Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Đến giữa trưa, Đường Sinh cũng không đành lòng gọi Ninh Hân dậy mà để cô tiếp
tục ngủ. Vốn nghĩ là đi xuống dưới lầu kiếm chút cơm ăn xong rồi lên, nhưng
nào ngờ điện thoại của Đường Dục gọi đến muốn hắn đến ‘người Giang Lăng’.
Không muốn để lộ thân phận có thể giả làm em trai La Sắc Sắc. Dù sao La Sắc
Sắc cũng sẽ tham dự. Khách mời hôm nay là họ Bích – Bích Tông Nguyên. Y là
người tiếp quản tập đoàn nhà họ Bích sau này.
Cần sớm tiếp xúc nhà họ Bích. Gã Bích Tông Nguyên này có tài năng gì, phải tận
mắt gặp mới được. Đoán rằng Bích Tú Hinh không thể dễ dàng xuất hiện. Bích
Tông Nguyên sẽ thay mặt cô ta xử lý toàn bộ công việc ở Giang Lăng. Trọng Hiền
của Lý Thị mà cô ta nắm giữ chắc cũng không ra mặt nhỉ? Phương diện công việc
này thường do người phụ trách ở Giang Lăng quản lý. Cô ta chính là bà chủ to
ngồi ở sau rèm.
Đối với người phụ nữ này Đường Sinh cũng không nói được cảm giác của mình. Nếu
nhìn bằng ánh mắt nam nữ bình thường thì cô ấy là mỹ nhân khuynh thành mà gã
đàn ông nào cũng muốn giữ riêng cho mình. Nhưng nói theo góc độ địa vị xã hội
và danh tiếng, thân phận thì ở Giang Lăng ai dám quấy nhiễu cô ta?
Đã từng làm vợ người khác nhưng đâu rồi lại vào đấy. Việc này là thế nào? Lẽ
nào bên trong còn ẩn chứa giao dịch ngầm?
Suy nghĩ thêm một chút, gã Lý Trọng Hiền đã bảy mươi mấy tuổi rồi, lại tuổi
già sức yếu, còn sức lực nữa sao? Y cưới Bích Tú Hinh về đơn giản chỉ là
thưởng thức thôi sao? Hay là còn tình tiết bí mật nào khác mà người khác không
biết? Những vấn đề này Đường Sinh đều nghĩ qua nhưng không tìm được đáp án.
Cho nên vừa nghe Đường Dục muốn mình đến dự cùng, thực ra là giả làm nhân vật
thứ yếu ngồi ngoài quan sát Bích Tông Nguyên, Đường Sinh cũng có ý này. Đối
với người này thì phải hiểu rõ, biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Không
thể khinh thường.
Giang Lăng Nhân, tầng cao nhất to lớn cách biệt hẳn với phía dưới. Đây là tầng
riêng mà Bích Tú Hinh hưởng thụ một mình. Người không liên can gì thì căn bản
đừng nghĩ lên được. Hành lang vắng ngắt, trừ đi 4, 5 vệ sĩ của Bích Tú Hinh
thì không còn thấy ai nữa, yên tĩnh vô cùng.
Người quản lý đại sảnh Bích Nguyệt Hoa vội vàng đi lên. Cô ta là một trong số
ít những người có thể đi lên tầng cao nhất. Cô ta vốn cũng là con cháu nhà họ
Bích nhưng khác chi. Nhưng dựa vào năng lực xuất sắc của bản thân, lại còn
nhận được sự sủng ái của Bích Tông Nguyên nên khá được trọng dụng.
Người phụ nữ này chính là người phụ nữ mà anh chàng đeo kính đã gợi ý sẽ giới
thiệu cho Đường Sinh. Người phụ nữ này dáng vẻ chừng 25, 26 tuổi, đích thực là
xinh đẹp tuyệt trần, vô cùng yểu điệu. Giơ tay nâng bước chậm rãi lộ ra nét
thanh tao quyến rũ. Dáng đi đặc biệt thu hút, mông đầy đặn run rẩy xoay, dáng
lắc hông không phải phô trương lắm nhưng mông nảy vô cùng, có thể làm bừng
cháy ngọn lửa nguyên thủy trong xương tủy người khác giới.
Mấy gã vệ sĩ cũng không cản cô, cô liền rẽ sang hành lang đi thẳng đến phòng
riêng của Hinh. Cánh cửa ở đó hé mở một khe nho nhỏ.
Có thể nghe thấy lời Bích Tú Hinh vọng ra, hơn nữa còn nói tiếng Pháp rất lưu
loát. Có phải là mang hương vị của quý tộc Paris không thì không biết nhưng
Bích Nguyệt Hoa biết sự chênh lệch của mình với ả phụ nữ này là bao nhiêu. Một
người ở trên trời, một người ở dưới đất.
Cô cứ đi vào từ khe cửa mở nhỏ ấy. Con chó đen nằm cạnh Bích Tú Hinh liền
ngẩng đầu trừng mắt về phía cửa.
Cho nên cô chưa vào thì Bích Tú Hân đã biết ngoài cửa có người. Đôi mắt đẹp
nhìn sang, nhìn cô ta từ khe cửa bước vào, hàm khẽ động hướng về phía cô ra
hiệu cô đợi một chút. Bích Nguyệt Hoa mỉm cười lại, ngoan ngoãn đi vào đứng
ngay chính giữa phòng khách đợi.
Trong lòng có bao nhiêu ngưỡng mộ Bích Tú Hinh thì không cần nói. Hôm qua khi
giúp cô ấy dọn dẹp các loại quần áo thì phát hiện không cái nào không phải là
hàng hiệu đắt đỏ của thế giới. Chiếc áo lót ren vứt bừa bãi cũng đều là hàng
của thương hiệu Triumph hoặc Laperla giá cả ngàn đô la, đống mỹ phẩm là
Lancôme của Pháp, chiếc đồng hồ vứt tùy tiện kia là Patek Philippe. Những
chiếc áo khoác treo gọn gàng thì càng nhiều hiệu, có Chanel, Dior, Versace,
Warren Dino vân vân. Trong hộp trang sức có nhiều dây chuyền, bông tai, nhẫn
vân vân không cái nào là không đắt đỏ vô giá. Cô không biết hiệu gì nên vô
tình hỏi một câu, Bích Tú Hinh cũng trả lời đại vài cái. Nhẫn kim cương Platin
là Harry Wiston chế tác, dây chuyền là công nghệ của Tiffany, dây chuyền thì
có của Cartier, còn có của Mikimoto Nhật Bản, mấy cái túi xách là của Louis
Vuitton và Bvlgari.
Tất cả những thứ này nói lên sự giàu có và tôn quý của Bích Tú Hân. Ở thế giới
phương Tây, nếu bề ngoài của bạn thật thê thảm thì không có người nào mở mắt
liếc bạn. Cho nên những thứ này tượng trưng cho địa vị xã hội và sự giàu có mà
bạn sở hữu. Có thể ở Trung Quốc đeo những thứ này lên có người sẽ nói bạn tầm
thường.
Nhưng nhiều hơn nữa chính là người ngưỡng mộ, bởi vì những thứ tầm thường ấy
không phải ai cũng có thể đeo lên được. Bất kì cái nào cũng có giá trị vô cùng
to lớn thì bạn tầm thường cho mọi người xem thử đi? Bạn thực sự không thể tầm
thường thế được, cho nên khi nói những lời mát mẻ mà ganh tị sẽ khiến người
khác chỉ có thể xem thường bạn mà thôi.
Con chó to đen thui kia cũng có giá vô cùng, là giống Great Dane thuần do Đức
huấn luyện. Lúc còn nhỏ ở câu lạc bộ yêu thích chó Great Dane ở Đức, chỉ với
việc mua nó về cũng đã hơn triệu đô la. Cũng chỉ là một con chó nhưng phải xem
nó như thế nào nữa.
Bích Nguyệt Hoa trong lòng cũng đang đoán xem Bích Tú Hinh có bao nhiêu người
thân? Nhưng cô đoán không ra, nghe nói 4 năm trước khi cô ta cùng Trần Trọng
Hiền di cư sang Pháp thì ở bên đó vẫn chưa có cơ nghiệp gì. Nhưng ngày hôm nay
sau 4 năm, ‘Châu báu Bích Hinh’ của Bích Tú Hinh đã có tiếng ở thị trường Mỹ.
Nghe Bích Tông Nguyên ngầm thổ lộ thì ‘châu báu Bích Hinh’ của chị cô ta ở Bắc
Mỹ, Nam Phi vân vân bán được rất tốt, lợi nhuận rất lớn.
Người phụ nữ này tượng trưng cho sự giàu sang, đem cô ta đặt ở Giang Lăng có
thể bị nghẹn chết không? Nơi này đủ lớn để đặt cô ta không?
Tất nhiên là không đủ, Bích Tú Hinh về Giang Lăng đơn giản là để xây dựng một
cơ sở trong nước, tham vọng của cô ta là cả nước.
Muốn mở rộng thị trường trong nước thì phải xây dựng một cơ sở bản địa đồng
thời phải có quan hệ tốt với chính quyền địa phương.
Việc khiến Bích Tú Hinh có ít nhiều buồn chán là người phụ trách công ty nhà
đất Giang Lăng Trọng Hiền chỉ là gã giá áo túi cơm. 4 năm trước y hầu như
không làm gì, chỉ là con rối bị điều khiển từ Pháp, nhiều việc khiến y làm
bừa. Lần nay quay về vừa thấy hiện trang thê thảm, cô liền làm thẳng tay, chỉ
bỏ công sức 2, 3 ngày đã đem một trong số những người phụ trách nhà đất Trọng
Hiền ném vào trại tạm giam.
Không phải nhà họ Bích có nhiều thế lực ở quan trường nhưng dùng danh nghĩa
công ty bất động sản Trọng Hiền khởi tố y thì người đó xui xẻo rồi.
– Chị Hinh, là tổng giám đốc Bích kêu tôi đến hỏi chị có muốn theo dõi qua
màn hình cuộc họp buổi trưa nay của họ không?
– Hả?
Bích Tú Hinh hơi giật mình, quay mắt nhìn màn hình lớn ở chính giữa phòng
khách,
– Có thể nhận được hình ảnh à?
– Dạ, hoàn toàn có thể giám sát một vài phòng hoặc một phòng đơn bất kỳ, đây
là kỹ thuật theo dõi tiên tiến.
Bích Tú Hinh cau mày,
– Không tốt lắm đâu nhỉ? Tôi biết thể chế trong nước, làm như vậy là phạm
pháp đúng không?
– Đúng vậy, nhưng xin chị Hinh yên tâm, cơ quan chấp pháp Giang Lăng có không
ít người hưởng thụ đãi ngộ miễn phí của chúng ta. Bọn họ phần lớn đều mở một
mắt nhắm một mắt. Chúng ta lại không làm việc vi phạm pháp luật, chỉ là mượn
thứ này để tự vệ, hơn nữa bộ giám sát này rất bí mật.
Bích Tú Hinh không nói thêm gì nữa, khoanh tay trước ngực rồi ngồi xuống. Vài
phút sau, dưới sự liên hệ của Bích Nguyệt Hoa, màn hình ở đây bỗng sáng lên
rồi chia làm 9 ô nhỏ hiện lên 9 góc nhìn của phòng họp VIP.
– 9 góc nhìn này từ 9 máy theo dõi, đều có thể quan sát thấy hình ảnh của mọi
người, từ chủ tọa đến từng thành viên một.
Đột nhiên, Bích Tú Hinh nhìn thấy Đường Sinh. Đây không phải là gã bảnh trai
mà mình đã gặp ở trong quán bar nhỏ sao? Sao hắn lại có mặt ở đây?
– Bàn bạc về những việc tương đối quan trọng, sao lại cho một tên nhóc ngồi ở
đó?
Bích Tú Hinh giả vờ hỏi với giọng không hài lòng.
– À… chị Hinh, hắn là Đường Sinh, là người thân của Đường Dục, thân thế bí
ẩn. Nhưng hắn từng đập xe Mercedes Benz của Đường Dục.
– Người phụ nữ ngồi cùng hắn là ai?
Khi thấy hình ảnh La Sắc Sắc, đôi mắt đẹp của Bích Tú Hinh sáng lên. Số người
cùng giới có thể khiến cô đánh giá cao không phải là nhiều. Người phụ nữ này
có khí chất và thần vận rất khác biệt, chắc hẳn là nhân vật không tầm thường?
– Cô ta à, giám đốc một công ty nhỏ gọi là Cẩn Sinh gì đó, nhưng lần này là
hoạt động của phố buôn bán Giang Hiệu. Chính là Đường Dục thông qua cô ta làm,
làm rất tốt. Theo chúng tôi phán đoán người phụ nữ này có quan hệ sâu với mạng
lưới quan trường, tổng giám đốc Bích nói như vậy.
Bích Tú Hinh gật gật đầu, ánh mắt lại nhìn qua tỷ phú Đường nổi tiếng ở Giang
Lăng. Người đàn ông già với thân hình phốp pháp này mình đã biết, cứ coi như
là có chút bản lĩnh. Y có thể tạo ra sự huy hoàng của nhà họ Đường hôm nay
bằng tài năng luồn cúi của y thì thật là tài hoa không có là bao.
Trong màn hình có thể nghe được em trai Bích Tông Nguyên đang một mình nói về
nhà họ Bích như thế này thế nọ, ánh mắt lộ ra chút bực mình.
Ôi, Tông Nguyên à, cậu cũng đã rèn luyện vài năm rồi sao lại ấu trĩ như vậy?
Vừa thấy ánh mắt cậu em nhìn qua La Sắc Sắc, cô liền hiểu ra. Muốn khoe khoang
trước mặt gái đẹp, biểu hiện cụ thể của tình yêu đơn phương, khát khao một ánh
nhìn sùng bái của mỹ nữ này sao?
Xem ra hôm nay cuộc họp không thể nói được những thứ mang tính thực tế rồi,
Bích Tú Hinh đột nhiên không còn hứng thú.
– Ghi âm quá trình họp đi, sau này có dịp xem lại. Đan Đan đi thôi, chúng ta
đi ăn cơm, ăn xong rồi thì đi bơi…
Đường Sinh ngồi đó, luôn có cảm giác bị người ta nhìn trộm. Mặc dù trong trí
nhớ hắn cũng không rõ Giang Lăng Nhân có bố trí hệ thống theo dõi bí mật hay
không. Khi trong lòng nổi lên cảm giác thế này, trong đầu liền xuất hiện khuôn
mặt xinh của Bích Tú Hinh.
À, là chị đang nhìn trộm tôi chăng ? Vừa nghĩ trong đầu hắn liền lắc đầu phủ
định, ăn bữa cơm thì có gì phải theo dõi nhỉ ?
Lần này coi như gặp được Bích Tông Nguyên rồi, gã đàn ông tương đối đẹp trai
anh tuấn có vài phần giống với chị gái của y. Y thao thao bất tuyệt về chiến
lược của nhà họ Bích, ánh mắt nhìn La Sắc Sắc không rời. Hiển nhiên y bị vẻ
đẹp của La Sắc Sắc lấy mất tâm trí.
Từ khi bị Ninh Hân làm khô héo trái tim, đến giờ y vẫn chưa thể tìm được người
bạn thích hợp. Hôm nay gặp được La Sắc Sắc, kinh ngạc vì trên đời sao lắm
người đẹp thế.
Trước kia cũng đã nghe người bên dưới nói về tiếp xúc của chính quyền quận với
công ty Cẩn Sinh. Bích Tông Nguyên cũng nghĩ đến phố thương mại Giang Lăng,
càng không nghĩ đến có Đường Dục. Bây giờ xem ra tự mình hơi có ý khinh
thường. Người phụ nữ họ La này là nhân tình của Đường Dục sao?
Lúc đầu y cũng có ý nghĩ như vậy là do La Sắc Sắc lần này làm việc vì Đường
Dục. Lại không biết rằng cô thay mặt cho Nhị Thế Tổ. Đồng nghĩa với việc tay
không chụp lấy Đường Dục, lại nghĩ thêm nữa, không đúng, La Sắc Sắc đoan trang
thanh tú, ánh mắt thuần khiết đâu như loại phụ nữ ong bướm? Bích Tông Nguyên
cũng vì thấy được điểm này của La Sắc Sắc mà không khỏi sinh ra một thoáng mơ
ước với cô.
Người đẹp như vậy không theo được cũng không thể dễ dàng buông tha chứ? Nói
chung phải thử, hắn có lòng tin tràn đầy. Cho nên vừa mở tiệc đã thao thao bất
tuyệt nói về chiến lược của thương nghiệp nhà họ Bích. Vô tình tiết lộ ra
quyết tâm chen chân vào của nhà họ Bích.
La Sắc Sắc là người phụ nữ nhạy cảm, cô cũng không phủ nhận Bích Tông Nguyên
là nhân vật anh tài xuất sắc. Chỉ là lúc này biểu hiện có phần quá nông nổi
non nớt một chút. Cô nào biết Bích Tông Nguyên bị kích thích bởi vẻ đẹp
nghiêng thành của mình mới cố gắng thể hiện hết sức như vậy.
Đường Sinh cũng không nhiều hứng thú với biểu hiện của y. Gặp gái đẹp liền
choáng váng đầu óc sao? Thay kệ, cứ khẩn trương ăn phần của mình thôi.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi