Cực Phẩm Thái Tử Gia – Chương 146: Chị em họ Bích – Botruyen

Cực Phẩm Thái Tử Gia - Chương 146: Chị em họ Bích

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Một khu các doanh nghiệp nhỏ vây quanh phố Thương mại Giang Giáo trong thời
gian ngắn đã thu hút sự chú ý của những người trong ngoài Thành phố Giang
Lăng.

Mấy ngày này, giá đất phố Giang Giáo bỗng nhiên tăng lên đột ngột, giới truyền
thông báo chí cũng làm rầm rộ, giới bất động sản thì xôn xao và rối loạn, có
người giậm chân đấm ngực giận dữ, có người than ngắn thở dài, có người chửi mẹ
mắng cha, có người vỗ tay cười ha ha, đủ các loại biểu cảm.

Việc dỡ bỏ ngõ Lão Đường hôm nay rất quan trọng, danh tiếng của Tỷ phú Đường
Dục lại càng được nâng cao lên, thật sự từ một người giàu mới nổi biến thành
người có công kiến thiết thành phố, buổi chiều, một số lãnh đạo của Thành ủy
và Ủy ban nhân dân Thành phố đích thân đến hiện trường xem xét việc giải
phóng mặt bằng ngõ Lão Đường, thể hiện sự quan tâm của các lãnh đạo tới nhân
dân, kỳ thật là vì gợi ý của Bí thư Đường nên mới đến.

Chính Đường Dục được nghe anh chàng đeo kính báo cho tin tức này, lửa cháy đến
chân vội nhảy ra khỏi bồn tắm, chạy đi tiếp các vị lãnh đạo.

Trước khi đi ông ta dặn anh chàng đeo cứ tiếp tục ngâm nước cùng Đường Sinh,
nếu hắn có yêu cầu đặc biệt gì, thì cứ đáp ứng.

Đây là lần đầu tiên anh chàng đeo kính được là chính mình và được ngâm cùng
một chỗ với Đường Sinh, anh ta cảm thấy rất vinh hạnh, vô cùng xúc động.

Đường Sinh thì sao, ngâm cùng với anh ta thì cảm thấy có chút buồn bực, thế
nhưng, người này vẫn còn có giá trị lợi dụng, anh ta biết khá nhiều việc, việc
anh ta có thể làm được cũng rất nhiều, khả năng của anh ta tương đối mạnh,
hoàn toàn có thể biến anh ta trở thành một nô tài để bóc lột sức lao động,
thân thể của con người xấu xí này không ngờ cũng to lớn vạm vỡ, không giống
như vẻ đáng khinh bên ngoài, cơ bắp cuồn cuộn, mấy vết sẹo rất sâu, cũng như
bản thân tự nói, đã từng bị chém, từng chém người, hơn mười tuổi anh ta đã bắt
đầu lăn lộn trên xã hội.

Con người này có đầu óc khôn khéo, biết nhìn mặt đoán lòng, lại làm việc rất
tốt, Đường Dục coi anh ta như một người giúp việc đắc lực.

Khó có được cơ hội gần Đường Sinh như thế này, điều đầu tiên anh chàng đeo
kính phải công nhận rằng làm những người đàn ông phải xúc động vì vẻ đẹp.

– Cậu Sinh, Giang Lăng có một cô gái xinh đẹp, tuyệt sắc thời nay, danh tiếng
xa ngàn dặm, có muốn tôi mời đến…

Đường Sinh cười khinh, biết người mà anh ta nói là Giám đốc Bích Nguyệt Tâm
Giang Lăng Nhân, kiếp trước hai năm lăn lộn ở Giang Lăng, cô ta là người đầu
tiên cho hắn cảm giác ấm áp trên giường, cô ta rất có sở trường về khoản này,
những người đàn ông bình thường không cưỡng lại được cô ta, nhưng cô ta có
tính lẳng lơ, đúng là ai cũng có thể làm chồng, người như vậy, cả đời hắn thật
không có chút hứng thú nào.

Cái gì mà tiếng tăm? Chẳng qua chỉ là cá muối dưới chân, gặp phải tình hình
đặc biệt lúc ấy gượng gạo co giật mà thôi, không đặc sắc.

Theo anh chàng kính mắt thì những cô gái xinh đẹp lẳng lơ tràn đầy sức hấp dẫn
với những cậu thanh niên mười bảy tuổi, Đường Sinh là ngoại lệ?

Đường Sinh đầu đang gối ngửa lên bờ bể tắm, đôi chân to khỏe duỗi thẳng, đứng
lên làm nước dập dờn bồng bềnh, hắn nhíu mắt nhìn trần nhà, trong đầu hiện ra
những khuôn mặt xinh đẹp của Ninh Hân, La Sắc Sắc, Mai Chước và Vương Tĩnh.

Duy chỉ không có Đường Cẩn, cô ta, giấu sâu bên trong, khi ham muốn, người đầu
tiên nghĩ đến nhất định sẽ không phải là Đường Cẩn.

Không muốn trả lời câu nói của anh chàng đeo kính, tỏ ý muốn nghỉ ngơi một
lát, anh ta phải lập tức đi ngay.

Anh chàng đeo kính lúc đầu đang cao hứng chợt tiêu tan, như bị mất mát gì đó,
lướt mắt nhìn thân hình chắc khỏe của hắn, anh ta nuốt nước miếng ngưỡng mộ,
da ửng đỏ, khắp người cơ bắp nổi cuồn cuộn, ngày thường hắn mặc quần áo, dù
thế nào cũng không thể thấy sự nhanh nhẹn khỏe mạnh như thế này, khó trách hắn
bản lĩnh và sung sức như vậy.

Hồi nhỏ anh chàng đeo kính có nghe các cụ già nói qua, những cậu bé từ nhỏ có
dấu hiệu nhanh nhẹn khỏe mạnh phóng khoáng, tiêu biểu cho tính cách vững vàng
và có nghị lực, không chịu khuất phục, quả cảm, có lòng kiên trì, có dũng khí,
tuyệt đối không do dự thiếu quyết đoán, dường như không sai, Đường Sinh chính
là người như thế?

Dựa vào gia thế hiện tại của Đường Sinh, có thể đoán được sau này hắn sẽ là
người đội trời đạp đất, nếu có thể đi theo người như vậy thì tốt rồi.

Không dám làm phiền Đường Sinh nữa, anh ta nhẹ nhàng bước ra khỏi bể tắm, quấn
khăn tắm rồi đi ra ngoài, hai chuyên viên chăm sóc thấy anh ta đi, cũng đều
đứng dậy chào, hai người họ mặc áo tắm, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng phục vụ.

– Không nên vào trong làm phiền anh ta, nhưng phải ở cửa để ý, nếu thấy cậu
ấy ngủ không ngon thì vào là OK.

– Hiểu rồi, cậu Tam, chúng tôi không dám vào, cậu, cậu có muốn chị em chúng
tôi xoa bóp một chút không?

Anh chàng đeo kính không có hứng thú với loại này, xua tay:

– Hôm nay tôi không có hứng, các cô cứ để ý cậu Sinh là được.

Mấy phút sau anh chàng đeo kính liền ra khỏi phòng, đi thang máy, vào phòng
khách lại đụng phải ông chủ lớn nhất Giang Lăng.

Ông chủ lớn nhất Giang Lăng đương thời, chính là chỉ Bích Tông Nguyên, anh ta
cũng là người thay thế đời thứ ba của dòng họ Bích, cha của anh ta dần dần ủy
quyền cho anh ta, công việc làm ăn của nhà họ Bích cũng từng bước đặt lên tay
anh ta, bộc lộ tài năng, chủ yếu là anh ta được chị giúp đỡ.

Lúc này, Bích Tông Nguyên thông minh tài hoa đang cùng một người phụ nữ xinh
đẹp nho nhã đi về phía thang máy, khi gặp anh chàng đeo kính, cậu ta khẽ mỉm
cười lấy lệ, không nói gì, trong mắt cậu ta, anh chàng đeo kính không là gì.

Biểu hiện khách sáo bên ngoài chẳng qua là giữ thể diện cho Đường Dục, ngoài
ra cũng là một loại thái độ khôn khéo, không làm mất lòng cũng không để lại ấn
tượng xấu trong lòng những người điều tra đang chấp hành pháp luật kia, cậu ta
hiểu rõ, anh chàng đeo kính và quân đội Giang Lăng là hai kẻ lưu manh còn ẩn
trong bọc mủ.

– Chào Chủ tịch Bích.

Anh chàng đeo kính cũng biết người có địa vị như vậy sẽ không coi anh ta ra
gì, ngoài mặt khiêm nhường cũng coi như biết người biết ta.

Mà dáng người khoan thai cao quý, phong thái yêu kiều kia thu hút anh ta,
xuyên qua chiếc kính màu trà có thể nhìn thấy ánh mắt ngời sáng xinh đẹp tuyệt
trần, chiếc khăn lụa màu tím quấn quanh cổ trắng thon dài thêm sáng rực rỡ.

Người phụ nữ ăn mặc đơn giản toát ra sự thanh lịch mộc mạc, chiếc áo khoác màu
xám, gấu đơn, bẻ cổ, rộng, vạt áo ôm ngực, bó eo, lộ ra làn da trắng, bên
trong là chiếc áo phông cổ tròn, chiếc quần cùng màu rộng thùng thình, mềm và
mỏng, thõng thẳng xuống, thấp thoáng có thể thấy được hình dáng đôi chân đẹp,
khuỷu tay đeo túi xách, có nhãn “ LV” sáng loáng.

Kìa, Louis Vuitton, chiếc túi xách tinh tế nhãn hiệu nổi tiếng thế giới, người
sở hữu món hàng xa xỉ như vậy, hoàn toàn có thể xếp vào giới quý tộc.

Thực ra trang phục mà người phụ nữ này mặc tất cả đều là hàng hiệu tốt nhất
thế giới, từ trang phục đến trang sức đều được trau chuốt, ăn, mặc, dùng, đùa,
dưỡng, cũng đều hết sức sang trọng lịch sự, có tiền chính là quý tộc, quý tộc
nhất định có tài sản lớn cả trăm triệu.

Phía sau hai người họ, còn có một người cao lớn khỏe mạnh da ngăm đen đi theo,
ngoại hình tao nhã quý phái, y như chủ nhân, đầu ngẩng cao, mũi lớn miệng
rộng, hai tai nhọn dựng thẳng, đôi mắt sáng trong, dọa chết người.

Theo sau là ba, bốn người đeo kính râm nhanh nhẹn khỏa mạnh, vừa nhìn liền
biết là vệ sĩ, đều mặc trang phục tây màu đen.

Nhìn họ đi vào thanh máy, anh chàng đeo kính mới cảm thấy sau lưng mình toát
mồ hôi, họ còn lưu manh hơn anh ta? Mà Đường Dục chỉ là người mới nổi ở trong
tỉnh? Người phụ nữ kia chính là Lý phu nhân đã di cư sang Pháp như trong
truyền thuyết, Bích Tú Hinh sao?

Người giàu nhất Giang Lăng, chỉ sợ cũng là hạng nhất hạng nhì trong toàn tỉnh?
Đây chẳng qua chỉ là suy đoán, ai biết cô ta rốt cuộc có bao nhiêu tài sản?

Trong thang máy, người đi cùng Bích Tông Nguyên chính là chị của cậu ta Bích
Tú Hinh, cũng là cổ đông thứ nhất của Giang Lăng Nhân, là một thành viên được
gia đình họ Bích vô cùng tôn kính, trên thực tế, tài sản của cô ta lúc này còn
nhiều hơn toàn bộ gia sản của dòng họ Bích.

– Chị, người ban nãy chính là cẩu nô tài trung thành Đường Tam Thái trợ lý
của Đường Dục, có người gọi anh ta là anh chàng đeo kính, cũng có người gọi là
cậu Đường Tam.

Bích Tú Hinh đẩy kính lên trán, lộ ra đôi mắt tuyệt đẹp, sáng long lanh, khẽ
cười:

– Tông Nguyên, bốn năm chị rời Giang Lăng, dường như chưa nghe nói qua về
người này? Đường Dục phát đạt, thật sự thăng quan tiến chức thuận lợi?

Bích Tông Nguyên cười phản đối.

– Ông ta được gọi là tỷ phú Giang Lăng, trên thực tế chỉ là hư danh mà thôi,
sao so sánh được với chị của em? Một cái chân lông cũng không xứng? Ông ta chỉ
là một kẻ giàu có mới nổi trong vùng, tầm nhìn hạn hẹp, quen thói giang hồ,
không đáng giá chút nào.

Bích Tú Hinh nhíu mày, ung dung liếc nhìn cậu ta.

– Chị đi mấy năm cứ nghĩ rằng em sẽ có chút tiến bộ, sao vẫn điên cuồng như
vậy? Đừng coi thường bất kỳ một đối thủ nào của em, lần này Đường Dục đột
nhiên quy hoạch phố thương mại Giang Giáo, có thể thấy ông ta rất khôn ngoan.

Bị chị trách mắng, Bích Tông Nguyên xấu hổ, cúi đầu cười nói:

– Đúng vậy, chị, lần này thật là nkhông ngờ.

– Ừ, chị nếu đã trở về thì cũng nên làm chút gì đó chứ? Ngõ Lão Đường ở Giang
Lăng cũng có thể dỡ bỏ, hơn nữa không ai oán giận, Đường Dục, không nên khinh
thường con người này, Bí thư Thành ủy mới tới cũng là người quyết đoán, dần
dần có thể qua lại xem.

– Chị, là thật, Đường Dục thực sự là đã làm việc tốt, không ít người nói ông
ta có quan hệ thân thiết với Bí thư Thành ủy mới.

– Chuyện đó chúng ta không nên xen vào, chính trị là chính trị, kinh doanh là
kinh danh, hai việc hoàn toàn cách biệt, nếu Đường Dục làm chuyện gì khiến Bí
thư Đường khó chịu, thì người ta đá văng ra một nhát là xong, kế hoạch phố
thương mại Giang Giáo phù hợp với mục tiêu chị quay về nước đầu tư, xây dựng
một thời đại mới có tính tiêu chuẩn đặc trưng là một thành phố kinh tế thương
mại phát triển nhanh theo hướng gió, đưa tên tuổi lên cấp thế giới, càng có
thể xóa bỏ dáng vẻ quê mùa không hợp thời của các thành phố trong nước, phát
triển toàn diện cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, mục đích của chị
là lập nên một căn cứ.

Lần này Bích Tú Hinh về nước phát triển sự nghiệp, tự nhiên thấy được thị
trường tiềm ẩn hơn một tỷ người trong nước, miếng bánh ngọt này quá lớn.

– Chị, điều kiện trong nước không giống như bên nước ngoài, xu thế quan chức
nhập vào giới kinh doanh rất đông, thủ đoạn cũng nhiều, không tốt như ở nước
ngoài.

– Tông Ân, em đừng quên chúng ta cũng là con cháu quan chức, chẳng qua là thế
hệ này người nhà họ Bích không tham gia vào quan trường, nhưng trong kinh
doanh, chúng ta lại có được sức mạnh mà trước nay chưa từng có, tạo ra một đế
quốc thương mại, chị tin có thể chiếm lĩnh thị trường rộng lớn trong nước.

– Vâng, em tin chị của em có khả năng đó, bốn năm ở Pháp chị cũng không tạo
ra một lợi thế nào sao?

Bích Tú Hinh cười:

– Nước ngoài càng cạnh tranh mạnh, giá thành càng cao, cũng không
có sức lao động đơn thuầnrẻ như trong nước..

– Chị, chị nói sức lao động đơn thuần, là chỉ lao động giá rẻ
trong nước sao? Đơn thuần? Ha, từ này hay đấy.

– Người trong nước thật thà chất phác, không soi mói và keo kiệt như
bên đó, chị cũng không định sẽ ức hiếp người dân, em đừng cười chị.

– Em làm sao dám?

Bích Tông Nguyên cười ha hả.

– Chị, sau này chị ở lại đây đi, lầu Tú Hinh của chị vẫn chưa có ai ở, nó chỉ
thuộc về chị, cấp cao nhất của Giang Lăng Nhân về sau sẽ là nơi ở của riêng
chị, việc của phố Giang Giáo, em bàn với Đường Dục trước.

– Ừ, chị nghỉ ngơi một chút, em cùng Đường Dục nói chuyện, Đường Dục vui vẻ
hợp tác với chúng ta , tài chính do chị đảm bảo.

Bích Tú Hinh về nước là muốn thực hiện tham vọng, lúc này đôi mắt đẹp bi
thương, nhớ đến linh hồn chồng mãi tha hương bên xứ người.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.