Cực Phẩm Thái Tử Gia – Chương 129: Hóa ra cậu ấy là người tốt – Botruyen

Cực Phẩm Thái Tử Gia - Chương 129: Hóa ra cậu ấy là người tốt

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Ngày hôm sau, Đường Sinh xuất hiện tại đội cảnh sát giao thông, vẫn cảm thấy
như đi trên mây, hết cách, tối qua thật là sảng khoái vô cùng

Thử nghĩ, nghệ thuật ăn chuối của bà hoàng Vương Tĩnh bị Ninh Hân trộm mất, cô
lợi hại biết bao nhiêu? Nghĩ lại lúc phiêu hồn, Đường Sinh chỉ có 1 cảm giác,
đó là rạo rực thăng hoa, đi vào cõi tiên 9 tầng đúng không? hồn bay trên chín
tầng mây?

-Ôi…mình chính là gã dũng sĩ tối qua đến gây chuyện rồi bỏ chạy đúng không

Tiếng nói nhẹ nhàng dễ nghe đưa Đường Sinh vẫn còn ở chín tầng mây trở về,

-A…cô, cô đang nói chuyện với tôi sao?

Đường Sinh đột nhiên phát hiện, ngồi trước mặt là một nữ cảnh sát giao thông
thanh tú xinh đẹp vô cùng, sao thế, khi nãy không phải là một gã đàn ông sao?

-Ở đây trừ cậu ra còn người khác nữa à?

Ánh mắt long lanh như nước của nữ cảnh sát giao thông xinh đẹp chớp chớp vài
cài, nếu như không phải hôm qua hắn đã biểu hiện tốt để đạt được sự đồng ý của
đội cảnh sát giao thông thì hôm nay đoán rằng tự mình cũng không thể cho hắn
sắc mặt tốt như thế này.

Nữ cảnh sát giao thông khoảng hai mươi mốt hai hai tuổi, mặc bộ quân phục màu
xanh nhạt, ngực căng phồng, Đường Sinh lo lắng nút áo kia làm bộ ngực căng
tròn bay ra tứ phía, ôi, vậy có thể hay nhìn rõ một lần được ko? lập tức hắn
đưa tay sờ mũi một cái.

Ừ, biểu hiện rất tốt, không chảy máu mũi, hẳn là do hiệu quả của việc hôm qua
phát hỏa, cảm ơn chị Hân thân yêu của tôi.

Lúc này, Đương Sinh bắt đầu đánh giá kĩ lưỡng nữ cảnh sát giao thông xinh đẹp
ngồi bàn đối diện, sao mà gái đẹp luôn gặp phải những kẻ hư hỏng nhỉ?

Hàng mi dài, đôi mày sắc mỏng, trán bán nguyệt cao rộng , mái tóc thanh tú,
trước trán phất phơ sợi tóc cong cong, nụ cười ngưng tuyết đôi sương, mịn
màng, không một chút giả tạo, sống mũi rất cao, đôi môi hồng tươi, ẩn trong
làn môi là hàm răng trắng, đều, sáng bóc, phía dưới, cái cổ thon như ngọc điêu
khắc tinh tế, xuống dưới chút nữa, nhìn không thấy, là quân phục.

Trời ơi, nữ cảnh sát xinh đẹp nhịn không nổi đập bàn một cái, trước nay chưa
bị cặp mắt nào vô lễ như thế soi mói qua, thật quá đáng.

– Cậu, đầu cậu chắc chắn có vấn đề rồi.

Vì ánh mắt của Đường Sinh, nữ cảnh sát giao thông xinh đẹp vốn rất có thiện
cảm với hắn đã tức giận.

– Khụ khụ, tôi không chắc chắn, rồi sao, tôi làm việc gì mà mọi người đều chê
trách sao? khiến cho cô không vui như thế?

Đường Sinh hỏi rất nghiêm túc, không giống nói đùa, thần sắc đôi mắt rất rõ
rất nghiêm túc,

-Sao cậu lại nhìn tôi như là kẻ háo sắc?

Trong chớp mắt nhìn thẳng vào mắt Đường Sinh, nữ cảnh sát xinh đẹp thấy được
thần sắc của đôi mắt gã thiếu niên, ai…, trong trẻo thế? lúc nãy không phải
như thế mà? rõ ràng là một con sói mà? Chuyện gì thế này? Trong đôi mắt đẹp
của cô có một chút mê hoặc, trong lòng chợt có một chút hoài nghi

-Tôi hỏi cậu trả lời, tôi lấy khẩu cung của cậu, cần giúp cậu hoàn thiện tư liệu của sự việc hôm qua chưa xong ở hiện trường…

– Tôi hợp tác với cô, tôi không nói là không hợp tác ? tôi chỉ nhìn cô thôi,
việc này là lỗi của tôi sao ?

Tiếng của Đường Sinh càng lúc càng lớn, vài nam cảnh sát ở mấy bàn khác cũng
nhìn sang bên này, hắn lại vẫn nói :

-Ai da…tại cô đẹp quá, cô bảo sao tôi không thích ngắm được ?cô làm tôi thần hồn điên đảo biết không? cô làm tôi quên cả tên mình biết không ? Tuy tôi là một gã đàn ông hơi nhỏ tuổi, nhưng các phương diện của tôi đều bình thường thưa chị, đổi người khác đi, khẩu cung này không lấy được đâu.

Phù phù phù các cảnh sát xung quanh cười một tràng, Đường Sinh càng nói càng
lớn tiếng, đến cuối cùng có chút dáng vẻ bất thường, làm cho nữ cảnh sát đối
diện bị hù một phát giật mình, vừa giận vừa xấu hổ, vừa ngạc nhiên vừa thích,

-Sao tôi gặp phải gã bị thần kinh thế này?

Không phải khen người đẹp như thế, không phải thưởng thức người đẹp như thế,
cậu, cậu, cậu quá đáng lắm rồi, câu, cậu bệnh thần kinh à

Cổ của nữ cảnh sát xinh đẹp đỏ lên rồi, đang nghiến răng, đứng thẳng lên, cầm
tài liệu rồi bỏ chạy, chiếc quần xanh sậm màu che bên trong cái mông kia đôi
chân dài, đẹp vô cùng, vô cùng…không thể nhìn nữa, mười mấy gã cảnh sát đang
nhìn mình, hây, ta chỉ thưởng thức thôi

Đường Sinh không lộ rõ một chút ngượng ngùng nào, nhìn đám cảnh sát kia nhún
nhún vai, vỗ tay vào nhau

-tôi đã nói gì sao?

Phù phù phù đám cảnh sát lại cười, trong đó một gã chừng ba mươi nói:

-Xuỵt, cậu tên Đường Sinh đúng không? Cậu đã đắc tội với chị gái lớn của chỗ bọn ta rồi , cậu sẽ được sung sướng nhe, ha ha ha, qua bên tôi là được rồi, tôi lấy khẩu cung của cậu cho xong

Vài nam nữ cảnh sát lắc đầu cười khổ, rồi lại bắt đầu công việc của mình, lại
nói, gã thiếu niên Đường Sinh này thật biết đùa, tức là làm cho bông hoa xinh
đẹp khó chọc giận nhất của sở sự vụ xấu hổ mà chạy mất, không dễ dàng, chưa
từng xảy ra tiền lệ, nghĩ xem?cô đã sợ ai?

Còn Đường Sinh, đâu có để ý một chút nào vì việc đắc tội với người con gái khó
gần ở đây? Hắn căn bản không xem ai ra gì

Thật đáng xem, mới nhìn có vài lần mà, có cái gì đâu? chỉ là đáng xem, mới nói
vài câu thực lòng, nói sai rồi sao.

Hai mươi phút tiếp theo, khẩu cung của Đường Sinh đã lấy xong, cuối cùng hắn
hỏi,

-Đôi nam nữ đi xe mô tô kia..

Nam cảnh sát thở dài một hơi,

-Khi chúng tôi đến hiện trường, bọn họ đã không còn dấu vết của mạng sống rồi, người nữ bị đụng chết tại chỗ, người nam sau khi bị đụng rên lên một tiếng kêu cứu, nói chung…hai người đáng thương, đã kiểm tra kĩ tình hình của họ, đôi vợ chồng đang vội trên đường đưa tiền vào bệnh viện cho đứa con, buổi sáng bên phía bệnh viện nói, bệnh tim của con họ khẩn cấp, phí phẫu thuật hơn một trăm ngàn tệ, bây giờ thì…ôi, đứa trẻ đáng thương mới năm tuổi, tình hình là như vậy, cậu rõ chưa?

-Ừ, cảm ơn, tôi biết rồi, tôi đi được chưa ?nếu không còn việc gì khác.

Sắc mặt Đường Sinh có phần trầm xuống

-Kí tên ở đây, bằng lái của ngươi bị treo khoảng 3 tháng, lần này sự cố không nhỏ, tai nạn chết người rồi

-Đúng rồi, hai chiếc xe Toyota Crown , thông báo cho người thân chưa?

Đường Sinh nghĩ trong lòng, đối phương lái xe Toyota Crown, chắc chắn là người
giàu có.

-Việc này cậu cũng không cần quan tâm, đội cảnh sát giao thông sẽ ra mặt nói chuyện với người thân của họ, họ có sai hay không, cũng không phải gọi các bên gặp nhau, để tránh gây ra những rắc rối không cần thiết, bọn họ gây sự giết người rồi chạy trốn, cậu lại là người hợp tác với phía cảnh sát phá án, tính chất rất khác nhau, cho nên, việc này cậu không cần lo lắng, để khỏi dẫn đến ảnh hưởng càng lớn, cậu cũng đừng hi vọng đội cảnh sát giao thông cho cậu phần thưởng gì, đối phương là người giàu có, là con của người giàu có ở Giang Lăng, hiện tại đang cũng đang làm ầm lên.

Đường Sinh không nói gì, con cái nhà giàu có gặp nhiều rồi, chưa từng gặp loại
không nhân tính như họ thế này, còn làm loạn? chúng làm loạn cái lông chim à?

Thấy Đường Sinh bất chợt im lặng, nam cảnh sát cũng biết vị thiếu niên này
không phải thân thế bình thường, chỉ nhìn vào chiếc Infiniti màu trắng,giá trị
lên đến cả triệu tệ thì biết, xe như thế này, năm 2004 ở Giang Lăng hầu như
không có chiếc thứ hai, ngoài ra có người nói trước với đội cảnh sát giao
thông về hắn.

Những việc này Đường Sinh đều không rõ, do Ninh Hân sắp xếp từ hôm qua, cô
chính ủy mới của chi đội cảnh sát đặc biệt này rất ghê gớm, hiện nay là Ủy
viên Đảng ủy cục, những hội nghị rất lớn cô đều có phần tham dự, là cán bộ cấp
phó sở rồi, không giống so với trước đây nữa.

Đương nhiên, hoàn cảnh của Nhị Thế Tổ càng chắc chắn, có thể đem ra hù dọa
người khác, có Ninh Hân là đủ dẹp yên việc này.

Từ phòng của đội giao thông đi ra, Đường Sinh tay bỏ vào túi đi dọc theo hành
lang, trong lòng vẫn nghĩ đến chuyện của đôi vợ chồng lái mô tô, họ cứ thế ra
đi, bỏ lại đứa con năm sáu tuổi, cô đơn hiu quạnh, ai chăm sóc nó? ai yêu
thương nó? Lại còn ai phụ trách nuôi dưỡng nó?

Bên tai, từ văn phòng nào đó truyền ra tiếng nói,

-Ai da, mọi người tốn một ít tiền, một tệ không kiếm ít, mười tệ không chê nhiều, một trăm tệ càng có lòng tốt, vì đứa con gái mồ côi của đôi vợ chồng lái mô tô bị tai nạn hôm qua giúp đỡ một phần lòng tốt

Lời nói này làm Đường Sinh cảm động sâu sắc, đúng rồi, hiến chút lòng tốt đi,
trẻ con vô tộ mà, đáng thương mà.

Trước khi bước đến phòng chính của tòa nhà lớn, Đường Sinh thấy hai ba cảnh
sát giao thông ôm ra một cái hộp quyên góp cao hơn một mét, phía dưới hộp
quyên góc viết quyên góp chi phí cho đứa con mồ côi bị bệnh tim của đôi vợ
chồng bị tai nạn giao thông làm phẫu thuật

Đường Sinh rút điện thoại ra, gọi cho La Sắc Sắc,

– Chị Sắc Sắc, tôi ở chỗ đội cảnh sát giao thông, chị mang hai trăm ngàn tệ
tiền mặt đến nhé.

Như thế, Đường Sinh đi đi lại lại ở ngoài cửa phòng khách đợi La Sắc Sắc,
không chú ý đến một người ở bên trong phòng đang dõi theo hắn, chính là cô
cảnh sát xinh đẹp bị hắn chọc quê lúc trước, văn phòng của nữ cảnh sát vừa vặn
đối diện với phòng khách và cửa ra vào tòa nhà, xuyên qua tấm kính trong suốt
có thể thấy được hình ảnh Đường Sinh đi đi lại lại, cô nghiến răng ken két,
cậu nhóc cậu đợi đấy, hãy đợi đấy

Trong sảnh người qua kẻ lại, sau khi thấy gã quyên tiền, mọi người đều tấp nập
giúp đỡ, hoặc ít hoặc nhiều đều bỏ vào một ít tiền, tiền lẻ có 1 tệ năm tệ,
chắn thì có mười mười lăm tệ, cũng có người bỏ vào một trăm tệ, sở cảnh sát là
nơi nhiều người, qua lại đông đúc thế này, cũng thu được một số, nhưng số tiền
vẫn còn quá ít, chỉ như tiền xe cộ, hơn một trăm ngàn tiền phí phẫu thuật
không phải là con số nhỏ.

Chiếc Audi của La Sắc Sắc tiến vào sân sở cảnh sát, đi vào chỗ đậu xe, cô mang
một bọc ni lông màu đen vào rất nhanh, sớm thấy Đường Sinh ở cửa sảnh đi đi
lại lại, ngỡ là hắn cầm tiền đi hối lộ, liền đi qua nói:

-chúng ta cũng làm việc này à?

-Ta làm việc này ư?

Đường Sinh nhíu mày nhìn cô, đưa tay ra cầm bọc tiền liền đi vào trong sảnh

La Sắc Sắc liền theo sau, thân hình thanh tú, yểu điệu lay động lòng người,
lập tức gây hấp dẫn ánh mắt của nhiều người

-Cụ thể là việc gì? Hay là gọi Lý Trọng Phong qua đây một chuyến? Cậu còn dùng tiền gì nữa? không sợ người khác cười chê à?

-Ây…bà vú nuôi tốt của tôi sao lại biến thành gà mái già thế này?

Đường Sinh quay đầu lại một cách lười biếng, bước từng bước dài đi tìm hộp
quyên tiền, mở toang bọc đen, liền lấy ra từng cục từng cục tiền trăm tệ bắt
đầu đặt lên, La Sắc Sắc lúc này hiểu ra

Người chung quanh đều trợn tròn mắt, có cả cảnh sát giao thông, cả những đương
sự đến giải quyết sự cố, cả gia đình của người gặp sự cố, có các loại người….

Có người đang nhẩm đếm, một cục, hai cục, ba cục…trời đất ơi, đặt lên đúng hai
mươi cục, lợi hại

Sau khi đặt lên cục cuối cùng, trán Đường Sinh nổi lên mụn thịt, biểu lộ đau
đớn, cuộn bọc đen lại, không nói một lời quay lưng đi ngay, La Sắc Sắc liền âm
thầm quay bước theo, nữ cảnh sát chừng ba mươi tuổi đứng bên hộp quyên góp
không kìm nổi lên tiếng:

-Ai, người anh em này, cậu, cậu góp hai trăm ngàn tệ rồi, cậu có thể để lại tên họ không?

Đường Sinh bước tiếp, quay đầu lại lắc lắc tay,

-Không cần thiết, ta chỉ hi vọng cô gái nhỏ chữa lành bệnh, hi vọng nó có thể vui vẻ trưởng thành, quên hết mọi đau thương, thế giới này không lạnh lẽo, nhân gian còn một phần tình yêu, một phần tình chân tình.

Không biết làm xúc động bao nhiêu người, cũng không biết bao nhiêu người chửi
hắn ngu ngốc, Đường Sinh không để tâm ánh mắt trần tục, tôi vui lòng là được.

La Sắc Sắc đi rồi, để lại trong sảnh những ánh mắt ngu ngơ, cảnh tượng này, bị
người cảnh cảnh sát xinh đẹp ngồi trong phòng nhìn thấy hết, lời Đường Sinh
nói cô cũng nghe toàn bộ, trong mắt cô ngấn lệ…hắn, hóa ra là người tốt

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.