Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Ngày hôm sau, Đường Sinh bị Đường Cẩn bắt đến lớp học từ sớm. Vừa đi trên
đường Cậu ấm vừa ngáp, đến tận lúc thầy giáo vào lớp hắn mới tỉnh táo hoàn
toàn, tạm thời quên hết lo lắng, trước hết phải sắp xếp bài vở đã.
Lần trước đáp ứng Đường Cẩn, chỉ chạy một vòng, đêm qua Đường Cẩn lại bảo hắn,
chạy nhiều tức ngực, nghĩ cũng phải. Đung đưa qua lại không đau không mỏi mới
là lạ. Đương nhiên, những người làm ở ngoài sân bay không có cảm giá này.
Trong lòng Đường Sinh đoán rằng, thảm nhất có lẽ là Ninh Manh, ngực của cô ta
là to nhất. Nghĩ đến cô ta Đường Sinh liền nghĩ đến Ninh Hân.
Ngày hôm qua Ninh Hân rình xem, thật sự không nghĩ đến. Sau đó Đường Sinh chạy
đi vệ sinh, đã gọi di động cho Ninh Hân, người đẹp này tức giận, ba lần đều từ
chối cuộc gọi của Đường Sinh, Đường Sinh không có cách nào, Ninh Hân cũng
không phải cố ý muốn xem, nhưng chẳng qua cô gặp đúng dịp, không chừng Ninh
Hân sẽ nghĩ, cậu biết rõ có ống nhòm, còn không kéo rèm.
Cái này phải giải thích, vì thế Đường Sinh liền gửi một tin nhắn, cuối cùng có
năm chữ: Chị Hân, em yêu chị.
Một lát sau quả nhiên nhận được trả lời của Ninh Hân: Đường Sinh, tôi hận cậu,
cuối câu đánh một chuỗi dấu chấm than.
Cái gì, Đường Sinh trợn tròn mắt, không phải thế chứ,câuem yêu chị cũng không
có chút lực sát thương nào sao?
Đương nhiên không phải, qua một đêm Ninh Hân đã tốt lên nhiều, đồ bại hoại và
mình khi gặp nhau thì đã có Đường Cẩn, chỉ là bọn chúng tiến triển chậm một
chút, điều đáng nói là chính mình là người chen vào giữa hai người họ. Đường
Sinh đào hoa, mặc dù nói thế nào đi nữa, nếu mọi chuyện xảy ra, cũng phải đối
mặt, bỏ qua cũng đúng, nhưng mình bỏ hắn được sao?
Sáng sớm người đầu tiên nghĩ đến là đồ bại hoai, Ninh Hân hận chính mình, đồ
bại hoại có cái gì tốt, mình sao thể, nhưng cuối cùng chỉ nghĩ, xong đời rồi,
đời này chắc chắn mình bị hắn bắt nạt, trời ơi.
Đến tận lúc nhận được điện thoại của Đường Sinh, giận dỗi của Ninh Hân đã tiêu
tan không ít, cậu đã biết giải thích, có nghĩa là cậu quan tâm đến tôi.
Ba lần từ chối điện thoại của Đường Sinh, biết mình quá đáng, trong lòng liền
chờ Đường Sinh gọi lần thứ tư, nhất định sẽ thưa máy, nhưng Ninh Hân không
thấy, Ninh Hân hoảng hốt, lần đầu tiên cảm nhận được tình yêu cuồng nhiệt thì
mong nhớ nhau vào coi trọng nhau như thế nào, trong lòng đã đánh mất linh hồn
nhỏ bé, tự hỏi, Đường Sinh, cậu giận tôi sao?
Thiếu chút nữa cô không thể sống được, khóc giận chính mình không nhận điện
thoại.
Lúc này Đường Sinh nhắn tin đến, nước mắt của Ninh Hân trào ra, xem tình nhân
bé nhỏ giải thích, trong lòng cảm thấy thật ngọt ngào, ôm lấy điện thoại hôn
ba lần,tức giận loạn lên cũng không chống lại được ba chữ cuối cùng em yêu
chị.
Trong lòng cảm thấy ngọt ngào, nhưng là con gái, cô không tha thứ ngay, nhắn
trả lời năm chữ
Đường Sinh tôi hận cậu!
Lại sợ tình nhân nhỏ bé hôm nay không thoải mái liền gửi thêm một tin nữa,
Tôi không buông tha cậu, lần sau tôi cắn chết cậu.
Câu này ẩn chứa hương vị tha thứ ấm áp. Với sự thông minh của Đường Sinh, nếu
không hiểu mới là lạ. Quả nhiên, không đầy một phút, đồ bại hoại đã trả lời
– Chị Hân, tám giờ gọi điện cho em, để em lấy cớ ra ngoài.
Tim Ninh Hân nhảy nhót, mặc dù đã thân mật với hắn, nhưng đọc tin nhắn lúc
này, cô cũng cảm thấy mặt mình nóng bừng, trả lời:
– Làm giấc mộng xuân thu của cậu mới không chọn cậu.!
Nhắn đi nhắn lại hơn mười tin nhắn, trong lòng Đường Sinh rất vui sướng, nghĩ
đến buổi tối hẹn hò với Ninh Hân.
– Đường Sinh, Đường Sinh, cô giáo gọi cậu trả lời bài
Chu Tiểu Thường ngồi cạnh làm Cậu ấm con quan tỉnh giấc mộng đẹp, hắn hả một
tiếng, quay đầu nhìn lên bục giảng, Mai Chước đang đưa đôi mắt xinh đẹp nhìn
hắn chằm chằm.
– Mình lại suy nghĩ sao? Nghĩ thầm trong lòng rồi đứng lên, “còn nói Chị
Chước, có phải chị có ý định nắn em phải không? Hận em hôn chị sao? Được rồi,
em thừa nhận em sai, nhưng chị cũng phải là người chịu trách nhiệm, là chị tự
quay đầu tìm môi em đúng không?”
Mai Chước dùng thước gõ lên dòng chữ trên bảng:
– Đường Sinh, hãy trả lời vấn đề này, quan hệ giữa kinh tế và chiến tranh.
Đây là vấn đề mà khi giảng bài Mai Chước đã cố ý mở rộng ra, để các học sinh
hiểu sâu hơn, vừa lúc đó cô phát hiện ra Đường Sinh tay chống cằm, nhìn lên
trần nhà, không biết cậu ta đang nghĩ gì, trong lòng liền nổi lên ý muốn không
rèn sắt thành thép không thể giấu diếm.
Các học sinh khác lần lượt đưa mắt nhìn Đường Sinh, Đường Cẩn ngoài việc trợn
mắt thì trong lòng đang nghĩ xem tại sao, sao mình có thể tha thứ cho đồ tồi
này, bất kể hắn có bao nhiêu tật hư thì mình vẫn thương hắn, cho dù khắp thiên
hạ không ai hiểu hắn, nhưng mình vẫn thương hắn.
Đường Sinh của mình là nhất, chị Chước, chị không làm khó được hắn, không tin
rồi chị xem
Đường Cẩn quay đầu nhìn Đường Sinh.
Đường Sinh cười khan một tiếng, nhíu mày nói
– Thật ra vừa rồi em cũng vừa suy nghĩ vấn đề này
Điều này chắc chắn là nói bậy, Mai Chước nghiến răng hận hắn. “Nếu vừa rồi cậu
nghĩ đến vấn đề này, trên mặt sao lại lộ ra nụ cười xấu xa như thế?”
Mấy người Ninh Manh, Viên Phi Dương, Uông Triệu Quân khinh thường nhìn Đường
Sinh, bọn họ biết đây không phải vấn đề dễ, rất khó trả lời.
– Đầu tiên, em muốn nói, vấn đề này rất phức tạp, nhưng thật ra lại rất đơn
giản, chủ yếu là nhắc đến kinh tế đất nước hoặc là chiến tranh nên trong đầu
chúng ta sẽ nghĩ đến những hình ảnh to lớn đúng không? Nếu nghĩ theo một cách
khác, một quốc gia giống như một gia đình, kinh tế thì là tiền, vấn đề kinh tế
chính là vấn đề tiền, khi vợ chồng mới tranh cãi ầm ĩ, đa số vấn đề dẫn đến
chiến tranh đều là tiền.
– Đương nhiên, chúng ta không thể phủ nhận sự tốt đẹp của tình yêu, nhưng đa
số từ yêu đến khi thành một gia đình sẽ có một loạt các vấn đề hình thành,
kinh tế là vấn đề thứ nhất, nếu các bạn ba ngày không được ăn cơm, các bạn có
thể yêu được không? Vợ của bạn cũng phải ăn cơm, thêm một đứa con nữa, bạn
không kiếm được tiền, sẽ lại càng nhiều vấn đề phát sinh. Ví dụ như vợ bạn cần
tiền làm gì chẳng hạn…. Tóm lại kinh tế một đất nước cũng tựa như một gia đình
vậy, rất nhiều thức buồn phiền.. Em đã trả lời xong.
Các bạn học sinh được một trận cười dữ dội, Chu Tiểu Thường là người đầu tiên
vỗ tay,
– Thần tượng, bạn sao không phải là thầy giáo nhỉ?
Mấy người Uông Triệu Quân không vừa mắt với Đường Sinh, nhưng thấy hắn trả lời
như vậy cũng vỗ tay đáp lễ, đố kỵ thì đố kỵ, nhưng bản thân tự thấy mình không
thể suy nghĩ linh hoạt bằng hắn, không thể phủ nhận rằng Đường Sinh đã làm
thay đổi không khí lớp học. Không khí căng thẳng, nghiêm túc trở nên vui vẻ
thoải mái.
Mai Chước dở khóc dở cười, nhưng không thể không thừa nhận Đường Sinh rất khéo
léo, thật ra hắn cũng chưa trả lời cái gì, mà đưa ra một ví dụ .
Cùng lúc đó, La Sắc Sắc cũng đang tiếp bốn đầu sỏ của Giang Dục trong phòng
làm việc của mình.
Đường Dục, Đường Vạn Long, Đường Thiên Minh, Đường Tam Thái, cả bốn người đang
trách La Sắc Sắc. Thời kỳ trăng mật của tập đoàn Giang Dục với bên này vừa
chấm dứt được nửa ngày, cô liền đến làm giám đốc của bất động sản Trọng Hiền.
Bất động sản Trọng Hiền hôm nay đã tuyên bố trên phương tiện thông tin truyền
thông của địa phương, chê bai dự án ba mươi triệu Nhã Viên Lô Hồ, và tỏ thái
độ ủng hộ xây dựng khu du lịch Giang Lăng Lô Hồ, làm cho quận ủy và Ủy ban
nhân dân quận Lô Hồ đều không thể không quan tâm.
Đường Dục rất tức giận, cái này là làm sao, tôi đang cùng Trọng Hiền cạnh
tranh , người anh em Đường Sinh, cậu không thể mượn gió bẻ măng được. Hôm qua
cậu lấy đi hợp đồng năm mươi mấy mẫu, buổi chiều cùng ngày liền giao dịch với
Bích Tú Hinh của Trọng Hiền, tốc độ nhanh vậy sao? Đường Vạn Long, Đường Thiên
Minh, mỗi người một câu tấn công về phía La Sắc Sắc. Cô ta dù vậy nhưng vẫn
ung dung khoanh tay không nói một câu nào, chỉ có đôi mắt đẹp là thi thoảng
nhìn vẻ mặt âm trầm của Đường Dục, . ý nói “Tìm tôi có nghĩa gì, tôi đâu có
phải là chủ?”
Đường Dục bực mình nên cứ kêu ca, chứ anh ta biết La Sắc Sắc không phải là chủ
của anh Đường Sinh, nhưng anh ta muốn buộc La Sắc Sắc nói ra lời nói thật.
– Tổng giám đốc La
Sau một lúc lâu Đường Dục cũng lên tiếng,
– Cô nói với tôi một câu, Tiền của năm mươi mẫu kia khi nào thì trả tôi?
– Tổng giám đốc Đường,cái này tôi không trả lời anh được, Đường Sinh đang đi
học, anh hỏi hắn đi, tôi nói cũng vô dụng.
– Tổng giám đốc, tôi không hiểu, chúng ta hợp tác rất tốt, sao trong chớp mắt
các cô lại nhảy sang phía Trọng Hiền, Các cô làm cho giới bất động sản Giang
Lăng phải nghĩ như thế nào? Có đúng không? Tôi đã không nói gì mặc cho người
ta hỏi chuyện giá cả. Các cô bên đó lại giao dịch, nếu cô không nói cho tôi
biết năm mươi mẫu kiadựa vào giá nào, thì không xong đâu!
– Cái này tôi không thể trả lời anh, Tôi và Bích Tú Hinh đã có quy định, phải
bí mật, đây là bí mật kinh doanh, anh có thể thông cảm không?
Đượng Dục trợn mắt, muốn làm gì đó mà không làm được, tức giận vỗ đùi,
– Được rồi, tối tôi sẽ tìm anh Đường Sinh,
Cứ như vậy trong suốt hai tiếng đồng hồ ở Cẩn Sinh không hỏi ra việc gì, Đường
Dục bực mình đi về, vừa đi vừa lẩm bẩm:
– Đường Sinh, Đường Dục tôi đối với cậu không tệ, cậu không đến mức qua cầu
rút ván chứ. Cậu đùa giỡn tôi, tôi sẽ tìm Bí thư Đường.
Buổi tối, sau một lúc tự học, Đường Sinh liền cùng Đường Cẩn và Mai Chước đi
ra, mấy người họ hiện nay đều cùng ở một chỗ, một chiếc Chevrolet màu trắng,
người lái là Sử Nghĩa Xương, ngồi bên cạnh ra Sử Nghĩa Quốc.
– Anh, anh xem xem, tôi có nói bậy đâu, Đường Sinh không chừng mang cô giáo
chủ nhiệm Mai Chước về ở cùng.
Sử Nghĩa Quốc bị dính vào một thủ đoạn lưu manh trên mạng, đến nay vẫn còn có
người bàn tán, cậu ta đã xin phép nghỉ học một tuần, thề là sẽ trả thù Đường
Sinh, nhưng lực lượng của cậu ta quá yếu, cuối cùng sau khi thu thập một chút
tin tức tình báo, tổng kết vài phương án, lợi dụng anh trai của mình, cậu ta
khẳng định mình đã có biện pháp, ông anh cậu ta đã lăn lộn trong xã hội vài
năm, đủ hạng người đều biết.
Thấy Mai Chước và Đường Cẩn khoác tay nhau cùng Đường Sinh vừa đi vừa nói
chuyện, Sử Nghĩa Xương liền lái xe theo, đi vào khu Giang Giáo, rồi bảo Sử
Nghĩa Quốc chạy vào trong khu xem tình hình như thế nào, Sử Nghĩa Quốc đã hoàn
thành xuất sắc nhiệm vụ này.
Vài phút sau cậu ta quay trở lại,
– Anh, em đã thấy hết, bọn họ đi vào một dãy nhà, chắc chắn là ở cùng nhau,
cái này thật là phóng đãng quá, cô giáo ở cùng hai học sinh?
Sử Nghĩa Quốc phát huy sức tưởng tượng xấu xa của mình để kích bác ông anh
trai.
– Ở cái đầu em ấy, ai bảo em học không tốt, còn nghĩ cái vớ vẩn gì đây? Mai
Chước không phải người như thế? Có lẽ là dạy bù.
– Dạy bù cái gì, Đường Cẩn học giỏi thế cũng phải học bù sao? Còn thằng kia
là người sống tạm bợ, cũng không có học bù.
– Chúng ta về đi, ngày mai anh sẽ nói chuyện với Mai Chước.
– Anh, nói chuyện rõ ràng có ích sao? Phải tìm người trừng trị thằng nhóc kia
Cậu ta đổ thêm dầu vào lửa, Sử Nghĩa Xương nghiêm mặt không đáp, bước lên xe.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi