Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Đèn trước bên phải xe Toyota Crown bể nát, nó trở thành con rồng một mắt, cứ
như vậy chạy điên cuồng trên đường phố. Chạy theo sau là chiếc Infinity màu
trắng từng bị nó qua mặt, nổi bật trong bóng tối của màn đêm, dáng vẻ hung
hăng như một pho tượng di động trong pháo đài, từ xa vọng đến tiếng xe gầm rú,
tên lái xe Toyota Crown luống cuống lo sợ.
– Con mẹ nó, chiếc Infinity trắng đuổi theo, làm sao bây giờ? Rất khó bỏ rơi
nó, thằng nhóc này muốn gây chuyện?
Tên thanh niên ngồi cạnh tên lái xe quay đầu lại nhìn chăm chú chiếc Infinity
đang điên cuồng đuổi theo phía sau, trong ánh mắt không khỏi có chút bối rối
và lo sợ:
– Xong đời rồi!
– Mình phải quyết định nhanh lên. Chắc hai người kia đã chết rồi, hay là
chúng ta đi tự thú đi?
– Tự thú à? Mày bệnh à? Mày cố ý đâm vào xe người ta, tên kia ở phía sau thấy
hết…
Nghe vậy tên lái xe càng hoảng sợ, rõ ràng đang rất nôn nóng:
– Vậy mày nói phải làm sao bây giờ? Đã đến mức này rồi…
– Mày đừng hối hận, đâm xe thì cũng đã đâm xong rồi, lại là ông già mày tiêm
nhiễm đầu óc mày chứ gì?
– Dẹp mày đi, vụ này đương nhiên là bị đưa ra tòa rồi, nếu để cho bọn họ bị
thương dở sống dở chết, rồi tao phải nuôi họ cả đời à?
– Marley Peter, mày nói mày uống một chút rượu vào là thích gây chuyện, nếu
lúc nãy mày không chọc giận tên kia và khiêu khích nó chạy đua thì đã không
đụng chết người, đều do thằng nhóc kia, hay là bây giờ xử thằng đó trước rồi
đi tự thú?
Tên thanh niên lái xe nghiến răng:
– Con mẹ nó, không trị nó làm gì, ông bố tao sẽ không vừa ý, chạy ra ngoại
thành tìm chỗ dừng xe lại, xem thử nó có dám đuổi theo không, đùa cợt tiểu tử
này một chút, với lại trên xe nó hình như còn có hai con nhỏ trông ngon lành
lắm, tao sẽ hưởng thụ một phen rồi mới đi.
Một, là không làm, hai, đã làm thì làm tới cùng, hai tên đã vạch ra cái kế
hoạch này, tốc độ xe Crown càng tăng lên, chạy nhanh như tên bắn.
Trung tâm Chỉ huy Giao thông đã nhận cuộc gọi nhưng bốn năm nay ở thành phố
Giang Lăng này cảnh sát giao thông tuần tra buổi tối rất ít, tuy rằng các ngả
tư lớn đều trang bị camera quan sát nhưng nếu phát sinh sự cố, thì tốc độ xuất
phát vẫn rất chậm chạp.
Sau khi Đường Cẩn gọi điện báo án vài phút, đội cảnh sát giao thông trực ban
mới bắt đầu xuất phát, lao tới hiện trường vụ án ở đường Giang Giáo.
Cùng lúc đó, Đường Sinh điều khiển chiếc Infinity đuổi theo chiếc Toyota Crown
ra tới ngoại thành, Mai Chước ở phía sau vịn tay vào chỗ dựa lưng phía trước,
mặt đầy vẻ hoảng sợ nhìn chăm chú vào chiếc xe chạy phía trước.
– Ài…Đường Sinh, xe kia định chạy đâu vậy? Chúng ta cứ tiếp tục đuổi theo
sao?
– Bọn trên xe kia là lũ cầm thú, em mà không đâm chết chúng thì rất cólỗi với
Đảng và chính phủ, rất có lỗi với quần chúng nhân dân…
– Anh lại nổi khùng lên rồi. Đường Sinh, đừng làm càn nữa được không? Anh mà
đụng họ, thì chẳng phải anh cũng sai sao?
Đường Cẩn vì lo cho hắn nên sốt ruột.
Khóe miệng Đường Sinh nhếch lên thành một nụ cười hơi âm trầm.
– Ha ha, Cẩn Cẩn, không phải tôi mới vừa bảo cậu báo cảnh sát sao? Tôi đụng
hắn ta là ngăn cản hắn ta chạy trốn, tôi đụng hắn ta là giúp đỡ cảnh sát bắt
hung phạm cố ý giết người, đội cảnh sát giao thông còn phải trao bằng khen và
cờ thưởng cho tôi nữa kia…
Đường Cẩn liếc hắn một cái, rồi nhìn Mai Chước, lúc nào hắn nói cũng có lý lẽ
cả, ai mà nói hơn hắn được mới là lạ, thật là tức chết được.
– Đường Sinh, để tôi gọi cho chị Ninh Hân, sau khi đụng xe kia, sợ đội cảnh
sát giao thông sẽ gây khó khăn cho anh.
– Hà hà, không cần gọi cho chị ấy, chuyện này nhỏ như con thỏ, tôi giải quyết
được mà, hai người thắt dây an toàn chặt vào, tôi sắp đụng chúng rồi!
Đường Cẩn và Mai Chước thất kinh, cuống quýt buộc lại dây an toàn, tay vịn vào
ghế trước:
– Đụng thật à?
– Không đụng thì không hả giận cho người dân được, bọn cầm thú này không chỉ
đụng người ta té mà còn cán lên người họ, đem bắn chết cũng còn chưa hết tội
của chúng, phải đụng chúng thôi.
Trong đầu Đường Sinh lại hiện ra cảnh cặp nam nữ bị xe đụng văng ra còn bị cán
lên người, sự phẫn nộ không khỏi dâng lên đến tột đỉnh.
Đúng lúc đó, chuông điện thoại của Đường Cẩn vang lên, Đường Cẩn vội nhận cuộc
gọi:
– Ồ, là Đội cảnh sát giao thông ạ, dạ, đúng vậy.
Đột nhiên Đường Sinh nói:
– Cẩn Cẩn, đưa điện thoại tới bên tai tôi, để tôi nói cho…
Đường Cẩn ngồi ở ghế sau, bên phải, không thuận tiện đành phải đưa điện thoại
cho Mai Chước, Mai Chước nhận lấy điện thoại, liền đặt bên tai phải của hắn,
hắn bắt đầu thêu dệt:
– A lô…đồng chí cảnh sát giao thộng ạ? Đúng, đúng, tôi chính là người chứng
kiến tận mắt. Tôi đang đuổi theo chiếc xe gây tai nạn rồi bỏ chạy, bây giờ đã
ra tới phía bắc thành phố, đang tiến vào đường vành đai thành phố, xa hơn về
phía trước là đường quốc lộ, đúng, đồ con rùa kia đang biểu diễn lạng lách để
cắt đuôi bám theo, đồng chí cảnh sát giao thông à, tôi…tôi mà tiếp tục đuổi
theo sẽ có thể bị hắn ta giở trò tông văng xuống rãnh, hừ, đúng là cầm thú,
quá hung tàn đi, ôi…ôi…á…ui da, hình như sắp đụng xe rồi…
Nói xong câu này, hắn nhấc tay đóng điện thoại lại, cười một cách xảo quyệt:
– Các đồng chí làm tốt lắm, chuẩn bị lập hồ sơ đi, tôi bắt đầu đụng đây.
Giờ đây chiếc Infinity trắng mới thật sự tỏ rõ sức mạnh của nó, bỗng dưng hắn
đạp chân ga, chiếc xe gầm lên một tiếng liền tăng tốc, Mai Chước và Đường Cẩn
căng thẳng tới cực điểm, song song nép mình xuống băng ghế trước, hai tay níu
chặt tay vịn, hai tay Đường Sinh ghì chặt vô lăng điều khiển một cách linh
hoạt và mạnh mẽ.
Vừa ra tới quốc lộ ở ngoại thành cảnh vật liền thay đổi, trời tối đen, không
có đèn đường, đêm tối gió gào, thật đúng là lúc thích hợp để giết người!
Nhận thấy chiếc Infinity đuổi theo càng nhanh, tên thanh niên lái xe càng
hoảng sợ:
– Con mẹ nó, nó đuổi gần tới rồi, làm sao bây giờ?
– Cứ giỡn thằng nhóc đó thêm hai khúc cua nữa, khi đến ngã ba phía trước lập
tức quẹo vào đó, chúng ta dừng xe, coi thử nó dám làm gì? Trêu cho nó tức chết
đi.…
Bọn chúng tính toán thật chu đáo, không ngờ còn muốn tìm chỗ để trị Nhị Thế
Tổ, mà không biết là Nhị thế Tổ sắp tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước để
giành lợi thế)
– Ái chà chà…Vẫn đuổi theo…con Infinity này mạnh thật, tăng tốc nhanh quá!
Thằng này hình như muốn đâm vào chúng ta.
– Không đâu, mày quẹo đi, tao xem nó dám đụng không?
Tên ngồi cạnh tên lái xe luôn quay đầu lại quan sát. Tên lái xe cũng liên tục
nhìn vào kính chiếu hậu quan sát, lúc này, Đường Sinh lái chiếc Infinity lao
tới nhanh như lang sói, khí thế ngút trời, gan lỳ không chút sợ hãi, nhằm
thẳng vào đuôi xe Crown.
– A…Đồ con rùa, mày đụng thật à? A…a…á…
Hắn ta còn chưa dứt lời, một tiếng “ầm” vang trời, sườn xe Toyota Crown rung
lên bần bật, có tiếng răng rắc gãy vỡ của bộ phận nào đó, xe không còn điều
khiển được bình thường nữa, loạng choạng lạng sang trái rồi sang phải như say
rượu, tên lái xe vội vàng điều chỉnh tay lái giữ thăng bằng cho xe.
– Thằng chó!
Đường Sinh ngồi trong chiếc Infinity lầu bầu lẩm bẩm:
– Cha chúng mày đây là chó thì chúng mày là đại cầm thú, Marley Peter, hồn
của đôi nam nữ đi xe máy còn chưa phiêu tán đâu, chôn chúng mày theo họ luôn,
bộ chúng mày cho là ông trời không có mắt sao?
Chiếc Infinity lại đụng tiếp lần nữa, “ầm” một tiếng vang lên, chiếc Crown bị
đụng khiến cho không còn ra hình thù gì nữa, thân xe lại rung lên dữ dội,
thiếu chút nữa rơi xuống rãnh thoát nước, tốc độ chậm lại. Đường Sinh nhẹ
nhàng nhắm vào mục tiêu, điểm nhẹ chân ga, chiếc Infinity kêu lên, chạy về bên
trái, chiếc Crown không ngờ cũng chạy sang trái, muốn đẩy Infinity xuống rãnh
thoát nước.
Đường Sinh lạnh lùng cười một tiếng, tay phải kéo ra sau, chiếc Infinity trắng
lập tức hung hăng xoay về hướng bên phải, hai xe đụng vào nhau, chiếc Crown
rít lên, bị dồn về phía bên phải gần rãnh thoát nước, nó vẫn liều mạng tiếp
tục chạy về phía trái, hai thân xe cọ vào nhau dữ dội, tiếng “rắc rắc” thật
to, nhưng chiếc Infinity vẫn vững vàng như núi Thái Sơn, đồ sộ bất động.
– Marley Peter, xe của mày mà dám cùng ông nội đụng à? Muốn chết ư?
Đường Sinh vừa mắng vừa không ngừng cho xe tông về phía bên phải:
– Xuống rãnh đi…xuống rãnh đi, hai ông nội, còn chưa chịu xuống à?
Mai Chước và Đường Cẩn đều trợn tròn mắt, qua cửa kính hai cô có thể nhìn thấy
hai thanh niên trong chiếc Crown đang chạy rất thấp bên tay phải, bộ mặt bọn
họ đầy vẻ hoảng sợ, phía mặt bên trái của tên lái xe đầy máu, không biết va
phải cái gì.
Hai cô chưa từng trải qua sự kích động mạnh mẽ và cuộc đâm xe không thể tưởng
tượng nổi như vậy, vừa thấy kích động, nhưng vừa rất hoảng sợ.
Đường Sinh vững vàng khống chế tốc độ, chạy song song với đối phương, đột
nhiên, tên lái chiếc Crown đạp mạnh thắng xe, tiếng bánh xe ma sát xuống mặt
đường rít lên chói tai, chiếc Crown ngừng lại, chiếc Infinity lao tiếp mấy mét
nữa, Đường Sinh cũng đạp thắng, động tác của hắn cực kỳ nhanh nhẹn, ngoặt xe
lại, chiếc Infinity vô cùng hung hãn kêu lên một tiếng, ép ngược trở lại, dọa
cho hai tên trong chiếc Crown đang định xuống xe sợ đến đờ người ra.
Qua kính chiếu hậu, Đường Sinh lạnh lùng nhìn kỹ hai khuôn mặt đang hoảng sợ
trong xe Crown.
– Đi chết đi, lũ cầm thú! Để ta đưa bọn mày đi.
Lại một tiếng “ầm” vang trời, đuôi xe Infinity hung hăng nện vào bên trái xe
Crown, bởi vì sức va đập quá lớn, xe Crown không chịu nổi, lật nghiêng về phía
rãnh thoát nước, tuy rằng rãnh không sâu, chỉ vài mét bên sườn núi, nhưng vì
cú va chạm mạnh rồi bị lật bốn vòng, cả xe biến dạng hoàn toàn, người trong xe
như thế nào, chỉ có trời biết.
Trăng đã khuất, sao còn lác đác trên bầu trời, gió lạnh quất vào mặt, trời đêm
lạnh buốt, mọi việc cứ như vậy mà kết thúc.
Phía trước chiếc Infinity hầu như không bị sứt mẻ gì, chỉ có méo mấy chỗ bên
phải, phía thân xe bên phải bị nặng hơn, phần đuôi xe cũng bị hư hại đôi chút,
nhưng xe này thuộc loại bền bỉ, độ cứng của nó thì xe Crown không thể so sánh
được.
Đường Sinh bước xuống xe, đứng ở ven đường nhìn chiếc xe bị lật, ánh mắt vẫn
lạnh lùng, đối với hai tên có thể còn sống trong xe không hề có một chút
thương hại, bọn chúng tông ngã xe người ta , đã không xuống xe còn cán lên
người nạn nhân bị trọng thương đang còn động đậy, chúng còn không bằng loài
cầm thú, là thứ cặn bã nhất trong những kẻ cặn bã, nếu gặp phải người khác chứ
không phải Đường Sinh thì chúng cũng vô sự chạy đi mà không bị trừng phạt
nhanh như vậy.
Cùng lắm thì họ cũng chỉ nói vài câu tỏ ý phẫn nộ, mắng vài câu rồi thôi, dù
sao chuyện không liên quan gì đến mình, rất khó can thiệp vào.
Nhưng hai tên này xui tận mạng rồi, cho nên mới gâp phải Nhị Thế Tổ ghét ác
như kẻ thù này, đáng bị như thế, mốc xì, chắc là hôm nay ra khỏi cửa không
thắp hương rồi!
– Hừ, Marley Peter, học đòi người ta coi mạng người như cỏ rác à? Bố chúng
mày đây coi mạng chúng mày như cỏ rác được không? Đồ con rùa, chúng mày chết
cả rồi hả?
Nhị thế Tổ đúng là Nhị Thế Tổ, khi hắn bị chọc giận thì lửa giận phừng phừng
bốc lên, không chửi cho hả thì không thể nào chịu nổi.
Lúc này, Đường Cẩn và Mai Chước cùng bước xuống xe, một trái một phải tới đứng
hai bên Đường Sinh, thấy chiếc Crown nằm chỏng gọng một cách thê thảm dưới
rãnh, đều tròn mắt, không nói được lời nào. Chiếc di động trong tay Đường Cẩn
lại reo lên, Đường Sinh đưa tay tiếp lấy điện thoại, vẻ mặt dần bình thường
trở lại.
– À, đúng rồi, là tôi đây. Chiếc Crown khiêu khích tôi vài lần đã xảy ra va
chạm, cuối cùng nó bị lật xuống rãnh… Người ấy à? Không rõ lắm, không biết có
phải đã chết rồi không, đồng chí cảnh sát, tôi đang hoang mang khiếp sợ lắm,
tay run đến nỗi cầm điện thoại không vững…xe cứu thương à? Tôi khiếp đảm đến
nỗi quên mất rồi, các đồng chí gọi đi…Chúng tôi bị thương ấy à? Sao có chuyện
đó được, xe của tôi khá bền chắc, không bị thương…
Đường Cẩn và Mai Chước đang hoảng sợ, lúc này nghe hắn nói hươu nói vượn một
hồi, suýt nữa phì cười.
– Đúng vậy, đúng vậy, hai người kia rất cầm thú, dùng xe đụng để hất tôi
xuống rãnh, thật là vô cùng ác độc à, may mắn là tôi điều khiển xe cũng không
tệ, xe tôi lại tốt, sườn rất chắc, nó không làm gì được tôi, tình hình là như
vậy đấy ạ, các đồng chí cũng đừng khen ngợi tôi, cái gì cờ thưởng, giấy khen
này nọ tôi đều không nhận đâu, mạng người là chuyện quan trọng, nếu bọn họ đã
chết, trong lòng tôi cũng sẽ rất áy náy a, ôi…
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi