Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Khi trời nhá nhem tối, Đường Sinh đã đi bách bộ đến gần trường học, buổi chiều
gặp Bích Tú Hinh ở Giang Lăng, làm hắn thấy có một cảm giác nguy hiểm, người
phụ này là người giàu nhất trong truyền thuyết, lần này về nước sợ là muốn đưa
doanh nghiệp tư nhân Bích Thị lên cao? Hơn nữa chồng cô ta Trần Trọng Hiền là
ông chủ lớn của bất động sản ở Giang Lăng, bất động sản Trần Thị thế nào cũng
phải tham gia vào phố Thương mại.
Mà Chủ tịch kiêm Tổng giám đốc đương nhiệm của “ Công ty trách nhiệm hữu hạn
bất động sản Trọng Hiền” Trần Thị chính là người tên Bích Tú Hinh này.
Cũng vào lúc này, Đường Dục gọi điện thoại tới, nói buổi tối phải tiếp tục
tiếp khách, còn mời cả Chủ tịch quận Ninh Thiên Hữu.
Đường Sinh hiển nhiên sẽ không đi uống rượu cùng với họ, nói thế nào thì hắn
mới chỉ là học sinh trung học, cùng họ ngồi một chỗ chén chú chén anh thì có
chút không thích hợp, cũng tạo cho người khác cảm giác là lạ, để La Sắc Sắc đi
ứng phó, hắn thì đi bộ đến trường học đợi Đường Cẩn.
Đã gần đến mùa đông, khoảng năm giờ trời đã tối, huống chi bây giờ đã hơn sáu
giờ rồi, khi chuông đánh tan học tiếng thứ hai, hắn đi vào sân trường, ừ, buổi
tối là giờ tự học, về nhà một mình cũng không làm gì, không bằng đi cùng Tiểu
Chu.
Đi phía trước hắn là hai thầy giáo, họ khẽ nói chuyện với nhau, hoàn toàn
không ngờ có người đang nghe ở phía sau.
– … Đã nghe nói gì chưa? Chuyện của Phó chủ nhiệm Lý và cô giáo nào đó bị
đưa lên báo chí, lãnh đạo Bộ Giáo dục rất chú ý.
– Cần phải như thế, chủ nhiệm Lý ra vẻ đạo mạo trang nghiêm, giả bộ đứng đắn,
lần này ông ta gặp chuyện không may, tôi thấy tám phần có liên quan tới cô
giáo Mai Chước của lớp 11-1.
– Cô giáo Mai? Không phải chứ? Cô ấy là một giáo viên như bao giáo viên thông
thường khác, cũng không nghe nói cô ấy có người thân là quan chức.
– Tôi muốn nói là chuyện chủ nhiệm Lý với cô ấy, như đánh ban đêm, ngày hôm
sau liền bị cho ra ngoài ánh sáng, anh nói chuyện này không có thủ đoạn gì
sao? Theo tôi biết, khi cô giáo Mai vừa tới trường học, chủ nhiệm Lý cũng rất
nhiệt tình quan tâm chiếu cố, tuy nhiên cô ấy không cần tiền của người đó, một
chức Phó chủ nhiệm, cũng muốn gái đẹp? Không thể gặp cô giáo xinh đẹp được
sao? Đây là đánh vào lòng người.
Vị giáo viên đi bên cạnh nói:
– Có thông tin về chuyện này, anh không rõ đó thôi, tôi nghe thầy giáo Vương
ở phòng Giáo dục Chính trị nói, có học sinh tên Sử Nghĩa Quốc mấy ngày nay
thường xuyên gặp gỡ với chủ nhiệm Lý, người này mới bắt đầu tìm cô Mai Chước
để gây phiền phức khó dễ, lôi chuyện tình cảm của hai em họ Đường trong lớp
của cô ấy ra.
– Học sinh tên Sử Nghĩa Quốc? Nghe nói, cha của cậu ta hình như là Bí thư
huyện gì đó, sao cậu ta lại có liên quan đến chuyện này?
– Cụ thể thì không rõ lắm, tôi đoán là các học sinh tranh giành người yêu,
người ở giữa trong câu chuyện tình là Đường Cẩn, là học sinh giỏi nổi trội của
lớp 11-1, lại là hoa hậu học đường, được rất nhiều các học sinh nam để ý đến,
Sử Nghĩa Quốc cũng là một trong số đó.
– Hiểu rồi, người họ Lý biết cha của cậu ta là Bí thư huyện ủy, muốn xu nịnh
ông ta? Vì vậy mới mượn gió bẻ măng, đánh vào cô Mai Chước? Hừ, đáng tiếc, cô
ấy nào có để ý đến người đó? Già nửa đời người rồi, vẫn còn muốn hái hoa? Xấu
xa.
Đường Sinh đi phía sau bước chậm lại, không cố ý nghe lén chuyện này, bây giờ
mới rõ, thì ra là do tên nhóc Sử Nghĩa Quốc đứng phía sau gây sức ép, được
lắm, tên nhóc họ Sử, không để cậu ta mở rộng tầm mắt, thì cậu ta không biết
hắn lợi hại thế nào?
Đánh cậu ta một trận, quá thấp hèn, cũng quá dễ dàng, cần phải để cậu ta lộ ra
bộ mặt xấu xa.
Giờ giải lao có không ít học sinh đi WC, cũng có người ngồi dùng máy tính
trong phòng, giả bộ tra tài liệu hay gì gì đó, thực ra là lên QQ, dù chỉ có
thời gian hai mươi phút, những người nghiện mạng nặng cũng phải cố làm nhanh
để chạy đến đó.
Những học sinh trong độ tuổi này, không mấy học sinh không có hứng thú với máy
tính như Đường Sinh, kiếp trước hắn chơi đủ thứ trò, bây giờ ngồi trước bàn
máy tính liền thấy đau đầu, hơn nữa còn có cảm giác choáng váng buồn ngủ hay
đại loại như thế, lên mạng lâu, mệt mỏi và nhạt nhẽo.
Trong rừng cây nhỏ đang rụng lá phía xa, có một đôi nam nữ đang nói chuyện,
bởi vì trời khá tối, không thể thấy rõ mặt của họ, song Đường Sinh nhìn thấy
người nam kéo tay người nữ, người nữ không chút phản kháng, lại gần người nam,
kìa, hai người họ rất tình cảm?
Đường Sinh lấy điện thoại ra, đây là loại điện thoại di động có thể chụp từ
xa, nhiều tính năng, dịch chuyển vài bước, núp sau cây, cũng không bị hai
người họ thấy, hắn liền giơ điện thoại lên.
– Bạn buông tôi ra, lôi kéo mãi như vậy có người thấy thì sao?
Giọng người nữ nói rất nhẹ nhàng.
– Sợ cái gì, chuyện của chúng ta ai cũng biết, tôi thật sự rất thích bạn, tôi
thề với trời được chưa?
Đi mòn dép không thấy, đến khi gặp được không tốn chút sức, nghe giọng của
người nam, Đường Sinh liền biết ngay đó chính là Sử Nghĩa Quốc.
Úi chà chà, cậu bạn này, đúng là oan gia ngõ hẹp, hai người đó đã hôn môi,
điện thoại của hắn đã chụp lại, trong lòng hắn bắt đầu cười thích thú, cậu ta
vì sao thua hắn mà cũng không biết, hắn khinh thường người ném đá giấu tay
thấp hèn, hắn sẽ làm thịt cậu ta.
– Sử Nghĩa Quốc, bạn nói ít thôi, những câu này bạn đã nói qua với bao nhiêu
bạn gái rồi? Tôi biết người mà trong lòng bạn thích là Ninh Manh.
Tiêu Hiểu cũng không ngốc, tự so sánh với Ninh Manh thấy còn kém một bậc, cô
ta cũng là một hoa hậu học đường, gia thế cũng không kém, chỉ có việc học hành
là thua một chút, lần phân ban này bởi vì điểm có chút chênh lệch, không thể
vào được lớp 11-1, trong lòng cô ta rất buồn bực.
Sử Nghĩa Quốc là bị đuổi ra khỏi lớp 11-1, không chịu nhẫn nhịn được như cô
ta, hai người họ hiện tại cùng học lớp 11-4.
– Tiêu Hiểu, bạn đừng nghe bọn họ nói vớ vẩn, Ninh Manh đúng là xinh đẹp,
nhưng còn kém bạn một chút? Chẳng hạn dáng bạn ấy thon thả như bạn…
– Bạn muốn đùa giỡn với tôi? Tôi còn nhìn không ra suy nghĩ của bạn? Bạn dùng
những lời đường mật lừa bao nhiêu bạn gái rồi?
– Làm gì có chứ, Tiêu Hiểu, tôi đối với bạn là thật lòng…
Sử Nghĩa Quốc thanh minh liên tục, liền ôm lấy thân Tiêu Hiểu, cô ta thở nhẹ,
Đường Sinh đã chờ đợi rất lâu, là chờ cảnh này đây, ồ, cậu bạn họ Sử, bảo đảm
ngày mai cậu ta sẽ phải xấu hổ ở Giang Cao.
Tách, một bạt tai lên mặt Sử Nghĩa Quốc, Tiêu Hiểu dùng sức đẩy cậu ta ra.
– Bạn là đồ lưu manh, cẩn thận tôi tố cáo bạn…
Đường Sinh ở bên này úi một tiếng, Sử Nghĩa Quốc ơi là Sử Nghĩa Quốc, bản lĩnh
của cậu đây ư? Hắn cũng từng bị bạt tai, nhưng không giống cậu ta, cái bạt tai
của Ninh Hân rất có tình ý, làm toàn thân hắn khoan khoái dễ chịu, còn cái tát
này, quá đau?
Sử Nghĩa Quốc cũng choáng váng, hai mắt nổi đom đóm, khi hiểu được chuyện gì
đã xảy ra, Tiêu Hiểu đã chạy mất bóng, cậu ta dậm chân tức giận, miệng còn
nói:
– Tiêu Hiểu, Tiêu Hiểu, bạn quá độc ác? Tôi còn chưa đụng đến bạn mà? Có đáng
nhận cái bạt tai này?
– Này, không đáng là sao? Cần bao nhiêu tiền để bạn chữa trị sự tổn thương
trong tâm hồn?
Đường Sinh thoáng xuất hiện.
Sử Nghĩa Quốc giật mình kinh ngạc, vội quay đầu về phía hắn, trong ánh mắt có
sự hoang mang lo sợ.
– Đường Sinh, bạn, sao bạn lại ở đây?
– Đúng vậy, đúng lúc đi ngang qua, tôi nói bạn hay, bạn cũng quá vội vàng?
Chưa lấy được tình cảm của người ta, bạn cho rằng cô ấy sẽ vui lòng trao nụ
hôn cho bạn sao? Muốn làm cô ấy rung động, có hiểu được tình cảm hay không?
Xem ra bạn còn quá non nớt, nghĩ sẽ độc chiếm được cô ấy?
Sử Nghĩa Quốc nghĩ thầm, cậu ta quan tâm gì tới lòng cô ta nghĩ gì, sao phải
bình tĩnh từ từ tạo dựng tình cảm với cô ta? Có thể làm thì làm, ngoài miệng
lại nói:
– Đường Sinh, điều này không cần bạn dậy, tôi thích kiểu phụ nữ mạnh mẽ thế
này, như vậy mới thú vị.
– Bạn hèn hạ, hèn hạ nên nhận mấy cái bạt tai, tôi nói đúng chứ? Hì, ngày mai
sẽ có trên trang web của trường.
Sự đe dọa trong lời nói của Đường Sinh ý tứ rất rõ ràng, tay cầm di động giơ
lên.
– Ôi, không cẩn thận chụp được ở sân trường. Tình cảm. Bạo lực. Sức ép.
– Bạn…
Mặt Sử Nghĩa Quốc biến sắc.
– Đường Sinh, Đường Sinh, chúng ta không thù không oán, bạn sao phải trở mặt
với tôi?
Đường Sinh cất điện thoại, cười tủm tỉm nói:
– Bạn học à, ngay từ đầu tôi đã không ưa bạn rồi, bạn thì sao, cũng không cần
giả bộ, bạn cũng không ưa tôi? Tạo sức ép trong trường học về chuyện tình cảm
của hai chúng tôi, cái này nên ghi trên đầu của bạn? Hả?
Sử Nghĩa Quốc không nói được lời nào, vẫn ngụy biện:
-Chuyện đó có liên quan gì đến tôi? Là do các học sinh tự nói với nhau, trách gì tôi chứ?
– Bạn đã làm cái gì, tự bạn rõ, tôi chỉ muốn nói một câu, bạn và người anh Sử
Nghĩa Xương của bạn giống nhau, đều hèn hạ.
– Đường Sinh, đừng cho rằng tôi sợ bạn, bạn có dám nói tôi hèn hạ lần nữa?
Sử Nghĩa Quốc nắm chặt hai tay.
Đường Sinh bĩu môi, nói khinh thường:
– Bạn không phải hèn hạ, mà là rất hèn hạ, hèn hạ vô cùng, người hèn hạ nhất
Giang Cao chính là bạn.
– Cậu, cậu… tên họ Đường, đợi đó, hãy đợi đấy…
Sử Nghĩa Quốc cuối cùng không dám xông lên, nói xong liền bỏ đi.
Khi tiếng chuông lại vang lên, Đường Sinh đi về phòng làm việc của cô Mai
Chước, nhẹ nhàng gõ cửa, nhìn qua cửa sổ vào bên trong, không chỉ có mình cô,
tất cả nhóm giáo viên chủ nhiệm khối 11 đều ở trong phòng, cô Mai Chước nghe
thấy tiếng gõ cửa, theo bản năng quay đầu lại nhìn.
Kìa, tên nhóc đã tới, hắn xuất quỷ nhập thần, cả ngày không đi học, vừa tan
học thì hắn xuất hiện, làm người khác tức muốn chết.
Để quyển sách trong tay xuống, cô Mai Chước thong thả đi ra, dù sao vẫn không
nên để các giáo viên khác nhận ra sự không bình thường, mặc dù trong lòng cô
ta đang bắt đầu xao động, nhớ tới đội diễn “ Ba người phụ nữ cùng dạy bảo con”
trên sân khấu ngày hôm trước, rất khả nghi.
Sau khi đóng cửa lại câu đầu tiên cô ta nói chính là:
– Em đến đúng lúc lắm, sắp tan học mới đến quét dọn? Tôi đưa em lên lớp.
– Đừng, em cũng không phải người quét dọn chuyên nghiệp, vốn muốn đến học một
tiết tự học, nhưng giữa đường đụng phải kẻ hèn hạ nên…
Cô Mai Chước sửng sốt, vội hỏi đã xảy ra chuyện gì, Đường Sinh nói lại chuyện
đã gặp trước khi đi uống rượu.
– Em sẽ để bạn ấy xuất hiện trên trang web của trường.
– Không cần phải như vậy chứ? Đây là sự đả kích quá lớn.
Cô Mai Chước vẫn là quá tốt, dễ mềm lòng, lại nhìn nhận theo quan điểm của một
giáo viên.
– Lấy việc chỉ dẫn dạy bảo là chính, em và bạn ấy không thù không oán, mặc dù
lúc trước có chút hiểu lầm nhỏ, cũng nên bỏ qua, thêm một việc không bằng bớt
đi một việc.
Đường Sinh một lần nữa nhắc lại lời của hai thầy giáo:
– … Thằng nhóc này làm chuyện xấu sau lưng, tôi tha cho nó mới lạ.
Hóa ra là như vậy, trong lòng cô Mai Chước cũng thầm mắng Sử Nghĩa Quốc, người
núp ở phía sau đâm bị thóc chọc bị gạo, gây bất hòa, anh trai Sử Nghĩa Xương
của cậu ta cũng không thể bằng được, hành động của cậu ta thật đáng giận, cô
ta cũng không khuyên Đường Sinh đừng đưa mấy tấm ảnh đó lên trang web của
trường nữa, có thể quản được hắn sao.
– Đường Sinh, cuối tháng kiểm tra rồi, em cần phải học mấy ngày với tôi? Tôi
không hiểu em làm gì ở bên ngoài?
– Cô đồng ý với em một điều kiện, em sẽ ngoan ngoãn đi học, có được không ạ?
– Tôi thấy em muốn bị đánh? Trong mắt có còn cô giáo chủ nhiệm này không?
Cô Mai Chước trợn mắt.
– Là muốn bị đánh, đi, chúng ta qua bên góc cầu thang để cô đánh em? Vẫn là
mông bên trái chứ ạ?
Cô Mai Chước xấu hổ, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ.
– Đi ngay, tôi mặc kệ em, tên nhóc hư hỏng, em làm tôi tức chết mất thôi.
– Hì, là em không tốt, làm cô giận, phạt em tối nay mời cô ăn cơm, ăn no rồi
thì mới có sức đánh em.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi