Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Từ sau buổi trưa xảy ra chuyện chạm môi với Đường Sinh, Mai Chước rất hoảng
hốt, mỗi ngày về nhà thấy Đường Sinh liền tránh mặt, lúc ăn cơm cũng không dám
ngẩng đầu nhìn hắn, rõ ràng là xấu hổ, tuy nhiên Đường Cẩn và La Sắc Sắc không
phát hiện ra, Mai Chước vẫn có thói quen như vậy.
Tuần này Đường Sinh đến trường học rất nghiêm chỉnh, Mai chước lại cho đó là
nhờ ở việc tiếp xúc bất ngờ kia, lòng càng bối rối, nhưng lại không dám gặp
mặt hắn, cố gắng tỏ ra tự nhiên, thoải mái, dáng vẻ xem thường, nhưng thật ra
thì mỗi lần một mình đối mặt hắn, tim đập rất gấp gáp.
– Chị Chước, em… để em làm người dự bị đi, dù sao em đã quá thổi phồng, nói
là môn nào mình cũng đứng đầu, đến lúc đó nếu các bạn không ổn, em sẽ ra thay
thế, được không ạ?
Đường Sinh cũng không biết nên chọn thi đấu môn nào, chỉ vì thật sự là môn nào
hắn cũng giỏi cả.
Cách này cũng không phải là không được, Mai Chước liền gật đầu:
– Lần này nói chung là phải giành ấy vinh dự, lớp chúng ta đứng nhất trong
ban văn khoa, thành tích học tập không chê vào đâu được, ngoại trừ sợ người ta
giở thủ đoạn chơi xấu, cô cũng không có gì phải lo lắng. Nhà trường nhấn mạnh
giáo dục toàn diện Đức-Trí Thể, chúng ta cũng không thể lạc hậu, đúng không?
Dù sao lần này xếp hạng yếu là đã mất mặt rồi, cô tuyệt đối sẽ không tha cho
em, em nghĩ kỹ chưa?
– Ôi, sao số em khổ thế này? Trách nhiệm nào cũng đều đổ lên đầu em hết vậy?
Được, được, được, em sẽ cố gắng hết sức, vậy được chứ?
– Ừ.
Mai Chước ừ nhẹ, nhìn xem xung quanh thấy văn phòng không có ai, liền nói:
– Chuyện hôm đó không được nói cho ai biết.
– Em sẽ không nói lung tung đâu. Chước tỷ, thật ra em muốn nói với chị, hôm
đó em…
Hắn còn chưa nói xong, Mai Chước đã tát cho một cái. Một tiếng “bốp” giòn tan
nhưng nhẹ nên hắn không thấy đau.
Khuôn mặt xinh đẹp của Mai Chước hồng lên:
– Em không muôn cô tát em thì câm miệng lại ngay.
– Ôi, em…Được rồi, chị Chước, chị có dám tát mạnh hơn một chút? Như vậy em sẽ
cảm thấy dễ chịu hơn.
– Xéo đi, đồ vô lại.
Mai Chước chịu không nổi sự bỡn cợt của hắn, lại giơ tay lên, nhưng không sao
đánh xuống được.
Đường Sinh giỏi quan sát nét mặt, thấy cô hết sức xấu hổ và giận dữ, không thể
nói thêm nữa. Từ trước giờ cô vẫn là người non nớt, phá bỏ giới hạn thấp nhất
mà cô có thể tiếp nhận, có khi lại phản tác dụng? Núi xanh còn đó, lo gì không
củi đốt, cuộc sống còn dài mà.
Sau khi tan học, Đường Sinh lãnh nhiệm vụ mới, khi gần tới cổng tiểu khu,
Đường Cẩn và Mai Chước bảo hắn đi chợ mua đồ ăn. Nhiệm vụ này được lắm, Đường
Sinh bực mình, vớ vẩn thật, tôi đường đường thế này lại phải đi mua thức ăn,
thật là lãng phí tài năng, biết không?
Mai Chước và Đường Cẩn thấy hắn đi, hai người cũng trở về, vừa mới vào tiểu
khu, phía sáu có xe hơi ấn còi, hai cô cũng không quay đầu lại, liền né sang
một bên, nào ngờ chiếc xe phía sau tiếp tục ấn còi, hai người phải quay đầu
lại, ủa, là Lý Quế Tường.
Đường Cẩn vừa nhận ra ông cậu, vẻ tươi cười trên khuôn mặt lập tức biến mất.
Tâm trạng vốn đang vui vẻ, thấy ông ta liền nặng nề, hơn nữa, mợ Vương Lệ ngồi
ở bên cạnh lộ vẻ rất vênh váo nhìn càng khó ưa, bà vênh váo cái gì chứ?
– Tiểu Cẩn, đi học về à? Đây là cô giáo Mai phải không? Cháu ngoại của Đường
Nhị càng lớn càng xinh đẹp.
Lý Quế Tường vẫn quen thói thả mà buộc, miệng lưỡi trơn như mỡ, bị vợ quản lý
chặt chẽ, muốn trăng hoa cũng không được, vừa mới vào tiểu khu, đèn xe chiếu
tới, thấy hai đôi chân dài và hai cặp mông uốn éo, đung đưa trong hai chiếc
quần jean, trong đầu hắn ta liền có những ý nghĩ xấu xa.
Khi tiến gần hơn, nhìn lại không ngờ là Đường Cẩn và Mai Chước. Chà, mình
không phải người rồi, sao ngắm cháu gái mà lại có cảm giác rạo rực kỳ cục vậy?
Mai Chước thì còn có thể, bình thường vẫn thường xuyên đi qua ngõ Lão Đường,
nghe Đường Nhị nói cháu ngoại ông ta xuất sắc như thế nào, nhìn kỹ, đúng là
như vậy, so với lời Đường Nhị nói còn xuất sắc hơn, so với Vương Lệ càng hơn
rất nhiều.
Người ta nói đàn ông không nên có nhiều tiền, vừa có tiền là bắt đầu sinh hư,
Lý Quế Tường vốn là kẻ dung tục, hắn ta cũng không phải là ngoại lệ.
Vương Lệ hiểu rõ tính nết và tật xấu của chồng, nếu như mình không quản chặt,
không chừng y đã có mấy cô nhân tình bên ngoài rồi. Cô ta không muốn nhìn cái
mặt sáng rỡ của chồng khi thấy mấy cái mông mặc quần jean, mỗi lần như vậy,
trong lòng cô ta liền tức giận mắng thầm đồ hồ ly lẳng lơ, đồ đĩ.
Mặc dù đã nhận ra cô gái trẻ tuổi hơn là Đường Cẩn, nhưng trong lòng còn mắng
độc địa hơn, mày là cái đồ chơi bời phóng đãng, mới mười bảy tuổi đã õng ẹo
phơi mông ra cho thiên hạ “nghía” à? Trưởng thành còn lớn cỡ nào nữa? Tám phần
là đã cho cái thằng Đường Sinh kia làm thịt rồi, đã hiểu thế nào là trai gái
lăng nhăng rồi.
Đường Cẩn dạ một tiếng nho nhỏ, chưa nói gì, thoáng thấy Vương Lệ cười một
cách giả tạo, cô càng ghê tởm, bèn im lặng.
– Tiểu Cẩn, cậu và mợ cháu đi trước nhé, lát nữa cháu về nhà ăn cơm, cậu mua
một con gà quay bát trân (1), thơm ngon lắm.
Nói xong, dậm nhẹ chân ga, chiếc Passat chạy đi, Đường Cẩn bĩu môi khinh
thường:
– Gà thì có gì lạ đâu chứ!
– Cẩn Cẩn, hình như em luôn không ưa cậu mợ em? Nói chị nghe, họ làm gì có
lỗi với em sao?
Đường Cẩn liền kể lại chuyện lần trước:
– Chước tỷ, chị khách quan nói thử xem, có mợ nào nói cháu như vậy không?
Sau khi nghe Đường Cẩn kể, trong lòng Mai Chước có cái nhìn khác hẳn đối với
Lý Quế Tường:
– Như vậy thì có phần quá mức, không ra một bà mợ gì cả.
– Vương Lệ có cái tính đó, từ khi xảy ra chuyện lần trước, em không còn gọi
bà ta là mợ, sau này cũng vậy, đừng hòng.
Tính cách Đường Cẩn là như vậy, nói là cố chấp cũng không quá đáng, nếu ai đắc
tội với cô, cô sẽ nhớ suốt đời, nếu ai tốt với cô một chút cô cũng nhớ suốt
đời, yêu ghét hết sức rõ ràng. Cho nên lúc này cô yêu Đường Sinh đến tận xương
tuỷ, khi véo Đường Sinh thật sự là cô rất ghen, cho nên nghiến răng mà véo,
véo xong rồi thì lại đối với hắn thật tốt.
Đường Sinh đặc biệt thích tính cách của Đường Cẩn, cô chẳng phải loại con gái
không có lập trường không phân biệt được tốt xấu, khi cô và hắn chưa quen, cô
sẽ chịu đựng, bao nhiêu oan ức cũng có thể nhịn, nhưng khi hắn và cô đã thân
thiết, cái gì cô cũng không giấu diếm, luôn muốn hắn chia sẻ với cô mọi điều.
Nói cách khác, thông minh thì cô có thông minh, về tâm cơ thì cũng có tâm cơ,
nhưng vẫn hồn nhiên không một chút che đậy, giả vờ.
Khi Đường Sinh mua đồ ăn trở về, vừa vào cửa thì gặp ngay Tiểu Vĩ từ trong nhà
chạy ra:
– Anh Sinh, anh còn mua thức ăn à? Mẹ em bảo anh chị qua nhà ăn cơm. Cậu em
mua con gà vị bát trân, cũng to lắm, anh chị qua ăn đi.
Lúc này Đường Cẩn để Đường Sinh mở cửa, trừng mắt nhìn em trai một cái,:
– Mau về nhà đi, nói với mẹ, chúng ta tự mua đồ ăn.
Tiểu Vĩ “hở” một tiếng, nhưng đứng trước mặt chị, thở hổn hển, cứ ấp a ấp úng,
cười gượng một cái rồi chạy trở về.
Vài phút sau, mẹ Đường Cẩn sang gõ cửa, Đường Sinh liền mở cửa cho bà, nhớ tới
mấy hôm trước, Tiểu Vĩ làm “chuyện kia”, lại nói là hắn dạy, làm hại Đường
Sinh lúc này gặp Lý Quế Trân cũng không tự nhiên như trước, mặt hơi đỏ lên.
Đương nhiên hắn phải đỏ mặt rồi, dạy thằng bé con nhà người ta… “tự vuốt” chim
thì còn nói được cái gì? Làm sao có thể ngẩng cái mặt lên chứ?
Mặc dù Lý Quế Trân không để ý tới chuyện đó, cũng không nhắc tới nữa, nhưng
trong lòng Đường Sinh không được tự nhiên, chà, thật là phiền đây.
– Cậu Sinh, qua nhà cùng ăn cơm đí, chuyện giúp đỡ lần này cũng phải để cậu
mợ Đường Cẩn cảm ơn cậu, tôi chuẩn bị rượu rồi.
Rốt cuộc, thân làm chị, trong lòng luôn lo lắng em trai đắc tội với người thì
sau này khó làm ăn, không cần giữ cái gọi là thể diện nữa, cố nói giúp cho hắn
ta.
Lý Quế Trân biểu lộ tình cảm của một người chị dành cho em trai như vậy khiến
Đường Sinh rất cảm động. Tâm trí của hắn chín chắn, có thể hoàn toàn cảm nhận
được thâm tình kia, nó thật sự vô vụ lợi và đẹp đẽ không kém tình mẹ con, mình
mà có được một người chị như vậy, thì hạnh phúc biết bao!
Đường Sinh còn chưa nói gì thì Đường Cẩn từ trong bếp đi ra:
– Mẹ, con và chị Chước đang làm cơm, tụi con sẽ không qua đâu.
Lý Quế Trân biết tính con gái vốn cương trực, bướng bỉnh, vừa rồi em trai qua
nhà có nói đã gặp Đường Cẩn, các cô đang trên đường về, nhưng cơm đã dọn lên
bàn vẫn không thấy Đường Cẩn, biết cô đã sang bên Đường Sinh, không chịu về.
Tính cách trẻ con, cũng không thể ép buộc, Lý Quế Trân có thể hiểu được, đã
vậy thì tự mình tới mời cậu Sinh vậy. Bà cũng biết không thể thuyết phục được
cô con gái hết sức bướng bỉnh này, nói:
– Con không qua cũng được, để cậu Sinh đi.
Đường Sinh bối rối, rõ ràng là Lý Quế Trân mời thì phải nể mặt bà, nhưng đâu
có đơn giản như vậy, giữa Đường Cẩn và cậu mợ Đường Cẩn có mâu thuẫn, bản thân
hắn không biết phải làm sao cho phải, cười toe toét không biết đáp lại như thế
nào, Đường Cẩn thay hắn trả lời.
– Mẹ, Đường Sinh còn có bài tập phải làm, cũng không qua được, lát nữa tụi
con chuẩn bị cơm nước cho hắn. Anh đi làm bài đi.
Câu sau cùng là nói với Đường Sinh, Đường Sinh ồ một tiếng, quay lại đi về
phía phòng ngủ, như vậy cũng tốt, dì Lý, đừng trách cháu nhé, là con gái dì
không cho cháu đi, cháu mà đi thì hôm nay cô ta không làm thịt cháu ấy à? Còn
nói là mình phải làm bài tập?
Thấy Đường Sinh đi vào phòng ngủ, Lý Quế Trân cũng không có cách gì, nhìn đứa
con gái không nể tình của mình, thấp giọng nói:
– Được lắm, con bé kia, mày còn chưa được gả đi mà mày đã không nhận mẹ mày
rồi. Lương tâm mày vứt cho chó ăn rồi à? Vậy mà tao còn trông đợi sau này mày
sẽ thương em trai mày đấy, trông đợi được sao? Mày có biết cái câu “Chị có thể
thay cho mẹ” không? Nếu tao mà gặp chuyện không may, chắc là Tiểu Vĩ phải một
mình chịu khổ thôi.
Nói xong, nước mắt Lý Quế Trân đã chảy tràn, không nói gì thêm, liền đi ra
ngoài, còn mạnh tay dập cửa lại.
Một tiếng “Rầm” vang lên, dường như đã đánh thức Đường Cẩn, trong nháy mắt cô
cảm nhận được thâm tình của mẹ, nhớ tới khi em trai bị người ta đánh bể đầu,
mình đã hận không thể chịu đau thay cho em như thế nào, sự đau lòng ấy thật sự
không thể diễn tả bằng lời, bình thường đối với em trai vừa nghiêm vừa dữ, nên
lúc nó bị như vậy lòng càng thấy đau đớn hơn, những lúc nó xin mình tiền tiêu
vặt, đều là vội vội vàng vàng nhét cho nó, chị em ruột mà.
Nước mắt tuôn trào, một câu lúc nãy của mẹ đã điểm trúng chỗ yếu của cô, lần
đầu tiên Đường Cẩn đứng ở góc độ một người chị mà thật sự suy xét vấn đề này,
mẹ là con sai rồi, là tại con làm mẹ đau lòng, con gái không thể hiểu được
tính toán chu toàn của mẹ.
Đúng vậy, tương lai Tiểu Vĩ có làm gì sai, người làm chị như mình có thể không
bao dung sao? Có thể không tha thứ sao? Miệng tuy cứng rắn mà lòng thì mềm
yếu.
Đường Sinh nghe được tiếng cửa đóng, liền ra khỏi phòng, thấy Đường Cẩn đứng
yên lặng nhìn về phía cửa mà nước mắt tuôn tràn, lòng không khỏi quặn đau,
liền tới ôm lấy cô:
– Được rồi, được rồi, làm sao vậy? Đừng khóc nữa.
Đường Cẩn không kềm lòng được, đưa hai tay ôm cổ hắn.
– Đường Sinh, mình là con gái hư, mình không biết thông cảm cho tâm tư của
mẹ, là mình không tốt. Đường Sinh, mình phải làm sao bây giờ?
– Tôi, tôi bị cậu làm cho mơ hồ luôn rồi, rốt cuộc cậu khóc vì chuyện gì?
Không nói làm sao tôi biết?
Đường Cẩn kể lại lời của mẹ cho hắn nghe, còn nói:
– Mẹ nói rất đúng, sau này em có thể cứng rắn làm ngơ với Tiểu Vĩ được sao?
– À, rõ rồi. Tôi hiểu rồi, chỉ có điều cậu ở chính giữa khá khó xử, về chuyện
của cậu mợ cậu, chúng ta không làm khó ông ấy là được, cứ công bằng công chính
mà cư xử, ông ấy cũng không phải là là người không có tình cảm, có lẽ sẽ bị sự
vô vị lợi và tình nghĩa của cậu cảm động cũng không chừng.
Đường Cẩn mỉm cười, nước mắt còn vương trên má trông như hoa lê trong mưa, đẹp
không gì sánh được. Cô nâng khuôn mặt đep trai của Đường Sinh lên, chủ động
hôn hắn.
(1) Bát trân là tám món ăn quý hiếm mà xưa kia chỉ dành cho giới vua quan, gồm
có:
– Nem công: Công (còn gọi là khổng tước) thường sống trên đồi, gò cao hoặc
trong những rừng tre trúc rậm rạp. Bởi vậy, việc săn bắt chim công khi xưa
không phải dễ dàng. Nem công của người Việt được chế biến không qua nấu nướng,
mà bằng cách cho thịt đùi công đã được giã mịn lên men vi sinh do tác động của
các gia vị có tính nóng (riềng, tỏi, tiêu…). Thịt công là “thuốc giải” nhiều
độc tố trong thiên nhiên mà con người lỡ ăn phải, nên được xem như “thần hộ
mạng” của các bậc đế vương thời trước.
Chả phượng: Loài chim phượng chỉ sống ở vùng núi cao, ít người trông thấy, nói
gì đến bắt được chúng.
Chả phượng là món ăn cực hiếm, cách chế biến lại rất cầu kỳ. Chim phượng bắt
được thì cắt tiết, nhổ lông sống chứ không dùng nước sôi như các loại gia cầm
khác. Thịt phượng được giã mịn, nêm gia vị, gói lá chuối thật kín rồi hấp
chín. Thịt chim phượng giàu dinh dưỡng, cũng là “vị thuốc” bảo vệ sức khỏe tối
đa.
Da tê ngưu (tây ngu bì): Tê ngưu (tê giác) là loài thú có lớp da cứng, dày đến
một tấc, như tấm áo giáp an toàn. Chỉ duy ở nách tê ngưu có một lớp da rất
mỏng, được coi là “tử huyệt” của nó và cũng là tuyệt phẩm trong ẩm thực! Phần
da nách tê ngưu khi ngâm nước sẽ mềm ra, nấu ăn rất ngon và vô cùng bổ dưỡng.
Cầu kỳ hơn, các ngự trù xưa đem da tê ngưu ngày phơi nắng, tối sấy lửa suốt
100 ngày, rồi tẩm rượu một tháng, phơi khô và ngâm nước tro thảo mộc bảy ngày
đêm trước khi chế biến. Miếng da bởi vậy mà thuộc hàng bát trân, bởi có lẽ nó
đã hấp thu hết khí đất trời trong đó!
Bàn tay gấu (hùng chưởng): Gấu là loài ưa ngủ đông. Mùa đông, gấu vào hang thu
mình ngủ, nhưng vẫn thò hai tay ra ngoài. Việc làm đầu tiên khi thức dậy là
nó… liếm hai bàn tay chứ không đi tìm thức ăn. Đôi bàn tay gấu được coi là đã
thu được khí âm dương của trời đất nên rất bổ và quý. Khi chế biến món hùng
chưởng, người xưa phải nhúng tay gấu vào mỡ đun sôi đủ một trăm lần để làm
lông, sau đó nấu cùng nhiều vị thuốc bổ khác trong thời gian dài để dâng lên
vua chúa.
Gân nai: Gân nai có thể chế biến thành nhiều món ngon. Để có gân nguyên liệu,
đùi nai được thui lửa, cạo sạch lông, cho vào nước luộc mềm rồi xẻ tách lấy
gân bằng dao nhọn. Tiếp đó, gân nai được nấu trong nước có ít muối và giấm đến
khi mềm mại, trắng tinh. Việc còn lại là cắt khúc, hầm chung với tôm khô,
măng, củ đậu, chả lụa… và các vị thuốc trong nước luộc gà đã lọc trong veo.
Môi đười ươi: Đười ươi là giống khỉ lớn, mắt và môi rất to. Món môi đười ươi
chỉ dành cho vua chúa, bởi bắt đười ươi rất khó khăn và nguy hiểm.
Vòi voi: Thịt voi rất nhạt nhẽo, người đời vẫn thường nói “trăm voi không được
bát nước xáo”, nhưng ít ai biết dưới lớp da cứng của vòi là thịt gân săn chắc,
giòn, chế biến thành món ăn thì rất tuyệt, lại là phương thuốc chữa bệnh gân
cốt vô cùng công hiệu.
Yến sào: Việt Nam là một trong tám quốc gia trên thế giới có yến sào tự nhiên
– loại thực phẩm cao cấp và quý giá, được truyền tụng là “vàng trắng” trong ẩm
thực. Yến sào không phải là món ăn ngon vì mùi tanh, vị nhạt, nhưng công dụng
thì rất nhiều, từ giúp bồi bổ thần kinh, gân cốt đến chống suy nhược và kéo
dài tuổi thọ. Yến sào có thể chế biến thành nhiều món ăn như chè yến hạt sen,
yến thả, bồ câu tiềm yến sào…
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi