ông trẻ này, con mắt
sắc bén của hắn quá độc, anh ta liếc La Sắc Sắc một cái, mới hạ thấp giọng
quay về phía Đường Sinh lúng ta lúng túng nói:
– Cũng không, không dám quá đáng, chỉ có một lúc.
Đường Sinh khẽ gật đầu, thở dài, trên đầu anh kính mắt toát mồ hôi, điệu bộ
chậm rãi của tiểu thiếu gia làm người ta rất căng thẳng.
– Anh kính mắt, anh có biết là anh đang phạm pháp không? Anhđã từng nghĩ đến
chưa, nếu xảy ra vấn đề sẽ liên lụy đến chị Sắc Sắc của tôi?
Anh kính mắt như nghe ra hàm ý của Đường Sinh, giọt mồ hôi càng lớn hơn, vội
hỏi:
– Tôi, một mình tôi làm, một mình tôi chịu.
La Sắc Sắc phát cáu, tên này không báo cáo với mình về chuyện giam lỏng cô Lỵ
Tử kia:
– Tôi đập chết cái tên lưu manh nhà ngươi!
Cô xông lên như một cơn gió lốc, Đường Sinh ôm lấy vòng eo thon thả của cô, cô
đứng không vững, ngã vào trong lòng hắn:
– Ơ kìa, bỏ tôi ra.
Đường Sinh ôm chặt cô không có ý buông tay, hắn bình tĩnh đến mức làm người ta
sợ hãi, mà sắc thái sợ hãi trong mắt anh kính mắt càng đậm.
Anh ta sợ biểu hiện quá bình tĩnh của Đường Sinh, bởi vì anh ta đã phát hiện
mấy lần rồi, khi Đường Sinh quá mức bình tĩnh thì không phải là dấu hiệu tốt.
– Cậu Sinh, con người tôi là rất trọng danh dự, nói một là một, nói hai là
hai, xin…xin cậu và Tổng giám đốc La tin tôi.
– Ừ, thật ra, tôi cũng định sẽ tin vào anh, tuy nhiên, có một điều kiện tiên
quyết, không biết anh có thể làm được không?
– Cậu Sinh, cậu… cậu cứ nói đi, tôi nhất định là làm được mà, tuyệt đối không
làm cho cậu Sinh thất vọng.
Đường Sinh buông La Sắc Sắc ra, cô dần dần bình tĩnh trở lại. Cô hơi ngượng,
đây là lần đầu tiên trước mặt người ngoài bị Đường Sinh ôm, nhưng mà lần này
là do cậu ấm muốn ngăn cản mình nổi cơn lôi đình, chắc chắn anh kính mắt cũng
không dám nghĩ quá lệch lạc.
Đường Sinh liếc nhìn khuôn mặt xinh như hoa của ngươi phụ nữ tên Lỵ Tử bên
kia, nói với anh kính mắt:
– Về dáng người, diện mạo, cô ấy đều có ưu thế, cho anh lấy làm vợ tương đối
phù hợp, anh chỉ cần cưới cô ta, mới có thể bù lại cái sai lầm ngu xuẩn dám
giam lỏng cô ta.
Hả, anh kính mắt trợn tròn mắt, cái gì chứ? Bảo tôi cưới tình nhân của người
khác? Tôi vừa kết hôn liền trở thành ông chồng bị cắm sừng à?
– Cậu Sinh, cái này, cậu biết đó, cô ấy là “đệm thịt” của tên chó má đó, tôi
cưới cô ta sao được, cậu thấy có đúng không?
– Không cưới cũng được, ngày mai anh đi tìm Ninh Hân tự thú, tôi sẽ xin chị
ấy nương tay với anh, bảo đảm cho anh một mức án tương đối nhẹ là được.
Anh kính mắt sụp đổ, dở khóc dở cười nói:
– Cậu Sinh, tôi thật sự đảm bảo chuyện này sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Đường Sinh dựng thẳng ngón trỏ quơ quơ:
– Anh không cần bảo đảm với tôi, sự đảm bảo của anh đáng giá bao nhiêu thì
trong lòng anh rõ hơn ai hết, tôi cho anh hai con đường, đi con đường nào là
tùy anh chọn. Anh kết hôn với cô ta, đơn giản là nhận một cái giấy kết hôn, để
cho cô ta ngậm miệng, qua một thời gian, đợi chuyện bên Lô Hồ này giải quyết
rồi, anh lại ly hôn với cô ta cũng được mà, chi phí nhận giấy chứng nhận kết
hôn cũng không đắt, số tiền này tôi chi trả cho anh.
Ha ha, La Sắc Sắc cười phì ra, cậu ấm của tôi, cậu quá lợi hại rồi, chiêu này
thật quá chế nhạo người ta, quả thực là cay độc đến hết mức rồi.
Khuôn mặt của anh kính mắt co dúm lại một cách dữ dội, dở khóc dở mếu:
– Cậu Sinh, chuyện này cũng có thể làm vậy được sao?
Đường Sinh tiến lên hai bước, vỗ vai anh ta, ra vẻ thủ trưởng dạy dỗ nhân
viên, lời nói thấm thía:
– Anh nói anh lăn lộn nhiều năm như vậy, sao không có chút tiến bộ? Anh thích
cô gái nào có thể lấy giấy chứng nhận trước mà, vừa nãy không phải đã nói rồi,
chi phí cho hai cái giấy hồng kia rất thấp, tuyệt đối không vượt quá một trăm
tệ, nhưng có nó rồi thì hành vi giam lỏng phụ nữ như thế này không phải đã hợp
pháp rồi sao?
Phù, phù; anh kính mắt và La Sắc Sắc cùng thở phảo:
– Cao, thật sự rất cao, cậu Sinh, tôi, tôi rất khâm phục cậu.
– Ừ.
Đường Sinh tiếp tục vỗ vai hắn.
– Tất nhiên, xã hội của chúng ta là xã hội pháp chế, tất cả những hành vi
không hợp pháp anh phải nghĩ cách biến nó thành hợp pháp, đúng không nào? Anh
kính mắt, anh vẫn tương đối sáng suốt, nhưng làm việc có phần cảm tính, dùng
đầu óc nhiều hơn đi.
– Cậu Sinh, tôi hiểu rồi, hiểu ra, bỗng dưng tỉnh ngộ, cậu Sinh, tôi, ngày
mai tôi đi lấy gấy chứng nhận cùng với Lỵ Tử.
– Ôi, thế này là đúng rồi, tôi thấy cậu vẫn có thể giáo dục tốt được, khả
năng lĩnh ngộ rất mạnh.
– Hì hì, cậu Sinh quá khen rồi, hôm nay tôi coi như mở mang kiến thức, đúng
là mở rộng tầm mắt, cậu Sinh chính là thần tượng của tôi.
– Những lời a dua nịnh hót ghê tởm này thì đừng có nói, kẻo chị Sắc Sắc lại
nôn cả ra, anh lại phải bồi dưỡng tiền ăn khuya. Được rồi, cứ thế này đi, nhớ
quản lý đàn em của anh cho tốt, tốt nhất là bớt làm chuyện xấu đi, cũng nhất
định phải hợp pháp, chuyện của Lỵ Tử, anh mau giải quyết ổn thỏa cho tôi.
– Hiểu rồi, cậu Sinh, sáng ngày mai nhận giấy, chiều mai cưới, buổi tối tiến
hành động phòng, ngày kia cô ấy đã là người của chúng ta rồi.
Anh kính mắt cười gian, mức độ đắc ý không cần phải nhắc đến nữa, nước miếng
bay tứ tung.
– Ừ, quan trọng là từ trong tay của Lỵ Tử tìm bằng chứng của tên Cẩu, phải là
loại bằng chứng một khi đưa ra là y phải chết, nếu như không có, anh liền lợi
dụng Lỵ Tử để tạo nên, tôi tin, những chuyện nhỏ nhặt như lông chim này đều
không làm khó được anh, anh là nhân tài có tiềm năng, cố gắng làm tốt vào.
– Đúng rồi, cậu Sinh, chuyện này giao cho tôi đi, ba ngày, tôi đảm bảo làm
thỏa đáng hoàn toàn, không làm được, tôi xách đầu đến gặp.
Chiếc Audi nhanh chóng rời xa căn nhà nhỏ đó, La Sắc Sắc mới nói:
– Cậu thật là độc ác nha? Dạy hắn như vậy đấy à? Sau này làm như thế nào kết
thúc vụ này?
– Anh ta chỉ là một con kiến, vì an nguy của chị Sắc Sắc của tôi, cái gì tôi
cũng làm, đúng rồi chị Sắc Sắc, ngày mai chúng ta cũng đi lĩnh giấy chứng nhận
đi.
– Lĩnh cái đầu cậu á? Cút đi
La Sắc Sắc cười khì, giấy kết hôn thần thánh à, không ngờ bị kẻ bắt cóc như
vậy lợi dụng?
– Ha…Không đùa nữa, chị Sắc Sắc, ngó chừng anh kính mắt bảo anh ta tăng nhanh
tiến độ, tên Cẩu nhất định sẽ thất thế rất nhanh.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi