Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Trên đường từ quán ăn về, Đường Cẩn nhận được điện thoại của Đường Sinh nói là
đang cùng Ninh Hân, quận trưởng Ninh ăn cơm.
– Cậu cũng khỏi sợ lộ mặt thật, cẩn thận La Sắc Sắc vạch trần cậu, xem cậu
làm sao ăn nói với cô bạn gái nhỏ của cậu.
Đường Sinh nghĩ là không đúng nói:
– Cô ta sao có gan bán đứng em? Cô ấy biết việc gì có thể đùa, việc gì không.
Ninh Hân nói khẽ:
– Cậu cố ý nói thêm quận trưởng Ninh vào, có phải sợ Đường Cẩn nghi ngờ hai
ta có gì không?
– Việc này, không phải sợ nghi ngờ mà chính xác là chúng ta đã có gì. Đỡ phải
bị họ léo nhéo, chị nói đúng không?
– Quỷ chết nhát, cậu dám làm không dám nhận sao? Ngày nào tôi nhịn không được
nữa thì đi nói với Đường Cẩn, cậu ức hiếp tôi rồi.
Đường Sinh trợn mắt, biết Ninh Hân nói đùa, cô ta ít nhiều đối với biểu hiện
của mình không vừa lòng lắm, cười gượng nói:
– Dám nhận, cùng lắm bị Đường Cẩn nhéo hai tai thôi. Chị cũng biết thủ đoạn
của em với phụ nữ, theo thế mà dụ dỗ cô ta ngoan ngoãn lại thôi.
– Thật vô sỉ.
Ninh Hân đưa tay nhéo hắn nhưng bị Đường Sinh chụp lấy không buông,
– Cậu có cái kia với Đường Cẩn chưa?
– Á, cái này tuyệt đối không, Đường Cẩn còn non lắm, chúng em còn chưa phát
triển đến mức đó, sao cùng với cô ta được?
– Ai da, hư đốn, cậu buông tay tôi ra để tôi nhéo cậu cho bớt giận.
Ninh Hân giận mất khôn rồi.
Đường Sinh cầm tay cô đưa lên môi hôn,
– Chị ở trong lòng tôi là hình tượng nhu mì hoàn mỹ, không dễ dàng phá hỏng
được.
Hóa ra mình rất dịu dàng à? Ninh Hân có chút ngượng ngùng, nhớ đến đêm đó đẩy
hắn lên sô pha, sự dịu dàng ngu ngốc của mình, kéo dài đến 40 phút mới kết
thúc. Nhớ lại sáng sớm hôm sau thức dậy miệng đầy vị chua, nói thật, thật
không giống việc con người làm.
Nhưng đó chỉ là một cách thể hiện sự dịu dàng của phụ nữ. Nếu mặt nào cũng
giỏi thì thật khó, làm phụ nữ khó, làm phụ nữ dịu dàng hoàn mỹ càng khó. Gã
nhóc khốn này rõ ràng rất biết thưởng thức phụ nữ, xem phụ nữ xung quanh hắn,
cô nào không xuất sắc?
Khi sắp vào khu nhỏ, điện thoại của Đường Cẩn lại gọi đến,
– Đường Sinh, tiểu Vĩ bị mẹ tớ đánh rồi, đều tại bạn, bạn thật hư đốn.
Tôi làm gì, tiểu Vĩ bị mẹ của gã đánh liên quan gì đến tôi? Đường Sinh chán
nản, nói với Ninh Hân một câu liền xuống xe chạy về nhà.
Bước vào cửa đã thấy La Sắc Sắc với Mai Chước ngồi ở sô pha trong phòng khách,
Đường Cẩn không có mặt, đoán rằng đang ở bên mẹ cô ấy.
– Có chuyện gì?
Đường Sinh đi đến hỏi, sao tiểu Vĩ bị đánh lại liên quan đến mình? Hình như
mình không làm gì cả?
Mai Chước đứng dậy, trừng mắt nhìn hắn, hướng về phía La Sắc Sắc nói:
– Chị Sắc chị nói với hắn đi, tôi đi nghỉ ngơi đây.
Đường Sinh cảm thấy không hiểu gì cả, đợi Mai Chước vào phòng ngủ đóng cửa
lại, hắn mới hỏi La Sắc Sắc:
– Nói đi, làm gì thế?
– Đại thiếu gia, cậu giỏi thật, cậu tự làm việc xấu xa thì làm đi, còn dạy
con nhà người ta nữa? Cậu giỏi thật.
– La Sắc Sắc, đừng ăn nói mơ hồ nữa, có việc thì nói đi, em làm việc gì xấu
xa? Chị nói rõ cho em biết.
– Tiểu Vĩ chui vào phòng nó ngồi đối diện với máy tính nghịch ‘cây súng’ của
nó, lúc Đường Cẩn đi vào gặp phải. Lúc đó Đường Cẩn hét lớn, sau đó Lý Quế
Trân và Đường Cẩn cùng đánh nó. Thằng nhóc đó bị đánh chui vào gầm giường
không dám ra, nhưng sau cùng nó nói là do cậu dạy.
Đường Sinh lúc đó tức giận xém chút ngất xỉu,
– Tôi còn oan hơn cả bà nội của Đậu Nga, tôi, tôi dạy nó cái gì?
– Vậy thì ai biết được?
La Sắc Sắc đứng dậy, ánh mắt nhìn hắn rất khinh miệt, hạ thấp giọng nói:
– Tôi cũng tin cậu có thể không dạy nó, cũng có thể là cách nói của Đường Vĩ
để trốn tội. Cậu nghĩ đi, bị 2 con hổ cái vây đánh thì ai mà chịu nổi?
– Vậy, vậy cũng không thể nói bừa chứ? Chị nói tôi sau này làm sao dám gặp ai
nữa? Trời ơi, tôi sao gặp người ta đây? Chị Sắc Sắc.
– Chị, hiểu cậu, cũng thông cảm cho cậu. Nhưng mẹ của Đường Cẩn nghĩ sao chị
cũng không rõ, cậu, tự giải quyết đi nhé.
Đường Sinh tiếp tục trợn trắng mắt, đây rõ ràng là người đang ngồi trong nhà
thì họa từ trên trời rơi xuống, tôi đắc tội với ai vậy? Tiếng thơm cả đời tiêu
rồi.
– Chị Sắc Sắc, giúp tôi giải thích bên phía Đường Cẩn một chút, lời của chị,
cô ấy nghe. Tôi đi ngủ trước đây, ôi.
– Cậu còn ngủ được à? Lát nữa Đường Cẩn không ăn thịt cậu mới lạ, đối phó phụ
nữ là nghề của cậu, không cần tôi giúp bừa, tôi đi ngủ.
Đường Sinh chán nản, việc này là thế nào đây? Ngay lúc La Sắc Sắc vừa vào
phòng ngủ, Đường Cẩn liền nổi giận đùng đùng đi tới.
– Cậu, đi vào, tớ với bạn chưa xong đâu.
Đường Cẩn chỉ vào phòng ngủ của Đường Sinh, trên mặt nổi rõ cơn giận. Cô thật
sự bị sốc, trước kia có nghe nói con trai làm những việc xấu xa đó nhưng trước
giờ không thể nào tưởng tượng cảnh tượng đó như thế nào. Cô nằm mơ cũng không
thấy, lúc vào phòng em trai chuẩn bị tìm sách vở thì gặp phải cảnh tượng này.
Dù sao cũng là em ruột, hình ảnh đó không hợp mắt nhưng lúc đó cô không phải
xấu hổ mà là giận dữ. Sau đó là bộc phát. Và lúc đó mẹ đi qua, cùng nhau cho
thằng em không nên thân một trận. Kết quả Đường Vĩ không chịu nổi chị và mẹ
mình, vừa khóc vừa la nói là anh Sinh dạy nó.
Lý Quế Trân trừng mắt chạy đi. Anh Sinh trong mắt bà ta là hình tượng cao quý
như thế nào? Coi như con rể tương lai, trời ạ, con rể tương lai dạy cậu em vợ
làm việc này sao? Nghĩ lại cũng không đúng, anh Sinh hiểu chuyện như vậy, có
thể làm việc này sao?
Tám phần là con mình bị đánh đến mức nói bậy rồi chứ gì? Tóm lại, sau khi nghe
đến tên anh Sinh, Lý Quế Trân không còn muốn truy cứu nữa.
Lúc ấy Đường Cẩn nghe em trai nói là Đường Sinh dạy thì thiếu chút xấu hổ
không chỗ mà chui xuống, sao thế được? Đường Sinh dù không hiểu chuyện cũng
không thể dạy nó làm việc này chứ? Không thể đánh tiếp nữa, đánh nữa không
biết thằng em còn nói bậy gì tiếp. Cô liền đến phòng mẹ nói chuyện.
Thực ra ngay từ lúc ra khỏi phòng Đường Vĩ, việc này đối với hai mẹ con thì
trước sau cần phải bình tĩnh lại, có nhiều chuyện, thật không thể truy cứu tới
cùng được.
– Mẹ, con thấy là tiểu Vĩ bị đánh nên vội nói bừa thôi, Đường Sinh hắn, hắn
sao có thể dạy tiểu Vĩ làm việc đó được?
Lý Quế Trân biết nói gì? Dù sao Đường Sinh cũng mới 17 tuổi, cũng là trẻ con,
hiện tượng này cũng không phải hiếm gặp, rất phổ biến, nhiều bậc cha mẹ cũng
từng gặp phải, chỉ là bọn họ giả vờ không thấy hoặc không biết. Sau đó từ từ
mà chỉ dẫn trẻ nhỏ nhìn đúng vào vấn đề.
Tóm lại bị bắt gặp tại trận như Đường Vĩ, cảnh tượng cả hai phía đều khó mà
lảng tránh thì hiếm gặp, không trừng trị nó không được.
– Tiểu Cẩn, việc này nói sao đây? Ôi, thanh thiếu niên đa phần đều rất lúng
túng, bắt gặp rồi cũng không thể quản nổi. Mẹ cũng không tin Đường Sinh có thể
dạy nó. Chắc là do nó bị đánh nên vội nói bừa thôi. Con, con cũng đừng tức
giận với Đường Sinh, khiến cậu ta bối rối.
Tình hình là như vậy, Đường Cẩn trong lòng thở phào nhẹ nhõm chỉ sợ hình tượng
Đường Sinh trong mắt mẹ bị thay đổi. Đây mới là vấn đề cô thật sự quan tâm, mẹ
nghĩ được vậy thì tốt quá, bởi vì mình làm ầm ĩ gì với Đường Sinh đây? Hắn
thừa nhận mới là lạ.
– Cẩn ơi, nói đàng hoàng với Đường Sinh, đừng nổi giận, không cần thiết. Đúng
rồi, việc cậu của con, con giúp một chút. Con xem việc dỡ bỏ ngõ Lão Đường,
cậu con lại đang nợ một đống tiền, sớm muộn gì cũng là phiền toái của mẹ? Con
nói với Đường Sinh xem.
Lý Quế Trân cũng biết lợi dụng thời cơ, mượn cơ hội này khiến Đường Cẩn mở lời
có lẽ thành công. Bà rõ ràng lo lắng có cái nhìn khác về Đường Sinh, chỉ từ
điểm này có thể thấy được. Cô bé này với Đường Sinh đã phát triển sâu đậm,
trời ạ, chỉ cần con đừng làm cho cái bụng to lên, việc khác mẹ đều nhịn được.
Đã như vậy rồi, tôi còn nói gì được nữa? Đương nhiên mình với cha nó từ sớm đã
…
Chuyện yêu đương, Lý Quế Trân là người từng trải, có những bài học khắc sâu.
Ngăn thì không ngăn nổi, quản cũng quản không được, lại nói Đường Sinh là đứa
trẻ tốt, gia thế cũng tốt. Tự mình cũng hi vọng hắn có thể với Đường Cẩn tiếp
tục tốt với nhau, nhiều chuyện như vậy khiến cho tự mình nhẫn nhịn tất cả.
Đường Cẩn cũng là người đầu óc thông minh, hiểu ra ý của mẹ,
– Mẹ, con cũng không dám đảm bảo, chỉ thử xem sao.
Cứ thế, Đường Cẩn vừa đi qua, giả vờ tư thế nổi giận đùng đùng muốn tìm Đường
Sinh tính sổ. Giận thì phải giận nhưng không phải không thể tha thứ cho cái
loại đó. Lúc này càng mượn được chuyện để bày tỏ hiềm nghi, còn Đường Sinh thì
sao, cũng sắp không chốn dung thân rồi, dạy người ta ‘nghịch súng’ à? Ôi.
Tiếng cửa phòng đóng phịch một tiếng, hai người liền trước sau xông lên
giường, Đường Cẩn cưỡi lên người hắn liền đấm đấm hắn.
– Cậu nói cậu không hư không hư à? Sao lại dạy tiểu Vĩ làm chuyện như thế?
Cậu không sợ làm hư trẻ con à? Đánh chết cậu.
– Cẩn ơi, tớ thật là bị đổ oan mà, tớ có thể dạy nó việc đó sao? Tớ chỉ có
thể hướng dẫn nó đi đường ngay, cũng không thể dạy hư nó chứ?
– Dù sao cũng trách cậu, làm máy tính gì đó cho nó, khiến nó lên mạng, bây
giờ thì không lo học hành đàng hoàng rồi, đánh bạn là đúng.
Miệng rất dữ dằn, ra tay thì lại mềm nhũn không chút mạnh mẽ. Đánh được 2 cái
thì bị Đường Sinh đè lên người. Đè chắc rồi thì hôn miệng trước đã, hôn xong
lại nói. Từ thái độ hờn dỗi tới lực mạnh nhẹ lúc đấm cũng có thể thấy được
Đường Cẩn thật không giận mình.
Chiếc hôn này, ước chừng kéo dài 3 phút, đợi Đường Cẩn thở hổn hển đẩy Đường
Sinh ra, phát hiện mình như con bạch tuộc cuộn lấy hắn, hai tay ôm cổ, hai
chân quấn lấy eo. Chỗ cương cứng lên của gã khốn thì đè lên chỗ xấu hổ của
mình, trời ạ.
– Đường Sinh, bạn đè chết tớ rồi, dậy mau đi.
Đường Cẩn cảm thấy hít thở đều khó khăn, hai tay Đường Sinh ôm sát cô. Cùng
ngồi dậy, hai người vẫn giữ tư thế quấn lấy nhau chỉ thay đổi là Đường Cẩn
ngồi lên người hắn, vẫn thân mật dán chặt vào nhau không khoảng cách.
– Làm gì thế? Cẩn Cẩn, tớ sau này không còn mặt mũi đi gặp người nhà bạn nữa,
tớ sao còn gặp mẹ bạn được? Xấu hổ chết thôi.
Hai tay Đường Cẩn đánh vào mặt hắn, chủ động hôn hắn nhè nhẹ,
– Không nghiêm trọng vậy đâu, tớ thay cậu giải thích rồi.
– À, tốt vậy sao? Thật hay giả vậy?
Đường Sinh có chút kích động, tay lướt xuống dưới bóp chặt hai cánh mông nhỏ
nhắn.
Đường Cẩn liền di chuyển cho trọng tâm cơ thể mình đến hai đầu gối, quỳ xuống
giường để nâng mông cao lên một chút để gã khốn thỏa mãn ước muốn đôi tay. Bị
tay hắn nắn niết, ngọn lửa trong cơ thẻ càng cháy càng mạnh, đến nỗi hít thở
càng dồn dập.
– Thật đấy, sợ mẹ có cái nhìn khác về cậu mới giúp cậu nói tốt. Vậy cậu nói
cuối cùng là có dạy tiểu Vĩ hay không?
– Ôi, tớ có thể sao? Chỉ là lần trước tiểu Vĩ đi nhà phía Nam ngủ với tớ, nói
đến vấn đề ‘nghịch súng’. Bạn học của nó đều cười nó không hiểu ‘nghịch súng’
là gì, nó liền hỏi tớ, tớ cũng không nói với nó. Chỉ nói cái này không thể
nghịch bừa, ai biết được thằng nhóc này hôm nay làm bừa nói bậy.
Phù, Đường Cẩn bật cười,
– Tóm lại mấy chuyện xấu xa của nam sinh các người đều hư như nhau, cậu, cậu
chưa ‘nghịch’ qua à?
– Việc này, chắc chắn là không, chỉ là từ lúc nào bắt đầu có mộng tinh tớ
quên rồi, sau này Cẩn Cẩn giúp tớ nghịch.
– Đáng ghét, ghê chết đi được, tớ không nghịch cho bạn … Đúng rồi, mẹ tớ lại
nói chuyện của cậu tớ, bạn nói làm sao đây?
– Việc này chủ yếu xem thái độ của cậu, mợ cậu đắc tội với cậu cho nên tớ
không thể không nghe ý kiến của cậu.
– Ôi, tớ không muốn giúp họ nhưng mẹ tớ thật mềm lòng, hay là, giúp họ lần
này nhỉ? Chỉ một lần này thôi.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi