Cực Phẩm Thái Tử Gia – Chương 153: Lại gặp bí mật – Botruyen

Cực Phẩm Thái Tử Gia - Chương 153: Lại gặp bí mật

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Tối nay La Sắc Sắc liên lạc với Lý Trọng Phong. Cô đem ý của Nhị Thế Tổ nói
ra, Lý Trọng Phong nghe toát hết mồ hôi lạnh.

– Đồng chí La Sắc Sắc, việc này là phạm tội lớn đấy, tôi, không thể làm vậy
được, cũng không biết làm như vậy.

Lần này thái độ Lý Trọng Phong rất kiên quyết. Việc La Sắc Sắc và Đường Sinh
đã nói bị Lý Trọng Phong cự tuyệt, Đường Sinh lại cười.

– Xem ra thư ký tiểu Lý vẫn còn có chút nguyên tắc lập trường. Thái độ như
vậy thì ít nhất đối với bí thư Đường còn có trách nhiệm, tốt lắm.

La Sắc Sắc nghe hắn nói vậy nhưng lại có chút sợ sệt,

– Tôi cũng cho là làm như vậy không ổn, chúng ta có nên nghĩ chiêu khác
không?

– Ừ, thế chấp cho ngân hàng là một mặt, còn đường khác chính là bán nó luôn,
thu hồi vốn một lần.

– Bán ư? Ai bán? Chúng ta đặt giá bao nhiêu? Sang năm giá đất chắc chắn tăng
rất cao.

– Không thể đợi qua năm được rồi, hiện giờ chúng ta cần vốn. Tôi nghĩ rằng
chúng ta có thể đem vứt quyền tài sản của Lô Hồ và mảnh đất 50 mẫu kia không?
Dù sao cũng chưa xài đồng nào, trở bàn tay là tiền đến, để đến sang năm ư? Nói
thì dễ nhưng thực tế áp dụng còn có nhiều khó khăn. Chính quyền quận cũng
không ngốc, không mở cửa trong một năm, 3 năm không có lời, người ta sẽ thu
hồi đất không bồi thường. Đường Dục bề ngoài giả vờ thoải mái nhưng thực ra y
trong lòng quẫn hơn ai hết, không có tiền không được đâu.

Nửa nằm nửa ngồi trên sô pha, ánh mắt đặt lên chiếc bàn trà bằng thủy tinh đặt
trước sô pha, Đường Dục chậm rãi nói. Trong lòng đang nghĩ rằng liệu ai có thể
mua được 2 mảnh đất sắp vào tay mình? Khách sạn Lô Hồ là sở hữu vĩnh viễn,
mảnh đất 50 mẫu thì quyền sử dụng 30 năm. Cộng lại thì giá trị có thể nâng
lên. Bên Lô Hồ thì không thể làm thương mại nhưng có thể mở bất động sản mà.
Tóm lại, giá trị mảnh đất này khả quan, trước sau vận dụng đều phải lợi dụng
thủ đoạn và quan hệ khéo léo. Không thể nói là lợi ích mũi nhọn, đến mức Đường
Sinh không nhận thấy như vậy. Lô Hồ vứt ở cục du lịch thì sẽ tiếp tục hoang
phế, không có giá trị bằng việc mình tự thực hiện giá trị tiềm ẩn của nó.

Khi suy nghĩ như thế này thì bình thường ánh mắt giống như không nhìn thẳng,
có thể đề cập đến lợi ích cá nhân của những cán bộ này, bạn nghĩ thông qua
cách làm thông thường để giải quyết thì 10 năm 20 năm sau cũng chưa chắc làm
xong. Trong quan trường lợi ích rối rắm như là một mạng lưới rộng lớn, chạm
đến một sợi tóc là động toàn thân, ai động đến nó được? Cũng như Đường Sinh có
thể kêu thư ký Lý theo cờ hiệu của bí thư lớn mà cắt đứt những lợi ích cá nhân
này.

Đổi lại bất kì người nào muốn nắm cục du lịch, chỉ sợ cái giá phải trả gấp 10
lần sự nỗ lực của thư ký Lý cũng chưa chắc thành công, đó chính là quyền lực.

Lại nói hoạt động của 600 mẫu đất nhà máy ổ Trục ở nội ô trước sau đều dính
líu đến xưởng trưởng Lưu, phó chủ tịch thành phố Lưu, sau cùng lại đến Triệu
bí thư quận. Quan hệ dây chuyền này xem có vẻ đơn giản nhưng nếu muốn lật đổ
nó thì chuyện không phải chỉ là 1 câu nói đơn giản. Trong lòng Ninh Hân trong
chuyện này cũng đã cố gắng nhiều nhưng cuối cùng có thể đạt hiệu quả là do bí
thư Đường ở phía trên ủng hộ. Nếu không, có cố gắng nữa cũng vô ích.

Nói đến chuyện quan trường thì phải mượn quyền lực càng lớn để hoàn thành mục
tiêu. Điểm này thì Đường Sinh hiểu rõ khắc cốt. Chỉ đơn thuần dựa vào bản thân
và Ninh Hân muốn làm những việc này là không thể. Trừ ra bí thư Đường ở phía
sau giúp đỡ, quận trưởng Ninh ở một bên nâng đẩy, thêm vào sự cố gắng mới coi
như dẹp yên một loạt sự việc. Nói thì dễ nhưng làm thì chỗ nào cũng nguy hiểm.

Cạnh tranh trong giới thương mại, bề ngoài không đề cập bao nhiêu đến lợi ích
quan trường, kì thực chỉ là bề ngoài. Quan – thương không thể phân rạch ròi,
đặc biệt là bất động sản, trụ cột cơ sở của nhà nước. Không liên lụy đến lợi
ích chính phủ mới là lạ, chính phủ không quan tâm chỉ là giả vờ.

Quy hoạch phố thương mại Giang Hiệu không chỉ có chính quyền quận mới cực kì
coi trọng, ngay cả chính quyền thành ủy cũng chú ý chăm chăm.

Sự hưng thịnh của phố thương mại lan tỏa rất rộng, đối với sự phát triển kinh
tế toàn thành phố có tác dụng thúc đẩy hoạt động tương đối lớn. Nó có thể tạo
nên phản ứng dây chuyền cực lớn, làm cho xung quanh mọc lên những xí nghiệp
mới. Những xí nghiệp mới này là chuỗi con của phố thương mại, cung cấp cho nó
các loại hình dịch vụ, dẫn đến hàng loạt sự thay đổi về kết cấu kinh tế cả
vùng nội thành, có thể thấy được tầm ảnh hưởng sâu rộng của nó.

Mà tất cả đều là kết quả do Đường Sinh ngay từ khi ngõ Lão Đường bị phá hủy đã
nghĩ ra. Lợi ích nhỏ của hắn trong đó không đáng là bao, so với kinh tế toàn
thành phố sắp bay cao thật không bằng hạt cát. Hắn cũng không thể lấy làm tự
cao, làm những việc này chủ yếu là vì cha. Tự mình làm ra một ít tiền dần dần
phát triển, còn để nuôi giấc mộng thương nghiệp đế quốc của mình, Giang Xỉ là
mục tiêu đầu tiên.

Trước đây tất cả những góp nhặt này, chỉ cố gắng để mà xâm nhập vào tập đoàn
Giang Xỉ, trước mắt vẫn còn thiếu tiền. Về mặt quan hệ và những móc nối đã
biến thành thứ yếu rồi. Không có vốn hùng hậu chỉ có nói suông ngoài miệng,
thật không thiết thực. Cho nên, Đường Sinh phải kiếm được tiền.

Hắn không phải chưa nghĩ đến việc nhờ mẹ giúp vay một ít vốn nhưng trong lòng
hắn không muốn làm vậy. Hắn muốn dựa vào sức lực chính mình đứng lên. Mặc dù
đối với sức lực này trong lúc sử dụng có chút không chính đáng, thậm chí bị
người khinh bỉ nhưng trong lòng Đường Sinh có niềm tin vững chắc. Tôi phải dựa
vào trí tuệ và sức mạnh của mình mà đứng lên. Mặc kệ là ý kiến hay hay dở cũng
đều là quyết định của mình. Điểm này rất quan trọng, từ đầu tới cuối đều quán
triệt ý chí của mình. Thành cũng là tôi, bại cũng là tôi, tất cả chỉ vì làm
một trận oanh liệt.

Nhìn Nhị Thế Tổ nằm nửa ngửa trên ghế sô pha nhắm mắt, La Sắc Sắc sờ nhẹ mũi
hắn, không biết nói gì cho phải. Cô phát hiện Nhị Thế Tổ càng thay đổi càng
trở nên thâm trầm, có lúc hắn để lộ ra sự thâm thúy còn hơn cả người cha bí
thư Đường khiến người ta nhìn không thấu, hắn, mới 17 tuổi.

Cứ như vậy, Đường Sinh không ngờ đã ngủ rồi. La Sắc Sắc nghe tiếng hắn ngáy
đều đều, trong đôi mắt đẹp thoáng nét dịu dàng. Không biết mình theo hắn là
sai hay đúng, quan trọng là mình hiện giờ thích đi theo hắn, thích bị hắn chọc
ghẹo và chọc ghẹo hắn. Đây là một loại cảm giác phức tạp rất khó có thể dùng
từ ngữ để diễn tả được, pha trộn nhiều thứ tình cảm trong đó, cắt không đứt
lại vò không rối, rối rắm mà mê say.

7 giờ 14, Đường Cẩn và Mai Chước về đến. La Sắc Sắc vừa tắm xong, đã thay quần
áo thường, chuẩn bị ra ngoài đi ăn.

Trước giờ vẫn ăn cơm ở nhà Đường Cẩn nên cũng có chút e ngại cho nên từ lúc
Mai Chước chuyển đến, bọn họ ngày ngày đi ăn quán.

– Buổi chiều uống chút rượu Tây, phỏng chừng thân thể non nớt của hắn chịu
không nổi nên thiếp đi rồi, chúng ta ra ngoài ăn cơm, mang về cho hắn một ít
là được rồi.

– Chị Sắc, chị với chị Mai Chước đi ăn cơm đi, không cần lo cho em với Đường
Sinh. Lát nữa em về nhà ăn cơm, làm cho hắn một ít là được rồi.

– Ôi … tiểu Cẩn, em còn chưa gả cho hắn đã quan tâm hắn vậy à? Cho hắn ngủ
đi, chúng ta đi ăn phần chúng ta.

Bị La Sắc Sắc chọc một câu, Đường Cẩn đã đỏ mặt, lại thấy Mai Chước che miệng
cười mình, cô liền mất kiên trì,

– Được rồi.

Ba cô gái đẹp vừa xuống lầu đi mất thì Đường Sinh bị điện thoại của Ninh Hân
gọi dậy,

– Tối có rảnh không, tôi mời cậu đi ăn.

– Có, rảnh lắm, chị ở đâu? Tôi lập tức xuống nhà.

Đường Sinh bật dậy, lấy mặt và vai kẹp lấy điện thoại, xộc vào nhà vệ sinh xả
nước. Ninh Hân nói vừa thấy La Sắc Sắc, Đường Cẩn, Mai Chước bọn họ lái xe đi
cho nên gọi điện thoại hỏi cậu.

Đường Sinh oa oa 2 tiếng rồi tắt điện thoại, rửa mặt, thay đồ xong liền lao
xuống lầu, xông vào xe của Ninh Hân. Hai người lên đường nhanh như chớp, Ninh
Hân dường như nhẹ cả người, cười nói:

– Tôi sao như có cảm giác mình bắt cóc con trai nhà người ta ấy nhỉ?

– Á, tôi chưa gả cho ai… À, không phải, tôi chưa cưới vợ, chị Hân, chị có
muốn gả cho tôi không?

– Cậu khỏi phải miệng nói vậy nhưng lòng không nghĩ vậy, gã nhóc khốn… Chúng
ta nói chuyện chính sự. Cha chị gọi cho chị, bí thư quận ủy Triệu buổi chiều
bị gọi lên thành ủy, đến giờ chưa trở về. Hình như có vấn đề xảy ra nhưng
những việc này hơi nhạy cảm, cha chị cũng không thể nghe ngóng gì được.

– À, em gọi điện thoại cho gã họ Lý hỏi, chị đợi một chút.

Đường Sinh rút điện thoại gọi cho Lý Nha Phong hỏi vài câu thì cúp máy. Sau đó
mới hướng về phía Ninh Hân nói:

– Ừ, có vấn đề rồi. Chính xác là không phải thành ủy tìm gã nói chuyện, là ủy
ban kỹ luật thành phố. Lại còn giữ hắn ở đó ngủ trong căn phòng nhỏ. Nghe nói
đối đãi rất cao cấp, nội bộ đảng gọi là ‘song quy’ (bắt giam).

Bí thư quận ủy Triệu, một lão cán bộ sắp lui về vườn, không ngờ vào lúc sắp về
hưu lại vấp ngã, một đời sáng suốt trôi theo dòng nước.

Ninh Hân lặng im, mặc dù cô đã đoán được kết quả nay nhưng lúc này vẫn còn
những cảm giác không nói rõ ràng được.

– Đúng rồi, Đường Sinh, Vương Tĩnh luôn miệng nói muốn làm thịt cậu, có
chuyện gì vậy? Sao cậu đắc tội với cô ấy?

Đường Sinh liền đem chuyện buổi sáng vào phòng ngủ cô ta thưởng thức một vòng
kể lại, vừa lúc cô ta gọi điện thoại đến liền nhân cơ hội chọc ghẹo cô.

Ninh Hân nghe vậy, mặt hơi đỏ lên. Cô cũng bị Vương Tĩnh kéo đi không chỉ là
một lần cùng cái thứ thịt bò đĩa gì đó, lúc này khẽ gắt,

– Biến thái.

– Á, chị Hân, chị với Vương Tĩnh quan hệ tốt như thế, chứng tỏ các người chí
đồng đạo hợp, không cần vội thanh minh chứ?

– Tôi thanh minh cái gì? Tôi không làm chuyện xấu hổ, không sợ ma gọi cửa,
không buồn nôn như cô ấy.

Ninh Hân càng không thừa nhần thấy qua thứ thịt bò đĩa gì đó, mất mặt lắm. Nói
ra không biết gã nhóc khốn nghĩ mình thế nào? Cô sợ Đường Sinh lại léo nhéo
vấn đề này, vội nói lảng:

– Vương Tĩnh mệt mỏi vì chuyện phố thương mại, muốn gọi người giúp đỡ, cậu
giúp cho một chiêu chứ?

– Có thể dùng vài người trước đây được không? Bắt họ ở đó biết bao năm rồi,
tổng lại thì hơn hẳn so với dùng người mới, em cho là vậy.

– Cậu không hiểu rõ, vài người của phố thương mại đều là người của bà mẹ qúa
cố của Vương Tĩnh, không dám tỏ thái độ với cô ấy, bằng mặt không bằng lòng
nhiều.

– Quan trọng nhất phải ổn định cục diện trước, qua một thời gian rồi mới
chỉnh đốn nội bộ. Vua nào tôi nấy, phải đổi thì đổi tất.

– Ừ, cũng đúng, muốn đi đâu ăn cơm? Chị mời cậu.

Ninh Hân ngủ ở nhà cả một ngày, buổi trưa chưa ăn cơm nên bây giờ đói rồi.

Đường Sinh tùy tiện nói, gần 8 rưỡi tối, bọn họ đi vào một quán theo phong
cách Trung – Âu. Vào phòng đôi ngồi xuống, chọn thức ăn, đột nhiên Ninh Hân
phát hiện một người. À, Vương Hổ? Người ngồi cùng y mặt rất quen thuộc, hình
như là người của phố thương mại.

– Này, thấy bên kia không? Vương Hổ, người phụ nữ ngồi cùng y hình như là
người của phố thương mại.

Ninh Hân thọt Đường Sinh.

Đường Sinh quay đầu nhìn, quả nhiên là bí đao lùn Vương Hổ, người phụ nữ kia
cũng gặp qua, lúc tổ chức lễ tang của mẹ Vương Tĩnh, ả hình như không chỉ xuất
hiện một lần,

– Ả kia là Cận Hồng thì phải? Nhớ là trợ lý kiêm thư kí của mẹ Vương Tĩnh,
thân hình cao lắm.

Hai người vừa nói vừa nhìn, Vương Hổ và Cận Hồng gắp thức ăn cho nhau không
chú ý đến những chỗ khác. Tay Vương Hổ lại đặt trên đùi Cận Hồng, khi thấy
cảnh này, Ninh Hân thấy buồn nôn, cô từ lâu đã nghe Vương Tĩnh nói, em trai đã
chơi qua vài cô ở phố thương mại.

– Buồn nôn thật, cậu nhìn cái dáng vẻ xấu xí của y, nước bọt đầy mặt, ở nơi
như thế này mà sờ đùi lung tung, Cận Hồng giỏi chịu đựng thật.

Đường Sinh cười nói:

– Cái này không phải là vấn đề nhịn hay không, đoán chừng Cận Hồng muốn thông
qua Vương Hổ để phân chia phố thương mại, ả này thâm độc lắm.

Đôi mắt đẹp của Ninh Hân ngưng lại, nghĩ lại cũng đúng. Cận Hồng là gái có
chồng, ả tiếp cận Vương Hổ, có thể mưu đồ gì từ y? Tiền thôi.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.