Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Ở tầng dưới, Đường Sinh nhìn linh vị và quan tài, ngoại trừ Vương Hổ đang đốt
tiền giấy, hai bên còn lại lẻ loi ba có mấy người bạn học và đồng nghiệp của
Vương Tĩnh, nhưng thấy trời đã tối, mấy người họ liện bàn bạc một người thay
mặt nói với cô một tiếng rồi tất cả đều về nhà, có ở lại cũng không giúp được
gì, Đường Sinh liền nói thẳng mấy người họ có thể đi được rồi.
Gần bảy giờ, trời đã tối, Vương Hổ cũng muốn đứng lên, cậu ta cảm thấy hơi sợ
khi một mình quỳ trước linh vị của mẹ.
Thực ra cậu ta đã biết Đường Sinh từ trước, cũng biết một số chuyện về hắn,
lần trước ở tiệc sinh nhật Tiền Chấn Đông cậu đã biết qua, nhưng từ chiều tới
giờ, cậu không nói gì với hắn, một mặt là vì tâm trạng buồn rầu, mặt khác là
vì không muốn gây sự với hắn.
Cậu ta cũng có lòng tự trọng, cho rằng Đường Sinh chẳng qua chỉ là bà con thân
thích của tỷ phú họ Đường, không có giỏi giang gì, mà mẹ của cậu ta là triệu
phú, có kém gì hắn đâu? Còn nữa, trong lòng cậu ta đang nghi ngờ hắn và chị
của cậu ta có quan hệ gì đó.
Suy bụng ta ra bụng người, bản thân cậu ta là con quỷ đói, cho nên cũng không
nghĩ rằng người chị đang đau buồn của mình là người tử tế, khi mẹ cậu mắng
chị, cậu cũng lên tiếng ủng hộ, thậm chí là làm chia rẽ, mong muốn mẹ và chị
cắt đứt quan hệ mẹ con, rất nhiều lần trước mặt mẹ nói gặp chị và anh đẹp trai
ra vào nhà nghỉ, nói ai cũng có thể làm chồng của cô ta, tất cả những điều này
đều là vì lợi ích của bản thân cậu ta.
Đừng xem thường Vương Hổ tuổi còn nhỏ, cũng đừng nhìn cậu ta thấp bé như trái
bí đao, người nhỏ thì não gần tim hơn, cậu ta cực kỳ thông minh, cậu ta biết
tài sản của mẹ có thể sẽ phân chia cho chị cậu ta một ít, vì vậy luôn cố loại
trừ cô ta,
Vương Tĩnh cũng không ngốc, trong lòng sao lại không hiểu điều này, chỉ có
điều tính cô ta khoan dung, không muốn so đo với người em này, cũng không coi
trọng đồng tiền, tiền có bao nhiêu mới là đủ? Không thiếu ăn thiếu mặc là đủ
rồi, con người mà, tự biết hài lòng mới có thể vui vẻ.
Đường Sinh không hiểu suy nghĩ trong đầu Vương Hổ, nhưng có thể nhìn ánh mắt
của cậu đoán ra được một chút, có sự khinh thường và khinh miệt, mặc dù miệng
cậu ta chưa nói gì, nhưng xem ra tên nhóc dưa gang thấp bé này là người bụng
chuột ruột gà, cũng không đáng giao du.
– Anh là bạn của chị tôi, anh, anh đến đây giúp tôi cầm linh vị một chút, tôi
đói bụng rồi, muốn đi ăn chút cơm.
– Là Vương Hổ phải không?
Đường Sinh không có thiện cảm với cậu ta, lạnh lùng nói:
– Người trong quan tài là mẹ của cậu, cậu nên cầm đi.
– Anh…
Cậu ta trừng mắt, nắm chặt bàn tay, dường như muốn nổi giận nhưng lại cố nín
nhịn.
– Chơi trò gì.
– Vương Hổ, tôi nể mặt chị của cậu, hôm nay không muốn chấp, qua tang lễ của
mẹ cậu, chúng ta có thể chơi đùa.
Khuôn mặt hung tợn của Vương Hổ run run, há miệng thở dốc, định lên tiếng,
nhìn thấy xe của Ninh Hân đến, liền nhẫn nhịn chịu đựng không nói nữa, nếu nói
cậu ta còn có một chút sợ chị, chính là bởi vì chị cậu ta có người bạn là cảnh
sát này, cậu ta rất sợ cô ta.
Cậu ta đã từng có một, hai việc làm trơ trẽn và dựa vào cảnh sát Ninh để đòi
giải quyết công bằng, đây là kết quả thương lượng của mẹ và chị cậu ta, nếu
không thì Vương Tĩnh cũng không quan tâm việc cậu ta sống hay chết, đối với
em, cô ta cũng không có chút tình cảm ruột thịt gì, còn có việc không thể nói
ra, để người ngoài biết được thì cậu ta chết chắc, nói tóm lại một câu, cô ta
và Vương Hổ chỉ là chị em trên danh nghĩa, thực tế không có chút tình thân
nào.
Những chuyện bí mật này Ninh Hân biết rất rõ, cho nên cô cũng rất ghét Vương
Hổ, dù có gặp mặt cũng giả như không biết cậu ta.
Để xe bên cạnh chiếc Audi, không cần phải nói, La Sắc Sắc đã đến, Ninh Hân
xuống xe lạnh lùng nhìn thoáng qua Vương Hổ, mới nói với Đường Sinh:
– Chị đã liên lạc với thầy phong thủy tòa nhà, lát họ sẽ đến, chúng ta đi
thăm Vương Tĩnh trước.
– Ninh, chị Ninh, em, em đói, có thể đi ăn chút gì đó một lát không? Hai
người bảo chị em xuống thay em một lúc đi?
– Ừ, cậu cố gắng nửa tiếng nữa đi, chúng tôi và chị cậu nói chuyện xong sẽ
cùng cô ấy xuống, nhưng sau nửa đêm thì lại là cậu.
– Hả? Em, em không dám một mình…
Vương Hổ nuốt nước miếng, từ sâu thẳm trong mắt có vẻ như càng sợ hãi hơn.
Ninh Hân nhíu mày.
– Không dám thì gọi mấy người bạn hư hỏng của cậu đến giúp, bình thường thì
cùng ăn nhậu chơi bời, bây giờ thì sao?
Vương Hổ không biết làm sao, cúi thấp đầu buồn bực không nói gì, Ninh Hân và
Đường Sinh vừa vào hành lang, cậu ta liền lấy điện thoại di động gọi cho mấy
người bạn, còn bảo họ khi đến mua thêm chút đồ ăn, đã hơn nửa ngày, mẹ thật đã
đi rồi, còn đau lòng thì có ích lợi gì? Nhanh chóng hưởng thụ đi.
Trên tầng, sau khi cùng Đường Sinh vào, Ninh Hân nói qua tình hình một chút:
– … Tôi đã cho người trong đội tìm một thầy phong thủy tòa nhà, khoảng hơn
tám giờ sẽ đến, mai táng thế nào thì để họ sắp xếp đi, chôn cất cũng cần xem
giờ gì gì đó, rầy rà.
Mai táng cần chú ý nhiều, không giống như hỏa táng, gọi mấy người bạn thân đến
cùng truy điệu rồi đưa đến nhà hỏa thiêu để đốt, rất đơn giản.
– Ninh Hân, bạn xem rồi lo liệu, tôi đứng cũng không nổi, thật không ngờ, lại
xảy ra chuyện như thế này.
– Bạn đừng yếu đuối, em trai của bạn đói rồi, muốn đi ăn cơm, bạn phải xuống
thay cậu ta giữ linh vị chứ, thay quần áo đi.
Nói đến đây, Vương Tĩnh cũng không có cách nào, đành miễn cưỡng đứng dậy thay
y phục, Đường Sinh ra phòng khách chờ, sau đó cùng đi xuống nhà.
Mấy người họ vừa xuống, Vương Hổ vội chạy đi ngay, nửa đêm trông linh vị? Cậu
ta trông? Các người cứ bình tĩnh mà chờ, mai cậu ta mới quay lại… Khoảng tám
giờ thầy phong thủy đến, viết tám chữ và làm gì đó, rồi định ba ngày sau hạ
huyệt.
Sức ép ba ngày, đừng nói Vương Tĩnh gầy đi rất nhiều, ngay cả Đường Sinh cũng
gầy đôi chút, Ninh Hân cũng có vẻ mệt mỏi.
Cho đến tận khi mẹ của Vương Tĩnh được chôn cất, mọi người mới thở phào nhẹ
nhõm, còn về trách nhiệm của vụ tai nạn giao thông và những chuyện liên quan,
người cũng đã mất, lại là do bản thân bà ta, còn có thể trách ai, chỉ có thể
oán trách số khổ.
Trong thời gian này luật sư và người của Sở tư pháp đến vài lần, mục đích bàn
về chuyện thừa kế di sản của bà Vương, bất động sản để lại tổng cộng hơn 76
triệu 800 nghìn, Vương Tĩnh và Vương Hổ mỗi người một nửa, nhưng xét thấy
Vương Hổ chưa tròn mười tám tuổi, tài sản thuộc về cậu ta tạm thời do người
giám hộ là chị của cậu ta giữ, Vương Hổ ngay cả quyền biện bạch cũng không có,
hắn lẻ loi một mình, không có người nương tựa, biết tìm ai nói giúp?
Cứ như vậy, Vương Tĩnh trong một đêm đã bất ngờ biến thành người giàu nhờ thừa
kế di sản của mẹ cô ta, ở Giang Lăng có thể nói là số một.
Chấp hành đúng pháp luật, bàn xong tất cả các thủ tục, toàn bộ các xí nghiệp,
bất động sản và tài khoản ngân hàng mang tên bà Vương khi còn sống đều chuyển
thành tên của Vương Tĩnh, Chủ tịch mới của thương mại Giang Lăng xuất hiện,
đối với Vương Tĩnh mà nói thì những việc này không quan trọng, hai ngày nay
trong lòng cô rất nhớ mẹ, trước khi em được sinh ra, cô ta được mẹ cưng chiều,
quãng thời gian ấm áp đó cô mãi mãi không quên.
Cho dù Đường Sinh có ký ức quý giá, nhưng cũng không nhớ được giai đoạn Vương
Tĩnh sau một đêm kế thừa toàn bộ di sản trở thành cô gái giàu có này.
Lại là điều gọi là hiệu ứng song song sao? Đời người rõ là thay đổi thất
thường, chuyện đoán được và chuyện không ngờ mà tới, luôn luôn xảy ra song
song.
Cùng lúc đó cục Du lịch thành phố đưa ra phương án chuyển nhượng quyền quản lý
khách sạn Lô Hồ, không ngoài dự đoán của La Sắc Sắc, ra giá mười hai triệu.
Vay tiền, vay tiền, vay ai? Kỳ thực đối tượng vay đầu tiên hiện lên trong đầu
Đường Sinh chính là Vương Tĩnh.
Nhưng người vay tiền đầu tiên bị hắn gạt bỏ cũng là cô ta, hắn có thể lợi dụng
lúc người khác gặp khó khăn sao? Không nói trong lòng tự thấy day dứt, mà
Vương Tĩnh sẽ nghĩ thế nào? Ninh Hân sẽ nghĩ làm sao? Có đúng không? La Sắc
Sắc cũng đề nghị:
– Có thể cân nhắc việc mượn Vương Tĩnh.
Hậu quả là cô ta bị hắn tặng một cái tét mông thật đau, đau đến nỗi thiếu chút
nữa là nước mắt cô ta trào ra.
– Nếu không xảy ra chuyện bác Vương đột ngột qua đời, em ít nhiều cũng sẽ
mượn cô ấy một ít, hiện tại, một đồng cũng không thể mượn.
– Hay, được, em nghĩ rất đúng, nhưng có quan hệ gì với cái tét mông đó? Đau
chết thôi, đồ xấu xa.
– Có, đến đây, nằm úp sấp trên đùi em, em cho chị biết có được không?
Đường Sinh ngồi trên ghế xô-pha vỗ vỗ đùi.
La Sắc Sắc xí một tiếng, khinh thường.
– Chị chịu không nổi, độc ác, dù thế nào chúng ta cũng cần số tiền đó, em xem
rồi xử lý đi, cho dù là dựa vào chút quan hệ hiện tại, tiền mượn ngân hàng
cũng không được nhiều, nể mặt Lý Trọng Phong thì cho em mấy trăm nghìn, nếu
như trên một triệu thì không cần nghĩ, Ninh Hân cũng là người có tiền, nhiều
thì không dám nói, chị thấy cô ấy cũng có đủ mấy triệu.
– Ha, chị đó, làm sao lại nghĩ đến tiền của họ? Có phải muốn em chạy đi mượn
tiền của cô giáo Mai luôn?
La Sắc Sắc cũng phì cười, vừa xoa cái mông đau, vừa nói:
– Vậy em nói phải làm sao? Số tiền chúng ta có không đủ, không có vốn lưu
động cũng không được, là chị nói, muốn một miếng nuốt được con cá lớn khó quá.
– Hẹn Đường Dục thử xem, tối nay em mời ông ấy ăn cơm, trước tiên để ông ấy
giao quyền sở hữu năm mươi mẫu đất đó cho chúng ta.
– Ông ấy đồng ý sao? Đó là điều ép cũng không được, năm mươi mẫu đất mà mỗi
mẫu là 250 nghìn tính ra cũng lên đến 12 triệu 500 nghìn đó.
Đường Sinh gật đầu.
– Ừ, vì thế mới không có cách, chỉ có thể thương lượng với ông ấy, để ông ấy
vẽ cái bánh lớn đi.
– Ha, em lại có âm mưu gì vậy?
Vừa nghe hắn nói như vậy, La Sắc Sắc liền biết hắn đã có biệp pháp.
– Người thông minh ắt tự có diệu kế, bình thường những chiếc bánh nướng em vẽ
đều có hương vị vô cùng ngọt ngào, nhìn là muốn chảy nước miếng, ha.
La Sắc Sắc suy đi nghĩ lại cũng không biết cái bánh nướng của hắn là gì, liền
lấy điện thoại di động ra gọi ho Đường Dục, vài phút sau có người nghe máy.
– Hẹn được rồi, ông ấy nói đúng lúc đang muốn gặp em, ngày mai chính thức bắt
đầu giải phóng mặt bằng ngõ Lão Đường, dự tính một tháng sau sẽ xong.
– Không sai, cuối cùng cũng phải phá hủy, ngày mai, chúng ta đi đến ngõ Lão
Đường, đúng vào thứ bảy, cùng đi chụp ảnh với Đường Cẩn.
Ngõ nhỏ chỉ còn là ký ức, một tiếng sét gang tai, triển khai công trình giải
phóng mặt bằng, từ trước lúc đó, phần lớn mọi người đều đã dọn đi hết, hôm nay
người chuyển nhà cũng vẫn còn, Đường Dục đầu đội mũ bảo hộ dẫn đầu nhóm thi
công, người đi cùng ông ta là Chủ tịch quận Ninh Thiên Hữu mặt mày rạng rỡ, đi
cùng hai người họ còn có các cán bộ thành phố và quan chức cấp cao của Tập
đoàn Giang Dục.
Mấy chiếc máy ủi đất ầm ầm tiến vào ngõ nhỏ, đường bắt đầu đào bới, người đến
xem đông không đếm xuể, toàn soạn báo, giới truyền thông, phóng viên đài
truyền hình, tất cả mọi người, đều cùng nhìn mảnh vụn cuối cùng của ngõ nhỏ,
một đôi thanh niên nắm tay nhau đứng đó, còn có một người phụ nữ xinh đẹp dùng
máy ảnh chụp hình lưu niệm, là Đường Sinh và Đường Cẩn.
Tất cả những người đã từng sống ở ngõ Lão Đường đứng vây quanh bên ngoài, hai
mắt rưng rưng ngấn lệ, nơi khởi nguồn của Giang Lăng, cuối cùng hôm nay cũng
đầy bụi, sẽ được xây dựng mới, nhưng nó mãi lưu lại những hình ảnh đẹp trong
lòng mọi người.
Cụ Đường chống gậy và ông Đường, cả hai người đều đã tới, trên khuôn mặt đầy
nếp nhăn tràn nước mắt.
Đường Sinh nắm tay Đường Cẩn, chậm rãi tiến đến phần cuối, mặc cho máy ảnh của
La Sắc Sắc lóe sáng, nước mắt cũng cứ tuôn trào.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi