Cực Phẩm Thái Tử Gia – Chương 150: Việc riêng của Vương Tĩnh – Botruyen

Cực Phẩm Thái Tử Gia - Chương 150: Việc riêng của Vương Tĩnh

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Sáng sớm, khi Vương Tĩnh thức dậy, Ninh Hân đã về, cô ta bận việc cả đêm, sau
nửa đêm… Lẽ ra đã xong việc, nhưng cần đem toàn bộ tài liệu đã giải quyết
xong đi gấp, nên thức thông đến gần sáu giờ sáng, mang tài liệu đã thu xếp
chỉnh lý và ký tên đầy đủ giao cho Chi đội trưởng.

Đây là những tài liệu liên quan đến Bí thư Quận ủy Triệu, sau khi xử phúc thẩm
Trần Tú, người phụ nữ đó nhanh chóng suy sụp, bên ngoài cô ta có vẻ kiên cường
mạnh mẽ, thực ra trong lòng rất yếu đuối, ngay cả cô em Trần Quỳnh cũng không
bằng, theo căn cứ chính xác, cô ta cũng đồng ý chuyện em cô ta tự tử là một âm
mưu, nhưng nguyên nhân chủ yếu là không muốn dây dưa với các cơ quan chấp hành
pháp luật, sau đó khi được thẩm vấn, cô ta lại nói nguyên nhân khác.

Nguyên nhân đó là Bí thư Quận ủy Triệu tạo áp lực và ngầm đe dọa cô ta, chuyện
ập lên đầu, cô ta cũng không có gì để phải che giấu, nói hết toàn bộ sự việc,
cùng lắm thì cô chết đi, Bí thư Triệu còn có thể làm gì được cô? Vì vậy, một
tập tư liệu phục vụ điều tra như thế này được ra đời.

Tiếp theo chính là tiến thêm một bước lấy chứng cứ, có manh mối, việc này sẽ
dễ xử lý hơn, có thể giao cho mấy người Lý Vân Phong, Ninh Hân cũng cảm thấy
hơi kiệt sức, vì vậy sáng sớm về nhà nghỉ bù.

– Vương Tĩnh, tôi cần ngủ một giấc, mệt quá.

– Mệt chút cũng đáng, lần này cần phải đánh gục Bí thư Quận ủy Triệu, ba của
bạn sẽ là Bí thư Quận ủy kế nhiệm, chúc mừng bạn trước.

– Chúc mừng cái gì? Làm như tôi là vì ba tôi nên mới cố gắng như vậy? Có
điều, tôi công nhận, có một chút.

– Đúng mà? Tôi cảm thấy thằng nhóc Đường Sinh đó rất lợi hại, bạn cũng rất cá
tính, sao chuyện gì cũng nghe hắn vậy?

– Có sao? Tôi nghe hắn sao? Tôi không cho rằng đúng.

Ninh Hân phủ nhận.

– Hắn nói rất đúng, tôi mới nghe một chút thôi?

Vương Tĩnh bĩu môi:

– Bạn đi ngủ đi, tôi phải đi rồi, một hai hôm ổn định chuyện của Thương mại
Thành phố, tôi phải đi bàn bạc với các vị lãnh đạo của báo, dù sao cũng không
thể chia người làm hai để chạy hai nơi mà? Sẽ mệt chết mất, thực ra, Thương
mại Thành phố này mò vớt cái gì, tôi không muốn quan tâm.

Ninh Hân chỉ biết tính Vương Tĩnh lười biếng, cô ta lại không thích kinh doanh
buôn bán, ít nhiều thì còn có chút tâm hồn thi sĩ, viết cái gì đó, vạch trần
những vụ bê bối của người khác, phút chốc cô ta liền có được cảm giác vui
thích, còn làm cô ta hài lòng hơn cả việc kiếm được một triệu từ buôn bán.

– Chuyện gia đình bạn, tôi không quan tâm, nhưng thằng nhóc đó có thể thay
bạn đưa ra những ý kiến hay, bạn không ngại hỏi hắn một chút là được.

– Hứ, những chuyện như thế này tôi lại đi hỏi một thằng nhóc vắt mũi chưa
sạch? Bạn đùa quá rồi, tôi không có.

Qua vài ngày, Vương Tĩnh đã dần bình phục lại sau chuyện mẹ cô ta qua đời, chỉ
cần nghe cô ta nói đùa với Ninh Hân, liền biết tâm trạng của cô ta cũng đã tốt
hơn, đau thương là đau thương, nhưng người cũng đã ra đi, đau lòng cũng không
ích gì, nên làm gì thì làm đi.

Ngoài miệng xem thường hoa khôi cảnh sát, kỳ thật trong lòng Vương Tĩnh cũng
nhớ thằng nhóc bảnh trai đó, hắn ba ngày hầu như luôn ở bên cô không rời nửa
bước, hỏi han ân cần, rất quan tâm, nghĩ đến những điều này, trong lòng liền
thấy ấm áp vô cùng, hắn thật sự rất tốt mà.

Ninh Hân cũng không đáp lại, vừa cởi quần áo, vừa đi về phía phòng tắm.

– Bạn đi mau đi, tôi tắm xong sẽ đi ngủ liền.

Vương Tĩnh từ sau khi chôn cất mẹ cô ta xong, không một lần về nơi trước kia
bà từng ở, bảo trợ lý kiêm thư ký Cận Hồng bán nơi đó đi, có thể giao cho
người môi giới, chung quy làm nhanh chóng, Cận Hồng gật đầu đồng ý, trong thâm
tâm, cô ta nghĩ thoáng hơn Vương Hổ.

Đi xuống lầu, Vương Tĩnh vô tình liếc mắt qua cao ốc trước mặt, thằng nhóc
bảnh trai sống ở đó, còn có thể nhìn thấy cửa sổ phòng ngủ của hắn, nhìn đồng
hồ, hẳn là hắn đã dậy? Trong lòng chợt rung động, ừ, nên nói với hắn chuyện
Ninh Hân vừa về nhà đi ngủ.

Đường Sinh nhận được điện thoại của Vương Tĩnh khi đang rửa mặt và gì gì đó,
nói mấy câu qua loa, hắn đi xuống lầu, chiếc BMW đã chờ ở đầu đường, bây giờ
mới khoảng bảy giờ, nhưng Đường Cẩn và Mai Chước đã đi đến trường từ sớm, chỉ
còn một mình La Sắc Sắc ở nhà.

Chiếc BMW đi đến quán cơm sáng trên đường phía Nam thì dừng lại, Đường Sinh và
Vương Tĩnh cùng vào ăn sáng, nhân tiện mua một chút cho Ninh Hân, hắn muốn qua
thăm chị Hân, mua chút đồ ăn sáng có thể làm cô ta vui, đoán chừng cô ta thức
thông đêm rất mệt, sáng sớm trở về cũng chưa ăn gì.

– Em đừng làm phiền chị ấy quá? Hình như đã hai ngày hai đêm không ngủ, nhanh
đi thôi, đến muộn là chị ấy ngủ mất.

– Vâng, cảm ơn chị đã nói cho em biết tin này, oa, em đến mát xa một lát giúp
chị Hân đỡ mệt, hì.

– Thật là tên háo sắc, đúng rồi, buổi sáng chị có nói qua điện thoại với em,
chuyện Thương mại Thành phố làm chị đau cả đầu, em đưa ra giúp chị một ý kiến.

– Ừ, buổi sáng khi nào chị rảnh thì gọi điện cho em, em đi trước.

Đường Sinh xách túi cơm hộp liền chạy đi.

Ninh Hân vừa leo lên giường nhắm mắt lại, bỗng nghe thấy tiếng chìa khóa mở
cửa, là Vương Tĩnh để quên vật gì nên quay lại lấy? Trong lòng cũng không để ý
lắm, nhắm mắt lại định ngủ, chiếc giường thật dễ chịu, đã nằm lên nó, cảm giác
mí mắt không muốn mở nữa.

Thế nhưng nghe tiếng bước chân thì không phải là Vương Tĩnh, kìa, thằng nhóc
đó đến sao? Ninh Hân đột nhiên mở mắt.

– Đường Sinh hả?

Lúc này cô ta vừa mới tắm xong, trên người mặc chiếc áo ngủ, cũng không sợ hắn
đến, cho dù không mặc gì cũng không sợ, nhiều lắm thì chỉ ngượng ngùng, quả
nhiên, giọng Đường Sinh ở ngoài phòng khách vọng vào.

– Chị Hân, ra ăn bữa sáng đi.

– Kìa, thật là tốt, không ngờ mua đồ ăn sáng cho chị, lúc về chị quên chưa
ăn, tắm xong mới thấy đói bụng, lại không muốn đi xuống lầu ăn sáng, làm sao
em biết chị ở nhà vậy? Có phải Vương Tĩnh gọi điện cho em?

Ninh Hân đã đỡ buồn ngủ nhiều.

Chờ cô ta đi vào phòng khách, Đường Sinh đã bày bánh quẩy, dưa muối và tất cả
bữa sáng lên bàn.

– Mau tới ăn đi.

– Ừ.

Mắt Ninh Hân hiện lên sự dịu dàng, ngồi xuống cạnh hắn, lần đầu tiên ăn hết
sạch cơm, Đường Sinh hai tay ấn nhẹ nhàng vào vai cô ta.

– Chị Hân, em đúng là cố ý qua đây mát xa giúp chị, hai ngày nay chị mệt lắm
phải không?

– Thằng nhóc xấu xa, em đến bắt nạt chị sao? Em cũng nỡ lòng nào?

Ninh Hân hờn dỗi, trong lòng lại vô cùng hạnh phúc.

– Em làm sao đành lòng bắt nạt chị? Lát chị cứ đi ngủ, em sẽ mát xa, nhất
định chị sẽ ngủ ngon lành.

Ninh Hân khẽ gắt nói:

– Ngủ được mới là lạ?

Đúng vậy, để hắn mát xa có thể ngủ được sao? Ai biết được hắn mát xa như thế
nào?

Mấy phút sau, hai người họ vào phòng ngủ, Ninh Hân thật sự sợ bị hắn ăn hiếp,
lên giường tựa như con mèo nhỏ, Đường Sinh bắt đầu xoa bóp ở thắt lưng cô ta.

– Yên tâm ngủ đi, không được nghĩ ngợi lung tung, phương pháp của em rất
trong sáng mà? Ngoan nào, nhắm mắt lại.

– Đáng ghét, ai nghĩ lung tung chứ?

Ninh Hân miệng không thừa nhận, trong lòng thầm nghĩ, hắn cũng đã đụng đến
mông của cô, còn bảo cô không nghĩ lung tung? Cô đưa tay ra sau lưng, nắm lấy
tay hắn.

– Thằng nhóc, chị cầu xin em, đừng dày vò chị được không?

– Chị ngoan ngoãn nghe lời em, đưa hai tay lên, đôi mắt to nhắm lại, nếu
không em sẽ bỏ áo ngủ đó.

– Đừng, chị nghe lời là được mà, sợ em rồi.

Ninh Hân run lên, cô ta biết Đường Sinh đã lột thì cô cũng không thể chống lại
được.

Thu hai tay lên, nhắm đôi mắt đẹp lại, vừa mới còn căng thẳng thoáng chốc tựa
như thả lỏng, lột thì lột đi, cô sớm muộn gì không phải là của hắn?

Nhưng Đường Sinh buông tay đang ấn trên người cô ta, khẽ nhấc lưng cô ta lên.

– Hoàn toàn thả lỏng đi, chị Hân, em xoa bóp một chút, phương pháp bí truyền
của Đường Môn, từ vai đến chân, bảo đảm chị sẽ thấy thoải mái dễ chịu.

Phương pháp của hắn rất nhẹ nhàng, gõ nhẹ ấn êm quả thực rất dễ chịu, từ vai
đi xuống, dọc theo lưng, thắt lưng, mông, đùi rồi đến chân, sau đó xoa bóp cẩn
thận làn da trắng như tuyết của cô ta, mắt cá tròn trịa, ngón chân nhỏ bé xinh
đẹp, đường cong êm dịu nhẹ nhàng, không chỗ nào là không đẹp, người đàn ông
nào cũng phải nuốt nước miếng, hắn bỗng rung động muốn ngậm lấy những ngón
chân trắng muốt đó, thật là xinh đẹp.

Nhưng hắn không kìm nổi, những hoa khôi này tất cả đều là người họ Đường rồi,
có bay cũng không bay được, hắn vội gì chứ? Nhìn dáng vẻ cô ta mệt mỏi như
vậy, hắn sao nhẫn tâm làm khổ cô ta? Vì thế, giữ cho lòng không dao động, thủ
pháp càng thêm tinh tế tỉ mỉ, Ninh Hân khẽ rên thành tiếng.

Đang buồn ngủ và mệt mỏi lại được Đường Sinh xoa bóp, cuối cùng, Ninh Hân nhẹ
nhàng chìm vào giấc ngủ.

Đường Sinh kéo tấm chăn mỏng nhẹ nhàng đắp lên người cô ta, rồi nhẹ nhàng ra
khỏi phòng ngủ, đóng chặt cửa lại.

Thật sự là buồn chán, lại không được rời khỏi chỗ này, hắn vào phòng của Vương
Tĩnh mở máy tính định lên mạng, nhìn qua một chút máy tính của cô ta, không
khỏi kinh ngạc, chị Tĩnh này thật là ham học hỏi, toàn AdultVideo, những cảnh
dành cho người đã trưởng thành, vượt qua 15G.

Buồn thay cho Vương Tĩnh, cô ta quá lợi hại, Đường Sinh cười khổ, xem xét cách
sắp xếp trang trí trong phòng ngủ của cô ta, lại phát hiện được cái kính viễn
vọng ba chân đặt trước cửa sổ, kìa, cô ta dùng nó để quan sát các hiện tượng
thiên văn sao? Nhưng thật ra không nghĩ cô ta có sở thích này, đi đến ghé mắt
vào quan sát, không ngờ là đúng cái phòng ngủ của ai đó ở cao ốc phía trước,
làm sao lại cảm thấy quen quen? Chiếc giường kia…

Đường Sinh nghi hoặc dời khỏi chiếc kính viễn vọng, vén tấm vải mỏng trên tấm
kính trong suốt lên nhìn, là hắn, phòng ngủ ở cao ốc phía trước đó không phải
là phòng của hắn sao? Oa, biết người phụ nữ xinh đẹp nhất, buồn rầu nhất thế
kỷ coi trộm, từ chiếc kính viễn vọng nhì sang, tất cả phòng ngủ bên đó đều
trong tầm mắt, bởi vì phòng ngủ của Vương Tĩnh là từ trên cao nhìn xuống, ít
nhất phải cao hơn vị trí phòng của hắn hai tầng, hắn toi rồi.

Gần mười một giờ, Vương Tĩnh gọi điện đến.

– Thế nào? Tên nhóc xấu xa, lại chiếm được không ít lợi ích chứ?

– Em mới không phải loại người đó, chị Hân mệt như vậy, em sao nhẫn tâm, chỉ
là mát xa giúp chị ấy dễ ngủ thôi.

– Hứ, ít giả bộ thôi, về điểm này em nghĩ gạt được ai? Giả bộ trong sáng gì
chứ? Vậy em nói đi em đang làm gì?

– Em thừa nhận, em không trong sáng, em đang xem kịch trên máy tính của ai
đó, cất giữ nhiều quá, rất ngượng nghịu.

– Hả… Đường Sinh, thằng nhóc xấu xa này, chị, chị sẽ giết em đó, chị, chị
đã dẫn sói vào nhà rồi?

Vương Tĩnh ở bên kia nhảy dựng lên, hột cơm lớn này, chuyện bí mật như vậy làm
sao hắn biết?

– Em thật là thằng nhóc hư hỏng, sao có thể tùy tiện động vào đồ của người
khác? Chị, chị không để yên cho em đâu, đợi đó, xem chị xử lý em như thế nào.

– Dạ, em đợi, đúng rồi, chị Tĩnh, chiếc kính viễn vọng này tốt đấy, có thể
cho em mượn chơi hai ngày được không?

– A, thằng nhóc xấu xa, em, em làm chị tức muốn chết, tự ý vào phòng ngủ của
người ta, chị, về chị sẽ làm thịt em, em chờ đó…

Xong rồi, ngay cả chuyện chiếc kính viễn vọng để nhìn trộm cũng bị lộ rồi? Cô
còn mặt mũi nào gặp người khác? Xấu hổ chết mất thôi, Vương Tĩnh nghiến răng
nghiến lợi.

– Chị Tĩnh, tức giận có hại cho sức khỏe, không đáng đâu, thực ra em muốn
nói, con người em vẫn khá trong sáng, so với chị.

Bị hắn khinh thường như vậy, Vương Tĩnh liều mạng.

– Thằng nhóc hư hỏng, đừng quên em đã đồng ý với điều kiện của chị.

– Chưa quên, chị Tĩnh, chị có thể ra điều kiện bất cứ lúc nào, em đã nói thì
sẽ giữ lời, nhất định giữ lời, nếu không tùy chị xử lý.

– Được, hôm nay chị sẽ tố cáo em, chị thù rất dai, em phát hiện bí mật của
chị, chị tha cho em mới là lạ.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.