Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Văn phòng Chủ tịch công ty bất động sản Trọng Hiền, nơi này đã thanh lý sạch
sẽ rồi, vài năm sau khi Lý Trọng Hiền rời khỏi, không ai dám ngồi vào đây, ông
Lý là người sáng lập công ty, uy tín của ông ta cực cao, những người làm việc
lâu năm cho ông ta đều hết sức tôn trọng ông ta.
Vài năm trước Bích Tú Hinh trở thành người tin cẩn của công ty Trọng Hiền,
được ông Lý trọng dụng, tiếp đó nhanh như chớp kết hôn với ông ta, việc này
từng gây chấn động Giang Lăng, sau đó, cách đây bốn năm hai người cùng ra nước
ngoài, vốn định để khám bệnh cho ông Lý, nào ngờ chỉ có đi mà không bao giờ có
thể quay trở về nữa.
Hiện giờ trở về chỉ có Bích Tú Hinh và tro cốt của ông Lý, công ty bất động
sản Trọng Hiền thuộc về họ Bích chứ không còn là của họ Lý nữa, đơn giản như
vậy thôi. Nơi từng là văn phòng của giám đốc Lý, cũng chỉ có Bích Tú Hinh dám
ngồi vào thôi, chỉ có cô mới có thể kế thừa tất cả uy tín của ông Lý.
Vẫn bộ quần áo màu xám, thói quen của Bích Tú Hinh là bắt chéo chân rung đùi,
cô thuộc dạng phụ nữ thành đạt, bất tri bất giác lộ ra một phong thái mạnh mẽ,
cứng rắn, thể hiện ra sự tự tin hơn người của mình, không cố ý ra vẻ điệu bộ
mà thay đổi tùy theo tâm trạng và ý cảnh (1), ai chưa đạt tới trình độ này,
mãi mãi không thể hiểu được sự ung dung và tao nhã trong dáng điệu rung đùi
của người đối diện.
Với động tác rung đùi ấy, từ đầu gối uốn lượn tới phía dưới mông vạch nên một
đường cong cực kỳ hấp dẫn, càng toát lên vẻ gợi cảm đầy ấn tượng.
Ánh mắt Đường Sinh vẫn rất bạo dạn, đánh giá Bích Tú Hinh từ trên xuống dưới,
không thể tìm ra chút liên hệ nào giữa cô và Bích Tông Nguyên bồng bột, nông
nổi, đầy phóng đãng, người anh đẹp trai kia hết sức xốc nổi, sự xốc nổi do
hoàn cảnh rất ưu việt tạo thành, đến nỗi hắn ta không coi ai ra gì, mặc dù
đứng trước một người lớn tuổi hơn hắn ta rất nhiều như Đường Dục cũng không hề
khiêm tốn, ngược lại còn ra vẻ ta đây hơn người.
Lúc này, Bích Tú Hinh đang quan sát anh chàng đẹp trai Đường Sinh, trong lòng
suy đoán thân phận thật sự của hắn. Là bà con của Đường Dục? Là em họ của La
Sắc Sắc, Chủ tịch công ty Cẩn Sinh? Thân phận nào là thật? Hoặc cả hai đều là
giả? Chàng trai này khiến người ta rất mơ hồ..
– Uống chút gì nhé? Rượu hay đồ uống? Hiện tai tôi thường hay uống rượu, ở
nước ngoài vài năm nên nhiễm thói quen này rồi.
Bích Tú Hinh nói chuyện rất cởi mở, cô không xem Đường Sinh là đối thủ cạnh
tranh trong làm ăn hay là gì cả, mà chỉ xem hắn như một người bạn, cho nên rất
thoải mái, cô cũng không cần quan tâm đến ánh mắt của tên nhóc xấu xa này, mặc
dù mắt hắn có vẻ trong sáng, không biểu lộ sự dung tục nhưng nó vẫn cứ láo
liếc không yên..
– Khách theo chủ mà, chị Hinh uống cái gì thì tôi uống cái đó, tôi cũng muốn
hưởng thụ một chútcách sống của nước ngoài..
Câu trả lời khéo léo của Đường Sinh làm Bích Tú Hinh cười khẽ, đồng thời cảm
thấy kinh ngạc vì vẻ bình tĩnh và chín chắn của gã thiếu niên lúc này khác một
trời một vực với vẻ phóng đãng lúc hắn ở ngoài đại sảnh, bản lĩnh của gã thiếu
niên này rất đáng nể, đây là một cậu nhóc khá thú vị.
Sau đó, Bích Tú Hinh vỗ tay một cái, một nhân viên đứng cạnh cửa đi về phía
quầy rượu.
– Rót hai ly Bacardi (2)
Đường Sinh hơi nhíu mày, Bacardi là một loại rượu rum thượng hạng, nó độc đáo
ở chỗ có hương vị êm dịu và thanh một cách tinh tế trong khi rượu rum thông
thường vốn có vị gắt và cay nồng, có người giải thích đó là do nó đã được
chưng cất và lọc với các chất xúc tác chọn lọc, trong cuộc sống cũng không thể
thiếu sự chắt lọc, nếu Bích Tú Hinh có sự yêu thích đối với Bacardi , cho thấy
nội tâm của cô có khát vọng hoàn thiện rất cao.
Chỉ qua sự yêu thích đối với một loại rượu có thể nhận ra nội tâm một người
đang khát khao, không thể không nói Đường Sinh có con mắt quan sát hết sức bén
nhạy.
– Ừ, không tệ, vị ngọt thanh khiết nhẹ nhàng khoan khoái, làm tinh thần rất
hưng phấn…
Sau khi nhẹ nhàng nhấp một ngụm, Đường Sinh thốt lên tán thưởng.
– Thích là tốt rồi, bây giờ có thể nói mục đích cậu tới Trọng Hiền được rồi
đấy! Không phải là đặc biệt tới tìm tôi đấy chứ?
– Tôi nói là đến đây để ứng tuyển thì chị Hinh có tin không?
Đường Sinh giơ ngón trỏ lên phất nhẹ:
– Cứ xem như là trùng hợp đi.
Bích Tú Hinh cũng uống một ngụm rượu, sau khi ngồi xuống, cằm hơi đưa ra phía
trước, nụ cười vẫn nở trên môi:
– Cậu không có đủ mười tiêu chuẩn…, ứng tuyển cái gì chứ?
– Ai đặt ra quy định là không đủ mười tiêu chuẩn thì không thể ứng tuyển? Có
những người mà tài không đợi tuổi, chị Hinh có tin không?
– Thật sao? Theo thực tế mà nói thì cậu có bao nhiêu hiểu biết về Bất động
sản Trọng Hiền ?Cậu cho rằng trước mắt Trọng Hiền cần thay đổi cái gì?
Đường Sinh ngửa cổ uống cạn ly Bacardi:
– Cho tôi một ly nữa.
Hắn không khách khí, trực tiếp đưa ly cho nhân viên kia, Bích Tú Hinh chỉ cười
không nói gì, Đường Sinh lại nói tiếp:
– Điều này rất rõ ràng, trước mắt tình trạng kinh doanh của Trọng Hiền làm
cho chị rất bực tức, có thể nói là vô cùng bất mãn, lần này thông báo tuyển
dụng đơn giản là để bồi dưỡng một số nhân viên mới, sau đó dần dầnđem đám “già
nua” loại bỏ, một mục đích khác là tuyên bố đối với ngành bất động sản Giang
Lăng, Trọng Hiền phải hành động, sẽ không tiếp tục yên lặng nữa.
– Ừ, tiếp tục đi…Vậy cậu cho rằng Bất động sản Trọng Hiền phải tập trung phát
triển vào mặt nào?
– Chuyện này còn phải trả lời sao? Lúc này ở Giang Lăng, tình hình đầu cơ vào
phố buôn bán Giang Giáo đang nóng nhất, mà hôm nay tôi đến chính là muốn cùng
chị bàn một vụ làm ăn, trong tay tôi có hai khu đất, năm mươi mẫu ở nhà máy ổ
trục và khách sạn Lô Hồ, sẽ đem ra bán hết.
– Ồ, nói vậy cậu có thể làm chủ mọi việc ở công ty Cẩn Sinh? La Sắc Sắc và
cậu có quan hệ gì?
Đường Sinh nhún vai:
– Tôi biết tin tức của chị Hinh rất nhanh nhạy, chị cũng nghi ngờ tôi và La
Sắc Sắc không phải là quan hệ bà con, tùy chị nghĩ thế nào cũng được, tôi
không định giải thích với chị, với tôi mà nói, quan trọng là…chị có hứng thú
đối với khu đất này hay không mà thôi!
– Thật sự là cậu rất thẳng thắn, Đường Dục cũng không phải là thân thích của
cậu đúng không? Được rồi, mấy chuyện này đều là vặt vãnh, cậu ra giá đi.
Quả nhiên là đại gia mới có khí thế mạnh mẽ thế này, tỏ ra anh đưa ra một giá
tùy ý tôi sẽ chấp nhận khung giá một cách phóng khoáng, rộng rãi.
– Tôi cũng không mù đâu, năm mươi mẫu của nhà máy ổ trục, mỗi mẫu một triệu,
khách sạn Lô Hồ ba mươi triệu.
Đường Sinh muốn bán giá cao, đương nhiên là phải hét giá một chút, Bích Tú
Hinh là bà chủ lớn, không làm thịt cô ta thì làm thịt ai? Thật ra trong lòng
hắn cũng có chút e dè , Bích Tú Hinh cũng không phải người dễ dàng bị làm
thịt, muốn làm thịt cô ta mà không có bản lĩnh thật sự chỉ sợ không làm được,
bởi vậy hắn thấy không vững tâm.
Bích Tú Hinh lại khẽ nhấp một hớp rượu, lẳng lặng nhìn chăm chú Đường Sinh,
Đường Sinh cũng nâng ly lên, chờ cô trả giá hoặc cự tuyệt.
Khả năng cự tuyệt là không quá cao, trước hết mà nói thì năm mươi mẫu của nhà
máy ổ trục cô ta nhất định muốn mua, giá cả tuy không phải chăng, nhưng có thể
trả giá, về phần khách sạn Lô Hồ, cô ta chắc cũng rất muốn có? Chỗ đó thật sự
không tệ, nếu đầu tư xây dựng chung cư cao cấp, giai đoạn đầu cần nhiều vốn
đầu tư nhưng sau đó sẽ lấy lại gấp mấy lần, với tầm nhìn của Bích Tú Hinh,
chắc chắn sẽ rất quan tâm hoặc sẽ đi tìm hiểu một chút.
Gần mười giây quan sát, không hề thấy tên nhóc đẹp trai có vẻ gì nao núng hoặc
bất an, Bích Tú Hinh có một sự đánh giá lại về hắn, thật sự là rất bản lĩnh.
Chỉ riêng chuyện hắn dám đến tìm mình nói chuyện buôn bán, có thể nói hắn
không giống những người bình thường.
– Ừ, tuy giá cả không hợp lý cho lắm nhưng tôi có thể suy xét một chút, đối
với Lô Hồ, lần cuối tôi đến đã mấy năm rồi, lúc này không còn nhớ được gì, bây
giờ chúng ta đi xem một vòng, cậu ra giá ba mươi triệu, ít nhấttôi muốn nhìn
xem nó có đáng giá như thế hay không, thế nào? Đi chứ?
– Đương nhiên.
Trong lòng Đường Sinh như nhảy dựng lên, cũng không trả giá? Hay là hiện chưa
chuẩn bị trả giá? Chờ một lát xem tình trạng bết bát của khu Lô Hồ rồi mới trả
giá chăng? Hắn lo lắng thầm nghĩ, nhưng không thay đổi ý kiến, có thể bán đi
hai khu này là tốt nhất.
Bốn mươi phút sau, chiếc Bentley sang trọng đi trước, hai xe Audi màu đen bảo
vệ phía sau lái vào khu Lô Hồ của thành phố Giang Lăng. Khu Lô Hồ thật ra là
khu du dịch mới của Giang Lăng, sau đó đã phát triển đến một quy mô nhất định,
sau năm 1998 đã chính thức thành lập cấp khu, chính quyền khu này ngang cấp
với Uỷ ban nhân dân cấp quận và cấp huyện, dân số và địa giới được phân chia
và điều chỉnh từ các quận huyện chung quanh.
Khu Lô Hồ là nơi có cảnh đẹp của Giang Lăng, chỉ có điều những năm gần đây bị
ô nhiễm nghiêm trọng, nhà máy hóa chất Lô Hồ là nguyên nhân chủ yếu gây ô
nhiễm, mặc dù cách đây vài năm có chủ trương di dời, nhưng tiến độ quản lý cứ
giẫm chân tại chỗ, đến nỗi sự nghiệp phát triển du lịch bị hạn chế.
Mà khách sạn Lô Hồ là khách sạn duy nhất của khu vực có hồ du lịch, rất thuận
tiện cho du khách nghỉ lại, nhưng vì khu này không có du khách, thì cung cấp
chỗ ở cho ai? Tình hình kinh doanh ảm đạm, năm nào cũng lỗ, Cục Du lịch đành
cho tư nhân bao thầu để kinh doanh, nhưng bây giờ nó đã trở thành nơi lui tới
của gái giang hồ, thê thảm đến mức nào không cần nói cũng biết, sa đọa như
vậy, sau vài lần bị chính quyền kiểm tra xử phạt, khách sạn Lô Hồ càng thảm
hại hơn. Nói tóm lại thì khách sạn Lô Hồ và khu vực quanh hồ giống hệt nhau,
chẳng khác gì một đống rác, căn bản không ai muốn ngó ngàng đến nó.
Chiếc Bentley chở Bích Tú Hinh, Đường Sinh chạy một vòng chầm chậm, nhìn bề
ngoài ảm đạm của khách sạn, Bích Tú Hinh liền nhíu mày, rồi bảo lái xe chạy
đến khu vực bên hồ, ở đó cô và Đường Sinh ra khỏi xe, đứng ở bên hồ trông về
phía xa mờ mờ của Giang Lăng.
Nơi này chỉ cách khu nội thành hơn mười dặm, vẫn có thể thấy được màu sương
khói mờ ảo vây quanh thành phố xinh đẹp, phải nói chỉ số an toàn môi trường
của Giang Lăng hoàn toàn không đạt tiêu chuẩn, lại nhìn xa hơn xuống hồ quan
sát, thấy nước hồ không phải một màu xanh biếc, mà thoang thoảng một mùi khác
thường do các hóa chất gây ra.
– Cậu chuẩn bị như thế nào để thuyết phục tôi mua cái khách sạn này với giá
ba mươi triệu? Mua để nuôi cá hay nuôi heo?
Cho đến lúc này Bích Tú Hinh còn có thể cười nhẹ tỏ vẻ xem thường mà nói
chuyện với Đường Sinh, dường như ngay từ đầu, cô đã muốn đùa giỡn anh chàng
đẹp trai này một chút. Đường Sinh rất lúng túng, khách sạn Lô Hồ đúng là không
có thớ gì cả, úi dào, đổi lại là mình thì mình cũng không bỏ ra ba mươi triệu
để mua nó.
– Chuyện này… Chị Hinh này, chúng ta không nên chỉ nhìn bề ngoài.
Đường Sinh trong lúc bối rối, cái khó ló cái khôn, trong đầu vẽ ra một kế
hoạch hoàn hảo, rất nhanh sắp xếp lại lời lẽ cho thuyết phục:
– Tôi không phủ nhận tình trạng hiện tại của Lô Hồ rất là tệ, nhưng cho dù
vậy, nó thật sự có tiềm năng để phát triển, chị hẳn là nhận ra được giá trị
tiềm năng của nó? Vùng này nếu được người khác khai phá, được quản lý một cách
thích hợp thì đương nhiên là một nơi núi non phong cảnh hữu tình, là nơi cư
trú tốt nhất, việc là do con người tạo ra, tôi tin là chị có tầm nhìn này.
– Ừ, tôi có nhìn ra tiềm năng của nó, nhưng tôi không thể không lo lắng.
Bích Tú Hinh trả lời rất rõ ràng:
– Việc quản lý khu hồ này là vấn đề rất phức tạp, chờ nó được quản lý cho tốt
thì tốn thời gian và thời cơ đã qua rồi, nếu cậu có bản lĩnh làm cho việc quản
lý hiệu quả khu Lô Hồ được bắt đầu, tôi lập tức mua khách sạn này.
Đường Sinh trợn mắt tròn xoe, người phụ nữ này thật khó đối phó:
– Chị Hinh, về việc quản lý khu Lô Hồ, tôi sẽ cố gắng hết sức, chị cứ mua
trước đi.
Bích Tú Hinh đột nhiên nhìn Đường Sinh liếc mắt một cái với ý tứ sâu xa, cậu
sẽ cố hết sức? Cậu vừa nói cho tôi biết là cậu có thể thao túng được chính
quyền khu này sao?
– Cậu rất thú vị, có phải cậu đang cần tiền gấp không? Tôi cho cậu mượn cũng
không có vấn đề gì, muốn tôi mua cái khu này làm gì?
Đường Sinh thầm nói, không phải là muốn lôi kéo chị giải quyết khó khăn cho
địa phương sao? Ai bảo cha tôi là người chịu trách nhiệm chính ở Giang Lăng?
Đương nhiên, những lời này hắn không thể nói ra, hắn thở dài:
– Chị Hinh, khi công ty Bất động sản Trọng Hiền của chị muốn làm người khai
phá một khu vực, hắn là phải xem xét nơi đó có tiềm năng có thể khai thác hay
không. Mặt khác, có thề vì xã hội và thành phố làm chút chuyện cũng là tạo
tiếng tốt cho bản thân, không phải sao? Cho dù tôi thiếu tiền cũng không thể
mượn của chị, bán cho chị hai khu này lập tức tôi có tiền, nếu chị không mua
tôi cũng không mượn tiền chị đâu, xem ra hi vọng chị mua là không lớn.
– Với giá trị tiềm năng của hai khu này thì tám mươi triệu không phải là
nhiều, chỉ có điều chưa đến lúc thích hợp, muốn tôi mua cũng được, tôi muốn
đặt thêm một điều kiện.
(1) Ý cảnh: quan niệm nghệ thuật, khái niệm sáng tạo.
(2) Bacardi là một loại rượu rum (rượu làm từ mía), do một người Tây Ban Nha
là ngài Facundo Bacardi Masso chế tạo ra trong một xưởng chưng cất rượu ở Cuba
năm 1862, trên chai rượu có in biểu tượng hình con dơi.
Đây một loại rum nhẹ và tinh khiết hơn các loại rum cay nồng vẫn được làm ra
trước đó. Năm 1960, công ty Bacardi phải rời khỏi Cuba sau khi tài sản bị
chính quyền Fidel Castro tịch biên. Những nhà máy mới được thành lập ớ Bahamas
– Canada, Hoa Kỳ và Tây Ban Nha đã hỗ trợ cho việc mở rộng ra thị trường toàn
cầu của thương hiệu này. Đến cuối những năm 1970, Bacardi trở thành thương
hiệu rượu rum được ưa chuộng nhất trên thế giới.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi