Cực Phẩm Thái Tử Gia – Chương 135: Tôi sẽ kêu lên thật đấy – Botruyen

Cực Phẩm Thái Tử Gia - Chương 135: Tôi sẽ kêu lên thật đấy

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Bệnh viện Số 2, trong hành lang màu xanh lá cây vào phòng phẫu thuật cấp cứu,
đang tiến hành cuộc đua sinh mạng, người đang được cấp cứu là Trần Quỳnh .

Người đầu tiên phát hiện Trần Quỳnh tự sát là chị cô ấy Trần Tú, cô gọi xe cứu
thương, cũng đồng thời báo cảnh sát .

Trong lòng cô biết rõ em cô đang bị cảnh sát theo dõi, nhưng việc tự tử thì
cảnh sát không thể giám sát được, thứ nhất không ở cạnh bên cô, thứ hai không
thiết lập máy theo dõi sinh mạng, dù cho trong nhà có bị cài máy nghe lén,
cũng không thể giám sát cô uống thuốc tự tử .

Vừa đúng vào ban đêm, ngỡ là cô đã ngủ rồi, cho nên hoàn toàn không thể biết
được, nếu không phải vì ma sai quỉ khiến Trần Tú nửa đêm xuất hiện ở nhà em
gái, đoán rằng Trần Quỳnh đã xong đời thật sự, bài viết trên báo buổi tối có
thể sắc bén đến như thế sao ?

Ninh Hân ngay từ lúc bắt đầu đã phụ trách vụ án về ông Lưu, cho nên ngay khi
cô ta báo cảnh sát thì cũng nhận được thông báo của đội .

Hoa khôi cảnh sát Ninh hôm nay vốn rảnh rỗi, đã về nhà ăn cơm với cha mẹ, đâu
biết rằng mới ăn được nửa bụng đã phải chạy đến bệnh viện, về việc Trần Quỳnh
đột nhiên tự sát, cô cũng có cảm giác trở tay không kịp, còn may, người còn
chưa chết tại chỗ, có lẽ cứu sống được .

Gọi điện thoại cho Vương Tĩnh, kêu cô đến bệnh viện ngay, nói ra Vương Tĩnh
trở thành hung thủ đầu tiên gây ra việc tự sát của Trần Quỳnh, bàn viết của cô
giống như làm phong phú thêm cho dân thành phố lúc trà dư tửu hậu, nhưng có
một số người không chịu nổi đả kích như vậy, không ngờ phải tự sát ?

Hành lang ngoài phòng cấp cứu, có cảnh sát, có thường phục, có bác sĩ và y tá
đi đi lại lại, Ninh Hân làm người đứng đầu của vụ án này, cô xuất hiện ở bệnh
viện cũng là bình thường, sau khi hỏi đại thể tình hình, Ninh Hân cũng đi đi
lại lại ở hành lang, ngoài cửa phòng phẫu thuật một phụ nữ đẹp với nét mặt
tiều tụy đang ngồi, tuy tuổi không còn nhỏ, nhưng thùy mị thướt tha, cô ấy,
chính là Trần Tú chị của Trần Quỳnh .

Cô ta quay đầu qua liếc Ninh Hân vài lần, đối với cô gái trẻ tuổi ăn mặc
thường phục này thấy có nét tương đối quen thuộc, là phóng viên, đối với một
vài người có tiếng trong thành phố này mà không quen mới lạ, cô biết rằng Ninh
Hân trước giờ vẫn ăn mặc như vậy, cô cực ít khi mặc cảnh phục, người điều tra
trọng án hay những vụ lớn thường không thể để lộ thân phận trước công chúng,
như lúc này, Ninh Hân vẫn còn đeo cặp kính đen đặc trưng của cô .

Người mặc cảnh phục thường không chấp hành những nhiệm vụ đặc biệt hoặc nhiệm
vụ hình sự, mà một vài người mặc thường phục mới thực sự là cảnh sát tinh anh
.

Lý Vân Phong cũng có mặt, có thể nói hắn là trợ thủ của Ninh Hân, quan hệ cá
nhân cũng tốt vô cùng, hắn rất phục Ninh Hân .

-Sếp Ninh, tôi luôn thấy có điều kì lạ, nhưng hiện giờ không có chứng cứ gì, tôi có dự cảm, Trần Quỳnh chắc chắn không chết được .

Hai bàn tay Ninh Hân nắm lấy khuỷu tay, mỗi lúc suy nghĩ cô lại làm động tác
này, thậm chí cô bỏ qua động tác này thì làm cho ngực càng được nâng cao,
nhưng trước mặt đám cảnh sát, không một người nào dám nhìn sếp Ninh với ánh
mắt báng bổ ,

-Cậu, có chứng cứ gì ?

-Tạm thời không có

Lý Vân Phong cũng trả lời dứt khoát, nhưng hắn lại nói :

-Từ khi gã Lưu xấu xa bị đình chức, chúng ta đã thực hiện theo dõi 24h đối với Trần Quỳnh, chúng ta không hề phát hiện ra người phụ nữ Trần Tú đi đến nhà Trần Quỳnh, nhưng đêm nay cô ta đã đến, lại gặp phải Trần Quỳnh tự sát, nếu Trần Quỳnh không chết, tôi nghi ngờ lần này là trùng hợp .

Đôi mắt đẹp của Ninh Hân sáng lên, cách nghĩ tự nhiên thông thoáng, hàm khẽ
động đậy,

-Ừ có chút chính xác, việc này, có thể điều tra sâu thêm .

Lý Vân Phong gật gật đầu, đôi mắt sắc bén của hắn quét đến khuôn mặt Trần Tú
đang ngồi bên kia, Trần Tú đang ngồi vô tư lự quay đầu đi .

Mà Ninh Hân vẫn thường khen khả năng phá án nhạy bén của Lý Vân Phong, bề
ngoài trông hắn như 1 gã thô lỗ, thực ra thì người này tinh tế vô cùng, hắn
mới chưa tới 30 tuổi, đã làm trung đội trưởng 1 chi đội đặc biệt, cũng không
phải dựa vào quan hệ, đó là thực lực .

Điện thoại rung lên, Ninh Hân rút từ túi quần jean ra xem, là điện thoại của
Vương Tĩnh, liền biết cô ta đã tới dưới lầu .

-Vân Phong, cậu trông nhé, có tình hình liền gọi điện thoại cho tôi, tôi xuống dưới lầu, phóng viên Vương đến rồi .

Lý Vân Phong ừ 1 tiếng, Ninh Hân liền nhanh chóng rời đi, ngay lúc cô và Vương
Tĩnh ngồi trong xe BMW nói chuyện, Đường Sinh đến, hắn nhìn từ xa đã thấy
chiếc BMW của Vương Tĩnh, liền đi thẳng qua, sau đó kéo cửa sau ngồi vào .

3 người nói chuyện chừng vài phút, Đường Sinh đã biết tình hình, Ninh Hân lại
đem nghi vấn của Lý Vân Phong nói ra,

-Tôi cho là giả thiết của Lý Vân Phong đáng để kiểm chứng, nếu có thể điều tra ra được gì, thể hiện có vấn đề khác, mọi người nghĩ sao ?

Vương Tĩnh vỗ đùi,

-Đó là việc của phía cảnh sát các cậu, tôi không muốn quan tâm, chỉ cần Trần Quỳnh không chết, tôi sẽ không bị gánh nặng tâm lý .

-Ôi, chị Hân, cách nghĩ của tôi với Vương Tĩnh gần giống nhau, lúc nghe Trần Quỳnh tự sát, tôi tự nhiên thấy cảm giác áy náy, nhưng tôi cũng đồng ý với cách nghĩ của Lý Vân Phong, nếu Trần Quỳnh tự sát là mưu kế, thì nói lên điều gì ? Cô ta muốn cảnh cáo phía cảnh sát, các người đừng ép tôi, tôi đã bị ép đến mức tự sát rồi, các người còn muốn sao nữa ? Tại sao cô ta sợ bị ép bức ?

Ninh Hân nghe Đường Sinh nói, cách nghĩ càng thông rõ nhiều,

-Đúng, 3 tên thợ da thối thực sự so được với 1 Gia Cát Lượng, phân tích như vậy, nghi vấn của tôi lại càng sâu sắc, đáng để điều tra, chúng ta đợi kết quả của Trần Quỳnh trước đã .

Vì vậy, bọn họ ngồi trong xe BMW nói chuyện phiếm, hơn nửa giờ sau, điện thoại
của Lý Vân Phong gọi đến, nói với Ninh Hân, Trần Quỳnh quả nhiên thoát hiểm
rồi, Ninh Hân lập tức chỉ bảo, kêu hắn đi tìm bác sĩ lấy tập hồ sơ bệnh án
chẩn đoán và cấp cứu, xem có thể tìm được điểm nghi vấn nào không, nếu là việc
sắp xếp tự sát, chắc chắn có để lại dấu vết, phía bác sĩ chắc sẽ đưa ra câu
trả lời .

Xếp đặt xong vài việc này, Ninh Hân nói đói bụng rồi, đề nghị đi ăn khuya, bữa
tối cô chưa ăn no, BMW chạy khỏi bệnh viện .

Đợi khi bọn họ về đến khu chung cư Giang Lăng Gia Viên, đã sắp 0 giờ rồi, theo
ý của Đường Sinh, đêm nay tự nhiên muốn đi kiếm ăn ở chỗ Ninh Hân, nhưng Ninh
Hân đêm nay không muốn hắn ,

-Xin cậu hãy về nhà đi, bị cậu ép buộc tôi thực sự ngủ không được, ngày mai còn đi làm .

Cô có nỗi khổ, nằm trong đặc tính của phụ nữ, nếu mà tiếp xúc thân mật với
Đường Sinh, thì khiến cho nghẹn ngào khó chịu .

Cứ thế, Ninh Hân cứ ác tâm đẩy gã tình nhân nhỏ xuống xe, kêu hắn về nhà, lúc
chia tay 2 người hôn tạm biệt .

Vương Tĩnh trợn trắng mắt, xe tiếp tục chạy hướng vào trong, cô nói :

-Tôi nói cậu hiện giờ căn bản không tránh mặt tôi nữa nhỉ ?

Ninh Hân cười cười,

-Trốn tránh có ích sao ?

Lúc bạn muốn nhìn trộm thì ai mà cản nổi, tôi xem bạn như không khí là được
rồi .

-A, chị phải thừa nhận, sự chịu đựng của em lợi hại hơn chị, đổi lại là chị, thế nào cũng không nỡ đẩy hắn khỏi xe, hắn lộ rõ muốn ngủ với em, em lại ác tâm, chị cũng hiểu nỗi khổ của em, đang ở tới tháng xui xẻo, rất bối rối đúng không ?

Bị cô ấy nói như vậy, Ninh Hân đột nhiên thấy lòng đau nhói, nhanh chóng lấy
điện thoại ra, gọi số của Đường Sinh, đoán là hắn chưa lên tới lầu vào tới nhà
,

-Đường Sinh, tôi không phải cố ý muốn đuổi cậu đi, tôi, tôi cái gì nhỉ, cậu biết mà, ở cùng cậu có thể khó chịu .

-Ừ, tôi hiểu, chị Hân, mấy ngày nay chị cũng rất bận, cần nghỉ ngơi một chút, tôi không thể ích kỉ quá đúng không ?

-Đường Sinh, thực ra tôi, tôi ngày nào cũng ở cùng cậu cũng đều vui lòng, nhưng luôn bị cậu ức hiếp, vậy như thế nhé, yêu cậu .

-Ừ, chị Hân, tôi cũng yêu chị như vậy, nghỉ ngơi tốt nhé, việc khác khỏi bận tâm, trong lòng tôi, chị là vợ của tôi .

-Ừ, cậu cần chú ý nghỉ ngơi, ở cùng với mấy cô gái xinh, không cho cậu nghĩ ngợi lung tung, người ta sẽ ghen đấy .

-Á, sao thế được ? tôi, tôi về nhà là ngoan ngoãn đi ngủ và mơ màng . À, việc khác thì cơ bản không có làm .

Nghe hắn nói đùa, Ninh Hân liền mỉm cười, một thoáng không nỡ lòng đã tan biến
,

-Gã nhóc khốn, không được làm bậy đấy .

Cất điện thoại xong, cô còn không nhịn được cười, nhớ đến đêm trước tự mình
ngậm dương vật một cách ngu ngốc, dương vật to béo của gã nhóc khốn thật là
hiếm thấy, hắn lại mới 17 tuổi, ai biết được sau này còn có thể to lớn hơn nữa
không ? đúng là không thể xem thường được .

-Ninh Hân à, hôm nay chị thật sự phát hiện, em thực sự quyến rũ, chị căn bản là theo không kịp, chị khâm phục em .

-Em biết chị giận đến đỏ mắt rồi, nhưng em nói chị, sau lưng em, chị đừng nghĩ đến việc xen vào hắn .

Vương Tĩnh khẽ bĩu môi,

-Chúng ta đợi mà xem, chị Tĩnh của em mạnh mẽ lắm, chị muốn đẩy ngã hắn, sẽ ra tay độc ác hơn em .

Ninh Hân tin tính hoang dã của cô ta, nhưng không nghi ngờ sự hấp dẫn của bản
thân,

-Em có cho chị cơ hội như vậy sao ?

Bọn họ vừa tranh giành, vừa về nhà, bên này lúc Đường Sinh về tới nhà, phát
hiện một mình La Sắc Sắc còn ở phòng khách, cô gái xinh này bình thường ngủ
hơi muộn một chút, buổi tối cô tự tập yô-ga, phải tập trước khi ngủ, việc này
đã thành thói quen của cô .

Đường Sinh đổi dép lê, đi qua bàn uống vài li trà, vừa nhìn khắp người La Sắc
Sắc chỉ mặc đồ tập yô-ga, thânh cô gái đẹp thật là khiến người ta chảy máu
mũi, 2 điểm lồi ra nằm sau lớp áo mỏng bó sát, nó khiến người ta mê hoặc, mặc
dù Đường Sinh đang uống trà, cũng không chịu được cảm giác miệng khô môi lở,

-Chị Sắc Sắc, eo tôi đau, chị đấm bóp giúp được không ?

-Cút qua một bên, cậu leo lên bụng Ninh Hân mà tập thể dục xong, thận liệt rồi, eo đau, tôi đấm bóp à ? tôi là nô lệ sao ?

Đường Sinh đặt li nước xuống, trừng mắt đi qua, La Sắc Sắc thu thế định chạy
mất thì đã muộn, tay bị hắn tóm được, thuận thế, chân bước một bước thì lọt
vào lòng hắn, Đường Sinh cũng không khách sáo ôm lấy cô, tiếp xúc như thế này
với La Sắc Sắc là lần đầu, lúc ở bệnh viện, khoác tay vịn vai thì thường, chỉ
là không có tà tâm là được rồi, ở đây lúc này có chút khác biệt rồi .

-Á … chị còn nói bậy, có tin tôi đè xuống sô pha cưỡng bức không ?

Đường Sinh nén giọng uy hiếp .

Tuy biết Đường Cẩn và Mai Chước có thể ngủ rồi, nhưng hắn vẫn không dám lớn
tiếng, để khỏi gây ra phiền toái không mong muốn .

Bị Nhị Thế Tổ ôm vào lòng, bị hơi thở của Nhị Thế Tổ phà vào mặt, cứ dính chặt
vào nhau như thế, có thể cảm nhận rõ uy mãnh của con mãnh thú nhỏ đang phát
tiết ra, 2 tay miễn cưỡng đặt trên ngực hắn, miệng không chịu thua ,

-Cậu dám ?

Đường Sinh lướt tay xuống, đặt lên mông phải của La Sắc Sắc, dùng lực cuộn
tròn 5 ngón tay,

-Chị mong tôi ức hiếp chị chứ ?

-Cậu, cậu khốn kiếp,

La Sắc Sắc dang tay lên định tát hắn, lại bị Đường Sinh bắt lấy cổ tay, bị bóp
ngược lại, kết quả La Sắc Sắc bị quay người trong lòng hắn, thành ra lưng áp
vào Đường Sinh, lúc cô thở nhẹ, người lại bị Đường Sinh đẩy đến thành ghế sô
pha, sức mạnh của Đường Sinh rất lớn, ấn La Sắc Sắc không thể không cong eo
lại khiến thân người cúi xuống ,

-Cậu làm gì vậy ?

-Cưỡng bức chị thôi, để chị khỏi phải ngày nào cũng thèm muốn tôi .

Đường Sinh lấy thân mình đè lên .

Đi, háng hoàn toàn ép sát vào chiêc mông tròn của La Sắc Sắc, La Sắc Sắc tự
nhiên có thể cảm thấy dương vật hung tợn sục sôi của hắn, đang chọc vào khe
mông mình, ôi mẹ ơi .

-Nhị Thế Tổ, cậu có thả tôi ra không ? Cậu, cậu không thả tôi la lên đấy, la thật đấy ?

La Sắc Sắc ngượng ngùng kêu lên .

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.