Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Chu Tiểu Thường nói nhỏ tường thuật lại chuyện hôm qua đã bị cô Mai hù dọa mà
kể ra hết mọi việc, hắn bất giác đảo mắt, hèn gì bị cô Mai kéo vào chỗ rẽ ở
hành lang hành hạ một trận, tình cảm không chỉ là vấn đề mà xem ra sự việc bại
lộ rồi?
– Bạn Tiểu Chu, bạn, tôi nói như thế nào nhỉ ? Người như bạn nếu mà đặt vào
thời kháng chiến, chắc chắn là tên Hán gian .
Chu Tiểu Thường xấu hổ,
-Anh Sinh, tôi biết tôi sai rồi, là do ý chí của tôi không kiên định, chủ yếu là bởi cô Mai lợi hại quá ,vừa đồn công an, vừa bắt tôi chép thơ Đường chữ Tống 300 lần, tôi nói ra, tôi bị áp lực lớn quá, anh Sinh tha thứ cho tôi đi .
-Tên tiểu tử cậu nhớ kĩ cho tôi, đây là 1 bài học, còn có lần sau ,tôi với cậu cắt đứt tình nghĩa, tuyệt giao quan hệ .
-Được được được, anh Sinh, lần này ngu như heo, lần sau không như thế nữa, lần sau không như thế nữa .
Chu Tiểu Thường thở phào nhẹ nhõm .
-Hết giờ học ở lại quét dọn vệ sinh phòng học với tôi,
Thê thảm rồi, hết giờ sướng thật, sao lại đến trường làm tổng vệ sinh ?
-Vấn đề này, tan học tôi liên hệ với vài bạn học cùng, dọn vệ sinh cái gì, tuyệt đối không để cậu động đến 1 ngón tay .
Chu Tiểu Thường vỗ ngực đảm bảo, sau đó lại nghĩ đến nỗi lo lắng trong lòng
kia ,
-Chuyện Phó chủ nhiệm Lý làm sao đây ?
-Cậu đừng bận tâm, tôi có thể xử lí được, không sao, các cậu ra tay không nặng lắm chứ ? Làm tàn tật chỗ nào không đấy ?
-Cái này … tôi không rõ, dù sao tôi đảm bảo, 2 cái đạp của tôi tuyệt đối không gây ra chuyện lớn nổi, còn về Lý Dật Phong …
Ý của lời nói chính là, hắn ra tay quá nặng tôi không tiện nói ,dù sao tên họ
Lý kia cũng chắc chắn bị thương rồi, tám phần nằm viện rồi .
Sau giờ học, Đường Sinh với Chu Tiểu Thường cùng nhau đi ra, đến sảnh tòa nhà
gặp mặt Lý Dật Phong, bình thường hết giờ bọn họ liền đến đây tụ tập, đây là
giao hẹn của Chu Tiểu Thường với mấy anh em cùng học chung, Lý Dật Phong hiện
giờ cũng là một trong số đó, cực gần gũi với tiểu Chu .
Đường Cẩn kéo mạnh Quan Thế Âm bước ra, đứng ở nơi không xa so với bọn họ đang
ở chỗ cửa tòa nhà , một mình cô cũng ngại không dám đến, giả vờ nói chuyện gì
đó với Quan Thế Âm, vốn là có thể che tai mắt người khác, thật ra là theo dõi
Đường Sinh, xem gã nhóc này làm gì .
Kết quả 3 người Đường Sinh, Lý Dật Phong, Chu Tiểu Thường quây thành vòng tròn
nói nhỏ với nhau, đứng ở xa một chút cơ bản là nghe không được .
Lý Dật Phong nói tình hình một chút với Đường Sinh, đại khái là phó chủ nhiệm
họ Lý không thể có vấn đề được, nhiều nhất là có vài vết bầm tím ở eo, mông và
đùi mà thôi, không thể bị thương gân cốt được, nội thương càng không có khả
năng có, mặt chắc chắn biến thành gấu trúc .
Đường Sinh trong lòng có chút yên tâm, vỗ vai Lý Dật Phong ,
-Ồ, Dật Phong ra tay rất có chừng mực, còn lại giao cho tôi đi .
Lý Dật Phong cười cười ,
-Bạn yên tâm, tôi không ngu thế đâu, còn có thể đánh tàn phế hắn được sao ? không làm phiền bạn nữa, bạn gái bạn đang nhìn kìa .
Hắn đang chỉ Đường Cẩn đang ở cách đó không xa, vừa nói vừa kéo tiểu Chu đi,
-Đi, cùng anh đi xả nước thôi, đừng làm kì đà nữa .
-Tôi không đi tiểu được không ? bạn đi một mình đi, cứu tôi với, anh Sinh, xả nước cũng phải kéo theo tôi, tôi nâng một cái …
Chu Tiểu Thường kêu gào, bị Lý Dật Phong lôi đi, hắn căn bản không phản kháng
nổi lực của Lý Dật Phong, không đi theo không được .
Đường Sinh liền đi tới phía Đường Cẩn với Quan Thế Âm bên này ,
-Hai cô gái xinh đẹp, tôi có thể nhờ hai cô giúp cho một việc được không ?
-Cái gì ?
Đường Cẩn thốt ra câu hỏi, ở trước mặt Đường Sinh, cô không còn sự ngượng
ngùng trước kia nữa, hiện giờ rất tự nhiên rồi .
Quan Thế Âm hồi hộp, không biết tại sao, đối mặt với lớp phó Đường thì lòng
liền hoang mang, tôi đến mức này không? nhưng cảm giác này không phải do mình,
cô ngầm trách mình không tranh giành, nhưng không có cách nào, không thể đè
nén được tim đang đập mạnh dần .
-Cũng không phải là chuyện gì lớn lắm, bị cô giáo phạt quét dọn vệ sinh phòng học, chị Cẩn, tôi có thê thảm lắm không ?
-Cái mông
Đường Cẩn trợn mắt nhìn ,
-Có việc tốt thì không tới lượt chúng tôi, dọn vệ sinh mà kêu chúng tôi giúp ? Bạn không xấu hổ à ?
Đường Sinh cười gượng :
-Đâu phải giúp đỡ không công, tối tôi mời 2 chị ăn tối thêm ăn khuya nữa, còn uống cà phê nữa được không ?
Quan Thế Âm lạnh lùng nói :
-Đừng kéo tôi vào được không? Bạn hẹn với Đường Cẩn là được rồi, tôi không muốn làm kì đà .
-Cái gì ?
Đường Cẩn đấm nhẹ một cái ,
-Còn nói bừa là tôi nhéo bạn, tôi và hắn trong sạch mà, được chưa ?
Đường Sinh nói ít cười nhiều, Cẩn Cẩn hiện giờ tập được cách che giấu rồi, da
mặt non choẹt càng lúc càng dày, nói những lời này mà không có chút đỏ mặt
nào, được lắm, có giá trị của việc bồi dưỡng, lại khẽ hất miệng, Quan Thế Âm
nói một cách không hề xem nhẹ:
-Các bạn nếu mà trong sạch, thì thế giới này tiêu rồi .
Bàn tay trắng hồng của Đường Cẩn nhẹ đưa lên mông của Quan Thế Âm, lần này
trên mặt nổi lên 1 thoáng biến sắc ,
-Đấm bạn, nhìn bạn nói lung tung kìa ?
Quan Thế Âm phản ứng lại động tác lấy tay che mông tràn đầy vẻ ngây thơ say mê
lòng người, thân hình kiều diễm nghiêng về phía trước, lúc che mông lại
nghiêng về phía sau, thấy được ánh mắt liếc qua của Đường Sinh, Quan Thế Âm
thoáng chút e thẹn, trước mặt Đường Sinh bị Đường Cẩn đánh vào mông, khuôn mặt
non của cô kìm không nổi nóng bừng đôi má .
-Không làm phiền các bạn anh anh em em nữa, tôi đi trước đây …
Quan Thế Âm vẫn là cái giọng điệu ấy, quay người chạy mất .
Đường Sinh nhìn chăm chăm vào thân hình thanh xuân tràn đầy của cô cho đến lúc
mất hút, Đường Cẩn khẽ bĩu môi ,
-Đẹp lắm phải không ? Mông Quan Thế Âm đầy đặn lắm phải không ?
-Ừ … à, không phải . Đường Sinh chữa thẹn sau khi lỡ lời, xoa đầu xấu hổ ,
-So với chị Cẩn đây vẫn còn thua xa lắm .
Đường Cẩn híp mắt, hé nhẹ hàm răng nhỏ nhẹ nói :
-Bạn hư lắm, đợi tối nay tôi trị bạn như thế nào .
Sự lãng mạn thanh xuân nơi trường học ấy không dễ bị phát hiện trong một lời
nói một hành động, có rất nhiều cảm xúc và hình ảnh, không phải ở cạnh bên
mình, bạn sẽ không thể cảm nhận được, giống như lúc nãy Quan Thế Âm đi khỏi mà
mang đi theo một chút hoang mang, giống như khi Đường Cẩn nhìn theo cặp mông
tròn của Quan Thế Âm mà có chút ghen tị, đừng chỉ thấy những hình ảnh nho nhỏ,
trong kí ức đã đi qua của bạn rất khó nắm giữ .
Nam nữ thiếu niên ngây thơ trong sáng, trong nháy mắt, lại xấu hổ mà né tránh,
cảm giác kích động, mới mẻ, không thể tả được bằng lời .
-Tôi có một việc muốn nói với bạn, bạn có thể đồng ý không ?
Đường Cẩn lúc này nhỏ nhẹ mở miệng nói, muốn nói chuyện chính đáng .
-Cái gì ? nói đi ,
Đường Sinh gật gật đầu, nói nhỏ, bạn không biết tôi quí bạn, chiều bạn, yêu
bạn biết bao nhiêu ?
-Là về chị Chước, anh trai của gã Sử Nghĩa Quốc kia vẫn đến nhà quấy nhiễu cô ấy, chị Chước nói muốn chuyển chỗ ở, tôi liền nghĩ, nếu như tôi có thể ở cùng chị Chước, mẹ tôi lại càng yên tâm, lại có thể giúp tôi ôn bài, bạn nói đúng không ?
Đường Sinh xém chút không cười nổi, thời cơ ở chung của tôi đến rồi sao ? Đến
cả Đường Cẩn cũng giúp tôi ? Tôi yêu bạn chết đi được .
Trên mặt không lộ chút vui mừng, còn cố ý mặt mày cau có nói :
-Việc này, tôi xem được không đã, lúc khác bạn nói với chị Sắc Sắc ?
Đường Cẩn trong lòng đã có tính toán, lúc vừa hỏi xong cô liền khẽ nhìn Đường
Sinh, quả nhiên phát hiện trong mắt hắn ánh lên một tia hớn hở, hư đốn, quả
nhiên thầm để ý chị Chước, lại còn giả vờ thuận nước đẩy thuyền trước mặt tôi?
Rồi một ngày bắt được bạn, bạn hãy đợi đấy .
-Ừ, buổi tối tôi nói việc này với chị Sắc Sắc, nhưng mà, bạn cũng phải nói với cô ấy, như vậy khả năng cô ấy đồng ý lớn hơn một chút .
-À … tôi cũng nói giúp vài câu,
Đường Sinh càng làm ra vẻ, Đường Cẩn càng hận hắn đến ngứa cả răng, lại không
cớ trị hắn .
Giờ tự học tiết thứ 2, cuối cùng Mai Chước cũng xuất hiện, điểm danh Đường
Sinh, gọi hắn ra ngoài, các học sinh trong lớp đều rất hâm mộ Đường Sinh, gã
lớp phó này học rất giỏi, nhưng trước nay đều nhận được sự coi trọng của cô
Mai, bọn Uông Viên rất đố kị .
Ngay sau khi Đường Sinh đi ra, Viên Phi Dương nói với gã cùng bàn – Ninh Manh
:
-Lớp trưởng, bạn không thấy rằng cô Mai rất bất công à ?
Lúc này Ninh Manh cũng rất bối rối, cảm thấy khoảng cách mình với Đường Sinh
ngày một xa dần, hắn thường tự kiêu, cho dù đã đến trường học, cũng khó mà nói
với Đường Sinh nửa câu, nhưng ở nhà, lại hay nghe cha, chị nhắc đến tên Đường
Sinh, thật đáng buồn lòng, cha và chị sao lại như vậy ? Đường Sinh hắn có cái
gì ? Mà lại coi trọng hắn? nhất là chị, ở đâu cũng nhắc đến hắn, như là coi
hắn là chồng vậy, có thể nghe ra từ lời nói của cha, chị thường đi cùng với
Đường Sinh .
Do có tâm tư âm thầm tranh đoạt với Đường Cẩn, Đường Sinh lại là hoàng tử số 1
được các nữ sinh trong lớp công nhận, ai và hắn yêu nhau, thì coi như đóa hoa
đẹp nhất trong lớp, tuy những thứ này không bày ra trước mắt, nhưng là tiêu
chuẩn cho các học sinh đong đếm .
Vô tình trung, Ninh Manh cảm thấy mình né tránh ánh mắt của Đường Cẩn, ngay cả
cô Mai cũng đối tốt với cô ấy, tại sao ? Cô ta là hotgirl sao ?
Mặc dù ngày ngày đều được mấy gã Viên Phi Dương, Uông Triệu Quân, Châu Vĩnh
Húc, Vương Khải vây quanh, trong lòng cô vẫn thấy thiếu thốn .
Sau khi so sánh các phương diện, bọn họ thật sự không so được với Đường Sinh,
có lẽ bọn họ có thể học hành chăm chỉ, làm học sinh ngoan ngồi trong lớp học,
là điểm duy nhất vượt hơn lớp phó Đường, nhưng trong mắt Đường Cẩn, Quan Thế
Âm, việc này chẳng đáng gì .
Ninh Manh hiện giờ ngày càng ghét gã Viên Phi Dương này, nghe tới lời li gián
của hắn là đôi mày thanh tú nhăn lại .
-A … bạn đừng quấy rầy tôi học hành được không ? một chút tính tự giác cũng không có, thật đáng ghét .
Ninh Manh không giữ chút thể diện cho hắn .
Viên Phi Dương thường gặp những việc thế này, nhưng hắn lại vui mừng trong
lòng, hắn cười hà hà, biểu hiện tính cách nô tài tận trong xương cốt .
Trong hành lang, Mai Chước hỏi Đường Sinh chuyện tối qua,
-Chuyện bọn bịt mặt màu đen, vết thương của phó chủ nhiệm Lý, cậu dám nói không biết ?
-Tôi dám nói tôi biết rất rõ, là kế hoạch của tôi, là tôi xếp đặt người làm, tôi đã sớm nói với chị Chước rồi, hắn dám ức hiếp chị khóc, tôi tuyệt đối không tha cho hắn, lần này đánh hắn 1 trận nhỏ, là có tình người lắm rồi, còn hắn, không ở lại trường được mấy ngày nữa, ha .
Mai Chước nghe hắn thừa nhận hoàn toàn, lại chỉ rõ là vì mình ra tay, hắn …
trời ạ ,
-Đường Sinh, chuyện của tôi, cần cậu lo à ?
-Tôi thích, tôi vui lòng được không? Cô là cô chủ nhiệm lớp tôi, tôi quan tâm cô chủ nhiệm cũng không sai mà? đúng không?
-Tôi không nhận tình cảm của cậu .
Mai Chước cảm thấy lại sắp bị hắn trêu chọc, vội lạnh mặt quát 1 câu .
Đường Sinh cười khẽ, nén giọng nói :
-Tôi không cần cô nhận tình cảm, tôi cố ý chọc tức cô, khiến cô lại bóp cổ tôi, nhéo tôi, đau trong thịt, sướng trong lòng, chị Chước …
Mai Chước không thể nhịn được, dang cánh tay, tát lên mặt hắn một cái dứt
khoát .
Bốp một tiếng, Đường Sinh đang há mồm
Mồm bất động, Mai Chước cũng há hốc mồm vì hành động nông nổi của mình .
Kì thực cái tát này không mạnh như trong tưởng tượng, chỉ có âm thanh phát ra,
thử nghĩ, trong lòng Mai Chước cất giấu cảm giác mơ hồ vớ vẩn với hắn, sao lại
bạt tai hắn thật mạnh, tát như thế không coi là nhẹ là được rồi, chủ yếu là
trêu ghẹo hắn, đến mức tức giận .
Hai người lặng im đối mặt một lúc lâu, chỉ đến khi ánh mắt Mai Chước biến dần
sang lo lắng, Đường Sinh mới cười lớn .
-Thêm một cái bên này nữa, là tôi không đúng, không nên chọc giận cô chủ nhiệm, tôi đáng đánh, nhưng mà tôi nhịn không được …
-Cậu …
Vung tay một tát nữa, lần này càng nhẹ, đánh xong cô liền hối hận, nhẹ thế ?
Thế này là bạt tai sao ?
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi