Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Phó chủ nhiệm Lý vốn có ý định lấy ảnh chụp bằng điện thoại di động đưa cho
Mai Chước xem để cô nghe theo lời mình, cùng nhau đưa vụ “Đường Sinh-Đường Cẩn
yêu nhau” ra xử phạt, cũng coi như mình đã giải quyết vụ này một cách êm đẹp
và có báo cho đồng nghiệp biết.
Nhưng Mai Chước căn bản là không giữ thể diện cho ông ta, điều này khiến Phó
chủ nhiệm Lý thấy sự uy nghiêm của mình chỉ là con số không, trong lòng hết
sức khó chịu.
– Được…được…được lắm, cô Mai, tôi không nói với cô nữa, cô đừng cho là tôi
không có biện pháp nào để nắm thóp hai học sinh yêu sớm lớp cô, hừ…
Cứ như vậy Phó chủ nhiệm Lý hằn học buông ra những lời tức tối, vừa nói vừa
thở phì phì…
Mai Chước khẽ hừ một tiếng, trong đôi mắt đẹp thoáng hiện một tia khinh
thường, ông ra vẻ cái gì chứ? Ông thật cho rằng tên nhóc xấu xa đó không chỉnh
được ông sao? Chờ xem, tôi muốn thấy ông có kết cục gì tốt, cũng không biết
người nào ném đá giấu tay, thấy Đường Sinh không vừa mắt mà phá hắn, đừng để
ta tra ra ngươi là ai nha.
Đây là lần đầu tiên Mai Chước có ý nghĩ kích động mạnh mẽ như vậy, bị động để
cho người ta quấy rầy, chi bằng chủ động ra tay trước.
Sau tiết tự học thứ nhất, Đường Cẩn ra trước cửa lớp lơ đãng nhìn về phía
Đường Sinh. Đường Sinh và Chu Tiểu Thường cùng đi ra, lúc xuống lầu, Chu Tiểu
Thường và Đường Sinh nói đi tìm Lý Dật Phong rồi tiểu Chu chạy đi, Đường Sinh
và Đường Cẩn đứng lại nói chuyện trước cửa hội trường.
– Ài, Đường Sinh, Phó chủ nhiệm Lý của phòng Giáo vụ rất đáng ghét, hình như
không xử phạt chúng ta thì thấy không thoải mái hay sao ấy!
Đường Sinh không mảy may tỏ vẻ ngang bướng, nhướng đôi mày sắc lên:
– Cẩn Cẩn, cậu nói ý kiến của mình ra đi, lần này tôi nhất định nghe theo lời
cậu.
Đường Cẩn cắn chặt răng, đôi mắt đẹp như ngưng trệ;
– Đường Sinh, tôi cũng không biết nói thế nào, tóm lại, tôi chán ghét ông ta.
Chà, câu này có thể từ miệng một người luôn được xem là lương thiện, khoan
dung và có lòng thương người như Đường Cẩn nói ra, quả thật rất không dễ dàng,
Đường Sinh rất bất ngờ.
– Chuyện đó. . . Cẩn Cẩn, tôi đang chuẩn bị chỉnh đốn ông ta một trận, cậu
chắc chắn là lần này sẽ không ngăn cản tôi chứ?
Đường Cẩn nhíu đôi mày, thấp giọng nói:
– Không cần ra tay quá độc ác đâu. Thật ra việc cho ông ta nếm chút mùi đau
khổ thì mình không có phản đối, đỡ cho lão ta bị người khác chán ghét.
– Được rồi, tôi sẽ làm cho ông ta biến mất khỏi Giang Cao, hà hà…
Đường Sinh cười, giọng cười có phần thâm độc, khuôn mặt Đường Cẩn không khỏi
biến sắc.
– Hả? Có cần ác như vậy không?
Cô đã hiểu lầm ý của Đường Sinh:
– Đừng cho ông ta biến mất, giữ lại mạng cho ông ta đi.
Đường Sinh trợn trắng mắt ngay tại chỗ:
– Cẩn tỷ này, tôi là kẻ sát nhân sao? Tôi nói biến mất là làm cho ông ta biến
khỏi Giang Cao mà thôi!
Đường Cẩn vỗ vỗ trán, liếc hắn một cái, hơi ngượng ngùng:
– Xấu xa, tôi tưởng cậu muốn giết ông ta, làm tôi sợ muốn chết.
Đường Sinh hơi buồn bực, gãi gãi đầu, cười khổ:
– Ôi…Tôi xấu đến mức đó ư? Là một tên côn đồ xem mạng người như cỏ rác sao?
– Chán ghét! Người ta về lớp trước đây!
Đường Cẩn biết đấu không lại miệng lưỡi của hắn, nũng nịu xì một tiếng, xoay
người lên lầu.
Đường Sinh nhìn theo bóng dáng cô dần khuất xa, ánh mắt dán chặt vào cặp mông
nhỏ của cô, không kìm nổi bèn liếm môi, đồng thời lấy di động ra tìm số của nữ
phóng viên Vương Tĩnh của tờ Báo buổi chiều:
– Chị Tĩnh à, có tin tức đặc biệt muốn tiết lộ cho chị đây…
– Ai…cậu nhỏ đẹp trai, cậu chủ động gọi điện cho chị à? Chị rất vui, ồ…tin
tức gì? Về cái gì?
– Là sự mờ ám chốn học đường…đường đường là một Phó chủ nhiệm của phòng công
tác trường lại ép nữ giáo viên làm tình nhân của ông ta, còn uy hiếp người ta
nữa, quả thật là không bằng cầm thú, lão này tên là Lý Mỗ Mỗ, ra vẻ đạo mạo,
sói đội lốt giả bộ chính nhân quân tử. Chị Tĩnh, chị viết bài, tôi cung cấp
tài liệu cho.
– Ài, cậu không phải định cố ý trả đũa giáo viên đối xử không tốt với cậu đấy
chứ? Không được, không thể tin cậu…
– Cái gì? Tôi là cái loại tiểu nhân vô liêm sỉ như vậy sao? Tôi lấy nhân cách
cam đoan, Lý Mỗ Mỗ đúng là đồ cầm thú như tôi đã nói.
Cũng không phải Đường Sinh nói mò nói ẩu, trong trí nhớ kiếp trước, Phó chủ
nhiệm Lý của Giang Cao quả thật là có quan hệ mờ ám với một nữ giáo viên, sau
đó việc này bị vỡ lỡ ra, bị trường đuổi việc, tuy nhiên hiện tại việc này vẫn
chưa bị phát sinh, nữ giáo viên đó cụ thể là ai, Đường Sinh cũng không nhớ
nổi, nhưng chuyện này đích thực là có, hắn không có thời gian đi điều tra, bây
giờ cứ trực tiếp đưa chuyện xấu của ông ta ra ánh sáng là được rồi, ông ta cắn
mình được sao?
– Cậu nhỏ đẹp trai, dù sao chị cũng phải có đạo đức nghề nghiệp mà. Đương
nhiên, nếu cậu đồng ý với chị một điều kiện, thì lại khác…
Phóng viên, chính là bằng chuyên môn nghiệp vụ làm cho tin tức càng hot càng
tốt, đạo đức nghề nghiệp không phải là không có, nhưng đôi khi có thể phóng
túng một chút, phóng viên cũng là người thôi, cũng muốn sống mà. Thời buổi này
cạnh tranh vô cùng ác liệt, muốn sinh tồn phải dựa vào thủ đoạn.
Tuy Đường Sinh chỉ mới quen Vương Tĩnh vài ngày, nhưng hắn biết rõ tình hình
của cô, cô kết giao bạn bè với Ninh Hân, cho dù có nảy sinh một chút cảm giác
ấm áp với cô ta cũng là điều bình thường. Ninh Hân ngoài miệng hung dữ, thật
sự cũng đã phát hiện mình và Vương Tĩnh nảy sinh cảm giác thân thiết, cũng rất
khó chịu, chuyện này Đường Sinh biết rõ, cho nên giờ đây nghe Vương Tĩnh muốn
đặt điều kiện, ý nghĩ thầm kín trong lòng hắn như một dòng nước ngầm bắt đầu
dâng lên.
– Có thể, chị Tĩnh, chị đưa ra điều kiện gì, tôi cũng đáp ứng, nhưng tối nay
bài báo phải được đăng lên.
– Nhóc xấu xa, quả nhiên là cậu hại người ta, được rồi, lần này chị quẳng
lương tâm sang một bên, ai bảo cậu khiến tôi động lòng, cậu nói điều kiện gì
cậu cũng đáp ứng, bây giờ tôi không đưa ra đâu, đợi chuyện của cậu xong xuôi
đâu đấy, cậu sẽ thực hiện điều kiện của tôi, được chứ?
– Không thành vấn đề, điều kiện gì tôi cũng chấp nhận, bây giờ tôi nói một
chút về chuyện của Lý Mỗ Mỗ, chị nhớ kỹ những điểm quan trọng nhé!
Đường Sinh đứng ở một góc ngoài cửa lầu bắt đầu thêu dệt tình tiết câu chuyện,
biến Phó chủ nhiệm Lý thành một loại cầm thú trong trường học.
Trời đêm mênh mông thấp thoáng, lấp lánh vô số ánh sao, Đường Sinh lái xe, Mai
Chước và Đường Cẩn ngồi trong xe, bọn họ đi ăn cơm tiệm, nói chuyện về cuộc
thi đấu thể thao tuần sau, thật ra Đường Sinh mượn dịp này để đùa bỡn quậy
phá, chứ hắn không có tâm trạng để thi đấu thật sự.
Hơn mười giờ tối rời tiệm ăn, hắn lập tức lái xe về hướng công viên Giang
Giáo, Đường Cẩn và Mai Chước ngồi phía sau nhỏ giọng tán gẫu về chuyện của Phó
chủ nhiệm Lý, rõ ràng các cô rất bất mãn với Phó chủ nhiệm Lý , trong lời lẽ
của Mai Chước lộ rõ điều đó.
Nói chung sau mười giờ tối, trên đường phố xe cộ ít hẳn đi, khi hắn đang định
rẽ vào phố Giang Giáo thì một chiếc xe sang trọng màu đen chạy rất nhanh vượt
qua bên phải xe, tiếng còi xe ré lên chói tai Đường Sinh, hắn nhướng mày, nhẹ
nhàng bẻ tay lái sang trái một chút, khiến chiếc xe bóp còi vượt bên tay phải,
hắn cảm thấy bất mãn, vượt qua mà không đi bên trái lại đi bên phải à?
Đường Sinh đang bực mình thì chiếc xe đó bất ngờ sàng đuôi xe qua lại, rõ ràng
là muốn khiêu khích hắn, sau đó Đường Sinh thấy phía người lái xe thò ra một
cánh tay, cánh tay giơ lên tay nắm chặt, đột nhiên ngón giữa chĩa ra hết sức
ngạo mạn.
Kế tiếp, chiếc Toyota kia liền nhấn ga phóng vụt đi, trước sự khiêu khích và
tỏ vẻ khinh bỉ hắn không khỏi nổi giận.
– Hừ…Toyota Crown dám khiêu khích như vậy rồi bỏ chạy à!
Nói đoạn hắn cũng nhấn ga cho chiếc xe tăng tốc.
Thời điểm xe kia vút qua, Mai Chước và Đường Cẩn cũng cảm thấy không bình
thường, Đường Sinh vốn lái xe rất ổn, sẽ không bị dao động vì lý do không
đáng, cho nên các cô ngước nhìn xung quanh, do đó cũng thấy cánh tay đưa ra
ngoài cửa sổ xe kia và động tác chĩa ngón tay giữa.
Ái chà, muốn kiếm chuyện à? Lại còn giơ ngón tay thối nữa chứ! Mai Chước và
Đường Cẩn đều trợn tròn mắt, Đường Sinh là người hứng chịu sao?
– Đường Sinh, bỏ qua đi, nhìn chiếc xe kia là biết ngay của bọn nhà giàu, hơi
sức đâu em đi so đo với bọn họ?
Mai Chước vốn tính điềm đạm, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, lùi một
bước trời cao biển rộng, tiến một bước có khi trở thành kẻ thù không đội trời
chung.
– Chước tỉ, Cẩn Cẩn, hai người thắt chặt dây an toàn nhé!
Đường Sinh trầm giọng nói, hắn một khi đã nổi cơn rồi thì không ai khuyên ngăn
được.
– Đường Sinh, nghe lời Chước tỉ đi, nổi cáu với bọn họ làm gì, về nhà sớm một
chút nghỉ ngơi còn hơn.
Đường Cẩn cũng khuyên một câu, giờ cô đã biết hắn là con của Bí thư Thành ủy,
hắn còn sợ ai chứ? Ngược lại, Đường Cẩn còn lo hắn ức hiếp người khác, trở
thành ác bá.
Tuy nhiên tình huống hôm nay, đối phương vượt qua với thái độ khiêu khích rồi
lại còn giơ ngón tay giữa ra nữa, thật là đáng giận, Đường Cẩn khuyên như vậy
cũng chỉ là miễn cưỡng mà thôi, trong lòng cô cũng rất phẫn nộ, nhưng chung
quy bản tính cô dịu dàng, thùy mị, lòng hiếu thắng hơn thua không mạnh, không
thèm đếm xỉa đến bọn chúng làm gì.
Đường Sinh không giảm tốc độ xe, cũng không trả lời Đường Cẩn, nhưng ánh mắt
sáng quắc nhìn chằm chằm vào đuôi xe Toyota Crown đang đi phía trước. Đèn đỏ.
Phía trước là giao lộ Thập An, xe Crown vẫn chạy nhanh như chớp, không hề giảm
tốc độ, xem ra tên lái xe muốn vượt đèn đỏ luôn.
Đèn đỏ vừa sáng lên, Đường Sinh giật mình, một dự cảm xấu đột nhiên nảy sinh,
liền nhả chân ga. Hắn sợ mình đuổi sát quá, đối phương sẽ bất chấp đèn đỏ chỗ
xung yếu, vượt luôn qua ngã tư đường, cho nên động lòng trắc ẩn.
Đường Sinh làm người lần thứ hai, cho nên vẫn có sự điềm đạm ăn sâu vào tận
xương tủy, tuy rất tức giận nhưng không phải hoàn toàn vô nguyên tắc.
Như với trường hợp này, hắn có thể chủ động buông tha không truy đuổi đối
phương, đó là biểu hiện không tệ chút nào, nhưng chiếc xe kia vẫn không giảm
tốc độ, từ kính chiếu hậu, tên lái xe có thể thấy xe Đường Sinh đã giảm tốc,
vậy mà còn chạy nhanh hơn, ra vẻ anh hùng theo kiểu “không là ta thì còn có
ai” (2), chạy thẳng vượt luôn đèn đỏ. Ngay lúc đó, trong nháy mắt, phía bên
phải ngã tư, một chiếc xe gắn máy lao ra giữa đường, khả năng tai nạn sắp xảy
ra là không tránh khỏi, Đường Sinh, Đường Cẩn và Mai Chước đều nhìn thấy rõ
ràng…
Mặc dù chỉ nhìn thoáng qua rất nhanh, nhưng cả ba người đều thấy trên xe máy
là một cặp nam nữ, vừa liếc mắt nhìn nhau một cái thì ngay sau đó, “ầm” một
tiếng, gần như đồng thời với tiếng thắng xe rít lên chói tai. Vụ tai nạn xe
thảm khốc cứ như vậy xảy ra, chiếc xe máy văng ngang ra ngoài, hai người trên
xe bay lên, những mảnh vỡ bắn tung tóe trong trời đêm, có lẽ là mảnh vỡ của
hai chiếc xe, chắc chắn có dính máu người, thật đáng sợ.
Đường Cẩn và Mai Chước đồng thời hét lên, mắt trợn trừng, hết sức hoảng sợ,
hai mạng người vừa mới còn sống sờ sờ vậy mà…
Chiếc Crown dừng lại, nhưng chỉ mấy giây sau lại bất ngờ khởi động, cán qua
hai thân người còn đang ngọ nguậy dưới lòng đường rồi chạy thẳng, giữa đêm
khuya vắng lặng, hành động cố sát sau khi đụng xe cứ như vậy mà diễn ra ngay
trước mắt Đường Sinh.
Đường Cẩn và Mai Chước cũng nhìn thấy rõ ràng:
– Đồ cầm thú!
Hai cái miệng nhỏ nhắn đồng thời kêu lên ba tiếng, sau đó hai cô gái đều đỏ
mặt.
Chiếc Infinity hầu như đang ở trạng thái bất động, chợt phát ra tiếng gầm rú
dữ dội, vụt một cái, chạy nhanh như mãnh hổ
– Đồ con rùa, lão tử hôm nay đã chứng kiến cuộc cố ý giết người vô liêm sỉ và
độc ác như cầm thú, sao bọn bay có thể nhẫn tâm đến mức đó?
Hai mắt Đường Sinh đỏ ngầu, đập bôm bốp vào vô-lăng, giận điên lên.
– Cẩn Cẩn, cô gọi số 122 báo cảnh sát. . .
Đường Cẩn bấm số 122, rất nhanh liên lạc được, sau đó cô lặp lại lời Đường
Sinh:
– Phố Giang Giáo, ngã tư đường, xảy ra tai nạn xe cộ nghiêm trọng, xe gây tai
nạn là Toyota Crown, biển số JLXXXXX, sau khi đụng ngã xe gắn máy, lại cán lên
người chủ xe gắn máy đang trọng thương mà chạy trốn, tôi là người chứng kiến,
đang đuổi theo chiếc xe đó, nó đang chạy trốn dọc theo phía bắc đường Giang
Giáo hướng về phía bắc thành phố.
(1) Giơ ngón tay giữa lên được xem là một cử chỉ khiêu khích với thái độ vô
văn hóa, một hành vi khiêu dâm, tục tĩu. Vốn xuất phát từ các nước phương Tây,
dần dần động tác này và ý nghĩa của nó đã lan truyền khắp thế giới, trong đó
có cả Việt Nam. Trong tiếng Anh, nó được viết là “The Finger”, tạm dịch là
“ngón tay thối”.
Ở Việt Nam, nữ ca sĩ Mai Khôi và cầu thủ bóng đá Danh Ngọc đã “nổi tiếng” vì
hành động “giơ ngón tay thối” này gần đây.
Đơn giản nhất, bạn có thể hiểu hành động giơ ngón tay giữa là DCM (Đập Con
Muỗi, Đuổi Con Ma, Đá Con Mèo, Đèo Con Mụ, Đ* Con…), DMM (Đồ Mèo Mửa, Đồ Mũm
Mĩm, Đi Mua Muối…), mà trong tiếng Anh, nó được diễn giải một cách “bác học”
là… Future University of Computer Knowledge (Đại học Khoa học Máy tính Tương
lai), viết tắt là … F.*.C.K!
(1) Nguyên văn”Xả ngã kỳ thùy”, lấy từ câu “Như thiên chi quả dục bình trị
thiên hạ dã
Đương kim chi thế, xả ngã kỳ thuỳ dã” (Mạnh tử)
Nếu trời quả muốn cho thiên hạ đến lúc bình trị; thời đương đời nay, bỏ ta thì
dùng ai.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi