Cực Phẩm Thái Tử Gia – Chương 145: Bích Tú Hinh – Botruyen

Cực Phẩm Thái Tử Gia - Chương 145: Bích Tú Hinh

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Trong căn hộ hào hoa xa xỉ ở Giang Lăng Nhân, Đường Sinh cùng với La Sắc Sắc
và anh chàng đeo kính, Đường Dục, cùng với hai cánh tay đắc lực khác của ông
ta, hai nhà doanh nghiệp Đường Vạn Long và Đường Thiên Minh ngồi quanh bàn,
cụng ly cùng nhau ăn uống.

Trong trí nhớ của Đường Sinh không có ấn tượng sâu sắc đối với hai người Đường
Vạn Long, Đường Thiên Minh, kiếp trước trong hai năm hắn ở Giang Lăng, chỉ
giành hết tâm trí vào chơi bời cờ bạc, căn bản không nghĩ tới làm ăn buôn bán
gì, vì thế cũng chưa từng chú ý đến những người ở phương diện này.

Đường Vạn Long và Đường Thiên Minh sớm đã cùng đi theo Đường Dục bắt đầu sự
nghiệp, hai người họ đều đã ngoài 40, vừa nhìn liền biết là những người thành
công, ngoại hình bình thản sang trọng, nét mặt hồng hào, trong ánh mắt ẩn chứa
nụ cười thông minh lanh lợi và sáng suốt, chất giọng hài hước, hai người họ
thỉnh thoảng lướt nhìn qua khuôn mặt xinh đẹp của La Sắc Sắc, những kiểu người
như hai bọn họ, có tiền và địa vị, rất thích trêu ghẹo phụ nữ.

Tuy nhiên, hai người họ biết La Sắc Sắc là của riêng Nhị Thế Tổ, chỉ dám hoang
tưởng một chút, Đường Binh chính là bài học thất bại tốt nhất, bởi vì chủ ý
muốn tán bạn gái Đường Cẩn của Đường Sinh, rút cuộc bây giờ vẫn còn đang ở
trại cai nghiện.

Những việc này, người thông minh đều có thể nhìn thấy, cho nên trong lòng hai
người họ biết rất rõ, mấy ngày nay thường giao thiệp với La Sắc Sắc, nhưng họ
hiện tại đều tỏ ra rất kính trọng, mấy lần thấy Thư ký Lý ( Lý Trọng Phong)
đều rất kính trọng cô ta, điều này càng làm hai người họ nghĩ tới Bí thư
Đường, La Sắc Sắc có thể là bạn gái của Bí thư Đường? Mà cô ta thường xuyên
xuất hiện bên cạnh Đường Sinh chẳng qua chỉ là để che giấu.

Liên tưởng đến những việc này, lại làm da đầu họ ngứa hơn, Chủ tịch La xinh
đẹp hoàn mỹ này, chỉ có thể ngắm mà không thể có được, chuyện viển vông.

Đường Vạn Long là Phó Tổng gám đốc của Tập đoàn Giang Dục, chịu trách nhiệm
hoàn toàn về ngành công nghiệp cơm hộp, Đường Thiên Minh cũng là Phó Tổng gám
đốc, chịu trách nhiệm về ngành công nghiệp phụ trợ và bất động sản Giang Dục
mới thành lập, vị trí và quyền lực thực tế của hai người họ mạnh hơn nhiều so
với anh chàng đem kính, thế nhưng anh chàng đeo kính này ngang như người thư
ký bé nhỏ và trợ lý riêng của Đường Dục, là thân tín của ông ta, cũng vì vậy
mà địa vị của anh ta được nâng lên, hai người kia cũng không dám khinh thường
anh ta.

– … Ngõ Lão Đường đã chính thức giải phóng mặt bằng, tôi cũng đã nói rõ với
Bí thư Đường, cũng đều đã có công văn gửi Ủy ban nhân dân quận và Chủ tịch
quận Ninh, không có cậu Sinh chuẩn bị kế hoạch và triển khai hoạt động, toàn
bộ mọi việc sẽ không thể thành công tốt đẹp như vậy.

Đường Dục nâng ly rượu lên, nói ra câu nói thật tâm từ tận đáy lòng, mặc dù
cho tới hôm nay ông ta vẫn còn nghi ngờ Bí thư Đường đang âm thầm đứng sau
giật dây, nhưng không thể không giữ thể diện cho Đường Sinh, ông ta, Đường Vạn
Long và Đường Thiên Minh đều nâng ly, cùng hướng về phía Đường Sinh kính rượu.

Đường Sinh không đáp lễ, ly cũng không bưng lên, cười cười, quay đầu nói với
Đường Dục:

– Bác Dục, ly này kính chị Sắc Sắc của cháu đi, người lập được công là chị
ấy, từ đầu đến cuối đều là chị ấy bận rộn lo toan, cháu không làm gì cả, không
dám kể công, hay là cảm ơn chị ấy đi.

Thằng nhóc xấu xa, chẳng phải hắn lại bày đặt giả bộ sao? Bây giờ ngay cả ly
rượu chúc của Đường Dục hắn cũng không thèm để ý? La Sắc Sắc thầm oán trách
Đường Sinh, trong lòng cô ta rất rõ, hắn là cố ý đề cao sức ảnh hưởng và tầm
quan trọng của “ chị Sắc Sắc” với Đường Dục, điều này thật là sáng suốt, nghĩ
mà xem, một “ chị Sắc Sắc” bên cạnh hắn ai cũng phải kính trọng giữ ý với cô
ta, như vậy hắn chẳng phải càng ngạo mạn sao?

Ở trước mặt những người này, La Sắc Sắc luôn tươi cười, cô ta biết nụ cười của
người con gái đẹp sẽ làm một số người đàn ông có lòng dạ xấu xa phải điên đầu
suy nghĩ, cô ta cũng không muốn trở thành i đối tượng theo đuổi của những ý đồ
xấu xa, vì thế, cô ta từ đầu đến cuối vẫn luôn xinh đẹp thanh lịch.

Đường Dục làm như đã quen với kiểu thái độ không mặn không nhạt này của Đường
Sinh, tự ông ta kính rượu hắn, hắn ngay cả ly cũng không nhấc lên, không sao,
ai bảo hắn là cậu ấm số một của Giang Lăng chứ? Ai bảo hắn được người ta giúp
đỡ có thể hô mưa gọi gió chứ? Phó Chủ tịch thành phố họ Lưu cũng chính là thất
bại thảm hại trong tay hắn, người khác không biết rõ điều này, nhưng trong
lòng Đường Dục thì biết rất rõ, con người nhì tưởng như lương thiện này, không
dễ đối phó.

La Sắc Sắc liền giữ thể diện cho mấy người Đường Dục, nhấp một ngụm, mấy người
bọn họ cũng không dám ép Chủ tịch La uống hết ly rượu.

– Hôm qua đã ký thỏa thuận sáu trăm mẫu đất của nhà máy Ổ Trục, khoản tiền
chắc chắn phải trả trước cũng đã nộp vào phòng Tài chính quận, vì vậy hôm nay
Chủ tịch quận Ninh nể mặt bất động sản Giang Dục, xem như là chính thức gặp
mặt cô, đây cũng là may cho Đường Sinh, nhìn như tình hình rất tốt, nhà máy Ổ
Trục phá sản từ lúc mới bắt đầu đã làm cho giới bất động sản Giang Lăng chấn
động, mấy ngày qua bàn tán sôi nổi, đều bận tối mắt.

Trong lời nói của Đường Dục còn có ẩn ý, nói xong nhìn thoáng qua Đường Thiên
Minh, Đường Thiên Minh liền hiểu ý mỉm cười, tiếp lời ông ta nói với La Sắc
Sắc:

– Chủ tịch La, tôi có nghe Chủ tịch Đường của chúng tôi nói, sáu trăm mẫu đất
của nhà máy Ổ Trục cậu Sinh đặt mua năm mươi mẫu, về giá đất, cũng nên tính
theo phương thức thỏa thuận trước, tôi sẽ nhanh chóng phác thảo một bản hợp
đồng, chỉ cần “ Cẩn Sinh” của các vị chuyển khoản…

Nói tới đây, ông ta liền dừng lại giữ ý, sau đó mỉm cười vui vẻ, ý tứ chính là
có tiền thù lao, ông ta liền giao hợp đồng cho mấy người họ.

La Sắc Sắc không nói gì, vẻ mặt cũng không dao động, chỉ liếc mắt về phía
Đường Sinh, hắn chẳng phải là người lắm mưu nhiều kế sao?

– Việc này chưa cần nói vội, các vị cứ giữ lại số mẫu đất mà tôi đặt mua là
được, không phải là sợ tôi thiếu tiền đấy chứ?

Lời nói của hắn có phần sắc nhọn, khiến cho mặt của Đường Thiên Minh đã đỏ
càng đỏ hơn, hơi cúi thấp đầu xuống cười gượng.

Đường Dục ha ha cười nói:

– Cậu Sinh, đừng hiểu lầm, tình hình tài chính của tôi gần đây hơi căng, cũng
không thiếu chút tiền đó đâu!

– Bác Dục, gia đình bác bề thế, đương nhiên khoản tiền đó không là gì, cháu
thực là nghèo mà, bác cũng đã biết… Được rồi, ăn no rồi, chúng ta đi thử
giọng, cháu còn có giải pháp hay muốn chia sẻ với bác, đừng nói cháu phát tài
mà không gọi bác.

– Ha… Cậu Sinh, tôi thích giải pháp của cậu, nhìn vào tình hình hiện tại,
một giải pháp của cậu, làm cả giới bất động sản Giang Lăng đều giật mình,
người ở văn phòng chính của bất động sản Giang Thị vội chạy đến Giang Lăng,
ông vua bất động sản Giang Lăng Trần Trọng Hiền phải để bà xã của ông ta quay
về, bất động sản Giang Dục của tôi mới thành lập chưa lâu, áp lực quả thật là
quá lớn!

Bất động sản Uông Thị cũng cử người từ Tổng công ty đến, chính là nói về người
đã từng có duyên gặp Đường Sinh một lần ở cổng trường học Uông Sở Tình.

Nhà bất động sản Giang Lăng Trần Trọng Hiền, con người này không thể không
nhắc đến, đầu những năm 80 đã có chút danh tiếng ở Giang Lăng, hai mươi năm
sau chính là bây giờ, ông ta đã là nhà bất động sản lớn nhất Giang Lăng, thế
nhưng người này tuổi già sức yếu, hiện đang ở bên nước ngoài an dưỡng, rất ít
khi về đây.

Bất động sản Trần Thị của Trần Trọng Hiền không chỉ đứng thứ nhất ở Giang
Lăng, mà đứng vị trí nhất nhì trong phạm vi toàn tỉnh thành, đủ để đứng ngang
hàng với bất động sản Uông Thị ở tỉnh thành Nam Phong, nghe nói ông ta đã
ngoài bảy mươi rồi, mấy năm trước còn lấy một người kém ông ta mấy chục tuổi
làm vợ.

Người giàu có ít vợ, người khác ngoài ngưỡng mộ ra thì còn ghen tị, có thể như
người ta sao? Già không phải hay. Sắc, chính là thích người đẹp còn trẻ, ai
làm khó dễ được ông ta? Trần Trọng Hiền đúng là có gia tài lớn cả trăm triệu,
những đáng tiếc là ông ta không có phúc, nói xót thương một chút, không có con
cái, cả đời ông ta kiếm tiền làm giàu gia thất, khổ ở chỗ người kế thừa, cuối
cùng ai sẽ là người được hưởng lợi ích? Đương nhiên là vợ ông ta.

Bích Tú Hinh, nghe tên cũng có thể đoán được người, người này xinh đẹp, sắc
nước hương trời, người cũng như tên, viên ngọc sáng ngời, người phụ nữ tài
giỏi ở Giang Lăng.

Cô ta, đã từng là một người lãnh đạo trẻ tuổi già dặn ở Giang Lăng, đầu những
năm 90 Bí thư Thành ủy Bích Vân Thiên, chính là cha của cô ta, gia đình họ
Bích ở Giang Lăng là một gia đình bề thế, lúc đầu không nổi tiếng bằng nhà họ
Đường ở Giang Lăng, thế nhưng sau những năm 60 sau khi họ Đường suy thoái, họ
Bích liền nổi lên, họ Bích của ngày hôm nay là đệ nhất Giang Lăng, gia đình
cực kỳ giàu sang quyền thế, Đường Dục cũng không thể so sánh được.

Vì vậy khi nhắc đến “ bà xã của Trần Trọng Hiền” đôi mắt của ông ta cũng sáng
lên, làm ông ta rung động không phải riêng gì Bích Tú Hinh xinh đẹp nho nhã,
mà còn là vì cô ta đại biểu cho cả một gia tộc bề thế, cô ta dựa vào trí tuệ
và sự khôn ngoan tuyệt vời của mình, để thương nghiệp họ Trần nhập chung với
nhà họ Bích.

Đường Sinh không có ấn tượng với người tên Bích Tú Hinh này, ngay cả gặp mặt
cũng chưa gặp qua, kiếp trước trong hai năm hắn lăn lộn ở Giang Lăng, Bích Tú
Hinh không ở trong nước, còn đang ở nước ngoài cùng ông chồng già Trần Trọng
Hiền, được nghe nhắc qua tên của cô ta, là từ người con gái tên Bích Nguyệt
Tâm đó, người này là Giám đốc Giang Lăng Nhân, cũng là một người trong gia
đình họ Bích, cổ đông lớn nhất của Giang Lăng không phải là Đường Dục, mà là
gia tộc họ Bích, Bích Tú Hinh mới là cổ đông lớn nhất nắm trong Giang Lăng
Nhân, cô ta cũng là người trong gia tộc họ Bích, có tiền tài và quyền thế
nhiều nhất.

Em trai Bích Tông Nguyên của Bích Tú Hinh chính là Tổng giám đốc thứ nhât của
hiện nay của Giang Lăng Nhân, về phần Chủ tịch Bích Tú Hinh, hiếm khi gặp được
cô ta.

Ninh Hân được Giang Lăng Nhân tặng “ Thẻ hội viên chính thức” chính là nhờ
Bích Tông Nguyên hối lộ cơ quan chấp hành pháp luật. Anh ta bằng tuổi với Ninh
Hân, cũng là bạn học thời trung học với cô ta, thời học cấp ba cũng từng theo
đuổi cô ta, nhưng khi đó Ninh Hân thanh khiết lạnh lùng không cho bất kỳ ai
một cơ hội nào, tất cả những cậu ấm hay công tử con nhà giàu muốn gần gũi và
trêu ghẹo cô ta, không ai là không bị võ Thái Cực đánh cho bầm dập mặt mũi.

Sau khi rời trường, sự ngổ ngáo này dần dần tiêu tan, không còn tình yêu trong
sáng thuần khiết, Bích Tông Nguyên vẫn hy vọng có được vị trí trong trái tim
của Ninh Hân, nhưng anh ta không nhất định phải cưới một người dữ như sư tử Hà
Đông về làm vợ, sau vài lần giao thiệp, hy vọng cũng phai mờ, bà chằn Ninh vẫn
trong sáng nhưng lạnh lùng, không tìm thấy một chút cảm giác có thể nào, mặc
dù anh ta khá đẹp trai.

Ngâm mình trong bể nước nóng đang bốc hơi ngùn ngụt, từ sau tấm rèm, Đường Dục
liền nói về chuyện của gia đình họ Bích, nhất là hai chị em Bích Tú Hinh và
Bích Tông Nguyên, Đường Sinh lúc này mới hiểu, thì ra cậu chủ họ Bích đã từng
theo đuổi Ninh Hân, đáng thương, chỉ sợ ngay cả cầm tay cô ta cũng chưa từng
ấy chứ? Suýt chút nữa là hắn cười thành tiếng, trong lòng hắn lúc này thấy có
chút hứng thú với người tên Bích Tú Hinh đó.

Người phụ nữ này ngầm là giàu nhất Giang Lăng, muốn hình thành đế quốc độc
quyền thương mại ở Giang Lăng, sợ rằng không thể tránh khỏi phải gặp gỡ với cô
ta.

– Cậu Sinh, không nói chuyện bọn họ nữa, cậu có biện pháp mới gì cho tôi vậy?
Dạo này tôi bị công kích nặng nề, ôi.

Đường Dục cũng có lúc khóc than, mơ hồ cảm thấy chính ông ta đang bị lún vào
một vũng bùn, vũng bùn kiếm tiền, ông ta sợ Đường Sinh lại đề ra chủ ý muốn
ông ta đầu tư gì đó, nào có tiền mà đầu tư chứ? Một kế hoạch phố thương mại
Giang Giáo, đã đủ làm ông ta kiệt quệ rồi.

– Bác Dục, bác cho rằng cháu muốn kéo bác đầu tư vốn ư? Đúng, cũng không
đúng, bác đã nghe nói qua về ngân hàng Nam Hối chưa?

Vừa nghe đến ngân hàng Nam Hối, Đường Dục mắt sáng hẳn nuốt nước miếng ngồi
vào chỗ.

– Cậu Sinh, cậu nói đi, là ý gì?

– Bác Dục, Tập đoàn Giang Dục của bác, quy mô tổng thể từ đầu đến cuối không
thể chỉ mở rộng trong giới hạn ở Giang Lăng, không nghĩ qua sẽ mở rộng ra tỉnh
Nam Phong sao? Nếu bác có dự định này, cháu rất vui lòng giới thiệu bác với
quản lý cấp cao của văn phòng chính ngân hàng Nam Phong, bác suy nghĩ kỹ đi.

Đường Dục xúc động, ngân hàng Nam Phong là ngân hàng tư doanh lớn nhất tỉnh
thành này, hai năm trước đã niêm yết trên thị trường, tài chính hùng hậu, có
thể dễ dàng triển khai hoạt động hơn các ngân hàng thiết lập quan hệ ngoại
giao buôn bán rất nhiều, cho tới nay ông ta vẫn ước muốn có thể mở được con
đường đi vào ngân hàng Nam Phong, nhưng khổ nỗi không thấy đường.

Bây giờ giảipháp của Đường Sinh làm ông ta nghĩ tới Liễu Tài Thần, người này
là cậu của hắn, cũng là anh ruột của Trưởng phòng Liễu.

– Tôi hiểu rồi, cậu Sinh, tôi giúp cậu, hợp đồng năm mươi mẫu đất đó ngày mai
tôi sẽ đưa cho cậu, ha ha.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.