Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Đường Sinh đột nhiên tiến vào trong lớp học, khiến phần lớn bạn học nhiệt liệt
hoan nghênh, Chu Tiểu Thường đứng lên vỗ tay:
– Chào mừng anh Sinh nào!
– Chào mừng Lớp phó…Hoan nghênh Lớp phó, cuối tuần có Đại hội thể dục thể
thao, cậu có tham gia không?
Mỗi người một câu loạn cả lên, khiến bầu không khí càng trở nên náo nhiệt hơn.
Đường Cẩn tức giận là do tờ giấy kia, lúc này thấy Đường Sinh vào lớp học, cô
cũng rất vui mừng, dịu dàng nhìn hắn, khóe mắt chứa chan tình ý , dõi theo hắn
không rời cứ như những sợi tơ tình quấn quýt, từ trong ánh mắt, bừng lên một
làn ánh sáng long lanh, sâu thẳm.
Ninh Manh, Bàn Tử Hà, Uông Triệu Quân, Viên Phi Dương không thể không thừa
nhận Đường Sinh có sức hấp dẫn hết sức mạnh liệt.
– Các bạn, yên lặng một chút nào…
Ninh Manh đứng lên:
– Tuy rằng Đường Sinh đưa đơn từ chức cho cô Mai, nhưng theo tôi được biết,
cô giáo không đồng ý để cậu ấy từ chức lớp phó, sau đó cậu ấy bị bệnh phải nằm
bệnh viện. Bây giờ cậu ấy vẫn là Lớp phó, chúng ta chào đón cậu ấy phát biểu
vài câu, chúng ta vẫn luôn tin rằng Lớp phó là nhân tài có khả năng tạo không
khí hết sức vui vẻ, đúng không các bạn?
– Đúng vậy, Lớp trưởng, tôi rất sùng bái Lớp phó. Lớp phó, cậu phát biểu vài
câu đi, nghe đâu giáo viên sẽ giao cho cậu làm ủy viên thể dục, cuối tuần sẽ
có Đại hội thể dục thể thao, không ai có thể đảm đương được trọng trách này,
chỉ có thể trông cậy ở cậu, bằng không chúng ta nhất định sẽ thua thê thảm.
Thành tích học tập lớp 11 của lớp ta rất vượt trội, nhưng hầu hết đều là mọt
sách, chỉ biết học mà không vận động, cho nên mọi người trong lớp ai cũng lo
lắngsẽ bị mất mặt trong Đại hội thể dục thể thao của trường lần này, nhưng bây
giờ thì tốt rồi, Lớp phó đã trở về, có cậu ấy đối phó, tình hình sẽ không quá
tệ.
Uông Triệu Quân đang buồn bực, lúc này ý kiến của các bạn học càng làm cậu ta
và bọn Viên Phi Dương, Chu Vĩnh Húc cảm thấy kích thích, về thi đấu thể thao,
bọn họ không phải là kém thế, nhưng muốn đạt tới trình độ bậc trung cũng khó,
phần lớn thời gian phải dành cho việc học tập.
Đường Sinh đóng cửa, bước nhanh lên bục giảng:
– Được rồi, tôi sẽ góp vui cho các bạn một lần nữa, dù sao diễn thuyết cũng
không tốn tiền.
Vừa lên bục giảng, Đường Sinh liền ngầm chĩa mũi dùi về phía Ninh Manh với
giọng điệu diễu cợt, cô gái xinh đẹp này không biết bị cái gì kích thích, lúc
này rất có thể đang nhằm trực tiếp vào chính bản thân hắn chứ không còn ngấm
ngầm tranh đua với Đường Cẩn nữa. Có cần phải tự làm khổ mình quá như vậy
không?
– Lớp trưởng, con người tôi luôn rất tự tin, hơn nữa, không hiểu lắm về cái
gọi là khiêm tốn, tôi có phải là có tàilàm mọi người vui vẻ sảng khoái hay
không thì còn chưa thể kết luận, nhưng nói về diễn thuyết thì hẳn là tôi rất
thích hợp phải không nào? Vỗ tay…
Đường Sinh không hề xấu hổ tự vỗ tay trước, vậy mà phía dưới lớp tất cả đều vỗ
tay theo, hơn bốn mươi bạn nữ trong lớp, ai cũng phải công nhận là Đường Sinh
đẹp trai, khuôn mặt anh tuấn, thu hút rất nhiều ánh mắt của phái nữ, hơn nữa,
hắn rất có tài ăn nói, miệng lưỡi dẻo quẹo, khéo léo đến kiến trong lỗ cũng
phải bò ra, đen hắn có thể nói thành trắng, không khâm phục hắn cũng không
được, hắn đúng là một nhân tài.
Trong số các nam sinh, trừ vài người như Uông Triệu Quân, Viên Phi Dương, các
nam sinh khác do Chu Tiểu Thường cầm đầu cũng hết sức ủng hộ Đường Sinh, đương
nhiên, không phải ủng hộ về tất cả mọi mặt, vì về mặt học tập, tính kỷ luật và
tự giác, họ rất coi thường tên Lớp phó này. Chưa thấy ai thiếu tự giác như
Đường Sinh, khai giảng chưa được mấy ngày, hắn đã trốn học không biết bao
nhiêu lần, thế thì còn ra cái gì nữa?
Đường Sinh ra vẻ ưu việt, khoát tay một cái, nói tiếp:
– Về chức ủy viên thể dục này tôi không muốn nhận, cô Mai cũng không đề cập
chuyện này với tôi, nhưng vì lớp mình, tôi tình nguyện nhận và sẽ cố gắng hết
sức làm tốt, nào là chạy cự ly dài, chạy cự ly ngắn, chạy vượt rào, chạy một
trăm mét, nhảy cao, nhảy xa, nhảy cầu, nhảy lầu…Ồ không, không có môn nhảy
lầu.
Không biết hắn lỡ miệng hay cố ý, khiến cho phía dưới được dịp cười ồ. Ngay cả
Uông Triệu Quân, Viên Phi Dương, Chu Vĩnh Húc, Vạn Khải, tuy không ưa Đường
Sinh cũng không nhịn cười được. Thấy mọi người hưởng ứng, Đường Sinh đi thẳng
lên bục giảng, rất nhanh, bầu không trí trong lớp trở nên sôi nổi, người bình
thường khó có thể làm được như vậy.
– Tóm lại, các môn thể thao tôi đều đã nhắc tới, cũng không phải nói khoác
với mọi người, mười môn thi đấu thì phải tám môn dành quán quân, haha……
Đường Sinh tiếp tục khua môi múa mép với vẻ mặt tỉnh như không, phía dưới lớp,
các bạn học ôm bụng cười.
Đường Cẩn cũng vậy, vì đang yêu nên dù hắn có như thế nào cô cũng thấy thuận
mắt, cô phát hiện Quan Thế Âm cũng đang lặng lẽ nhìn Đường Sinh , đôi mắt đẹp
không hề nháy, mím môi cố nín cười, tiếng cười có thể bật ra bất cứ lúc nào.
Phía dưới lớp có người lên tiếng:
– Lớp phó này, nghe nói Đại hội thi đấu lần này sẽ có một số môn như đấu vật,
đấu kiếm chẳng hạn.
– À, như vậy chẳng phải rất tốt sao, tôi rất thích đấu vật, đấu kiếm, nếu ai
thích mấy môn này, có thể đến thỉnh giáo tôi, nhất là đấu vật, đặc biệt hoan
nghênh các bạn nữ đến học môn này, ha ha…
Đường Sinh mặc kệ những trận cười nghiêng ngả của các bạn học, hắn tiếp tục ba
hoa:
– Còn có các môn thể thao với trái bóng, so ra thì tôi cũng am hiểu, các môn
khác như đi bộ, cưỡi ngựa, bơi lội, xà đơn, trượt tuyết, trượt băng, bắn,
tinh, Judo, quyền Anh và…
– Ái chà, anh Sinh, khoan đã.
Chu Tiểu Thường đứng lên:
– Tôi muốn hỏi lại một chút, bắn tinh cũng được đưa vào thi đấu sao? Cậu chắc
chứ?
– Ha ha ha!
Câu hỏi của Chu Tiểu Thường như một lời nhắc nhở khiến mọi người đồng loạt
cười ran, đúng vậy, có thật là có trận đấu loại này sao? Quốc tế có không?
Sự vui vẻ bùng lên tới mức chưa từng có, một số nữ sinh vỗ bàn, đập tay lên
bàn, cười đến chảy cả nước mắt. Lúc này Đường Cẩn ngồi bên cạnh Quan Thế Âm
thật sự đã cười phì ra, vội lấy tay che miệng, cả Đường Cẩn và cô ta chẳng
khác gì nhau, cười gập cả người lại.
Đường Sinh phản ứng:
– Tôi, tôi nói bắn tinh sao? Cái này, không thể tùy tiện tổ chức trận đấu như
vậy, nó không thích hợp với trẻ em đâu, người lớn cũng không nên…
Nói xong hắn cũng bật cười:
– Ơ…vừa rồi tôi nói hai từ này sao? Thật ra ý tôi muốn nói là bắn súng kia.
Đang lúc vui vẻ cuồng nhiệt, cửa lớp chợt mở ra, Mai Chước bước vào, vừa thấy
Đường Sinh trên bục giảng, cả lớp cười nghiêng ngả thì biết tên nhóc xấu xa
này chắc lại nói lung tung cái gì đó rồi. Mọi người thấy cô giáo chủ nhiệm vào
lớp thì đều cố nín cười.
– Em lại nói cái gì rồi? Em xem xem, tất cả mọi người đều khóc kìa.
Quả thật, gần như không một người nào trong lớp không chảy nước mắt, thoạt
nhìn thấy rất cảm động.
Mai Chước cảm thấy rất tò mò, không đến mức như vậy chứ? Tuy nhiên phải công
nhận Đường Sinh thật sự có khả năng tạo ra không khí vui vẻ.
– Dạ không, em đâu có nói gì, chỉ là nói chuyện thi đấu thể thao cuối tuần
thôi mà, chỉ mới nói một lúc mà mọi người đãcảm động rưng rưng nước mắt rồi.
Đường Sinh bỏ dở câu nói, đi xuống bục, quay về chỗ ngồi. Sự có mặt của Mai
Chước làm các học sinh dần dần im tiếng, trong mắt mỗi người đều có thể nhận
ra niềm vui còn đọng lại, lúc bình thường họ học tập rất căng thằng, vừa rồi
được một trận cười thoải mái, rất tốt cho sức khỏe.
Bởi vì ngay cả bọn Uông Triệu Quân, Viên Phi Dương, Chu Vĩnh Húc vốn không ưa
Đường Sinh cũng đều cười ra nước mắt, cho nên Mai Chước đoán chắc lần này sự
vui vẻ đã lên tới mức tột đỉnh và cô cảm thấy rất tò mò, đợi hết tiết học sẽ
kéo Đường Cẩn ra hỏi.
– Các em, cô cũng muốn thảo luận một chút về chuyện thi đấu thể thao cuối
tuần, cô muốn Đường Sinh đảm nhiệm chức ủy viên thể dục, các em có ý kiến gì
không?
– Em đồng ý, cô Mai, chúng em hoàn toàn ủng hộ. Đúng đó cô, ngoài Lớp phó
Đường Sinh ra thì không ai có thể đảm đương được trọng trách này cả.
Các học sinh mồm năm, miệng mười thi nhau phát biểuý kiến, cái không khí sôi
nổi như thế này, cũng chỉ có Đường Sinh mới gây ra nổi, tiểu tử thối quả thật
rất lợi hại.
– Tốt, cứ quyết định như vậy đi. Đường Sinh, cô biết em bị thương vừa mới hồi
phục, cuối tuần thi đấu có vấn đề gì không?
– Không cô à, em cam đoan giành lấy vinh quang về cho lớp mình. bây giờ có
thể lập tức viết giấy cam đoan thực hiện quân lệnh.
Đường Sinh trả lời với khí thế ngất trời hiên ngang như núi, lại được một trận
vỗ tay ủng hộ của mọi người. Mai Chước mỉm cười gật đầu:
– Tốt lắm, em ngồi xuống đi, cô sẽ chọn vài bạn giúp em.
Dặn dò vài câu, Mai Chước mới dặn dò mọi người tự luyện tập bài vở, trước khi
đi, cô gọi Đường Cẩn theo để hỏi chuyện lúc nãy.
Ninh Manh rất ghen tị, cô có cảm giác mình là lớp trưởng mà không được coi
trọng bằng Đường Cẩn chỉ là ủy viên toán học, nhưng nhiều lúc thầy cô giáo
thường tìm mình để bàn bạc trao đổi với các cán bộ lớp, chỉ có điều vấn đề
riêng tư một chút mới tìm Đường Cẩn, cô ta là gián điệp của cô giáo ư?
Ở hành lang, Mai Chước hỏi vừa rồi Đường Sinh làm cái gì, Đường Cẩn liền vừa
cười vừa thuật lại, nhất là đoạn hắn nói “bắn súng” thành “bắn tinh”, lại bị
Chu Tiểu Thường hỏi vặn, Mai Chước cũng bật cười:
– Đúng là hai thằng quậy, còn phải mệt mỏi với chúng đây.
Đường Cẩn che miệng cười:
– Chị Chước, chị đừng mắng Đường Sinh nhé? Chắc chắn cậu ấy không cố ý, chỉ
là lỡ miệng thôi mà.
– Ừ, thì không trách bạn trai nhỏ của em, tất cả đều do cái tên đầu heo Chu
Tiểu Thường gây ra, được chưa nào?
Mặt Đường Cẩn lập tức đỏ ửng, đấm nhẹ lên cánh tay Mai Chước, lúc này trông
hai người không giống cô trò mà y như là một cặp chị em thân thiết.
– À, đúng rồi, Đường Cẩn này, không biết tên nhóc xấu xa đó làm cái gì mà tối
nay Phó chủ nhiệm Lý định gọi lên, em hỏi hắn xem sao.
Thật ra Đường Cẩn sớm đã hỏi chuyện này rồi, Đường Sinh trả lời nửa đùa nửa
thật, mà lần này Đường Cẩn phản ứng cũng không quyết liệt lắm, trong lòng cô
cũng chán ghét cái chuyện bị vu cáo “Đường Sinh-Đường Cẩn yêu nhau” mà phó chủ
nhiệm Lý cứ khăng khăng buộc tội, người như vậy đúng là nên bị trừng trị, đáng
đời.
– Em không rõ lắm, để tan học em hỏi cậu ấy xem, dù sao buổi tối học xong
cùng đi với cậu ấy, không sao đâu.
Mai Chước gật đầu:
– Nhóc xấu xa đùa giỡn đã rồi thì mời ăn cơm, em cũng cùng đi nhé, chúng ta
phải theo dõi sát hắn mới được.
– Dạ, được rồi, chị. Nếu tối nay có muộn thì chị đừng về nhà, đến chỗ em ngủ
đi.
– Chuyện đó tính sau đi.
Mai Chước mỉm cười, cô biết hiện nay Đường Cẩn, La Sắc Sắcvà Đường Sinh ở cùng
chỗ, đây là một hình thức sống chung.
Để Đường Cẩn vào lớp, tâm tình hơi khẩn trương của Mai Chước mới thấy nhẹ
nhàng hơn, vừa rồi cô nói Đường Sinh mời mình ăn cơm là muốn xem thử phản ứng
của Đường Cẩn, vì cô luôn có cảm giác mình nhận lời mời của của tên nhóc xấu
xa là có tâm tư riêng, như khi hắn nói bị cô đánh đòn là rất ấm áp, cô giáo
xinh đẹp đánh đòn ngay mông gã học trò bảnh trai, lại nói là phải kéo quần
xuống đánh, ai chà, không phải ấm áp quá đấy chứ!
Vừa rồi, Đường Cẩn còn nói tối nay đến chỗ cô ngủ, trong lòng Mai Chước càng
thêm bối rối. Như vậy có tiện ko? Cô giáo đến nhà học sinh ngủ! Chỉ vì có cái
tên học sinh xấu xa đó, nếu chỉ một mình Đường Cẩn thì còn có thể chấp nhận
được, nhưng nam sinh với cô giáo thì lại là chuyện khác.
Cô vừa bước lên lầu, đúng lúc gặp phải phó chủ nhiệm Lý, vẻ mặt anh ta không
vui:
– Cô Mai, tôi đang tìm cô đây.
– Ủa…Phó chủ nhiệm Lý, lại có chuyện gì à?
Lúc này, Mai Chước thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Phó chủ nhiệm Lý rất chướng
mắt.
Phó chủ nhiệm Lý liền giơ cái điện thoại trong tay lên:
– Cô xem đi, tự xem đi…Cái này gọi là gì?
Là ảnh chụp bằng điện thoại di động, đó là ảnh Đường Sinh và Đường Cẩn đang đi
dạo trên con đường nhỏ trong vườn trường. Ai chụp vậy kìa? Định làm cái gì
đây?
– Sao anh không nói rõ ra đi? Tôi thấy hình này bình thường thôi mà, cũng đâu
có nắm tay, đúng không?
– Cô…
Phó chủ nhiệm Lý tức giận tắt điện thoại:
– Tôi nói cho cô biết, tư tưởng của cô cũng có vấn đề rồi!
– Phó chủ nhiệm Lý, có gì thì nói thẳng ra, đừng có úp úp mở mở quát mắng
kiểu nhà quan, tôi có vấn đề gì? Anh nói đi!
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi