Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Thứ ba, ngày 26 tháng 10 năm 2004, đây là tuần cuối của tháng mười, ngày hội
thể thao sẽ được tiến hành trong tuần này. Các cuộc thi đấu sẽ diễn ra trong
ba ngày, từ thứ tư đến thứ sáu. Ngày hội thể thao này là để chuẩn bị cho Đại
hội thể dục thể thao toàn thành phố vào tháng sau.
Sở Giáo dục nhấn mạnh rằng muốn phát triển về Đức-Trí- Thể (Đạo đức, Trí tuệ,
Thể chất), hiện tại thì sự xem trọng đối với môn thể dục đã giảm sút đến mức
chưa từng có trong lịch sử, một học kỳ mới tổ chức được một lần đại hội thể
thao toàn trường, một năm mới một lần đại hội thể thao toàn thành, hình thức
vận động như vậy là quá ít. Bởi vậy cho nên mùa đông năm nay tăng thêm đại hội
thể thao toàn thành, Sở Giáo dục thành phố ký quyết định năm 2004 trở đi, hàng
năm sẽ tổ chức một đại hội thể thao mùa hè và một đại hội thể thao mùa đông.
Sáng sớm, Đường Sinh mặc bộ đồ thể thao, chạy dẫn đầu với tư thế uỷ viên thể
dục, miệng ngậm một cái còi, thỉnh thoảng lại thổi lên, cả lớp hơn sáu mươi
học sinh đều theo tiếng còi điều động của hắn mà tiến hành chạy chậm làm nóng
người. Nữ sinh chạy phía trước, nam sinh ở phía sau, chia thành bốn nhóm, tính
chung gồm có bốn mươi ba nữ sinh, hai mươi mốt nam sinh, đều mặc đồng phục thể
thao một màu, sáng sủa và chỉnh tề, trong một thoáng, Đường Sinh chợt thấy xúc
động.
Những cuộc chạy thể dục buổi sáng sớm thời học sinh từ trong thẳm sâu ký ức
của hắn bất chợt hiện về, biết bao thân thương và nhung nhớ.
Kìa từng hàng “thỏ ngọc” đang rung rinh, nhún nhẩy, trông mà nhức nhối con
mắt, năm đó hắn cũng không quan sát tỉ mỉ, có lẽ khi đó còn hơi ngây ngô khờ
khạo lại không tập trung cho lắm, bây giờ thì khác, Đường Sinh hiện nay vẻ
ngoài tuấn tú non trẻ nhưng trong lòng lại già giặn xấu xa.
Hơn nữa, hiện giờ hắn đang chạy ngoài đội hình với tư cách là người dẫn đầu,
có thể tuỳ ý quan sát mọi người, ừ, mà hầu như chỉ tập trung vào các nữ sinh
mà quan sát kỹ xem “đôi thỏ ngọc” của cô bé nào nhún nhảy mạnh hơn và của cô
nào lớn hơn. Nhìn khắp một lượt hắn tổng kết được ngay, lớn nhất rõ ràng là
Ninh Manh, không hổ là lớp trưởng, “đôi thỏ ngọc” của cô xếp hạng nhất, kế đến
là Quan Thế Âm, sau đó mới đến lượt Đường Cẩn, chà, đúng là chân nhân bất lộ
tướng mà, bình thường cũng không thể nhận ra được “đôi thỏ ngọc” của Quan Thế
Âm lại hoành tráng như vậy.
Như thế nào mà vừa chạy một cái liền thấy rõ như vậy? Không che giấu được? Thế
là, Uỷ viên thể dục Đường Sinh mang tâm địa xấu xa lợi dụng quyền hạn của
mình, bảo các cô sắp xếp lại đội hình. Ninh Manh, Quan Thế Âm, Đường Cẩn và
Bàn Tử Hà, tứ đại hoa hậu của trường, được xếp đứng đầu nhóm, có tất cả bốn
nhóm, mỗi cô đứng đầu hàng của mỗi nhóm, ồ, quá sung sướng đi thôi, thế này
thì phải chạy hàng ngày:
– Nữ sinh chạy chưa được nghiêm túc, chạy thêm một vòng, nam sinh quay về
lớp.
Các nữ sinh kêu lên oán trách, Đường Sinh cười một cách quỷ quái:
– Bạn Quan, nếu bạn có ý kiến, một mình tôi sẽ dẫn bạn chạy.
– Không…không có…
Vốn lúc đầu Quan Thế Âm khẽ lầm bầm oán trách, giờ nghe Đường Sinh nhằm vào
chính mình, hết hồn vội phủ nhận.
Đường Cẩn cũng oán trách, hôm nay cô mặc áo ngực hơi rộng, nhún nhảy quá mạnh,
chạy hai vòng đã thấy ngực mỏi nhừ.
Thê thảm nhất là Ninh Manh, ngực của cô đứng hạng nhất, cũng lắc lư nhiều
nhất, đương nhiên cũng mỏi nhiều nhất, thầm mắng Đường Sinh không tiếc lời.
– Còn ai có ý kiến? Đường Cẩn có không? Ninh Manh có không? Bàn Tử Hà có
không? Không có hả? Tốt lắm, bắt đầu chạy.
Đường Sinh thật muốn cười váng lên, làm Uỷ viên thể dục thật là lợi hại, không
ngờ lại tuyệt diệu như vậy, trước kia hắn không tham gia chạy thể dục sáng
sớm, mà nếu có thì cũng phải đứng trong đội ngũ, không thể nhìn được cảnh đẹp
thế này, bây giờ thì lại khác.
Đầu giờ tự học các nữ sinh không ngớt oán thán, nói bình thường không huấn
luyện, giờ cho dù chạy mười vòng thì cũng không có tác dụng gì.
Cách nói của Đường Sinh là lâm trận mới mài gươm, chạy không nhanh được thì
cũng tăng sự dẻo dai, Quan Thế Âm cúi xuống khẽ nói với Đường Cẩn:
– Ngực mình đau quá.
– Của mình cũng vậy.
Đường Cẩn cười khổ:
– Bình thường chỉ chạy một vòng, ngược lại hôm nay không biết tại sao lại
phải chạy tới ba vòng, không chỉ đau ngực mà thắt lưng cũng đau, mông đùi cũng
mỏi nhừ, tên xấu xa đó ác thật!
– Cẩn Cẩn, cậu có thấy không, lúc bọn mình chạy, mắt của Lớp phó Đường luôn
dán chặt vào ngực bọn mình.
– Hả, ý cậu là hắn cố tình làm vậy?
Đường Cẩn ngẫm lại, thấy có thể có chuyện này, chủ yếu là do mình không để ý
thôi. Quan Quan gật đầu:
– Chắc chắn là thế, tâm ý xấu xa của hắn thì giấu được ai? Phần lớn thời gian
đều nhìn chằm chằm vào ngực Ninh Hân.
Đây rõ ràng là nói xấu Đường Sinh, nhưng chiêu này của Quan Quan rất có tác
dụng, Đường Cẩn lập tức lật úp bình dấm chua, cắn chặt răng ngà, xoay qua liếc
nhìn Ninh Manh, quả thật là hai trái núi của Lớp trưởng Ninh khá to lớn, giống
hệt chị của cô ta.
Vẻ mặt của cô khiến Quan Quan rất hài lòng, thầm nghĩ, Lớp phó Đường, ai bảo
ngươi xấu xa? Xem ta mượn tay Đường Cẩn trừng trị ngươi nè.
– Không chỉ vậy thôi đâu, hắn còn cố ý chậm lại vài bước, để ngắm nghía mông
của Ninh Manh và Bàn Tử Hà, hình như còn liếm môi.
Quan Quan cũng khá độc, chuyện này là nói bừa, tuy nhiên lòng Đường Cẩn đã bị
sự ghen tuông che mờ lý trí, giận dữ nói:
– Chờ xem tớ trừng trị hắn tới nơi, tới chốn.
A, đánh lén đã thành công, Lớp phó à, rất xin lỗi cậu nha, là tôi không tốt,
tố cáo cậu, ai bảo cậu xấu xa làm chi?
Hết giờ tự học, mọi người đều đi ăn sáng, chỉ tội nghiệp cho Lớp phó Đường
Sinh bị uỷ viên toán học Đường Cẩn lừa ra góc tường, hung hăng dày vò một
trận, ngón tay trắng xanh như ngọc kia rất mạnh mẽ, ngắt nhéo Đường Sinh đến
nỗi kêu cha gọi mẹ, nhưng hắn không dám chạy.
– Tôi bảo anh ngó lung tung sao? Tôi bảo anh nhìn bậy bạ sao? Tôi bảo anh lợi
dụng quyền uỷ viên cố ý hại tôi chạy đến nỗi cột sống, thắt lưng, mông đều đau
sao?
– Cẩn Cẩn, tôi đâu có ngó lung tung? Úi…à, có ngó…có ngó, lần sau không dám
nữa, ngày mai không chạy ba vòng, chỉ một vòng thôi…
Giờ học, Đường Sinh ngồi trên ghế, mông ngồi rất khó chịu, hầu như toàn bị
ngắt nhéo chỗ này.có lẽ bầm tím cả rồi? Đường Vĩ nói đúng quá, chị nó rất dữ
tợn, bình thường giả bộ dịu dàng hết sức, tức giận lên cũng không phải dễ trêu
vào, lại nhớ tới chuyện cô cầm tảng đá đập vào đầu của tên tội phạm, Đường
Sinh càng cười khổ, chỉ có thể nói Cẩn Cẩn của ta rất có cá tính, không phải
sao?
Chu Tiểu Thường cảm thấy có điều không bình thường:
– Sinh này, cậu bị sao vậy? Mông bị đinh đâm à? Hay là “cái đó” bị sưng?
– Sưng cái đầu ngươi á! Ta bị Đường Cẩn lừa đến góc tường, cứ tưởng là có
chuyện tốt, ai ngờ bị cô ấy trừng phạt một hồi, thật thê thảm.
– Ồ, thảo nào, lúc đó tớ định đi theo cậu nhưng Đường Cẩn trừng mắt một cái,
thế là tớ không dám theo nữa.
– Sao cậu lại không đi theo? Để cho tớ bị chỉnh thê thảm như vậy? Bị dồn
trong góc tường, muốn chạy cũng không chạy được…
– Sinh này, tớ đi theo được sao? Tớ nghĩ các cậu đi hôn nhau, nếu chẳng may
tớ nhìn thấy cảnh đó, Đường Cẩn không giết tớ mới lạ!
– Cậu thật ngốc quá đi! Lần sau phải chú ý một chút, phải gấp rút theo tớ
ngay, hiểu chưa?
Đường Sinh lườm hắn ta một cách xem thường, tỏ vẻ hết sức miễn cưỡng.
Giờ Văn buổi sáng, cô Mai nói thêm một chút về đại hội thể thao, còn bảo Đường
Sinh chọn một số bạn cùng tham gia đại hội, vì danh dự của lớp, ai cũng không
được lùi bước, phải xem tham gia đại hội là một vinh dự, Đường Sinh chọn ai,
người đó phải đi.
Đây là cô giáo cho Lớp phó Đường quyền hạn cao nhất, hắn khoái trá với những ý
nghĩ xấu xa. A, nếu đại hội mùa đông có môn bơi thì thật là hay, có thể phái
Ninh Manh hoặc Quan Quan đi, nghĩ xem, các cô mà mặc áo tắm thì quang cảnh tất
nhiên sẽ vô cùng mê hồn, hắn tưởng tượng đến đó, suýt cười thành tiếng.
Tan học, lúc đi vệ sinh Chu Tiểu Thường liền nói với Đường Sinh:
– Tớ nghi là Quan Quan nói xấu cậu, cố ý bảo Đường Cẩn trị cậu.
– Ồ, rất có khả năng, chà, xem ra tớ phải đặc biệt chú ý đến cô bạn Quan Quan
này rồi, không ngờ lại dám chơi xấu tớ, hừm…
Ngoài ra, còn có chuyện về Sử Nghĩa Quốc, sau khi chuyện của hắn bị đưa ra lên
mạng của trường, ba ngày nay hắn ta không đến trường, nghe nói bị bệnh.
Có đúng là bệnh hay không chỉ có trời mới biết, nhưng chắc chắn là xấu hổ
không dám gặp ai, ngược lại Tiêu Hiểu Bội – nhân vật chính của chuyện này thì
trở nên nổi tiếng, cô ta đã dũng cảm cho tên hiếu sắc họ Sử một bạt tai, được
rất đông nữ sinh hâm mộ cuồng nhiệt, cô ta đang là một trong số các ứng viên
của danh hiệu hoa khôi của trường, lập tức được thăng cấp thành hoa khôi, nghe
nói người theo đuổi cô ta ngày càng nhiều.
Buổi trưa, bất ngờ Quan Quan mời hắn đi ăn, trong bữa cơm liền nói ý đồ của
cô, thì ra là muốn Lớp phó Đường nương tay, không cử cô tham gia môn nào cả.
Đường Sinh thừa dịp Đường Cẩn và Chu Tiểu Thường đang nói chuyện, khẽ nói với
Quan Thế Âm:
– Cậu hại tớ thê thảm, Quan Quan này, nếu không phải cậu nói xấu tớ với Đường
Cẩn, thì làm sao tớ bị cô ấy trị cho tơi bời như vậy? Yên tâm đi, tớ sẽ sắp
xếp cho cậu tham gia một môn rất hay.
– Tớ…tớ đâu có nói gì đâu? Chỉ là Chu Tiểu Thường phỏng đoán chứ gì? Cậu đừng
nghe hắn ta, thật sự là tớ không có.
Quan Quan giải thích, ôi, chết mình rồi, Đường Cẩn không nói lại với hắn đấy
chứ? Cô ấy đã đồng ý là sẽ không nói rồi mà? Chắc hẳn là đầu heo Tiểu Thường
nói rồi!
Bỗng Đường Cẩn quay lại, trừng mắt nhìn Đường Sinh:
– Không được bắt nạt Quan Quan, coi chừng đó, tớ sẽ không nương tay với cậu
đâu!
– Đâu có? Tớ chỉ cảm ơn bạn Quan Quan mời cơm thôi mà, đúng không nào?
Đường Sinh buồn bực, vội nhìn Quan Thế Âm nháy mắt ra hiệu.
Quan Thế Âm liền hạ giọng nói:
– Lớp phó à, tốt nhất là cậu đừng lợi dụng việc công để trả thù cá nhân, bằng
không ngày nào tớ cũng sẽ nói xấu cậu trước mặt Đường Cẩn.
Đường Sinh tỏ vẻ khinh thường:
– Ái chà, cậu thật là độc ác.
Xem ra không thể đắc tội với cô bạn này rồi, thật là khó xơi.
Cơm nước xong, Quan Quan níu lấy Chu Tiểu Thường để tính sổ, Đường Cẩn và
Đường Sinh đi ở phía sau, trong lòng cô vẫn nhớ đến chuyện Đường Sinh ngắm
nghía Ninh Manh, về vấn đề to, nhỏ này con gái hết sức để ý, Đường Cẩn cũng
không phải là ngoại lệ, âm thầm đố kỵ với Ninh Manh.
– Đường Sinh, tớ thấy Ninh Manh rất thích vận động, cậu giúp cô ta chọn một
môn, dù sao cô ta cũng thích khoe mẽ mà.
Ngụ ý của cô là để Đường Sinh chọn Ninh Manh tham gia một môn dễ gây chú ý,
đúng với ham muốn xấu xa trong đầu hắn
– Uý, Cẩn Cẩn, hãy tin tớ, thật sự là tớ với cô ấy không có gì cả, cần gì cậu
phải ghen với cô ấy chứ?
– Ai ghen? Không có chuyện đó!
Làm sao Đường Cẩn có thể thừa nhận:
– Dù sao tớ cũng mặc kệ, cậu không sắp xếp cho cô ta, tối nay tớ sẽ không tha
cho cậu.
Đường Sinh nhe răng trợn mắt, Cẩn Cẩn yêu mình thật thắm thiết và sâu sắc, ra
tay thật ác độc:
– Được, tớ sẽ cố gắng hết sức.
– Không phải cố gắng mà là chắc chắn!
Đường Cẩn nói xong, thừa dịp không có ai, vỗ vỗ nhẹ mông Đường Sinh:
– Có đau không vậy?
– Không phải là đau mà rất đau, bây giờ tớ mới biết vì sao Tiểu Vĩ sợ cậu như
vậy, thật là đáng sợ.
– Nói bậy, người ta cũng chưa dùng hết sức đâu.
Đường Cẩn hờn dỗi:
– Đó là còn nhẹ, chứ nếu phát hiện cậu còn gây rối gì nữa, tớ sẽ nhai cậu
không bỏ xương đâu.
Đường Sinh nuốt nước bọt, chẳng lẽ mỗi nam nhân cực kỳ ưu tú đều yêu một phụ
nữ dịu dàng mà độc ác sao?
– Tớ là loại người như thế sao? Tớ yêu Cẩn Cẩn, không ai có thể bằng cậu đâu.
Chúng ta tìm một góc hôn nhau nhé?
– Đáng ghét! Một ngày không hôn thì chết ư?
Đường Cẩn khẽ gắt, rồi bật cười:
– Buổi chiều cậu sắp xếp ổn thoả cho Ninh Manh, tối tớ hôn cậu.
Dường như cô nói hôn là có ý chỉ việc khác, vì cổ cô đều đỏ lên.
Đường Sinh không khỏi mở to mắt sáng rỡ, ý, Cẩn Cẩn muốn hôn mình?
Buổi chiều, Lớp phó Đường lập một danh sách những người được chọn, cũng đưa
cho Mai Chước xem. Để cô phê duyệt, ngày hôm sau bắt đầu huấn luyện. Ninh Manh
và Quan Quan đều có tên trong danh sách, một người chạy 400 m, một người chạy
100 m, chà, không kể là quá mức chứ?
Mặt khác, đám Uông Triệu Quân, Viên Phi Dương, Chu Vĩnh Húc, Vạn Khải, tất cả,
hắn đều có sắp xếp, ban cán bộ mà, phải có trách nhiệm chứ.
Nhưng riêng mình hắn thì lại không có tên, Mai Chước xem xong danh sách liền
đập bàn:
– Đường Sinh, lần này em muốn làm khán giả sao?
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi