Cực Phẩm Thái Tử Gia – Chương 166: Ngươi có tư cách gì sỉ nhục nó – Botruyen

Cực Phẩm Thái Tử Gia - Chương 166: Ngươi có tư cách gì sỉ nhục nó

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Thuyết phục Bích Tú Hinh không phải là chuyện đơn giản, nhưng một khi thuyết
phục được cô, toàn cảnh của Lô Hồ đều có thể đạt được sự đổi mới hoàn toàn.

Bích Tú Hinh mỉm cười, cô hiểu ẩn ý trong lời nói của Đường Sinh, ngoài ra lúc
này cô rất tán thưởng thiếu niên này, từ khi ngồi vào phòng hội nghị này, hắn
liền không gọi mình là ‘chị Hinh’ nữa, đây chính là tỏ cho thấy hắn phải gạt
bỏ quan hệ để tiến hành cuộc đàm phán này.

Rất nhiều chi tiết nhỏ nhặt, người bình thường sẽ không chú ý, nhưng người
tinh ý một chút sẽ nhận ra ngay, bởi vậy có thể thấy sự thận trọng và cẩn thận
của gã thiếu niên này, nếu như bạn bắt nạt hắn nhất định sẽ chịu thiệt thòi,
bạn có thể xem nhẹ tuổi tác của hắn, nhưng đừng có xem nhẹ trí tuệ của hắn.

– Đường Sinh, tôi đã trải qua vài năm mưa gió ở trên thương trường, mặc kệ là
trong nước hay nước ngoài, chính vì có được kinh nghiệm ở cả hai nơi, cũng có
được kiến thức tương đối sâu, có một điều không thể phủ nhận, thị trường trong
nước của chúng ta, đúng là một miếng bánh ngọt to.

– Đúng vậy, Tổng giám đốc Bích, ở trong nước tất cả đều có giá rẻ, ví dụ như
sức lao động, nguồn năng lượng, đất đai vân vân, là như thế chứ gì?

– Đường Sinh, cậu đang châm biếm ta sao?

Lúc Bích Tú Hinh nghe đến câu này, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần hơi biến sắc.

Lúc này La Sắc Sắc nói chen vào:

– Tổng giám đốc Bích, tôi thấy chưa đến mức nói là châm biếm chứ? Chẳng lẽ
không phải cô cũng nhằm vào những ưu thế này mà về nước sao?

Lúc này đây, Bích Tú Hinh im lặng, đúng vậy, không phải mình cũng nhằm vào
những yếu tố này mới về nước để tìm lấy một miếng bánh ngọt sao?

Đường Sinh căn bản không sợ hắn và Bích Tú Hinh trở mặt, hắn không cho rằng
Bích Tú Hinh sẽ không phóng khoáng như vậy:

– Tổng giám đốc Bích, cho dù chị ở Pháp vài năm, Trung Quốc mãi mãi là nhà
của chị, chị cũng mãi mãi là người Trung Quốc, cống hiến một chút cho quê nhà
thì tính toán cái gì?

Câu này làm Bích Tú Hinh bật cười:

– Đường Sinh, tất cả tâm tư của cậu tôi hiểu, mấy trăm triệu đầu tư ởLô Hồ,
cuối cùng coi như mất cả chì lẫn chài, cũng có thể coi như là cống hiến cho
thành phố quê nhà rồi, được cái danh đúng không? Chỉ có điều, cậu coi tôi
giống như người thích hư danh sao?

Đường Sinh cũng cười rồi liếc La Sắc Sắc một cái, lại quay sang Bích Tú Hinh:

– Tổng giám đốc Bích, chị đúng là bách độc bất xâm, dầu muối không vấy bẩn
được à nha!

Đây rõ ràng là châm biếm rồi, Bích Tú Hinh không cho thế là xấc xược, thản
nhiên cười:

– Người làm ăn mà, luôn phải tính toán chi phí chứ!

– Đúng vậy Tổng giám đốc Bích, thị trường tiêu thụ tiêm năng trong nước một
tỷ mấy là rất lớn, các loại hàng giá rẻ cũng quá hấp dẫn người tiêu thụ..

Lúc này, Đại Liên Ny trừng đôi mắt xanh lam xinh đẹp nói:

– Đặc điểm phân biệt của hàng hoá Trung Quốc chính là giá rẻ chất lượng thấp,
Trung Quốc sản xuất quá nhiều sản phẩm kém chất lượng, tràn ngập ở thị trường
quốc tế, Bắc Mỹ, Châu Âu, các nước trên thế giới, nó có mặt khắp nơi với giá
rất rẻ, đồ giá rẻ chắc chắn chất lượng kém, chúng là rác rưởi, bản thân tôi
rất ghét đồ Trung Quốc sản xuất, chúng quá kém!

Con ngươi của Đại Liên Ny giống như muốn toé ra lửa, lời lẽ sắc bén vô cùng,
giống như vì chủ nhân Bích Tú Hinh của cô mà châm biếm lại Đường Sinh. Mà cùng
một lúc Bích Tú Hinh và La Sắc Sắc đều nhíu mày, cô gái Tây này đầy giận dữ,
tiếng Trung Quốc cũng càng nói càng lưu loát! Được!

Đường Sinh nghiêng đầu, mắt hơi nheo lại nhìn chằm chằm vào cô bé nước ngoài
tóc vàng này cười một cách lạnh lẽo, rồi lại quay sang Bích Tú Hinh:

– Tôi biết quan điểm của Tổng giám đốc Bích sẽ không giống với cô gái nước
ngoài này bởi vì chị là người Trung Quốc, điểm này vừa nãy tôi đã nói qua rồi.

Hắn nhìn Đại Liên Ny nói:

– Trung Quốc sản xuất hàng hoá như thế nào? Chúng là giá rẻ, chất lượng kém,
nhưng cô biết mỗi năm những người dùng chúng tiết kiệm được bao nhiêu tiền
không? Hả? Ba nền kinh tế lớn nhất trên thế giới là Mỹ, châu Âu, Nhật Bản đều
đang điên cuồng mua sản phẩm của Trung Quốc, tại sao vậy? Bởi vì nó quá tiết
kiệm tiền, theo như một bản điều tra của Mỹ cho thấy, vài năm gần đây việc
tiêu thụ hàng Trung Quốc đã giảm bớt đến mấy trăm triệu đô la cho người tiêu
dùng Mỹ, tiết kiệm được bảy trăm triệu đô la cho người tiêu dùng châu Âu,
những cái này, cô đều biết cả chứ? Cô gái nước ngoài xinh đẹp?

Đại Liên Ny há miệng, lại muốn nói mà không nói, đôi mắt đẹp của Bích Tú Hinh
và La Sắc Sắc dường như đồng thời loé lên một tia sáng khác thường.

Giọng của Đường Sinh dần dần cao lên, hắn tiếp tục lên tiếng:

– Cô tiểu thư nước ngoài, tôi nói cho cô biết, không được xem thường người
Trung Quốc, mỗi một sản phẩm mà Trung Quốc sản xuất, không chỉ đồ đẹp giá rẻ,
nó là một bằng chứng hướng ra thế giới của Trung Quốc, trong mỗi một vật phẩm
đều bao hàm tình yêu kính dâng của người Trung Quốc hướng ra thế giới, mỗi một
vật phẩm cũng có dấu vết của một phần tôn nghiêm độc lập của người Trung Quốc,
càng ngưng tụ những giọt mồ hôi của sự cần cù vất vả của nhóm người lao động
Trung Quốc đang bán rẻ sức lao động, cô có tư cách gì mà làm nhục nó? Cô chưa
từng dùng qua sán phẩm do Trung Quốc sản xuất? Đồng bào Pháp của cô không cần
dùng hàng do Trung Quốc sản xuất sao? Bản thân người Trung Quốc chúng tôi có
tất cả, Trung Quốc còn sáng tạo ra nền văn minh Hoa Hạ, tạo ra tư tưởng Trung
Quốc và trí tuệ Trung Quốc, đã viết ra vô số những bộ sách Trung Quốc kinh
điển, cô nhớ kĩ, đừng có coi thường cái từ China.

– Đàm phán đến đây thôi, Tổng giám đốc Bích, xin cáo từ!

Đường Sinh quay đầu liền bước đi, La Sắc Sắc ngơ ngác một chút vội theo sau.

Bích Tú Hinh kìm nén sự chấn động trong lòng, đúng vậy, mình không phải là
người Trung Quốc sao? Không, mình là người Trung Quốc, mình tự hào là một
người Trung Quốc.

Mặt của Đại Liên Ny một nửa đỏ một nửa tím, cô hoàn toàn nghe hiểu lời nói của
Đường Sinh, cho nên cô cảm giác mình đã nói sai cái gì.

Trước lúc đi đến cửa phòng hội nghị Đường Sinh dừng bước quay người lại:

– Cô bé nước ngoài, quên nói với cô, ngực của cô rất đầy đặn, tôi rất thích!

Ném xuống câu này, cậu ấm liền hiên ngang mà đi, câu nói châm biếm cuối cùng
này có nghĩa là ‘Về vấn đề hàng hoá Trung Quốc sản xuất, cô thuộc loại ngực
to, không có não! Biết gì mà nói!’

Thở ra một cái, Bích Tú Hinh không nén được cười, tên tiểu tử, ngươi càng ngày
càng thú vị, chị thấy hơi thích kết giao với cậu rồi đấy.

Đại Liên Ny liếc mắt một cái, tôi bị tên thiếu niên Trung Quốc kia trêu ghẹo
sao? Tôi hoài nghi lông chim của hắn thật sự chưa dài ra, tôi dám đánh cuộc!

Trên xe Audi Đường Sinh phì phà khói thuốc, tuy La Sắc Sắc đang lái xe thấy
rất khó chịu, nhưng cũng biết không quản được cậu ấm này.

– Đường Sinh, dự toán của ngươi có phải là hơi độc một chút không? Ban đầu đã
hai trăm triệu? Làm sao Bích Tú Hinh chịu đưa ra?

– Ha ha, nếu như Bích Tú Hinh thật sự muốn xuất ra số tiền này, phải cảm ơn
cô bé nước ngoài ngực to vô não kia, chúng ta phải nhanh chóng biến kế hoạch
Lô Hồ thành hành động, điểm này cực kì quan trọng, có lẽ sau khi Bích Tú Hinh
nhìn thấy hành động thực tế, cô ta sẽ động lòng thôi!

Ngẫm lại cũng đúng, nói bao nhiêu cũng không có tác dụng, hành động thực tế
quan trọng hơn, chỉ có như thế này mới có thể làm Bích Tú Hinh động lòng.

– Cái tên Phó chủ tịch mê gái kia, cứ nhìn chăm chú vào ngực của người ta,
tôi ghét hắn ta chết đi được.

La Sắc Sắc phàn nàn.

Bộ ngực của La Sắc Sắc trong mắt của hắn là một thánh phẩm, há dễ để người
khác khinh nhờn? Mắt hắn chợt tối lại.

-Việc này giao cho tôi làm đi, kế hoạch tôi viết chị xem kĩ lại một chút đi, nhân viên của công ty Cẩn Sinh phải theo chiến lược của công ty điều chỉnh quan niệm tư tưởng của bọn họ, chỉ đâu thì đánh đó, chiều nay chị đi tẩy não cho bọn họ đi.

Nói xong hắn hung hăng dán mắt vào bộ ngực của cô ta. Đúng lúc La Sắc Sắc nhìn
thấy cái liếc mắt của hắn, cô có cảm giác nóng bỏng như có vật gì đâm vào bộ
ngực, ngươi độc ác thật đấy.

Trên một giao lộ, Đường Sinh để La Sắc Sắc xuống, để cô nói với Đường Cẩn,
trưa nay mình có bữa tiệc thân mật không thể trở về. Trước mắt, đối với người
đẹp Đường Cẩn còn phải áp dụng sách lược lừa gạt, con gái mà, phải lừa gạt
thôi, lừa gạt để cô vừa ý thì mới ngoan ngoãn phục tùng.

Đã gần đến trưa rồi, Đường Sinh xem đồng hồ, lại xem xét xung quanh, đây là
khu phố buôn bán sao? Chỗ này rất gần chỗ công ty Thương mại thành phố của
Vương, hắn liền hỏi người qua đường một chút, vừa bước đi về phía công ty
Thương mại thành phố, vừa rút điện thoại ra gọi cho Vương Tĩnh.

Mấy ngày này Vương Tĩnh đều ở chỗ này, càng thêm quen thuộc với công việc ở
đây, chủ yếu là tài vụ, nợ nần vân vân. Sau khi nhận được điện thoại của “cậu
bé đẹp trai” ngay lập tức tinh thần Vương Tĩnh phấn khởi, vừa nghe hắn lại tới
chỗ mình, lại đang ở cổng công ty Thương mại thành phố, nói sẽ ra ngay, bỏ
công việc, vội vàng vào phòng vệ sinh trang điểm rồi khoá cửa ra ngoài, gặp
phải Cận Hồng cũng không chào hỏi.

Cận Hồng chính là thiếu phụ xinh đẹp, tuổi đã ba mươi, cùng Vương Hổ sống như
vợ chồng, cô thấy Vương Tĩnh vui mừng đi xuống lầu, trong lòng thấy buồn bực,
động lòng, vội cũng đi theo xuống, Vương Tĩnh vừa khởi động BMW đi ra, Cận
Hồng liền lái xe theo sau. Từ xa nhìn thấy một gã bảnh bao nhỏ tuổi lên chiếc
BMW của Vương Tĩnh, vì thế, cô liền bám theo chiếc BMW của Vương Tĩnh, bắt
gian đi!

Chiếc BMW vào trung tâm vui chơi ăn uống ở thành nam, cô ta cũng theo phía
khác tiến vào. Nhìn thấy Vương Tĩnh và Đường Sinh đi vào phòng ăn, Cận Hồng
cũng đi theo, thấy bọn họ đã ngồi xuống, bèn rút điện thoại ra, vội vàng gọi
điện thoại cho Vương Hổ.

– Cậu mau đến đi, trung tâm vui chơi ăn uống ở thành nam, ừ, chị cậu đấy,
đang dẫn một gã bảnh bao trẻ tuổi ăn cơm, chính là người tên là Đường Sinh gì
đó, cậu quên rồi sao? Lúc mẹ cậu qua đời hắn cứ giúp đỡ chị cậu, lúc đó tôi đã
nghi ngờ quan hệ của bọn họ không bình thường rồi.

Vì thế, Vương Hổ dẫn vài người anh em, hỏa tốc chạy đến trung tâm vui chơi ăn
uống ở thành nam, định bắt gian chị mình, hừ hừ!

Đợi sau khi bọn Vương Hổ chạy tới, Vương Tĩnh và Đường Sinh còn đang ngồi
trong phòng ăn ăn cơm, Cận Hồng liền níu lấy Vương Hổ bàn bạc.

– Làm cái gì vậy? Cậu thật sự muốn trở mặt với chị cậu à? Theo ý của tôi là
không nên làm ầm ĩ lên, cô ta là người giám sát tài sản của cậu.

– Chị ấy giám sát cái gì? Tài sản của tôi, chị ta lấy đi nuôi công tử bột
rồi, tôi không bắt gian chị ta, tôi không làm mẹ tôi thất vọng sao?

Mắt của Vương Hổ nhìn chòng chọc một cách ngang bướng, gần đây y rất muốn lấy
lại mấy ngàn vạn tài sản thuộc về mình từ chỗ của chị, nhưng Vương Tĩnh không
đưa cho hắn, hai chị em vì thế đã ầm ĩ vài lần, bây giờ Vương Tĩnh đang tránh
em của cô, căn bản không muốn gặp loại hư hỏng này.

– Mấy anh em, cầm vũ khí, theo tôi xông vào phòng ăn chém tên công tử bột
kia!

Cận Hồng trợn trắng mắt:

– Vương Hổ, cậu đừng kích động, chúng ta cứ chụp ít ảnh chẳng hạn, từ từ gây
sức ép với bọn họ, như thế mới…

– Mới cái đầu cô à? Nghe lời cô thì chậm mất rồi, mấy anh em, theo tôi!

Hắn lập tức đi đầu tiến vào.

Mắt Cận Hồng trợn trắng, ôi, tên ngốc này, ngươi có thể làm trót lọt được
chuyện này mới lạ đấy, quá bốc đồng, quá ngu xuẩn! Mà mình cũng thật ngu xuẩn,
sao lại nói chuyện này với hắn chứ? Tên ngu xuẩn này rõ ràng là chỉ giỏi làm
hư việc mà thôi.

Nhưng bây giờ tất cả đều muộn rồi, Vương Hổ đã dẫn ba bốn người tiến vào phòng
ăn, vốn dĩ y tưởng rằng chị mình đang ôm gã kia hôn môi này nọ, đâu biết bên
trong hai người đang ngồi tương đối nghiêm chỉnh, lúc này vẻ mặt ngạc nhiên
nhìn bọn y:

– Vương Hổ, cậu làm cái gì đấy?

– Vương Tĩnh, chị bớt giả bộ giùm tôi đi, chị ở bên ngoài bao nuôi tên công
tử bột này thì được sao? Tôi muốn sở hữu tài sản của tôi thì chị không cho?
Hôm nay tôi chém tên công tử bột này, để chị mang cái đầu, chị ngứa cái gì,
thèm đàn ông đến điên rồi à?

Tròng mắt Vương Hổ đỏ rực. Giữa chị em ồn ào đến mức này, căn bản không có cái
gì gọi là tình thân cả, nói chuyện gọi một tiếng khó nghe, thôi thì chuyện này
cũng không tính là cái gì, nhưng còn nói ra những điều làm cho người ta ghê
tởm không sao chịu nổi, khuôn mặt xinh đẹp tức giận của Vương Tĩnh trắng bệch:

– Mày dám, mày muốn phạm pháp có đúng không?

– Mẹ nó chứ, chị rốt cuộc có đưa tài sản cho tôi không? Dù sao hôm nay tôi
muốn chém.người, chém cả chị nữa.

Vương Hổ thật sự điên rồi.

Đường Sinh đã đứng lên, mấy tên thiếu niên lưu manh gầy yếu này, hắn đâu có
coi ra gì? Mỗi tên còn rút một thanh đao trong ngực ra, đúng là nực cười. Hắn
thuận tay liền cầm lấy một cái ghế, bước lên chặn trước người Vương Tĩnh:

– Chị Tĩnh, chị tránh ra, đừng để bị dính máu.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.