Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Trước buổi trưa ngày hôm sau, đội công nhân của Lý Quế Tường đi vào ngõ Lão
Đường, y liền vui đến méo miệng.
Đường Sinh lại tiếp tục trốn học, càng trốn càng nghiện. Theo nỗi e ngại trong
lòng hắn mà nói thì việc giả vờ làm học sinh đến lớp thực chất là chịu không
nổi nữa rồi. Ngẫu nhiên đi cho vui vẻ một chút còn được, kêu hắn ngày nào cũng
đến đó thì chắc chắn xảy ra vấn đề lớn, hơn nữa tâm tư của hắn không phải ở
trường học.
Mới đó mà đã đến trưa rồi, hắn khi đó phát hiện ra mình đã đi quá lâu rồi. Vừa
đi vừa nghĩ, đi qua vài con phố, không ngờ lại trở thành đi rong lung tung
không mục đích, rất khâm phục sự chuyên tâm của chính mình. Khi quay người đi
qua một sạp báo nhỏ, mua bừa một tờ báo.
Chàng thiếu niên mặc quần áo ở nhà vừa đi đường vừa đọc báo, làm ra vẻ rất
thâm trầm, thực tế thì Đường Sinh thật sự đang tìm gì đó từ tờ báo. Trong đầu
óc hắn lúc đó kí ức thì không hoàn thiện, không có ấn tượng sâu sắc lắm về quỹ
đạo trọng đại của việc phát triển kinh tế toàn thành phố Giang Lăng. Nhưng hắn
dựa vào con mắt nhìn trước tương lai hơn người có thể phát giác được những cơ
may hiếm có mà những người khác còn chưa nhận thức đến.
Lật đi lật lại tờ báo cũng không phát hiện được thứ gì đặc biệt, chỉ khi sắp
cuộn tròn nó lại thì một đoạn quảng cáo ở mặt sau liền hấp dẫn ánh mắt hắn.
Theo lẽ thường thì loại quảng cáo tuyển dụng này sẽ xuất hiện ở phần nhỏ trang
chính giữa tờ báo, chiếm cả nửa mặt sau xa xỉ như thế này thì có thể thấy được
công ty này rất mạnh. Đường Sinh không nhìn nội dung tuyển dụng trước mà trước
hết xem tên của công ty.
A, ‘công ty trách nhiệm hữu hạn bất động sản Trọng Hiền’ của nhà họ Lý, tuyển
dụng trên diện rộng, chức danh cần tuyển là Giám đốc.
Chuyện gì thế này? Bích Tú Hinh nắm trong tay bất động sản Trọng Hiền nhà họ
Lý lại đi tuyển dụng nhân viên cao cấp à? Xem ra cô ta cực kì bất mãn với
doanh thu vài năm gần đây của bất động sản Trọng Hiền nhỉ? Trong lòng lại nổi
lên hình ảnh gương mặt thanh tú xinh đẹp và đôi mắt sáng như thủy tinh của
Bích Tú Hinh, Đường Sinh bắt đầu đọc nội dung tuyển dụng.
Đầu tiên cần tuyển dụng 3 đến 5 người chuyên ngành nhà đất làm quản lí cao
cấp, chức vị là Giám đốc, Phó giám đốc đủ cả, cách đăng rất mập mờ, cuối cùng
là giám đốc? Hay là trợ lý? Đứng đầu hay là quản lý đây? Xem ra phải qua tầng
tầng lớp lớp mới quyết định chọn người làm Giám đốc đây?
Tiếp theo là tuyển dụng chức vị Chủ quản, số lượng cũng không ít. Không ngờ
tới 7 đến 10 chỗ, thở phù một cái. Bất động sản Trọng Hiền thu gom hết nhân
tài sao? Hay chuẩn bị thay máu toàn bộ? Xí nghiệp mà không phát triển đồng
nghĩa với thụt lùi, phải bổ sung nguồn huyết dịch mới, thay thế hết những
người cũ.
Sau đó là thư ký, vài trợ lý, vài nhân viên nghiệp vụ phổ thông, vài nhân viên
bảo an, vài người lao công, đủ cả.
Ồ, xem có vẻ như bất động sản Trọng Hiền muốn chấn hưng lại công ty. Cả nửa
trang quảng cáo đập vào mắt thế này khác nào muốn chuyển lời nhắn cho cả thế
giới bên ngoài biết. Đường Sinh liền nghĩ công ty Cẩn Sinh của mình vào lúc
thần mã cũng bắt đầu tuyển dụng nhân tài trên quy mô lớn nhỉ? Cũng sắp đến lúc
rồi chứ?
Ừ, Bích Tú Hinh, đúng, chính là người phụ nữa này. Chỉ có cô ta mới có tiền
mua hai mảnh đất trong tay mình, cô ta cũng bỏ tiền ra được. Cốt yếu là cô ta
có con mắt hơn người trong việc chuẩn bị chiến lược tương lai cho thương
nghiệp. Hay là chiều nay mình đi xin việc thử nhỉ? Ha ha.
Ý nghĩ này của Đường Sinh có hơi ảo tưởng, giấy chứng minh nhân dân của hắn
trên đó ghi mới 17 tuổi thì xin được việc gì? Bị đá thẳng cẳng chứ nhỉ?
Cứ nghĩ, tự hắn liền cười phá lên, ôi, mình không phải là có bằng chứng nhận
tốt nghiệp cấp 2 sao? Đó cũng là bằng mà, ha ha ha.
Buổi trưa, Đường Cẩn gọi điện thoại đến hỏi hắn chạy đi đâu rồi, sao lại không
ở nhà? Đường Sinh nói đi tản bộ phố phường, buổi chiều phải đi công ty nào đó
xin làm giám đốc buổi trưa không về nhà. Trên đường ăn đại cái gì đó là được
rồi, Đường Cẩn trợn trắng mắt thiếu chút ngất xỉu.
Khoảng 2 rưỡi chiều, Đường Sinh thật đúng là đến cơ sở chính của bất động sản
Trọng Hiền. Tòa nhà đó thật là có khí thế, so với tòa trung tâm thương mại
Giang Lăng nơi đặt công ty Cẩn Sinh thì không thua kém bao nhiêu, dù sao tòa
nhà này của người ta có lịch sử đã lâu, mười mấy năm rồi, không cũ mới là lạ.
Nhưng bên trong đã qua vài lần trang hoàng, vẫn thể hiện được hơi thở của thời
đại. Vừa vào trong đã thấy một đám người, cả nam lẫn nữ đều ăn mặc rất sáng
sủa, tuổi tác đa số cũng đều hai mươi mấy, phỏng chừng đều đến xin việc. Mọi
người thảo luận mồm năm miệng mười.
Đường Sinh đến đây mới nghe nói rằng việc tuyển nhân viên của Trọng Hiền tối
qua đài truyền hình địa phương đã đưa tin, khó trách hôm nay lại có nhiều
người thế này.
Mỗi người đều có mục tiêu vị trí của mình, chủ quản, nhân viên nghiệp vụ, bảo
an gì đó. Đường Sinh tìm không thấy lí do, hắn căn bản không định được vị trí
nào cho mình vì bằng cấp gì cũng không có, cho dù có bằng tốt nghiệp cấp 2 thì
cũng để ở nhà rồi.
Tôi xin việc gì? Tất nhiên là trợ lý đặc biệt cho giám đốc rồi. Các người
không tuyển chức danh này không có nghĩa là tôi không đến xin được.
Hắn đi thẳng vào bàn phục vụ chính, ở đó có bàn làm việc của giám đốc và một
người phụ nữ đẹp tuổi chừng 30 đang ngồi, khí chất rất cao quý, nhưng Đường
Sinh nói, cô ta khó tránh có phần tầm thường. Lúc đó còn đang ngồi soi gương
nhổ lông mi đầy tự phụ.
– Khụ khụ
Đường Sinh ho nhẹ 2 tiếng, cũng không khách khí mà đặt mông của mình ngồi lên
chiếc sô pha đặt đối diện với giám đốc.
– Hả? Cậu, cậu có việc gì không? Xin việc hả? Đi qua bên kia sẽ tự có người
hướng dẫn, ở đây tôi xử lý nghiệp vụ.
– Xin chào giám đốc, tôi có một vấn đề muốn hỏi một chút, chính là việc tuyển
dụng của công ty lần này, không có chức danh đặc biệt sao?
Người phụ nữ xinh đẹp kia cất gương đi, cho vào trong túi xách tay nhỏ ở trên
bàn. Lúc này mới ngẩng đầu nhìn Đường Sinh, ồ, là một chàng trẻ tuổi đẹp trai
mà. Ả bắt đầu tỏ thái độ đắn đo, khoanh hai tay lại ôm lấy khuỷu tay khiến cho
khuôn ngực ép vào cúc áo mà nâng lên, khuôn mặt xinh cũng khe khẽ ngước lên.
– Chức danh đặc biệt? Cậu chỉ chức danh đặc biệt gì? Tài năng cậu đến đâu?
Tôi nói cậu không phải là đến làm loạn đấy chứ?
– Sao thế được? Giám đốc xem, tôi như thế này, mi thanh mắt tú đúng không?
Tướng mạo đường đường phải không? Là một đấng nhân tài chứ?
– À… tôi hiểu rồi, cậu đến xin làm nhân viên phục vụ đúng không? Nhưng cậu
tìm sai chỗ rồi, ở đây là công ty bất động sản chứ không phải khách sạn.
Phù, nam phục vụ, nói thẳng là trai bao, tôi, tôi hết chỗ nói rồi. Đường Sinh
phun ra trước,
– Giám đốc, chị, hiểu lầm rồi.
– Tôi hiểu lầm sao?
Người phụ nữ đẹp này lại cười hi hi nghiêng người về phía trước, bộ ngực to và
cánh tay cùng lúc đặt lên mặt bàn,
– Chàng đẹp trai, tôi giới thiệu cậu đến trung tâm giải trí nhé, Giang Lăng
Nhân, cậu nghe nói đến chưa? Dựa vào dáng vẻ nhân tài của cậu, chắc chắn là
được.
– Á, giám đốc, tôi, tôi thật sự đến để xin làm trợ lý đặc biệt cho giám đốc
chứ không phải nam tiếp viên như chị tưởng tượng đâu.
Nữ giám đốc xinh đẹp thì thầm một tiếng, con ngươi liền quắc lên,
– Nhóc cưng ơi, đừng xấu hổ, trước lạ sau quen chứ? Đúng không?
– Chị, chị chắc chắn chị không phải là mụ tú bà của Lệ Xuân Viện chứ?
Đường Sinh bốc hỏa rồi, thế này mà là Giám đốc sao?
– Cậu cố ý gây sự phải không? Bảo an.
Người phụ nữ xinh đẹp cũng trở mặt, liền hô bảo an đang có mặt tại đó, hai
người bảo an từ phía kia đi tới.
Tôi đi thì đi, Đường Sinh đứng dậy,
– Tôi nhớ bà rồi đấy, tú bà giám đốc. Tôi nếu mà làm được quản lý cao cấp của
bất động sản Trọng Hiền thì việc đầu tiên phải làm là chơi lại bà, cho bà tới
Lệ Xuân Viện đi làm. Ức, cái quái gì thế này.
Hắn ném lại câu nói xong liền quay đầu bước đi.
– Thằng nhóc, thích đùa giỡn với lão nương sao? Bảo an, bắt lấy thằng tiểu
lưu manh này, hắn ngang nhiên dám vô lễ với tôi.
Xôn xao một hồi, cả đám người hướng về phía đó trầm trồ, 2 tên bảo an xộc qua
định tóm lấy Đường Sinh nhưng lại bị hắn một tay vật ngã. Một tên như chó ăn
cứt, một tên thì đùi đập xuống đất. Đường Sinh phủi phủi tay chỉ vào ả phụ nữ
xinh đẹp,
– Heo còn đẹp hơn bà 3 phần, ai mà thèm chọc ghẹo bà. Thật là mắt mụ mù rồi.
Bảo an của bất động sản Trọng Hiền đều là hàng lởm gì thế? Đẩy không lịch sự
vậy à? Tôi khinh.
Lập tức tất cả trở nên hỗn loạn, trong số người xin việc có vài gã vai u thịt
bắp lúc này hô hào nháy mắt nhau, đi, các anh em, đi thể hiện một tay dẹp yên
tên nhóc này. Chúng ta xin việc coi như xong rồi, hai con gấu ngốc kia cũng là
gấu.
Bọn chúng cùng xông lên, kêu gào muốn thể hiện, nào biết đụng phải tấm bản
sắt, bị Đường Sinh ba đấm bốn đá đã dẹp yên hết.
Đường Sinh than thở, hình tượng của tôi ơi, tôi đến xin làm trợ lý đặc biệt
mà, hiện giờ cảm thấy xin làm bảo an mới càng thích hợp.
Nhưng đúng lúc này, con chó đen to lớn gặp ở quán rượu không ngờ lại xuất hiện
ở ngoài cửa đại sảnh, đằng sau nó là Bích Tú Hinh với 4, 5 gã vệ sĩ vây quanh,
còn có 3 nam 2 nữ đi cùng bên cạnh cô. Cảnh hỗn loạn trong đại sảnh khiến họ
chú ý.
– Chuyện gì xảy ra đây ?
Một người đàn ông trung niên trong số đó tiến lên hỏi. Nữ giám đốc bị giật
mình đứng dậy, lúc này đi từng bước nhỏ tới, vẻ mặt hoảng sợ trả lời :
– Tổng giám đốc Lý, là, là hắn đến làm loạn, chọc ghẹo tôi trước lại còn đánh
người.
Đường Sinh lười không thèm để ý đến ả mà lại chạy tới chỗ trước mặt con chó
đen to cười cười,
– Ôi… mày còn nhớ tao không? Xem ra chai Hennessy không mất trắng cho mày
uống rồi.
Chỉ với câu tường thuật đơn giản đã làm cho mọi nguy hiểm đang tập trung vào
hắn phân tán hết.
Vài người đi theo Bích Tú Hân tự nhiên hiểu rõ con chó yêu của tổng giám đốc
Bích không phải gặp người bình thường là tỏ vẻ thân thiết. Nó rõ ràng nhận ra
chàng thiếu niên này, mà Đường Sinh cũng không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của
họ, lại hướng về Bích Tú Hinh nói:
– Chị Hinh, giám đốc đại sảnh của văn phòng bất động sản Trọng Hiền thật sự
là quá đáng. Chị xem dáng vẻ xấu xí của bà ta mà lại nói tôi chọc ghẹo ả? Tôi
hỏi ả việc tuyển dụng đàng hoàng vậy mà bà ta cứ muốn giới thiệu tôi đến Giang
Lăng Nhân làm tiếp viên nam là sao? Đây không phải nói bậy sao? Tôi xin làm
tiếp viên nam thì đến khách sạn tốt biết bao, đến công ty bất động sản làm gì
chứ?
Mấy câu này khiến cho cổ người phụ nữ xinh đẹp đỏ ửng lên, thấy tay Đường Sinh
đang vuốt ve con chó yêu của tổng giám đốc Bích, lại còn gọi cô ta là ‘chị
Hinh’, rõ ràng ý nói với mọi người hắn với tổng giám đốc Bích là người quen
cũ. Cho nên dọa cho bà ta không dám nói tiếp nữa, cả khuôn mặt giờ đây đều trở
nên trắng bệch.
Bích Tú Hinh nở nụ cười, cô nén giận không liếc mắt về phía nữ giám đốc kia.
Từ lúc bà ta nói vài câu không ra gì kia thì đã biết vị giám đốc này chỉ là
bình hoa thô tục.’Chọc ghẹo tôi?’ Bà ba mươi mấy tuổi rồi, người ta mới 17,
18, chọc ghẹo bà ư?
Xem ra mình thay đổi tầng lớp quản lý bất động săn Trọng Hiền là quyết sách
đúng đắn. Mấy năm nay làm thành cái gì thế này? Chướng khí mù mịt.
Thay đổi người không phải là đơn giản như vậy, phải bồi dưỡng một lượng người
thay thế trước rồi mới từng bước thay thế. Như nữ giám đốc này thì có thể đuổi
thẳng được, giữ lại chỉ làm ảnh hưởng hình ảnh bất động sản Trọng Hiền. Nhưng
những lời này không thể nói ở đây, coi như việc xấu trong nhà thôi.
– Thế nào? Đường Sinh cậu có hứng thú với việc tuyển dụng của bất động sản
Trọng Hiền à? Đánh giỏi lằm mà, không phải đến xin làm bảo an chứ?
Đường Sinh trợn trắng mắt, cười gượng nói:
– Chị Hinh, tôi hoàn toàn là tự vệ thôi, xin việc chỉ là giả, đến nói chuyện
một chút thôi.
Bích Tú Hinh có thiện cảm với hắn, càng không để tâm chuyện hắn hiện đang náo
loạn. Gã nhóc đẹp trai này lại nhớ lời đã nói, lần sau gặp lại ‘cậu có thể gọi
tôi là chị Hinh’, câu này là lần trước ở quán rượu nói lúc chia tay, hôm nay
quả nhiên mở miệng gọi chị Hinh.
– Ừ, lên lầu nói đi.
Bích Tú Hinh khẽ gật đầu. Cứ như thế, cô ta dẫn mấy người đi trước mở đường.
Đường Sinh hướng về người phụ nữ xinh đẹp nhún nhún vai, lại xoa xoa tay
– Mắt bà to thật nhưng không có nghĩa là có tố chất, tôi chúc mừng bà sắp mất
việc rồi.
Ném lại câu nói, Đường Sinh liền vỗ mông đuổi theo đám người Bích Tú Hinh đi
cùng, để lại sắc mặt cực kì khó coi của nữ giám đốc xinh đẹp phía sau.
Mấy gã xin việc muốn ra tay khoe tài lúc nãy té sóng xoài đã đứng dậy đi rồi,
trong đại sảnh còn lại một loạt những ánh mắt kinh ngạc.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi