Cực Phẩm Thái Tử Gia – Chương 152: Hai kẻ yêu đơn phương điên cuồng – Botruyen

Cực Phẩm Thái Tử Gia - Chương 152: Hai kẻ yêu đơn phương điên cuồng

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Tiệc tàn, Bích Tông Nguyên đề nghị đi quán bar chơi, nghe nhạc nhẹ, uống chút
rượu Tây, Đường Dục liền đồng ý.

La Sắc Sắc cũng không phản đối, Đường Sinh cũng đi theo. Đường Vạn Long, Đường
Thiên Minh cũng đi cùng, anh chàng đeo kính cũng không thể thiếu được, chỉ đi
theo. Đi sau lưng giống như là kẻ gian vậy, cậu thẳng lưng lên không được à?
Không giống người thành đạt chút nào.

Chàng đeo kính nói, tôi vốn không phải người thành đạt, ở trước mặt mấy người
này thì địa vị tôi thấp nhất, ai coi tôi ra gì?

Sau khi ngồi vào phòng riêng trong quán rượu, người ngoài không thể quấy nhiễu
bọn họ, Bích Tông Nguyên gọi phụ vụ mang rượu Hennessy, Remy Martin, Whisky đủ
loại lên. Lúc này y càng nhìn Đường Sinh càng không vừa mắt bởi vì tên nhóc
này nói chuyện gì mà cứ kề vai sát má với La Sắc Sắc, miệng thì như sắp chạm
vào tai La Sắc Sắc rồi. Trời ạ, thằng nhóc lại muốn lợi dụng cái gì đây? Mày
là cái thá gì? Thằng nhóc thối.

Nhưng Đường Dục và những người khác đều biết quan hệ của La Sắc Sắc và Nhị Thế
Tổ nên đều giả vờ như không thấy cũng không thèm nhìn một cái.

Từ lúc ở bàn tiệc, Bích Tông Nguyên nghe bọn họ giới thiệu nói hình như Đường
Sinh là em họ của La Sắc Sắc? Mà thông tin về Đường Sinh y cũng biết đôi chút,
là người thân của Đường Dục đã từng đập xe của ông ta. Chỉ điểm này thôi cũng
khiến người ta nghĩ không ra, bối cảnh của hắn ra sao?

Tiếp theo là màn khoe khoang tập 2, tất nhiên là Bích Tông Nguyên mở đầu,

– Tổng giám đốc Đường, phố thương mại Giang Hiệu không thể khỏi sự tham gia
của nhà họ Bích chúng tôi đâu. Tuy là tôi không biết rõ bất động sản Giang Dục
cuối cùng là có giao kèo giá trị bao nhiêu với chính quyền quận về miếng đất
600 mẫu kia, nhưng tôi tính sơ qua thì một mẫu không thể thấp hơn 250 ngàn tệ.
Như vậy là 150 triệu tệ, trả trước 50% cũng mất 75 triệu.

– À… Việc này không cần cậu em Tông Nguyên lo lắng. 75 triệu tôi vẫn còn lo
được. Nhà họ Bích muốn tham gia vào dự án quy hoạch phố thương mại, tôi đương
nhiên sẽ hoan nghênh. Nhưng tôi không làm chủ nổi. Phần quy hoạch của phạm vi
ngoài 600 mẫu bên trong nhà máy ổ Trục là việc của chính quyền quận.

Tổng giám đốc Đường, trước mặt người ngay thì không nói lời giả dối. Vốn của
ông chắc chắn có vấn đề, cố giữ lại thì kết quả ra sao ông rõ hơn tôi. Cho
nên, ông nên cho tôi một cái giá thoải mái, tôi muốn 300 mẫu trong 600 mẫu đó,
mỗi mẫu cho ông gấp đôi giá cả.

Lời này khiến người ta đổi sắc mặt. Giá miếng đất ấy dù tăng nhanh nhưng không
đến mức gấp đôi. Đường Dục mắt sáng lên.

Nhưng Đường Sinh lúc này lên tiếng, hắn quay đầu nói với La Sắc Sắc:

– Chị Sắc Sắc, hôm qua hình như chị nói với em, 600 mẫu đất của nhà máy ổ
Trục kia mà để tới sang năm thì có thể tăng ít nhất 3, 4 lần đúng không? Vậy
mỗi mẫu có giá tới cả triệu rồi.

La Sắc Sắc hiểu quá rõ Nhị Thế Tổ, nghe hắn nói liền biết ý, liền nói:

– Chị nói tăng 3, 4 lần sao? Ít nhất cũng 6 lần trở lên mà? Đất này, càng
nhiều người trông đỏ mắt thì giá của nó tăng càng nhanh, tăng như bay vậy.

Bích Tông Nguyên tức tối, nhưng cũng không muốn đem đầu giáo đối đầu với La
Sắc Sắc, lại hướng về Đường Sinh mặt lạnh nói:

– Anh bạn nhỏ, cậu cũng quan tâm chuyện thương mại đại sự này à? Tôi thấy cậu
cứ học hành cho tốt đi, chị họ cậu giỏi hơn cậu nhiều, cú từ từ học hỏi nhé.

– Đúng rồi, chị Sắc của tôi đầu óc ra sao? Nhiều vị đang ngồi đây có con mắt
thấy trước tương lai như chị ấy không? Phải không tổng giám đốc Bích? Đặc biệt
là ông, cho tôi cảm giác non nớt, bác Dục nắm giữ đất đai vàng bạc ông lại sợ
bác ấy không có vốn ư? Ngày mai làm bừa một hợp đồng cho thuê thì tiền chảy
vào như suối. Chỉ cần cầm đi thế chấp ngân hàng thì khỏi lo không có được vài
triệu tệ nhỉ? Chính quyền quận cũng ủng hộ mọi mặt vì nó đang chờ hạng mục phố
thương mại lên ngựa, ưu thế trùng trùng, đếm cũng không hết, có gì phải lo
lắng đâu?

Đường đường là tổng giám đốc Bích người tiếp quản nhà họ Bích bị một thằng
nhóc ranh bảo là ‘đặc biệt non nớt’. Việc này sao khiến Bích Tông Nguyên chịu
được?

Nhưng trước mặt La Sắc Sắc y lại muốn cho đối phương thấy ấn tượng tốt đẹp.
Lúc này thật không hay nếu trở mặt với Đường Sinh.

Dù nói thế nào đi nữa, mặt y thực sự cũng không hạ hỏa được, phản bác lại nói:

– Đơn giản vậy sao? Thuê? Cậu định giá bao nhiêu? Tiền cọc? Cậu nói tiền cọc
giá bao nhiêu? Ngân hàng do nhà cậu mở chắc? Đầu óc trẻ con thật đơn giản.

Tổng giám đốc Bích, đừng tưởng nhà họ Bích tài chính hùng hậu thì có quyền lớn
tiếng. Không thấy cơ hội, không nắm được cơ hội thì các người vẫn không tiến
bộ được đâu. Đừng nói đến việc ông nghĩ rằng chỉ nhà họ Bích mới có quan hệ
với ngân hàng à? Người khác đều bế quan tỏa cảng không quan hệ với bên ngoài
sao? Vậy sao nhà họ Bích các người chưa thể lấy được 600 mẫu đất của nhà máy ổ
Trục? Nói nhà họ Bích tiền nhiều mà thiếu chất, lại đi so sánh với bác Dục của
tôi về tiền tài à.

Mặt Bích Tông Nguyên như gan lợn. Bị Đường Sinh nói không còn cách trả lời.
Đường Dục vội nói:

– Không nói những việc này, uống rượu, uống rượu thôi.

Thực ra ông ta nghe Đường Sinh nói ra cũng không còn buồn như vậy nữa. Trong
tay ta nắm giữ đất đai bạc triệu, tăng giá mỗi, mình chỉ việc giữ nó đến năm
sau. Dù sao thuê đến 30 năm, mình buồn cái gì? Chính quyền quận còn buồn hơn
mình chứ? Ha, uống rượu.

Lại nói thêm vài câu, mông của Bích Tông Nguyên như bị đinh đâm vào, nói
chuyện với La Sắc Sắc thôi. Người ta không yên lòng mà tùy tiện ừ một tiếng,
lười không thèm nói một câu. Rõ ràng trong mắt không coi mình ra gì. Y trong
lòng tức tối, cô kiêu căng cái gì? Cô lập nên công ty ‘Cẩn Sinh’ không phải
chỉ là công ty nhỏ bé sao? Vốn chưa tới 5 triệu, cô dựa vào cái gì mà kiêu
căng trước mặt tôi?

Nhưng chị La cứ kiêu căng như vậy, sau đó khi y đáp lại một câu, làm lơ với y,
kéo Đường Sinh đứng dậy,

– Đi, nhảy với chị một bài. Nhạc nhẹ thật du dương, vừa đúng một bản lãng
mạn, ngồi ở đây chán đến kì lạ.

Cây đinh này thật là cứng.

Đụng phải con mắt tóe lửa của Bích Tông Nguyên đang nghiến răng nghiến lợi,
Đường Dục liền tiếp lời coi như giúp y làm lành.

Ra khỏi phòng, La Sắc Sắc sôi nổi lắc chiếc mông đầy đặn rồi theo tiếng nhạc
êm dịu đong đưa chiếc eo thon. Lập tức làm hoa mắt Nhị Thế Tổ đang theo sau.
Nhiệt huyết nơi bụng dưới dâng trào, ấm ách khó chịu. Chị Sắc Sắc lực sát
thương của chị càng ngày càng mạnh mẽ hiếm có.

Tay đặt lên chiếc eo thon lã lướt của La Sắc Sắc, cảm nhận da thịt trơn láng
đàn hồi, Đường Sinh càng thấy lòng nóng bừng.

– Em nói chị Sắc Sắc nghe, em có hiện tượng sinh lý rồi, em phải đi thôi, sự
hấp dẫn của chị quá mạnh hay là rượu bị bỏ thuốc xuân tình tán vào chăng?

La Sắc Sắc mỉm cười, dưới ánh đèn neon chớp tắt, không thấy mặt cô có ửng đỏ
hay không. Bàn tay mềm của cô đặt lên vai Đường Sinh. Đứng cùng hắn dường như
cao như nhau, cô cũng không e ngại đem khuôn ngực căng tròn của mình khẽ cọ
nhẹ lên ngực gã nhóc khốn.

– Gã nhóc khốn, kêu chị nói gì cũng không được, bởi vì cậu là con thú đầy sắc
dục. Tinh trùng thường lên đến não, cương lên thật rồi sao?

– Ừ, cương thật rồi. Không tin chị sờ thử xem.

Đường Sinh càng đưa đầu về gần cô, ngửi mùi hương sâu kín của cơ thể cô.

– Khỏi sờ đi, ghê muốn chết đi được? Để đó cho Ninh đại cảnh hoa của cậu sờ
đi, tôi không sờ cái thứ ghê tởm đó.

– Vậy chị đừng lấy ngực to cọ vào em được không? Cái quần lót của em không
chịu nổi áp lực lớn hơn nữa đâu, nếu không ngày mai phải đổi cái khác.

Phù, La Sắc Sắc phì cười, mùi hương tỏa vào mặt hắn. Lòng hắn càng đong đưa,
La Sắc Sắc ngỡ là hắn nói đùa nên cố ý lấy thân thể dán chặt vào hắn để thử.
Đâu biết phần dưới cơ thể tiếp xúc với phần dưới của hắn cảm nhận rất rõ ràng
cái của hắn đang cương cứng.

– Súc sinh thật, cậu cương lên thật sao? Tôi bóp chết cậu, xem cậu có ý dâm
với tôi nữa không?

La Sắc Sắc đưa tay ra sau lưng hắn làm bừa.

– Ôi… chị Sắc Sắc tốt bụng của em, chúng ta qua góc đằng kia, chị giúp em dỗ
dành ‘nó’ một chút nhé, ‘thằng nhóc’ này nghẹn lâu nên bị héo đấy.

– Không đấy, héo thì liên quan gì tôi? Cậu giỏi thì móc ra, tôi ngồi đây hầu
hạ cậu cũng không vấn đề gì.

Đường Sinh nuốt nước miếng,

– Thật hấp dẫn quá đi, em phát hiện lúc thú tính của chị nổi lên thì còn hơn
cả em nữa.

– Quá khen rồi, đại thiếu gia thân yêu của tôi.

La Sắc Sắc cười thất thanh.

– Ngoan đi, nghẹn thì đi ‘hành hạ’ Ninh Hân đi.

– Em nói chị Sắc Sắc biết, chị ba lần bảy lượt nhắc Ninh Hân, có phải chị đặc
biệt ghen tị với cô ta không?

Đường Sinh phát hiện ra vấn đề.

– Thối, chị mà ghen tị với cô ta? Cô ta có gì hơn chị đây? Ngực có cao không
? Hay là cánh mông cao ?

– Em thừa nhận Ninh Hân không thể lắc eo quyến rũ như chị, chị là con yêu
tinh mông to, nhìn thôi em đã thèm ăn. Không được rồi, em đi giải quyết một
mình đây.

Đường Sinh mò mẫm ra vẻ muốn đi, La Sắc Sắc càng không buông tha. Ôm lấy lưng
hắn càng chặt, ngực căng đều dính chặt vào.

– Cậu dám? Tôi không nói với Đường Cẩn thì không phải họ La, cậu thử xem?
Được rồi, đại thiếu gia, nói chuyện chính sự, đừng nghĩ vớ vẩn nữa.

– Tôi nói chính sự cái lỗ đít? Chị thấy ai đang phải chịu sự cương cứng của
phần dưới mà nói chuyện chính sự chưa? Cái này, căn bản là nói không nổi được
không?

– Được mà, luyện tập một chút giúp cậu tăng cường khả năng chống lại gái đẹp.
Tôi muốn hỏi cậu, có phải cậu nhìn gã họ Bích không vừa mắt?

– Ừ, gã nhóc này quá ngông cuồng, lại rất hung hăng giống như em, gặp gái đẹp
là chịu không nổi, gặp gái đẹp là khoe khoang không ngớt. Em đâu có nông cạn
như gã? Em háo sắc mà không dâm đúng không? Em phong lưu nhưng không dâm đãng
đúng không? Y, so với em còn kém xa.

La Sắc Sắc khẽ nói:

– Cá nhân tôi cho rằng hiện giờ không nhất thiết phải vạch mặt y. Tài lực nhà
họ Bích hùng hậu có thể lợi dụng được.

Đúng là có thể lợi dụng được, điểm này trong lòng Đường Sinh biết nhưng hắn
định sẵn đối tượng không phải là Bích Tông Nguyên.

Mà là chị của y Bích Tú Hinh. So với người phụ nữ này Bích Tông Nguyên còn
thua xa, cho dù luận tiềm lực tài chính cũng không bằng ả.

– Chị Sắc Sắc, sắp tới chị giúp em làm xong hợp đồng mảnh đất 50 mẫu, sau đó
cùng thư ký Lý tấn công ngân hàng, thế chấp đa phương.

– Thế chấp đa phương? Ý cậu là không phải chỉ thế chấp 1 ngân hàng mà là
nhiều ngân hàng sao?

– Nói thừa, chỉ thế chấp 1 ngân hàng thì vay được bao nhiêu tiền? Đương nhiên
là bủa lưới khắp nơi rồi. Hàn Tính chọn quân, càng nhiều càng tốt.

Phù, La Sắc Sắc thở phào,

– Đại thiếu gia của tôi, tôi như hoa như ngọc, tôi không muốn ở tù được
không? Cầu xin cậu đấy.

– Sợ cái gì? Việc này nên lợi dụng thư ký Lý nhiều, cho em nửa năm, toàn bộ
lại trở về, chị không cần lo lắng.

Tim La Sắc Sắc đập thình thịch, đại thiếu gia của tôi, việc này phải to gan
bao nhiêu? Không cẩn thận là lật thuyền, nhưng đem thư ký Lý làm con cừu chịu
tội thay cũng là sự lựa chọn không tồi. Đột nhiên cô có cảm giác mèo khóc
chuột, kẻ tiếp theo là tôi sao?

– Đường Sinh, cậu nói tôi biết, tôi sẽ là người tiếp sau thư ký Lý theo phải
không?

Khi hỏi câu này, đôi mắt đẹp của La Sắc Sắc đầy thê lương.

Đường Sinh lòng tê tái, nghĩ tới La Sắc Sắc, tay bất giác kẹp chặt eo cô, nhéo
nhéo những thớ thịt đầy đặn của cô.

– Đừng ngốc nữa, chị Sắc Sắc của tôi, tôi sao nỡ lòng? Đối với thư ký Lý tôi
cũng không quá như vậy, chỉ là việc này phải mạo hiểm. Chị đừng nghĩ vớ vẩn,
Đường Sinh tôi một lòng một dạ với chị, chị là người phụ nữ của tôi, tôi cả
đời này đều yêu thương bảo vệ chị, được chưa?

– Ọe ọe ọe, lại hoa ngôn xảo ngữ ? Tôi là trẻ lên 3 sao?

La Sắc Sắc trong lúc thẹn thùng vẫn không mất đi cảm giác ngọt ngào.

– Chị có phải trẻ lên 3 hay không tôi không rõ, tôi chỉ biết là chị Sắc Sắc
của tôi cũng yêu tôi rồi, đúng không?

– Cút đi, cậu sao lại yêu thầm đến mức như ‘Bích Tông Nguyên’ thế? Lại đây,
chị sờ xem cậu có mọc lông chưa?

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.